Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 92: Đó chính là tại hạ



Vốn Tề Hoan còn tưởng rằng chỉ cần ngồi ngốc tầm vài ngày, Ngọc Long Nhi sẽ mang nàng đi gặp sư phụ, ai ngờ nàng hiểu sai về thời gian của Tiên giới, ở Tiên giới được mấy ngày, Tề Hoan đột nhiên tỉnh ngộ, Ngọc Long Nhi nói qua một thời gian ngắn sợ rằng ngắn nhất cũng phải là một năm sau.
Trái lại Tề Hoan cũng không gấp, dù sao sư phụ cũng không đi lạc, ở Minh Hỏa điện lại rất chi là thoải mái. Điều duy nhất khiến nàng khó có thể tiếp nhận chính là ở Minh Hoa điện ngồi ngốc hơn mười ngày, trừ Ngọc Long Nhi ra, Tề Hoan không gặp được bất kỳ người nào khác, thỉnh thoảng Ngọc Lãm sẽ tới nói chút chuyện phiếm của Tiên giới cho nàng nghe, về phần Minh Viêm thì hoàn toàn mất tích.
Mới đầu Tề Hoan còn có thể đàng hoàng thành thật ngồi ngoan ở trong phòng, nhưng cho dù phong cảnh bên ngoài lầu các rất đẹp, giường nằm thì mềm mại, nhưng cả ngày cũng không thấy bóng dáng ai cả.
Từ lầu các nhìn về phía xa, sắc trời bên ngoài cũng dần dần tối đi, chân trời một mảnh đỏ tím, thật giống như vừa bị lửa thiêu. Thật ra thì Tiên giới cùng Nhân gian cũng không có gì khác nhau, chẳng qua ở chỗ này linh khí nhiều hơn ở Nhân gian gấp trăm ngàn lần, không gian cũng rộng hơn rất nhiều.
Nghe nói Ngọc Long Nhi cùng ca ca của nàng mấy ngày nay có chuyện phải làm, cho nên không thể tới đây chơi cùng Tề Hoan, Tề Hoan một mình ở chỗ này cảm thấy bứt rứt khó chịu, nhìn một chút phát hiện xung quanh không có ai, liền trực tiếp ôm tiểu hồ ly nhảy xuống từ cửa sổ, chuẩn bị đi tản bộ.
Tuy nói Minh Hỏa thành không có ngọn lửa hừng hực bốc cháy, nhưng thứ thành chủ Minh Hỏa chân quân tu chính là thuộc tính hỏa trong ngũ hành, bên trong thành linh khí thuộc hệ hỏa vô cùng tràn đầy, nên nhiệt độ trong thành thấp nhất cũng phải ba, bốn mươi độ, may mắn sau khi thành Tiên, năng lực của Tề Hoan tương đối mạnh, nhưng cái điều hòa tiểu hồ ly này thì ắt không thể thiếu được.
Mất gần hai canh giờ, Tề Hoan đứng ở trong trong Minh Hỏa điện, ánh mắt vô cùng mờ mịt, nơi này thật sự quá rộng, làm cho nàng hoàn toàn không tìm được đường về. Hơn nữa kết giới hạn chế pháp lực của nàng, cho dù nàng muốn đứng ở trong không trung tìm đường cũng không thể được.
Về phần tiểu hồ ly, tác dụng duy nhất của nó chính là vẫy vẫy đuôi, lúc này đã sớm ngủ khì trong ngực Tề Hoan.
“Minh Hỏa chân quân này đúng là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì thì xây cung điện lớn như vậy làm gì, tìm đường cũng không được.” Tề Hoan vừa đi vừa lẩm bẩm, đi đến ngã rẽ bên cạnh hồ nước, ra khỏi cung điện xa hoa.
Kiến trúc nơi này sao lại giống nhau như vậy a? Tề Hoan thở dài, từ đáy lòng hy vọng có thể nhìn thấy một vật sống tồn tại, nếu không nàng cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một gian phòng để ở.
“Có ai không ~~ có người sống không vậy?” Đứng ở ngoài cửa điện hô hồi lâu, không thấy ai đi ra, Tề Hoan quả thật muốn trực tiếp té xỉu một phen. Cũng không biết là do nàng ảo giác, hay là do tiểu hồ ly lười biếng, nàng cảm thấy, trong hô hấp của mình cũng mang theo hỏa diễm, nóng quá a.
Mặc kệ, hôm nay ở lại đây đã rồi tính, ta thật sự là không đi được nữa rồi.
Nhìn chung quanh không phát hiện ra bất cứ ai ở gần, Tề hoan cất bước đi thẳng tới cửa cung điện xa hoa, chẳng qua chỉ là ở nhờ một đêm, hẳn sẽ không có ai phát hiện đi, huống chi cũng không phải do lỗi của nàng, đều là do sở thích đáng ghét của Minh Hỏa chân quân kia.
Rón ra rón rén đi đến gần đại điện, đưa tay đẩy đại môn màu đỏ sẫm ra, ngoài dự tính cửa nàng, cửa gỗ nặng nề từ từ mở ra.
