Trên đường lớn rộn ràng tấp nập, một bóng người xám xịt nhanh nhẹn len lỏi trong đám người, nhẹ nhàng tháo xuống túi tiền đeo ở bên hông nữ nhân, nhanh chóng giấu vào cổ tay áo.
Nam hài nhếch miệng cười, hôm nay cũng kiếm được kha khá.
Quả nhiên khi tới ngày hội, người giàu đi lên phố nhiều, ‘chuyện làm ăn’ của cậu cũng cũng tự nhiên tốt lên.
Cậu sờ túi tiền căng phồng của mình, cảm thấy mỹ mãn.
Sau khi đếm sơ qua số lượng, nam hài quyết định thu lưới.
Cậu lơ đãng quay đầu, thì thấy trước mặt có một nữ tử cao gầy đi tới, cậu theo bản năng nhìn nhiều vài cái.
Làm mọi người chú ý nhiều nhất là một thân váy đỏ rực rỡ loá mắt của đối phương, làn váy thêu chỉ vàng hình bướm, như đang nhẹ nhàng bay múa. Sở quốc lấy màu đen làm chủ, sau đó tới màu tím sẫm, màu áo diễm lệ như vậy chỉ có nam tử thích cái đẹp mới chọn mặc.
Thật ẻo lả.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng nam hài.
Ngay sau đó, tầm mắt cậu nhìn vào túi gấm đang buộc bên vòng eo tinh tế của đối phương.
Thật lớn.
Thật thô.
Muốn cướp.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, gương mặt nhanh chóng trồi lên một màu ửng đỏ do phấn khích.
Nam hài cúi đầu, tránh đi đám người bên cạnh, làm bộ lơ đãng vấp ngã, nhào vào lòng đối phương.
“Xin, xin lỗi…” Cậu hết sức đáng thương đè thấp giọng nói, dáng vẻ như sắp khóc ra, trên thực tế bàn tay tội ác đã vươn tới bên hông đối phương, thậm chí cảm nhận được xúc cảm của vải lụa trên túi tiền.
Tốt quá, chạm được rồi.
Đáy mắt cậu xẹt qua một tia tăm tối, thời điểm muốn lấy vật tới tay, cậu lại nghe thấy giọng nói lười biếng của đối phưong từ trên đỉnh đầu truyền tới, “Muốn nó tới vậy?”
Xong, đời.
Bị bắt tại trận.
Lưng nam hài cứng đờ, trong tầm mắt, một bàn tay tinh tế trắng nõn vươn tới, nhẹ nhàng bao trùm mu bàn tay của cậu. Ngón tay nàng có vết chai mỏng, hẳn là có thói quen luyện võ. Không ngờ dưới vẻ bề ngoài ‘mỏng manh yếu đuối’ này lại là người biết võ.
Khó trách lúc được nàng ôm lấy, lại có cảm giác an toàn đến kì dị.
Đây là khí tràng tự có của kẻ mạnh?
Trời ạ, lão tử đang nghĩ gì thế? Hứng à?
Nam hài vội vàng đánh bay ý nghĩ kì lạ của mình, ngược lại bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của bản thân. Nếu cậu mà bị đưa tới quan phủ, nghĩ tới mấy nữ phạm nhân hung ác bị giam giữ bên trong, chỉ sợ bản thân sẽ bị nuốt sống đến xương cốt cũng không chừa.
“Ta, ta không cố ý.”
Mắt cậu nhanh chóng ngấn nước, “Xin, xin ngươi tha cho ta, mấy ngày rồi ta chưa được ăn cơm, lần cuối cùng là nhặt cơm thiu của người khác vứt bỏ, bụng đau hết một ngày… Cha ta ở nhà lại lâm bệnh nặng, thật sự không còn cách nào khác, hu hu hu, xin ngươi đó, tha thứ cho kẻ không biết liêm sỉ như ta đi…”
Nam hài bụm mặt khóc rống lên, cổ họng phát ra tiếng kêu yếu ớt như mèo con, đau đớn khổ sở, làm người khác động lòng trắc ẩn.
Không ít người vì thế đứng xem, bắt đầu nói to nói nhỏ chỉ trỏ nữ nhân.
“Cậu ta nhỏ như vậy, đừng có bắt nạt người ta chứ.”
“Cậu ta cũng quá đáng thương, tha cho cậu ta đi.”
“Thật là nữ nhân nhẫn tâm…”
Nam hài đang bụm mặt nhếch môi cười.
Xem ra hôm nay có thể thoát ải này rồi.
“Nói dối.”
Động tác lau nước mắt của nam hài chợt dừng, cương ở giữa không trung.
