Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 33



Thập Diệp cầm lấy cổ tay Bạch Huyên.

“Nhanh lên!” Hắn há miệng như không thể phát ra tiếng.

Vết thương của hắn ta phải được bịt lại càng sớm càng tốt.

Ánh mắt Bạch Huyên chợt lóe lên, lấy ra tử phù biến thành chú văn xanh biếc như ngọc bao lấy bàn tay Thập Diệp, máu ngừng chảy. Tai Thập Diệp “ong” một tiếng khôi phục lại thính giác.

“Ngươi đã trở lại chưa?” Bạch Huyên nắm tay Thập Diệp, huyết sắc trong quỷ mục cơ hồ muốn đâm thủng mặt Thập Diệp.

Thập Diệp gật đầu, kéo Bạch Huyên mượn lực đứng dậy, ngửa đầu nhìn bốn phía.

Hiệu lực của Thiên Nhãn Chú đã biến mất, chỉ dựa vào tịnh mục của hắn thì chỉ có thể nhìn thấy những đám mây trên bầu trời đêm đang quay cuồng, phảng phất như bị một cây gậy trúc khổng lồ không nhìn thấy khuấy động, phát ra tiếng sấm ầm ầm.

Đám Hoạ Bì yêu kinh hô tràn ra khỏi miếu Quan Đế, sắc mặt kinh dị, Tứ Trà ôm Cỏ tinh cùng Dạ Du Thần không rét mà run, rùa Tam Đồ chung quanh sợ tới mức mai rùa trở nên trắng bệch.

“Trấn An Bình dưới lòng đất ẩn chứa một tấm trận pháp khổng lồ, rất có thể sẽ hình thành nguyên nhân của Thiên Kiếp cảnh, mà trận hạch…” Thập Diệp nhìn thoáng qua tay trái mình, không biết là chú chữa trị của Bạch Huyên hiệu quả không bằng trước đó hay là vì nguyên nhân gì, máu của hắn lại đang giãy dụa muốn vọt ra, nhưng lại bị chú chữa trị bịt kín không thoát ra được.

“Trận hạch gì?” Bạch Huyên hỏi.

Thập Diệp nhíu mày, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hồng trận dưới lòng đất vừa nhìn thấy rõ ràng là do cao thủ của đạo gia thiết lập, phàm là trận pháp đạo gia đều sẽ không thoát ly khỏi quy tắc “Phương thuật thức kỹ”, khởi động trận hạch nhất định phải vô cùng tinh vi mới có thể khởi động pháp chú, Thập Diệp tuy rằng không tính là cao thủ đạo pháp nhất đẳng nhị đẳng, nhưng nếu có người hạ pháp chú ở trên người hắn thì hắn tuyệt đối không thể nào không phát giác ra được.

Cho nên, hắn có thể là còn chưa phải là trận hạch.

Nhưng nếu hắn không phải là trận hạch, vì sao huyết chú lại có thể cùng hồng trận dưới đất liên kết thành một thể?

Thập Diệp nhớ tới Thành Hư trận, chẳng lẽ huyết chú của hắn chỉ là bị trận hạch giấu sâu hơn ảnh hưởng thôi sao?

Mà người có mối liên quan sâu sắc nhất đến huyết chú cũng chỉ có…

“Không tốt! Tinh Nhi!” Thập Diệp hoảng sợ đến biến sắc, lao ra khỏi miếu Quan Đế.

“Tinh Nhi gì? Này, ai, ngươi đi đâu vậy?!” Tứ Trà nhìn Tiểu Du Du… “chờ ta với… ” Thanh âm của Bạch Huyên truyền đến đằng sau, bên tai Thập Diệp chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù và tiếng tim đập loạn của hắn.

Tinh Nhi là hồn thể có giá trị công đức cao hiếm có, hơn nữa linh lực liên tục được tinh lọc bởi huyết chú của mình, quả thực chính là ứng cử viên trở thành trận hạch hoàn mỹ nhất.

Nhưng lần trước khi hắn thi triển huyết chú lên người Tinh Nhi, thân thể và hồn thể Tinh Nhi đều không có bất kỳ dấu vết đã từng bị thi triển chú nào… chẳng lẽ khởi động hồng trận hạch cũng không cần chú văn? Nhân giới thật sự có trận pháp khủng b0 như vậy? Ai đã vẽ ra nó? Làm ra trận pháp này rốt cuộc là muốn làm điều gì?