Bên ngoài trời dần dần tối, cho nên Tề Hoan cũng không để ý tới tấm biển treo ngoài cửa lớn, nàng cũng quên mất Ngọc Long Nhi từng dặn, trong Minh Hỏa điện, tất cả những nơi treo biển ghi hai chữ Minh Hỏa đều tuyệt đối không thể vào bừa.
Bên trong điện một mảnh đen tuyền, ngay cả chút tia sáng nhỏ cũng không có, nhiệt khí đập vào mặt, Tề Hoan nhíu mày, “Này, ngươi yêu nghề một chút được không, ngươi định đem ta nướng chín ăn à!” Tề Hoan kéo kéo cái đuôi của tiểu hồ ly, hết sức bất mãn chỉ trích nó.
Tiểu hồ ly lẩm bẩm hai tiếng, vươn ra hai cái móng vuốt lông xù che đi hai cái lỗ tai, tiếp tục ngủ, hoàn toàn không có ý nể mặt Tề Hoan. Nhiệt độ chung quanh đột nhiên hạ xuống, Tề Hoan thở phào một cái.
“Ngươi là ai?” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến tai Tề Hoan, đồng thời nàng cũng phát hiện ra, đại môn không biết đã đóng lại từ lúc nào, lần này ngay cả ánh trăng cũng không có, Tề Hoan hoàn toàn rơi vào bóng tối.
“Ta? Ta cũng muốn hỏi ngươi đó.” Ngón cái ma sát với ngón trỏ một chút, một quả cầu sét màu bạc xuất hiện lơ lửng trên tay Tề Hoan, mặc dù phạm vi chiếu sáng không lớn, nhưng miễn cưỡng làm bóng đèn cũng được.
Ở dưới ánh sáng của quả cầu sét, Tề Hoan rốt cuộc nhìn thấy người vừa nói chuyện ở chỗ nào. Trong cung điện này không có bất kỳ bài trí nào, có chút thanh lãnh, người nói chuyện cách Tề Hoan khoảng mười mét, hơn nữa hắn. . . . . . . . . Đang ngồi trong bồn tắm nhìn Tề Hoan?!
Mẹ của ta a! Bổn cô nương sống nhiều năm như vậy, cho tới nay cũng chưa từng nhìn thấy nam nhân tắm rửa, cũng may hắn còn ngâm mình trong nước, mặc dù nửa người trên lộ ra, nhưng nửa người dưới cũng không nổi trên mặt nước.
“Ách. . . . . . . . Ta không phải cố ý . . . . . . . Ngươi, ngươi cứ tiếp tục tắm, cứ coi như ta không có xuất hiện là được.” Tề Hoan lúng túng lui về phía sau, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy tới đại môn, đáng tiếc, chạy tới cửa rồi, nhưng làm thế nào cũng không kéo được cửa ra. Tề Hoan liền đạp vài cái, kết quả chân mình đau, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
“Cô nương vẫn chưa trả lời ta.” Giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, chẳng qua trong ngữ điệu có thêm một chút hứng thú.
“Ta là khách phụ thân ngươi mời về ~” Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Tề Hoan cũng đã nhìn thấy rất nhiều, ví dụ như nam nhân trong bồn tắm nhìn qua rất trẻ tuổi, tóc dài màu đỏ, hắn chỉ lộ nửa người trên mặt nước, nhưng vẫn không che giấu được một thân tinh tráng.
Căn cứ theo suy nghĩ của nàng, người này nhất định là huynh đệ của Minh Viêm, trong nhận thức của Tề Hoan, Minh Hỏa chân quân sẽ có hình ảnh của một lão đầu tử, người này, nhất quyết không thể là Minh Hỏa chân quân.
Tề Hoan cho là danh tiếng của Minh Viêm không lớn bằng phụ thân hắn, nói là khách của hắn, không bằng nói là khách của phụ thân hắn. Muốn dọa người, đem danh hiệu của Minh Hỏa chân quân ra có vẻ tốt hơn. Tốt nhất là dọa hắn sợ, nếu không chuyện Tề Hoan xông vào phòng nam tử đang tắm mà truyền ra ngoài, nàng làm sao có thể tiếp tục lăn lộn ở Tiên giới đây.
“. . . . . . . .” Người nọ trầm mặc hồi lâu, trong giọng nói mang theo một tia mê hoặc, “Phụ thân của ta? Phụ thân của ta năm vạn năm trước đã chết trận ở Ma giới.”
“Hả!” Thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó mà, Tề Hoan hơi ngẩn người, “Vậy ngươi là ai?”
“Minh Hỏa.”
“Nha. Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Minh Hỏa chân quân là gì của ngươi?” Tề Hoan đã lui đến sát cửa, nàng thật biết sai rồi, nàng không dám nói dối nữa! Sớm biết vậy lúc ở Nhân gian nên theo Khoa Bình bá bá học một ít Tiên Thiên diễn quẻ, mỗi ngày ra khỏi cửa đều tính bát quái thì cũng sẽ không bị rơi vào cái cục diện này a!