Cậu ngẩng đầu, thấy đối phương không hề bận tâm ngáp một cái, dùng bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng che miệng thơm, rõ ràng là một nữ nhân, làn da lại trắng sáng mịn màng hơn cả nam tử. Nàng nhướng mày, nét mặt lười biếng, ngón tay nàng chọc vào mặt cậu, “Quỷ nhỏ, kẻ nói dối sẽ bị trừng phạt đó.”
“Ngươi… chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Gặp quỷ rồi, hình như cậu… bị sắc dụ?
Nam hài chưa kịp lấy lại tinh thần đối với sắc đẹp của đối phương thì người đã bị lôi đi, bất tri bất giác liền ngồi trong tửu lâu sang quý nhất Sở quốc.
“Muốn ăn gì?” Đối phương thuần thục gọi vài món ăn chiêu bài, quay đầu hỏi ý kiến của cậu.
Nam hài ngơ ngác lắc đầu.
“Thế cho một con vịt quay da giòn.” Nàng tiêu sái búng tay một cái, như thể nhớ tới điều gì nên dặn dò tiểu nhị, “Đúng rồi, đừng cho quá nhiều rượu cay, đứa nhỏ nhà ta thân thể yếu đuối mềm mại, không chịu được kích thích quá lớn đâu.”
“Phốc –“
Nước trà trong miệng cậu phun hết ra ngoài.
Loại lời nói sắc khí tràn đầy này là cái quỷ gì?
Vẻ mặt đối phương ghét bỏ, nhanh chóng tránh sang một bên, xiêm y không dính chút vệt nước nào, ngược lại người ngồi bàn đằng sau bị tai ương, suýt nữa chửi ầm lên. Thần kinh nam hài căng thẳng, chỉ là chưa đợi cậu xin lỗi, dăm ba câu của nữ nhân đã giải quyết xong sự cố đột ngột phát sinh này.
“Xin lỗi nha, lần đầu đứa nhỏ nhà ta được ra ngoài chơi nên có chút kích động, hi vọng mọi người thứ lỗi.”
Nàng nở nụ cười rạng rỡ, cử chỉ lại sang sảng hào phóng nói không nên lời, nhưng thật ra nhanh chóng cùng người ngồi bàn kia nói chuyện rôm rả. Kết quả đến cuối cùng, bàn của họ nhiều thêm vài món ngon do người bàn bên đưa tặng.
Nam hài: “…”
Mị lực giống cái của nữ nhân này thật là đáng sợ, ngay cả đồng tính cũng không cản nổi.
“A, há miệng.”
Nàng cười tủm tỉm gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng cậu.
Không, người này cười đẹp như vậy tuyệt đối là rắp tâm bất lương, cậu phải bảo trì thanh tỉnh. Cậu không phải là mấy tên ngu đầu óc đần độn, bởi vì sự nhất thời săn sóc của đối phương mà ngây thơ đi theo người đó, những nữ tử quý tộc này chẳng phải thích nhất là đùa bỡn trái tim của mấy nam hài tử ngây thơ sao?
Nàng coi trọng một tên ăn mày như mình, chắc chắn cũng chỉ vì sở thích cá nhân xấu xa. Ngẫm lại mà xem, làm nghề ăn trộm lại yêu người bị trộm, nếu nàng chiếm hữu cơ thể của mình, nhất định sẽ rất đắc ý đi?
Nam hài chết sống không chịu há mồm.
“Không thích ăn sao?”
Nàng dường như có chút buồn rầu, mày nhíu lại, đôi đũa màu nâu đỏ chuyển hướng, miếng thịt kia liền rơi vào trong miệng nàng.
Sắc mặt cậu nháy mắt đỏ bừng.
Cái này có phải là… hôn môi gián tiếp trong truyền thuyết hay không?!
Bình tĩnh, ngươi phải bình tĩnh.
Chút trò vặt mờ ám này thì tính là gì?
Nam hài coi như không có chuyện gì làm bộ bưng lên chén trà bên cạnh, bình tĩnh uống một ngụm.
Hửm, sao mùi vị lại có chút khác lạ?
“Đó là rượu của ta, một đứa nhỏ như ngươi uống vào không sao đó chứ?”
Nàng nhai thịt bò, một tay nâng gương mặt, con ngươi màu ngọc phản chiếu dáng vẻ hoảng loạn đến đỏ mặt của cậu.
“Câm, câm miệng, ai cần ngươi lo chứ! Đồ đại nương (ý chỉ bà cô già)!”
Cậu dùng sức xoa môi.