Thập Diệp tâm rối như tơ vò, trong đầu phảng phất chứa một vò bột nhão, hắn càng chạy càng nhanh, đạo bào ở trong bóng đêm xẹt qua vệt đen sắc bén như đao, rừng đen ở trước mắt hắn tựa như bay lên, ngôi nhà tranh của hai mẫu tử Tinh Nhi hiện ra trong bóng đêm dày đặc, cửa sổ toả ra hồng quang quỷ dị, phảng phất như thứ gì đó đang thiêu đốt trong nhà.

Thập Diệp sốt ruột, thân như én lượn bay vào trong viện, đưa tay hung hăng đập vào cửa phòng, nhưng lòng bàn tay còn chưa đụng đến cửa, liền cảm thấy một cỗ sóng cực khủng b0 đập vào mặt, đem cả người hắn bay ngược ra ngoài.

Mọi sự đến rất bất ngờ, một cánh tay trống rỗng ôm lấy thắt lưng Thập Diệp, giữa không trung xoay hai vòng đỡ lực rơi xuống đất.

Khí huyết trong nguc Thập Diệp trở nên cuồn cuộn, cố gắng nuốt xuống hết cổ họng, ghé mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh của Bạch Huyên.

Thập Diệp: “Đa tạ.”

“Lần sau ngươi có thể nói rõ ràng rồi lại hãy chạy lung tung không?! Không, lần sau ngươi có thể nào đừng chạy lung tung được không?! Không, ngươi có thể nào… Không, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Bạch Huyên sốt ruột nói một tràng, thiếu chút nữa làm bản thân một hơi nghẹn chết.

Thập Diệp ngạc nhiên: “Ngươi không thể nhìn thấy, mắt của ngươi!”

Quỷ mục đỏ thẩm của Bạch Huyên biến thành màu đen, thoạt nhìn không khác gì so với phàm nhân, thế nhưng hiện tại không phải lúc màu sắc quỷ mục của hắn đậm nhất sao.

Bạch Huyên tiện tay lau lau mí mắt một chút: “Không sao!”

Tình hình hiện tại vô cùng cấp bách, Thập Diệp không kịp hỏi kỹ, rút ra bảy tấm bùa huyền quang phá trận bắn về phía đại môn: “Huyền quang như kiếm, phù quang xé lửa, cấp tốc như luật lệnh, phá!”

Bùa chú đập vào trên cánh cửa, bùm bùm nổ ra một chuỗi tia lửa, cánh cửa nứt ra, khí nóng màu đỏ rực phun ra, Thập Diệp dùng tay áo che miệng che mũi lại, lấy ra ba tấm bùa huyền quang hộ thể chống đỡ khí lưu, rồi bay vọt vào phòng.

“Đại gia nó, đây là quỷ gì vậy?!” Bạch Huyên hét lớn.

Thập Diệp cũng sợ ngây người, Gian phòng này bị chú văn màu đỏ đã bị thực thể hóa nhồi nhét đầy tràn, mỗi chú văn đều có kích thước to bằng miệng chén, từng nét đều to bằng ngón tay, nét bút màu đỏ thẫm vặn vẹo trên không trung, phảng phất như vô số con đỉa con giun đất đỏ tráng kiện cuộn thành chữ, nói có bao nhiêu ghê tởm liền có bấy nhiêu ghê tởm.

Những huyết chú văn này… chẳng lẽ là…

“A ô a ô!” Trong phòng truyền đến tiếng kêu của Tinh Nhi, Bạch Huyên nằm sấp xuống mặt đất, khẽ hét: “Tinh Nhi ở trong cùng!”

Thập Diệp quỳ một gối xuống đất, xuyên thấu qua khe hở chú văn thấy được Tinh Nhi trốn trong góc, trừng đôi mắt thật to liều mạng giang hai tay, nhìn tư thế tựa hồ là muốn bảo vệ Miêu Tam Nương phía sau, Miêu Tam Nương nằm sấp trên mặt đất, không biết là đã sống hay là chết, toàn thân Tinh Nhi toả ra ánh sáng nhàn nhạt, hình thành lá chắn hộ thân đơn bạc… là thần quang phù hộ của Tứ Trà.

“Bạch Huyên, đi cứu họ.” Thập Diệp thấp giọng nói.

Bạch Huyên: “Hả?”

Thập Diệp bất chấp đứng dậy, một tay kéo ra thần chú chữa bệnh trên tay trái ra.

“Ngươi đang làm gì vậy?!”

Trong tiếng gầm giận dữ của Bạch Huyên, nét chữ của huyết chú vốn đang đứng yên treo lơ lửng giữa không trung đồng loạt xoay chuyển lại, nét bút màu đỏ như máu phảng phất sinh ra ánh mắt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thập Diệp.

Thập Diệp quay đầu bỏ chạy, huyết chú ở đằng sau hắn phát ra tiếng gào thét sắc bén đuổi theo, mạnh mẽ trùm xuống Thập Diệp.

Thập Diệp tay trái bấm quyết ra huyền quang hộ thể chú, tay phải triệu Thất Diệu Kiếm ra quay thân người nghênh đón, Thất Diệu Kiếm đâm ngang dọc chém, kiếm quang màu lam băng đâm vào trong chú văn, giống như đâm vào trên người con sâu mềm mại nào đó, xúc cảm vô cùng ghê tởm, Thập Diệp cố nén cảm giác không thoải mái đánh tan mấy cái chú văn, nhưng một giây sau, chú văn ở trên không trung lại nhanh chóng ngưng kết thành chú văn mới, tiếp tục công kích về phía Thập Diệp.

Thập Diệp trong lòng trầm xuống, quả nhiên giống như hắn dự đoán, công kích của Thất Diệu Kiếm là vô dụng, bởi vì những chú văn ghê tởm này hẳn là hút lấy huyết chú của hắn để hình thành, Thất Diệu Kiếm nhận hắn làm chủ, tự nhiên không thể làm gì được đối với những huyết chú văn này.

Căn cứ tình hình vừa rồi phỏng đoán, thần quang hộ thể Tứ Trà đặt ở trên người Tinh Nhi chỉ sợ chính là bình chướng cuối cùng ngăn cản Tinh Nhi biến thành trận hạch, mà lúc trước hắn dùng huyết chú tinh lọc yêu khí trong thần quang của Tinh Nhi, cơ hồ cùng thần quang tồn tại, cho nên dùng huyết khí của hắn công kích thần quang thì hiệu quả mới là tốt nhất.

Nói cách khác, chính là huyết khí của hắn bị “thứ gì đó” lợi dụng xúc tác, biến thành loại vật ghê tởm này, dùng để công phá thần quang hộ thể của Tinh Nhi, như vậy có thể biến Tinh Nhi thành trận hạch, khởi động hồng trận dưới lòng đất trấn An Bình.

Mà “thứ kia” hẳn là “mấu chốt chú” để khởi động trận hạch.

Trong phòng truyền đến tiếng rắc rắc, Bạch Huyên ôm Tinh Nhi, khiêng Miêu Tam Nương lao ra, lấy ra tử phù hét to: “Tam trùng kết giới chú – khai!”

Ba tầng kết giới nửa trong suốt bao vây hai mẹ con Tinh Nhi, Bạch Huyên lại lao ra kết giới đứng ở bên người Thập Diệp: “Những thứ này rốt cuộc là cái gì, Thất Diệu Kiếm cũng không đối phó được sao?!”

“Đây là huyết khí của ta.”

“Hả?”

Thập Diệp không có thời gian nói chuyện với y, hắn cầm Thất Diệu Kiếm vẽ ra phong ấn chú giữa hư không hung hăng áp tới, huyết chú văn phát ra tiếng thét khàn khàn chói tai, bút vẽ phân ra, vặn vẹo, biến hình… Thập Diệp trong lòng mừng rỡ, huyết chú văn đã không cách nào duy trì hình thái, chỉ cần lần nữa… Đột nhiên, chỉ thấy những nét bút kia ngưng tụ lại, dung hợp thành một đoàn huyết cầu ghê tởm lăn qua, hung hăng đập vào phong ấn chú.

Thập Diệp phun ra một ngụm máu, Bạch Huyên dùng bả vai đỡ lấy bả vai hắn: “Huyết khí này quả nhiên là của ngươi, đã không nói lý lại còn quật cường muốn chết!”

Thập Diệp không có thời gian đấu khẩu với Bạch Huyên, trong đầu hắn đang nhanh chóng suy đoán: hắn hiện tại cùng những huyết chú văn này chiến đấu, tương đương với đánh nhau với chính mình, vô luận đánh thế nào cũng khó phân thắng bại… trừ phi…

“Ngươi còn có bao nhiêu pháp lực?” Thập Diệp hỏi.