“Đó chính là tại hạ.” Lần này Tề Hoan xác định mình không có nghe lầm, hắn thật sự đang cười. Hắn chính là đang cười nhạo nàng đây mà, Tề Hoan ôm mặt, lúng túng muốn đào cái hố chôn mình xuống.
“Cô nương?” Lúc nói lời này, âm thanh một cách một khoảng, nhưng khi Tề Hoan ngẩng đầu lên lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trước mặt mình đã có thêm một người.
Minh Hỏa chỉ cách nàng chừng mười phân, hô hấp cực nóng làm cho toàn thân Tề Hoan nổi da gà.
Tề Hoan thề, nàng tuyệt đối không phải sắc ma, nàng chẳng qua chỉ là theo bản năng cúi đầu nhìn thôi, cũng may Minh Hỏa không phải kẻ điên, lúc ra khỏi bồn tắm, hắn còn biết che kín nửa người dưới.
“Cái kia. . . . . . . Ta tuyệt đối không phải là cố ý mạo phạm chân quân, chẳng qua là, Minh Hỏa điện có chút lớn nên bị lạc đường thôi ~” Tề Hoan cố gắng đem đầu ngửa ra sau, đầu đã dán lên cánh cửa, nhưng hô hấp của Minh Hỏa chân quân vẫn ở chung quanh nàng.
“Ồ ~~ thì ra là Minh Hỏa thất lễ cô nương, mong cô nương thứ tội, cô nương yên tâm, một lát sau ta liền đem những cung điện làm cản trở tầm mắt của cô nương đều hủy đi. . . . . . . .” Giọng điệu càng ngày càng thấp, Tề Hoan phát hiện nhiệt khí trên người Minh Hỏa càng lúc càng khó chống cự.
Tề Hoan thật rất muốn đấm một phát lên đầu Minh Hỏa, chẳng lẽ hắn không biết mình chính là một cái lò lửa sao! Không có chuyện gì thì tìm chỗ nào lạnh một chút, lại còn chạy ra dọa người, tâm địa bất lương, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
“Chân quân. . . . . . . Ngài. . . . . . . . Có thể hay không. . . . . . . Cách xa ta một chút.” Ta thở không ra hơi rồi, đồ sắc lang đáng chết! Đây mới là điều Tề Hoan muốn nói, song không có dũng khí nói ra thôi.
Nàng dù cuồng vọng cũng không dám mắng Minh Hỏa chân quân a, cả Tiên Giới tổng cộng cũng chỉ có chưa tới mười hai chân quân, nghe Ngọc Long Nhi nói, thực lực thật sự của Minh Hỏa chân quân có thể so với Tiên Tôn.
Theo suy đoán của Tề Hoan, Tiểu Ngân cộng thêm tiểu hồ ly, thêm cả nàng, dĩ nhiên thêm nàng cũng không có tác dụng gì, nàng chỉ là tương ớt thêm vào thôi, cả ba người sợ cũng không phải là đối thủ của Minh Hỏa chân quân.
Biết đánh không lại đối phương, vậy thì không thể tùy tiện đắc tội, đây chính là cách xử sự của Tề Hoan.
“Xin lỗi, mạo phạm cô nương, mong cô nương thứ tội.” Lời nói tuy khách khí, nhưng Minh Hỏa hoàn toàn không có ý lui về phía sau, mà càng được voi đòi tiên nhích tới gần Tề Hoan.
Minh Hỏa lại gần, cơ hồ cả chóp mũi cũng dán lên Tề Hoan.
Mặc dù bên trong điện không có bất cứ thứ gì chiếu sáng, nhưng Tề Hoan vẫn có thể thấy rõ tướng mạo của người trước mặt, Minh Viêm cùng phụ thân hắn chỉ có tám phần tương tự, Tề Hoan vốn cho rằng Minh Viêm đã là nghiệp chướng nặng nề rồi, ai ngờ trên thực tế, so với phụ thân hắn, hắn hiển nhiên còn kém nhiều lắm.
Nam nhân này không đi làm hồ ly tinh thật là lãng phí tài nguyên, cặp mắt hoa đào quyến rũ lóe ra ánh lửa kia, thật sự là bị ngọn lửa trong mắt hắn thiêu đốt, sống mũi anh tuấn, cánh môi với độ dày vừa phải khẽ mở, hoàn toàn là đang câu dẫn người khác thưởng thức. Khi hắn híp mắt cười, hai má có một đôi má lúm đồng tiền, làm cho hắn lộ ra chút trẻ con, cho dù hay nhìn thấy mỹ nam, song Tề Hoan vẫn không nhịn được nuốt nước bọt vài lần, thiếu chút nữa đã không khống chế được.Ở trong lòng mặc niệm mấy câu nam mô a di đà Phật, trên chữ sắc có chữ đao, sắc tức là không, không tức là sắc, nhẩm qua nhẩm lại vài lần, cuối cùng mới mở mắt ra, biến thành sắc ma, nhào về phía hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.