Tại nhà thờ St. Quentin, tất cả các khách mời đều ăn mặc khá trang trọng. Hẳn là bữa tiệc của những người thượng lưu.
Ngồi trong căn phòng nguy nga, tráng lệ, Linh đang tự soi mình trong gương. Những giọt nước mắt chảy dài như viên pha lê mong manh dễ vỡ.
Cô thật sự quá đau! Ai hiểu cho cô? Ngoài kia có tiếng gõ cửa, vội vàng lau nước mắt, cô chạy ra mở cửa.
Là Hân. Cô tới để trang điểm cho Linh. Vừa trang điểm cho Linh, Hân vừa hỏi:
– Mày muốn tham gia lễ cưới này lắm hả?
– Mày nghĩ vậy thật hả? Tao đã nói rồi! Trái tim tao, con người tao, tất cả tao đã trao cho Phong. Nếu một khi anh ấy đã quên đi tao. Tao cũng sẽ đợi anh ấy. Nhưng tao ko thể mù quáng, chỉ vì anh ấy làm những người khác, những người tao yêu quý bị tổn thương. Sự thật rằng tao ko thể ko tham gia buổi lễ này. Nếu ko tham gia thì Phong bắt buộc phải nhớ lại tao.
– Tao xin lỗi. Linh ak! Là bạn mày mà tao chẳng làm được gì cho mày.
Mỉm cười nhẹ, cô đáp lại Hân:
– Ko sao đâu!
——————————————
Nhạc đám cưới nổi lên, Linh khoác tay cha bước vào lễ đường. Chỉ gần đây thôi, sẽ là cậu ấm nhà họ Trịnh – người chuẩn bị kết hôn với cô.
Đứng đối diện anh ta, Linh cảm thấy thật khó chịu. Cha sứ đọc:
– Trịnh Hải Nam, con có đồng ý.v..v..
– Con đồng ý.
Và câu hỏi tương tự cũng được đặt cho Linh. Ngập ngùng một chút, cô khẽ liếc qua mẹ mình rồi nói:
– Con đồng ý.
Cha sứ lại tiếp tục đọc:
– Vậy còn có ai phản đối buổi lễ thành hôn này thì hãy đứng lên phản đối ngay bây giờ còn nếu ko sẽ phải im lặng suốt đời.
Ko khí im lặng trở nên bao chùm. Sau hai phút ko có chút động tĩnh gì, cha sứ nói:
– Nếu ko có ai phản đối thì…
Chưa kịp nói hết câu, cha sứ bị tiếng nói của Hân làm cắt đứt:
– Con phản đối.
Thấy vậy, Minh cũng đứng dậy và nói:
– Con cũng phản đối.
Những tiếng xì xào ko ngớt, bao nhiêu cặp mắt đều hướng về phía hai người họ. Còn Linh, trong đôi mắt cô bây giờ nước mắt lưng tròng.
Tình hình trở nên xấu đi, mẹ của Linh lên tiếng:
– Xin hỏi thiếu gia Hải Minh và tiểu thư Khánh Hân lấy cái gì để phản đối buổi lễ này của con gái tôi?
– Cháu…_ Hân đang ngập ngùng chưa biết nói ra sao thì một bóng ảnh lớn xuất hiện.
– Bởi vì cô ấy là của Nguyễn Vũ Nam Phong tôi._ Âm vực lạnh băng, câu nói chắc nịch của anh khiến tiếng xì xào trở nên ồn ào hơn. Pama của Linh đồng thời đứng bật dậy
– Phong!!!_ Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi, Linh chạy ùa vào lòng Phong mà ôm lấy anh.
Ôm thật chặt cô trong vòng tay mình, vỗ về thật nhẹ nhàng, thật yêu chiều rồi anh quay sang nói chuyện với pama Linh.
– Vậy đã đủ điều kiện để có thể huỷ buổi lễ này chưa?
– Cậu đã làm con gái tôi tổn thương quá nhiều…_ Pa Linh ngắt lại như cố tình ko nói hết câu.
Mọi thứ trầm mặc khác hẳn với ko khí tươi vui của các buổi lễ.
– Nhưng tôi tin chắc rằng nó sẽ hạnh phúc khi ở bên cậu._ Ông cười tươi chúc mừng.
Vòng tay qua cổ Phong, Linh khẽ hỏi thầm:
– Này! Sao anh lại có thể hồi phục được trí nhớ?
– Thật ra… Anh ko mất trí nhớ._ Phong gãi đầu.
– Cái gì? Cái tên ác ma này. Anh cứ xác định là về nhà thì chết với em đó!_ Vừa nói, Linh vừa lấy tay cấu mạnh Phong khiến anh la oai oái.
– Đau anh! Cả Hân và thằng Minh cũng tham gia thì sao lại xử mỗi anh?
– Mấy người xem thường Dark Angle này quá rồi!!!!_ Linh thét.
…
__~~ Căn biệt thự của Tứ Quỷ~~___
– Hân, Minh, Phong! Các người cứ đợi đó! Dám lừa tôi sao??_ Vừa nói, Linh vừa cần một miếng bánh gatô to chạy quanh nhà đuổi Hân, Minh và Phong.
– Khoan đã nào! Nghe tao nói. Tất cả là tại hai người này. Chỉ vì hai người họ cứ lấy những cái việc như: ko shopping, ko bar, ko rượu, ko được mặc quần áo khi chưa qua kiểm duyệt của Minh,… Như thế sao tao chịu nổi?_ Hân bào chữa.
– Tao tạm tha cho mày. Còn anh. Minh, anh muốn chăng trối gì ko?_ Gật nhẹ đầu phía Hân, Linh chuyển đối tượng sang Minh.
– Em nghe anh giải thích. Cũng tại Hân, em ấy cứ muốn tổ chức đám cưới cùng em. Mà tổ chức đám cưới cùng em là lại phải có Phong. Thằng Phong thì năn nỉ dài cổ nó mới chịu về. Khi về thì nó lại bắt làm cái vở kịch oái oăm này thì mới trở lại như cũ. Anh hỏi em, anh phải làm sao?
– Anh cũng nằm trong danh sách tạm thời tha thứ. Còn anh, Kyaaaaaaaa!!!!!!!! Nguyễn Vũ Nam Phong. Anh chết chắc._ Vuốt cằm tốt vẻ tri thức, cô tha thứ cho Minh nhưng…
Khi cô quay sang định hỏi tội Phong thì từ bao giờ anh đã cầm nguyên chiếc bánh ụp thẳng vào mặt cô. Làm cả bọn đứng cười nghiêng ngả. Và chiến tranh lại một lần nữa nổ ra với chiếc bánh gatô ba tầng
___~~ THE END ~~____
Cảm ơn tất cả các bạn đã đón đọc từng chương thuộc bộ truyện Bản Giao Hưởng Của Sự Trả Thù. Đây cũng là bộ truyện lần đầu tiên của mình nên có khá nhiều sao sót mong các bạn bỏ qua. Xin lỗi vì mình ko thể đăng truyện nhanh được và cũng cảm ơn khi các bạn đã ủng hộ bộ truyện của mình.