“Năm sáu mươi hộc.” Bạch Huyên nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Từng thấy mấy người đánh nhau tập thể trên phố chưa?” Thập Diệp xoay người dời bước đến phía sau Bạch Huyên, hai tay vòng quanh cổ tay Bạch Huyên cầm lấy cổ tay hắn: “Nhiều người mới có thể thắng!”

Biểu cảm của Bạch Huyên giống như muốn hộc máu.

Thập Diệp: “Pháp lực!”

“Ngươi dùng tiết kiệm một chút nha!” Bạch Huyên lấy ra tử phù pháp lực, Thập Diệp nắm hai tay Bạch Huyên, tay trái vẽ bùa, tay phải viết chú, bùa chú giữa không trung khắc quang ấn đốt sạch tử phù, pháp lực của Bạch Huyên cùng bùa chú của hắn dung hợp lại một chỗ, ngưng tụ ra một cái trận đồ bát quái sáng ngời, trận bàn theo gió mà lan ra, trong nháy mắt liền biến to ra mấy trượng, hung hăng trùm lấy huyết cầu.

Thoáng chốc, ánh sáng lóe lên, huyết khí lưu động, trận mạch bát quái trận hóa thành tia sáng sắc bén cắt huyết cầu ra, huyết khí dưới ánh sáng thiêu đốt biến thành đống sương mù máu khét lẹt hôi thối ngưng tụ trên bầu trời, sau đó chợt ngưng tụ thành hơi nước rơi xuống, gió tanh mưa máu thực sự. Cổ tay Thập Diệp vừa chuyển, huyền quang hộ thể chú hình thành chống đỡ trên đỉnh đầu, tạo thành một chiếc ô bằng ánh sáng vàng kim che khuất hắn cùng Bạch Huyên.

Mưa máu rơi xuống huyền quang chú, ầm ầm rúng động, rồi rơi xuống mặt đất, hóa thành hơi nước vô hình. Thập Diệp căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm từng tấc mặt đất. Hắn còn chưa tìm được chú văn mấu chốt khởi động trận hạch, nếu chú văn này có thể xúc tác huyết chú của hắn, như vậy nhất định là sau khi hắn thi triển huyết chú mới viết lại thiết kế, nhưng trước đó hắn lại không phát hiện bất kỳ manh mối nào, chứng tỏ chú văn mấu chốt này được viết vô cùng tùy ý, không phải là bùa thường thấy, mà là thứ gì khác, quần áo, giày dép, dụng cụ đều có khả năng.

Đột nhiên, Bạch Huyên dùng bàn tay nâng tay trái Thập Diệp lên, Thập Diệp hơi ngẩn ra.

“Sắp thâm hụt rồi, trước tiên dùng thần quang thay thế chú chữa trị một lần đã.” Bàn tay Bạch Huyên ngưng tụ ra thần quang, bao trùm lấy vết thương huyết chú của hắn, nhưng vào lúc này, vạn phần thần kỳ phát sinh, dưới sự bao bọc của Bạch Huyên thần quang, vết thương huyết chú của Thập Diệp dùng tốc độ có thể nhìn thấy khép lại, thần quang sáng ngời ngưng tụ trong lòng bàn tay Thập Diệp, đột nhiên b4n ra một đạo ánh sáng, chỉ về phía trung tâm ngôi nhà.

Thập Diệp và Bạch Huyên liếc nhìn nhau rồi đi tới xem.

Mưa đã tạnh, huyết khí tiêu tán, trong bóng đêm tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt, một chút ánh sáng kia vẫn còn lưu lại trên mặt đất, lắc lư tạo ra một đoàn ánh sáng tỏ cỡ miệng chén, trong đoàn ánh sáng đó, đúng là có một mảnh giấy.

“Đây là loại giấy gì? Cư nhiên không bị mưa máu ngâm nát?” Bạch Huyên ngạc nhiên.

Lời còn chưa dứt, trong tờ giấy đột nhiên bay ra một chuỗi chú văn màu đen cỡ mũi kim, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới chỗ Tinh Nhi, Thập Diệp kinh hãi thất sắc, triệu ra Thất Diệu Kiếm phi thân đâm tới, đem chú văn đánh nát.

Một hạt chú văn vụn va vào kết giới bên ngoài Tinh Nhi, đốt lên một vệt đen nhỏ.

