Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lý Niên đã nhốt Niên Cẩm lại ở trong phòng không cho ra ngoài gây rắc rối cho Lục Hàn nữa.
Ông thậm chí còn viết đơn xin từ chức giúp cô ta, ông phải tách con gái ông ra khỏi nơi này chỉ có như vậy con gái ông mới buông bỏ được.
Còn cô ta ở trong phòng hết đập đồ rồi la hét khóc lóc đủ thứ xin ông mở cửa, nhưng phận làm cha ông không muốn con gái ông làm kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác.
Sáng hôm nay thức dậy Giản Nhu cứ tưởng anh sẽ cũng đi làm trước, nhưng vừa mới mở mắt ra thì đã thấy gương mặt yêu nghiệt của anh rồi, cô không nhịn được liền đưa tay lên sờ mặt của anh, sờ xong thì nhéo mặt miệng thì lầm bầm.
Giản Nhu:” Cho anh chết! dám làm em đau hả!”
Cô mãi mê dày vò gương mặt đẹp trai của anh mà không biết anh đã thức dậy từ lâu, anh đưa tay ra bắt lấy tay trắng nõn ấy khiến cô có chút giật mình.
Giản Nhu:” Aaa anh làm em giật mình!”
Lục Hàn:“Anh đau đấy! mặt của anh sắp không thành nguyên vẹn rồi đây!”
Giản Nhu:” Hứ đáng đời! ai biểu anh làm em đau làm gì!”
Lục Hàn:” Còn đau sao! vậy để lát anh bôi thuốc cho em!”
Giản Nhu* ngại*:” Không cần!”
Lục Hàn:” Được rồi! chúng ta đi tắm thôi!”
Nói xong anh không để cô phản ứng mà bế cô lên tiến đến phòng tắm, sau khi tắm xong anh bế cô ra ngoài.
Cô không ngờ anh lại đòi hỏi lớn như vậy, lúc tắm anh còn mặt dày đưa tay sờ lên người cô nữa.
Việc anh bị bỏ thuốc anh cũng biết là ai làm rồi nhưng vì nể mặt Lý Niên nên anh cũng tha cho cô ta một mạng, Lý Niên cũng đã hứa với anh sẽ không để cô ta xuất hiện ở công ty nữa.
Khoảng một tuần sau, ba mẹ cô cũng đã về nhà rồi nên cũng về Trình Gia, Khương Ngọc cũng đã mang thai nên Thu Nguyệt cũng nhanh chóng kêu Khương Ngọc và Trình Khải dọn về nhà lại để tiện cho bà chăm sóc.
Khương Ngọc và Giản Nhu đang ở trên phòng tâm sự với nhau, đến lúc cầm đồ ăn vặt lên định ăn thì bụng cô lại đột nhiên có thứ gì đó muốn tràn ra, cô lấy tay bịt miệng lại rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Khương Ngọc:” Nhu Nhu cậu không sao chứ?”
Giản Nhu* đi ra*:” Tớ cảm thấy rất mệt!”
Khương Ngọc:” Sao biểu hiện của cậu giống ốm nghén thế?”
Giản Nhu:” Hả?”
Khương Ngọc:” Lần này cậu đến tháng chưa, còn nữa khi cậu quan hệ có dùng biện pháp gì không?”
Giản Nhu* hốt hoảng*:” Tớ…tớ bị trễ ngày rồi! A Ngọc chuyện này cậu không được nói với mọi người đâu đấy giữ bí mật giúp tớ được không?”
Khương Ngọc:” Được! vậy cậu có muốn đi khám không?”
Giản Nhu:” Để tớ tự đi!”
Khương Ngọc:” Ừm!”
Bản thân cô cũng đang rất nghi ngờ việc mình có thai hay không! cô nhanh chóng thay đồ rồi lên xe đến bệnh viện khám.
Vừa ngồi chờ vừa hồi hộp, cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc làm mẹ cho lắm.
Đến khi gọi tên cô thì cô mới đi vào khám, say khi bước ra cả người cô như không thể tin được, vậy là cô mang thai rồi sao? Tay cầm hình ảnh siêu âm trong lòng cô có cảm giác hạnh phúc.
Lần đầu tiên làm mẹ nên cô có chút bất ngờ, cô phải chia sẻ niềm vui này cho anh mới được.
Cô đi dạo một vòng siêu thị để mua đồ, trước khi ra khỏi bệnh viện cô có nhắn cho Khương Ngọc biết kết quả rồi, còn nhắn cho Thu Nguyệt bảo hôm nay sẽ ở lại nhà của Lục Hàn.
Vừa đến nhà cô nhanh chóng đi chế biến đồ ăn để kịp anh về, sau khi làm xong thì cũng đã chiều tối rồi.
Cô vừa lên phòng tắm thì anh đã lái xe về.
Vào nhà đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, anh cũng đoán ra là ai làm rồi liền tiến nhanh lên phòng của mình.
Anh vừa mở cửa vào thì cô cũng vừa tắm xong bước ra.
Giản Nhu:” Anh về rồi sao?”
Lục Hàn* đi đến ôm cô vào lòng*:” Anh nhớ em quá đi!”
Giản Nhu* mỉm cười*:” Anh buông em ra đi! mau thay đồ rồi xuống dùng bữa với em! em có chuyện muốn nói với anh!”
Lục Hàn:” Được chờ anh một lát!”
Cô ngồi trên giường chờ anh đi tắm, thấy anh xong thì cả hai cùng nhau đi xuống để dùng bữa.
Sau khi dùng bữa xong, anh là người xung phong lên dọn và rửa bát cô cũng biết nếu tranh giành với anh cũng vô ít nên đã đồng ý luôn.
Đợi khi anh rửa bát xong, hai người liền đi đến phòng khách cùng nhau xem phim.
Cô có chút do dự nói chuyện đó cho anh biết.
Lục Hàn:” À khi nãy em muốn nói chuyện gì với anh vậy?”
Giản Nhu:” Em…anh nhắm mắt lại đi!”
Lục Hàn* làm theo*
Giản Nhu đặt hình siêu âm lên bàn tay của anh, cô rất muốn biết phản ứng của anh ra sao?
Giản Nhu:” Anh mở mắt ra đi!”
Lục Hàn* mở mắt*:” Cái này!”
Lúc đầu chưa nhìn kĩ anh tưởng là bức ảnh bình thường nhưng khi cầm lên nhìn thì bất ngờ không thôi, tay anh rung rung cầm bức ảnh rồi nhìn cô như muốn xác nhận lần nữa.
Nhận được một cái gật đầu của cô, anh liền không kiềm chế được liền rơi nước mắt ra rồi ôm chặt lấy người cô không buông.
Lục Hàn:” Cảm ơn em bảo bối vì đã cho anh được làm ba!”
Giản Nhu* mỉm cười*
Lục Hàn* buông cô ra*:” Chúng ta đến cục dân chính nào!”
Giản Nhu:” Anh điên sao! bây giờ đã tối rồi ai còn làm việc nữa!”
Lục Hàn:” Anh vui quá bảo bối!”
Thế là nguyên đêm đó, có người cứ cầm ảnh siêu âm rồi nhìn suốt thậm chí còn cười một mình.
Cô cũng có khuyên anh đi ngủ nhưng trước khi đi ngủ anh đặt bức ảnh kế chỗ nằm của hai người người rồi mới ôm cô ngủ thiếp đi..