Nàng cần gì phải nhắc nhở cậu lấy sai chén?
Đáng giận, tuyệt đối không phải cậu đang đỏ mặt, chỉ là thời tiết quá nóng mà thôi!
Trong ngực dường như bị một đàn bướm nhỏ sặc sỡ sắc màu bay vào, phe phẩy hai cánh, điên cuồng đâm loạn trong nơi cấm địa.
“Vị khách quan này, bàn của ngài gọi một con vịt nướng da giòn, một mâm thịt bò nước sốt, một vò rượu hạnh hoa… Tổng cộng 132 đồng.”
Nam hài bất giác quay đầu, đối diện với đôi mắt của nữ nhân. Dáng vẻ nàng lười biếng dựa bên quầy tính, bên gương mặt rũ xuống vài sợi tóc đen mềm mại, thấy cậu nhìn sang, lập tức nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
Sau đó… cậu trả tiền…
Việc này phát triển hình như có chút không đúng lắm.
Nam hài vê cằm nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc là sai ở đâu? Rõ ràng hôm nay cậu kiếm được mánh lớn, sao mới đi có một chuyến tửu lâu thì đã mất sạch toàn bộ? Điều này hoàn toàn không phù hợp với ‘phẩm chất tốt đẹp’ vắt chày ra nước của cậu!
“Aizz, ăn no quá.”
Người bên cạnh cảm thán một câu, “Ây da, tiếp theo nên ngủ ở đâu đây?”
Ngủ…
“Ục ục.”
Dường như cậu đã nghe một chữ không nên nghe.
Nam hài nuốt nuốt nước miếng.
Cậu mới mười ba tuổi, nhanh như vậy đã phát triển tới trình độ chung chăn gối thì không tốt lắm đâu? Có điều nam hài ở Sở quốc trưởng thành khá sớm, không ít người mười ba tuổi đã xuất giá, con cái cũng có thể đi mua nước tương được rồi.
Nếu như cùng người này sinh con, thế hệ sau của họ hẳn là sẽ xinh đẹp giống nàng đi? Nam hài lặng lẽ ngước mắt nhìn nàng một cái. Dáng người cao gầy tinh tế, sống lưng thẳng thắn như cây tùng, khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nam nhân, nhưng cũng chẳng phải là cái gối thêu hoa, từ lực độ đang nắm cổ tay cậu thì đã cảm giác ra được.
“Hai vị thuê chung một gian phòng?”
Bà chủ khách điếm khảy bàn tính, không kinh ngạc chút nào đối với cặp đôi nữ tử quý tộc và ăn mày đầu đường như họ, đây là đường lớn phồn hoa giàu có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nữ nhân váy đỏ quay đầu nhìn nam hài, hất hất cằm.
Cả mặt cậu đều tái đi rồi, lại là cậu trả tiền?
“Ê, ngươi cái bà đại nương tùy hứng này, một vừa hai phải thôi chứ, lão tử đâu phải cái gì của ngươi –” lời chưa nói xong đột nhiên im bặt.
Đối phương khom lưng, rất tự nhiên gác đầu mình lên vai cậu, giọng nói tràn ngập sự mệt mỏi, “Ta đã đi bộ vài ngày, hai cái đùi đã sắp phế đi, nếu không nghỉ ngơi cho tốt nữa chỉ sợ sẽ chết mất.”
Gần quá.
Nàng dựa vào quá gần.
Hơi thở bên cổ nóng rực lên, làm cậu không còn khả năng tự hỏi mọi chuyện xảy ra trước mắt, trong đầu toàn là pháo hoa nở rộ.
–
Nam hài nằm trong thau tắm, ngơ ngác nhìn tấm bình phong khổng tước trong phòng của khách điếm.
Có phải cậu bị quỷ ám rồi không?
Đầu tiên là trả tiền cơm cho một người xa lạ, bây giờ còn chung một phòng với nàng…
“Lộc cộc lộc cộc –“
Tiểu tử thúi, ngươi thật là có tiền đồ mà, vậy mà dám đi theo một nữ nhân lai lịch không rõ!
Cậu cảm thấy mình không còn mặt mũi mà gặp người khác, cậu thả lỏng người, để nước ấm bao phủ qua đầu, mặt nước liên tiếp trồi lên bọt khí li ti.
Trong cơn mơ màng, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cánh tay, cậu chợt giật mình, cơ thể bị người khác dùng sức kéo ra, bên tai là tiếng nước xì xào, nước văng tung toé như hạt châu, ướt khắp cả nền đất.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Nam hài lấy lại tinh thần, liều mạng dùng hai tay bảo vệ bộ vị quan trọng của mình, hận không thể xé xác cái tên đáng chết tự tiện xông vào chỗ người khác đang tắm này. Thân thể trong sạch mà cậu bảo tồn mười ba năm cứ, cứ như vậy bị nàng nhìn hết!