Bạch Huyên: “Oán khí thật nặng!”

Tinh Nhi ở trong kết giới liều mạng vỗ vào vách tường bên trong kết giới, Bạch Huyên vội vàng rút lại kết giới, Tinh Nhi kéo tay áo Thập Diệp kéo về phía trước, miệng “A ô a ô” kêu không ngừng.

Miêu Tam Nương nằm trên mặt đất, mắt phải dán một lá bùa giấy màu vàng không trọn vẹn, mặt trên mơ hồ có thể nhìn thấy nét bút chu sa màu đỏ, vẽ nửa con mắt. Thập Diệp cẩn thận xé bùa giấy ra, giấy vàng trong nháy mắt chạm vào đầu ngón tay hắn biến thành tro.

Lòng Thập Diệp hơi trầm xuống, nếu như hắn không đoán sai, tờ giấy này chính là một bộ phận “mặt giấy” của người ta, vừa rồi Miêu Tam Nương hẳn là đã bị khống chế, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mặt giấy lại vỡ vụn.

“Tinh Nhi chớ có hoảng sợ.” Thập Diệp ngồi xổm người nắm lấy mạch môn Miêu Tam Nương trong chốc lát, rồi lại lấy ra một tờ thanh lọc chú nghiền nát rắc trên người Miêu Tam Nương: “Chỉ là ngất thôi, không sao đâu.”

Tinh Nhi ngồi xổm bên cạnh Miêu Tam Nương, hai tay đặt ở trên đầu gối, đôi mắt to tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mới có thể khống chế mình không khóc.

Thập Diệp có chút đau đầu: “Bạch Huyên.”

Bạch Huyên: “Đừng nhìn ta, ta sợ nhất là trẻ con.”

“……”

“Gọi cứu binh đi…”, Bạch Huyên đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Thật sự là nói Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tứ Trà! Lối này!”

Trong bóng đêm, Tứ Trà giống như một đoàn tuyết trắng không dính đất chạy như bay tới, nhào vào trong nguc Tinh Nhi: “Tinh Nhi ngươi không sao chứ?”

Tinh Nhi oa một tiếng khóc lớn, nước mắt nước mũi chảy ra đầy đầu Tứ Trà, vừa khóc vừa “A ô a ô”.

Tứ Trà vươn móng vuốt mềm mại vỗ vai Tinh Nhi: “Tinh Nhi rất tuyệt, Tinh Nhi bảo vệ mẫu thân, Tinh Nhi dũng cảm nhất!”

“A ô a ô!”

“Tinh Nhi là bảo bối lợi hại nhất!

“A ô a ô!”

Lý Thu Đồng chạy tới cùng một đám Hoạ Bì yêu, khiêng Miêu Tam Nương vào trong phòng, vừa đun nước vừa dỗ dành hài tử, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Bạch Huyên thở phào nhẹ nhõm: “Thiên Kiếp cảnh hình như tạm thời an tĩnh lại rồi.”

Thập Diệp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiếng sấm ẩn giấu trong biển mây không biết từ lúc nào đã biến mất, bầu trời sao rực rỡ, thoạt nhìn cực kỳ yên tĩnh, thế nhưng lại càng làm cho hắn cảm thấy thêm bất an.

Thập Diệp nhặt lên mảnh giấy ngâm trong máu, tinh tế quan sát, đây không phải là giấy vàng dùng để viết bùa, mà là giấy Tuyên bình thường, bên góc tờ giấy lại rất bất thường, trên đó còn có mấy chữ không trọn vẹn.

“Tờ giấy này có vấn đề sao?” Bạch Huyên hỏi.

Thập Diệp: “Trên đó có chú văn khởi động trận hạch.”

Bạch Huyên lại nhìn một chút: “Hình như là từ nơi nào xé xuống…”

Xé?

Tim Thập Diệp đột nhiên nhảy dựng lên: “Lý huynh!”

Lý Thu Đồng bay tới: “Thập Diệp đạo trưởng có việc gì sao?”

Thập Diệp mở bàn tay ra: “Cái này ngươi có ấn tượng gì không?”

Lý Thu Đồng nhìn chằm chằm một lúc lâu: “Hình như là mảnh vỡ khế ước bán thân của Miêu Tam Nương.”

Tiểu kịch trường:

Bạch Huyên: “Mẹ nó, ta biết nhất định là do Tiền gia làm mà!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.