“Lưu manh!”
“Khốn nạn!”
“Không bằng cầm thú!”
Cậu tức giận hô to, đến cuối cùng giọng nói trở nên nghẹn ngào, có một loại nức nở thống khổ.
Dù nói thế nào thì cậu cũng là một nam hài tử vân anh chưa gả mà…
Sao nàng lại có thể, có thể…
“Khóc cái gì? Ta chỉ lo là ngươi ở bên trong lâu như vậy có phải đã ngất xỉu hay không thôi, nên mới tới nhìn ngươi một cái.” Nữ nhân nhướng mày, giọng điệu đầy giễu cợt, “Quỷ nhỏ, hay ngươi cho rằng ta có hứng thú với cơ thể nhỏ xíu chưa phát dục đầy đủ này của ngươi?”
Đáng giận, nàng đã chiếm tiện nghi còn trêu đùa cậu!
“Gru –“
Nam hài cắn mạnh vào tai nàng.
“Bốp –“
Mông bị tát một cái.
“Trẻ con chưa đủ tuổi đừng động dục lung tung.” Nàng liếc xéo cậu.
Lúc đầu cậu ngẩn ra, sau đó cả người phát run.
Xấu hổ giận dữ muốn chết.
Tên khốn biến thái này, cậu nhất định phải chơi chết nàng!
Đang lúc cậu nghĩ như vậy, đối phương vươn tay ôm ngang cậu ra ngoài, đặt lên trên giường, dùng khăn tay mềm mại lau sạch cơ thể cậu, ngay cả chỗ kín cũng không tha.
“Oh, quỷ nhỏ, ngươi vẫn có tiền vốn lắm nha, tiểu tỷ tỷ coi trọng ngươi rồi.” Nàng dường như có chút kinh ngạc nhìn chỗ kia của mình.
Quả nhiên… Là một đại biến thái!
Cậu nắm chặt khăn trải giường, da thịt nổi lên màu đỏ ửng.
“Thôi được rồi, đêm đã khuya, bé ngoan ngủ ngoan nha.” Nàng thắt lại dây áo cho cậu, sau đó nằm sát mép giường, chỉ chốc lát sau đã vang lên tiếng hít thở đều đều của nàng.
Vài giây đã ngủ rồi.
Tên khốn này!
Rốt cuộc nàng có biết bản thân cậu bị tra tấn tới cỡ nào không?
Vậy mà nàng còn ngủ say như chết!
Nếu cái này mà còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa!
Tay chân cậu run run, đầy mình giận dữ.
Giận từ trong lòng mà ra, xấu xa bắt đầu từ trong mật.
Nam hài tay chân nhẹ nhàng xoay người xuống giường, liếc mắt một cái nhìn trúng cái bình cổ cao cắm trúc phú quý, cậu cười nham hiểm, dùng hết sức lực ôm lấy cái bình, loạng choạng đi tới mép giường, giơ tay lên cao.
Chỉ cần cậu nện nó xuống thì nhất định người này sẽ đầu nở đầy hoa, huyết tương nứt toạc mà chết tươi.
Nhưng khi cậu cúi đầu…
Dưới bóng tối mờ nhạt, một đầu tóc đen của nữ nhân xoã tung khắp giường, vì nằm nghiêng nên cổ áo hơi hở, lộ ra một phần cổ thon. Làn da nàng mịn màng như tuyết, làm cho đôi môi càng thêm yêu diễm đỏ bừng.
Thu liễm sự trương dương tùy ý của ban ngày, lúc ngủ càng giống như một hồ nước trong, dung nhan sạch sẽ làm tim người khác đập loạn.
Mé, đáng giận, lại bị sắc đẹp mê hoặc.
Mặt cậu đỏ cả lên.
“Ngươi làm gì đó?”
Nàng trông sắp tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt, giọng nói khàn sau khi ngủ xong mang theo vài phần trầm ấm, phá lệ mê người.
“Chụt –” ((~ ̄³ ̄)~)
Đêm khuya, trong căn phòng có ngọn đèn dầu hiu hắt, nam hài chân tay run rẩy, dâng hiến nụ hôn đầu tiên trong đời.
“Hửm?”
Nữ nhân nửa ngủ nửa tỉnh, thuận tay kéo người vào lòng rồi ôm chặt, xoa đầu của cậu, “Ngoan.”
Giống như dỗ con nít.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau