Hắn chụp lấy cái chuông điện thoại cứ như đó là cái phao cứu sinh. Những lời hắn nghe trong máy thọc thẳng vào trí óc lờ đờ của hắn như một lưỡi gươm nhọn. Nick nghe như mớ rượu trong bao tử óc ách như mớ nước bẩn dọng dưới hầm một con thuyền cũ.
– Rồi – Hắn thốt lên – OK.
Hắn không kịp nhớ ra giọng nói trong máy là của ai nhưng nghe là biết giọng của một cảnh sát viên gọi cho hắn vì lý do công vụ. Anh ta nói chỉ vài câu ngắn gọn, cho Nick hay đã xảy ra chuyện gì và hắn phải có mặt tại đâu trong vòng 5 phút nữa rồi gác máy.
Thức dậy Nick vẫn còn say, nhưng mẫu điện thoại làm hắn tỉnh còn lẹ hơn nắng mùa hè làm tan sương sớm. Nhưng dù đã tỉnh, nội dung bức điện vẫn làm hắn ngồi đơ một chỗ trên giường. Phải hết mấy phút hắn mới đủ sức đứng dậy và vọt ra cửa.
Hắn nhìn thấy quang cảnh quen thuộc quanh nơi xảy ra án mạng tại bãi đậu xe quán 10 – 4. Có điều cảnh ở đây coi xôm tụ hơn, tính theo số lượng cớm hiện diện, xe cảnh sát đậu tràn lan khắp nơi, những chiếc áo đồng phục bủa vây dày đặc làm như họ nghĩ tên thủ phạm sẽ trở lại hiện trường vậy. Bước ra khỏi chiếc Mustang, Nick có cảm giác người ta nhìn hắn với cái nhìn đó, cái nhìn đối với một thủ phạm trở lại hiện trường.
Walker, Gus với mấy tay trong Ban Nhân sự đang đứng quanh một chiếc Lincoln. Chẳng ai hào hứng gì khi thấy Nick, mà hắn cũng chẳng vui gì khi thấy họ. Đám đông giãn ra khi thấy Nick đến, cứ như hắn là kẻ mang mầm dịch bệnh.
Gus Moran rọi đèn pin vào băng ghế trước của cái xe. Marty Nilsen, Trưởng Ban Nhân sự Sở Cảnh sát San Francisco, nằm ẹo ở đó. Một vũng máu đã bầm đen loang trên phần nệm tựa đầu của ghế tài xế, ngay sau cái đầu của y.
– Một phát một- Gus lầm bầm – Bắn thiệt sát. Hình như là đạn của một khẩu P. 38.
Khỏi nói thì ai cũng biết P.38 là vũ khí tiêu chuẩn cấp phát của Sở Cảnh sát San Francisco.
– Đưa súng của anh đây, Nick – Walker nói, như xin lỗi.
– Trời đất, Phil – Nick nói lặng lẽ – Không lẽ ông nghĩ tôi …
– Cứ đưa súng cho tôi, Nick.
Hắn nhún vai, thọc tay vào nách rút súng ra. Ông chief Ban Án mạng cầm lấy và ngửi nòng, y như một chuyên gia nếm rượu thử qua một mẻ rượu nghi rằng bị hư rồi lắc đầu. Ông ta đưa súng cho một người thuộc Ban Nhân sự.
– Được, không có gì, Nick, súng này gần đây không bắn.
– Cỡ ba tuần nay, từ hồi tôi tập bắn thường lệ dưới hầm. Tôi đâu có giết Nilsen, ông biết mà.
– Tôi chỉ biết ông ta không bị bắn bằng khẩu súng này thôi Nick ạ! Chỉ dám xác định như thế – Ông ta không nhìn Nick, chỉ quay đi và bước về xe của mình.
Nick nhìn các khuôn mặt chung quanh và nhìn theo lưng của Walker.
– Bộ anh em nghĩ tôi …
– Tao không nghĩ, con ạ – Gus nói – Nhưng phải nói cho mày biết, hình như ý kiến của tao là thiểu số ở đây.
Thiếu úy Jake Sullivan, thuộc Ban Nhân sự và cũng tởm lợm như thằng cha Nilsen, bước tới với cái bản mặt như muốn tuyên bố: Ở đây tôi chỉ huy.
– Curan, bây giờ về sở. Chúng ta cần trao đổi một lát – Đó chẳng phải là một lời mời mọc bạn bè đi uống café tán dóc đâu.
– Bộ tôi là tình nghi hả, Sullivan?
– Có lẽ.
– Vậy thì đọc cho nghe quyền của tình nghi và còng tay đi.
Nick cũng ngạc nhiên thấy mình ăn nói y chang Catherine Tramell bữa nọ. Sullivan nhún vai:
– Anh muốn như vậy hả? Tụi tôi giúp anh được dư sức.
– Mà còn lấy làm hân hạnh nữa – Morgan, một tay khác trong Ban Nhân sự chen vào.
– Kìa Nick – Gus Moran xen vào đứng giữa Nick và hai tay nọ – Ráng nhịn một lần đi. Hợp tác với mấy cha này chút xíu.
Coi mặt ai cũng có thể thấy Nick sẽ đòi nghe đọc lệnh bắt theo luật Miranda và còng tay các thứ, nhưng trên đời chẳng có nỗi đau nào cho dân cảnh sát lớn hơn điều này, cho dù anh ta không đáng bị như thế.
– Được, tôi sẽ đi, Sullivan, chỉ để cho ông thấy tôi lúc nào cũng hợp tác với nhân viên công lực như mọi công dân hiểu biết khác.
– Tốt.
– Và để chứng minh rằng tôi không giết cái … – Hắn hất cằm vào cái xác Nilsen – Cái ông sĩ quan cảnh sát này.
– Được thế tôi cũng mừng, Curran – Sullivan nói, nhưng ai nghe cũng hiểu ông ta không nghĩ như thế.
Họ đưa Nick vào ngay cái phòng đã hỏi cung Catherine. Walker, Talcott và Gus Moran ngồi đó, nhưng xa cái bàn hơn, còn Sullivan và Morgan thì chiếm vị trí chính. Ai cũng biết đây đã đến tiết mục của ban nhân sự và họ sẽ là kẻ quyết định số phận của Nick.
– Anh không ưa gì Marty Nilsen, phải không? – Morgan hỏi, như thể phủ đầu.
– Điều đó ai cũng biết. Nhưng Morgan này, tôi tin chắc có cả đống người ông không ưa và cả đống người khác không ưa ông.
– Đó chẳng phải vấn đề.
– Chiều nay anh vừa đánh ông ta – Sullivan tiếp – Có cả chục sĩ quan chứng kiến.
– Phải. Rồi sao? Rồi tôi theo rình ông ta và phát khùng lên.
– Có thể anh không bình tĩnh lại nổi. Có thể anh rình chờ Marty ở ngoài quán 10 – 4 rồi nã một phát vào đầu ông ta. Có thể anh muốn trả thù vì ông ta đã trêu chọc anh quá sức. Có thể lắm, phải không?
– Tôi chẳng thèm lý tới chuyện Marty đùa cợt tôi.
– Thế rồi sao bỗng dưng anh căm hờn ông ta thế? – Sullivan hỏi.
– Tôi không căm hờn. Nhưng ông ta … Nghe đây, Nilsen lấy được hồ sơ điều trị tâm lý cuả tôi. Hồ sơ mà Sở thiết lập ngay sau khi tôi bắn mấy du khách đó.
Talcott nhăn nhó. Ông ta ghét nghe ai nói tỉnh bơ những sự kiện khủng khiếp. Ông thích những từ ngữ y học như của Beth Garner như cú sốc, sự cố đáng tiếc … Chẳng hạn.
– Chuyện bố láo! – Morgan nóng nảy nói.
– Tôi biết ông ta lấy được. Ông ta còn dùng nó vào việc khác nữa, đem cho người ngoài xem. Ông ta dùng nó để bôi bác tôi.
– Anh có bằng chứng? Có bằng chứng cụ thể về việc ông ta cho người xem hồ sơ của anh không? Thậm chí có bằng chứng nào về việc ông ta từng đọc hồ sơ của anh không?
Dĩ nhiên là Nick có. Hắn có cả đống bằng chứng nữa kìa. Nhưng nếu hắn đề cập tới Catherine Tramell và chuyện cô hiểu rõ hắn từ trong ra ngoài, người ta sẽ cho hắn nổi cáu vô lý. Nếu hắn nói chuyện Beth Garner đã thú nhận cho Nilsen xem hồ sơ thì sẽ rắc rối cho cô. Như thế hắn chỉ còn một cách: nói dối.
– Tôi yêu cầu đưa bằng chứng, Curran. Anh có không?
– Không – Nick lắc đầu – Tôi chẳng có gì cả.
– Vậy anh cũng chẳng có gì cả – Morgan nói.
– Có điều tôi không khùng đến độ gây lộn với ai đó rồi vài giờ sau lại dùng ngay súng cảnh sát để bắn vỡ gáo y. Lý luận đó nghe được chứ?
– Không bao nhiêu. Đôi khi người ta vẫn làm những chuyện điên khùng. Anh biết mà.
Cửa phòng chợt mở và Beth bước vào. Mi mắt cô thâm quầng làm như đã thức suốt đêm chứ không phải giọng điện tới phá giấc ngủ. Cô lo lắng liếc nhìn Nick.
– Có chuyên gia về những người chuyên làm chuyện điên khùng đây – Morgan nói.
Nhưng Sullivan không hề muốn bác sĩ điều trị Nick Curran có mặt tại đây:
– Chúng tôi sẽ gặp lại cô nói chuyện sau, bác sĩ ạ!
– Tôi muốn ở đây, hy vọng giúp được gì chăng – Cô đáp.
– Tôi nghĩ rằng …
Kỳ lạ là chính Talcott lại gỡ rối vụ này. Thà để Nick bị kết luận là tâm thần còn hơn cho người ngoài biết rằng trong Sở Cảnh sát San Francisco có một cảnh sát tỉnh bơ bắn chết đồng đội của mình.
– Tôi thấy có mặt bác sĩ Beth Garner ở đây không có gì là bất tiện cả, ngoại trừ khi Nick phản đối.
– Tôi không quan tâm – Nick nhún vai.
Beth Garner gật đầu, ngồi xuống một cái ghế, vẻ mặt căng thẳng và bồn chồn.
– Tối nay anh ở đâu? – Morgan hỏi.
– Ở nhà – Nick đáp – Coi TV.
– Suốt đêm à?
– Ừ.
– Anh xem cái gì?
– Không nhớ. Những tiết mục nhảm nhí gì đó – Hắn cũng không nhớ nổi chuyện mình bật TV hồi nào, nó chiếu chương trình gì.
– Anh có uống rượu hả? – Sullivan hỏi.
– Phải – Ánh mắt Nick lấp loá nhìn Beth – Có uống.
– Tôi nghĩ anh phải kiêng rượu – Sullivan nhíu mày.
– Tôi không uống trong một thời gian dài suốt mấy tháng trước. Không một giọt nào cả. Bây giờ tôi có về nhà làm vài ly thì tôi vẫn kiềm chế được. Nhưng lúc cần, tôi sẽ không uống. Không uống trong khi làm nhiệm vụ, như mọi cảnh sát nghiêm túc khác.
– Nhưng anh đã có uống?
– Tôi đã thừa nhận như thế.
– Nhiều không?
– Vài ba ly.
– Anh uống khi nào? Anh đã kiêng được khá lâu rồi mà.
– Bắt đầu uống lại vài bữa nay. Tôi bỏ rượu vì tôi muốn bỏ, rồi tôi uống lại bởi vì tôi muốn uống. Ông khó chịu chuyện đó sao, thiếu úy?
– Không, không đâu. Có điều thấy giống như người ta lâu nay yên lành rồi bỗng dưng quyết định làm một việc ngu ngốc gì đó thôi.
–
– Thế bác sĩ làm gì – Sullivan nhìn cô ngờ vực – Vào lúc 10 giờ tại nhà Nick Curran?
Beth Garner ngần ngừ một lát trước khi trả lời:
– Tôi tới đó trong vai trò bác sĩ điều trị. Tôi nghe nói tới vụ anh ta xô xát với thiếu úy Nilsen nên tôi nghĩ có thể tới góp ý kiến cho anh ấy.
– Ngay lúc nửa đêm sao? – Morgan châm chích.
– Không phải nửa đêm. Tôi đã nói khoảng 10 giờ tối. Và một điều nữa, bất cứ quý vị nghĩ sao về nghề của tôi, nhưng quý vị nên nhớ rằng nghề bác sĩ luôn trong tư thế trực, 24 trên 24.
– Hay thiệt – Morgan vẫn chưa thua – Rất tận tâm. Rất nhiệt tình.
– Lúc đó thì bác sĩ thấy Curran thế nào? – Sullivan hỏi.
– Tôi đã nói rồi, tỉnh táo bình thường. Anh ta có tỏ ý lấy làm tiếc về chuyện với thiếu úy Nilsen và không hề tỏ ra thù ghét gì cả.
– Bác sĩ ở lại đó bao lâu?
Cô nhìn thẳng mặt Nick một lúc:
– Tôi ở đó chừng 15 phút rồi thấy chẳng có gì đáng lo ngại nên tôi về.
Nick quay nhìn chỗ khác, lần mò lấy ra điếu thuốc và châm lửa. Hắn rít khói một cách thèm khát:
– Trong trụ sở này không được hút thuốc – Morgan nạt.
Walker, Talcott và Gus lập tức biết chính xác là Nick sẽ đáp lại thế nào.
– Vậy các ông làm gì tôi? Truy tố về tội hút thuốc chắc?
– Nè Curran … – Giọng Morgan bực tức và ông ta muốn nhổm dậy.
Sullivan liền chặn ông ta lại.
– Tôi sẽ hỏi anh lần nữa, Nick, và sẽ ghi vào biên bản: Anh có giết Nilsen không?
– Không – Nick đáp ngay.
– Chắc không? – Sullivan vặn lại.
– Nè, tôi đã nói rồi. Buổi chiều tôi đã xông vào văn phòng y trước mặt mọi người rồi không lẽ đến tối lại giết y sao? Gọi là ngu hay khùng gì cũng được, nhưng tôi chưa đến nỗi ngu hay khùng để làm như thế.
– Làm như vậy rồi vẫn theo rình giết – Morgan nói – Là anh có được lý do bào chữa. Nó thành bằng chứng ngoại phạm cho anh.
– Giống như viết sách về một vụ giết người giúp ta không bị kết tội giết một người như thế – Walker chen vào rồi liếc mắt mỉm cười với Gus và Nick.
– Ông bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi đó – Nick đáp.
Sullivan và Morgan nhận ra họ ở ngoài lề những câu nói đùa này và họ không ưa cảnh đó.
– Tôi không hiểu – Sullivan nói – Các vị đang nói lảm nhảm gì với nhau vậy? Viết sách gì?
– Bỏ qua đi, Jake – Walker nói – Đó chỉ là chuyện đùa riêng của tụi tôi thôi.
– Đùa à? Một tay trong Ban Nhân sự bị bắn nát đầu và mấy vị ngồi đây nói đùa à? Chuyện vớ vẩn gì như thế? – Morgan đỏ mặt tía tai lên.
– Thôi – Talcot cũng thấy không nên đùa – Chuyện có gì vui đâu mà đùa – Giọng ông nghiêm khắc – Nick, bây giờ anh được nghỉ phép – Ông ta nhìn qua Beth – Trong khi chờ đợi kết quả xét nghiệm tâm lý.
Ông chẳng cần nói gì thêm, nhưng mọi người đều hiểu: Kết quả thử nghiệm sẽ là rất kém và Curran sẽ bị đưa ra khỏi ngành.
Cuộc thẩm vấn bữa nay kết thúc. Talcott rời khỏi phòng ngay, Sullivan và Morgan theo sau, chỉ còn Walker ở lại. Gus Moran gãi má:
– Sao đây, bác sĩ, Nick. Đi kiếm cái gì ăn thôi. Làm một bữa điểm tâm sớm ngon lành đúng kiểu cảnh sát coi. Tôi mời mà.
– Cám ơn, tôi không đói – Nick đáp.
– Còn bác sĩ thì sao?
– Để tôi đưa cô ta ra bãi xe, Gus à – Nick chặn lại.
– Vậy là trớt hướt – Gus Moran nhún vai – Chắc tôi đành đọc báo ăn sáng một mình vậy – Ông ta bỏ đi, đôi vai rũ tới trước vì mệt mỏi và những lo âu cho bạn bè.
Nick Curran dìu Beth Garner ra cửa. Trời sắp sáng nên ngay cả một trụ sở cảnh sát ở một thành phố lớn cũng vắng vẻ. Hành lang chẳng một bóng anh cớm nào, chỉ có mấy người lao công quét dọn. Gian đại sảnh lặng lẽ ngoại trừ tiếng máy hút bụi và chà mặt gạch bông.
Beth nhìn qua hắn, cô xem chừng chẳng hiểu tâm trạng Nick ra sao. Nick nhận được ánh mắt dò hỏi đó.
– Tôi rất cảm ơn cô – Hắn nói lặng lẽ, dịu giọng và nhỏ.
– Ít ra tôi cũng làm được như thế, để chuộc lại những rắc rối tôi gây ra cho anh vì mấy cái hồ sơ đó.
– Cô chẳng cần làm chứng ngoại phạm cho tôi. Tôi đã cư xử và ăn nói với cô như thế, lẽ ra cô cứ bỏ mặt tôi thì hơn.
– Sao tôi lại phải làm như thế?
– Bởi vì – Nick cười méo mó – Tôi đáng bị như thế.
– Thôi dẹp chuyện đó đi – Cô cười nồng ấm – Sao anh biết Catherine Tramell đã được đọc hồ sơ của anh?
– Đơn giản lắm. Cô ta biết tất cả những chuyện mà tôi đã kể với cô trong các buổi điều trị thôi.
Beth lắc đầu như không dám tin:
– Cô này quả là có vấn đề, xét về bệnh lý học.
– Hồi ở trường cô ta ra sao?
– Tôi đâu biết nhiều. Có điều cô ta làm tôi ớn lắm.
Nick đẩy khung cửa kính to đùng của trụ sở cảnh sát ra:
– Ớn à? Tại sao vậy?
Beth rùng mình, không hiểu vì bước ra trời lạnh hay vì nhớ lại những chuyện xưa:
– Tôi … Tôi không hiểu tại sao. Chuyện lâu lắm ròi. Tôi không nhớ được gì cả.
Họ dừng lại cạnh xe của Beth:
– Nick, anh phải nghỉ ngơi mới được. Hứa với tôi nghe.
– Tôi hứa.
Cô hôn rất nhanh lên má hắn “Tốt lắm” – Rồi lục túi lấy chìa khoá. Cô mở cửa xe và chui vào:
– Về đi Nick, ráng ngủ lấy vài tiếng, sẽ thấy khá hơn.
Nhưng có những chuyện hắn có thể làm ngay bây giờ để được khá hơn.
– Beth. Bữa nọ tôi không cố tình ăn nói với cô như vậy.
– Thôi – Cô giơ bàn tay lên chặn lại – Anh nghĩ như thế mà. Nhưng tôi đã đủ lớn, tự thu xếp được.
– Beth …
– Về đi, Nick.
Hắn đứng trong bãi đậu xe nhìn cô ta lái đi. Hắn sẽ không về nhà. Hắn chờ cho cô ta đi khuất hoàn toàn, rồi đi kiếm Gus ăn sáng, chờ trụ sở cảnh sát hoạt động lại.
*
Đến 9 giờ, Nick đoán rằng Andrews đã tới làm việc.
Walker nhíu mày khi thấy Nick bước vào văn phòng Ban Án mạng, ánh mắt như muốn hỏi: Anh còn vô đây làm cái con khỉ gì vậy?
– Vô dọn đồ trong bàn của tôi thôi – Hắn kêu lên.
– Anh được 5 phút – Walker gào lại – Rồi ra khỏi đây liền nghe.
– Được rồi – Hắn hy vọng mình có vẻ ngây thơ vô tội rồi thấy Andrews đang điên cuồng đánh máy để biến những ghi chú loằng ngoằng trong sổ tay thành bản báo cáo có thể hiểu được.
– Ê! Sao rồi Andrews?
Andrews ngước nhìn Nick với vẻ nghi ngại:
– Sao là làm sao? Bình thường chứ làm sao? Còn ông, ông đã chấm dứt sự nghiệp với Sở rồi mà.
– Chuyện đó từ từ rồi tính – Hắn liếc nhìn Walker trong cái phòng có ngăn kính đằng kia rồi hạ giọng – Ê, điều tra được gì về bố mẹ cô ta rồi?
– Ông nghỉ phép rồi – Andrews thì thầm lại – Nghỉ phép vì tâm thần. Bây giờ coi như tôi đang nói chuyện với một người điên.
– Tôi biết tôi điên mà – Nick cười – Nhưng ông tìm được cái gì rồi?
Andrews liếc về phía chief ngồi rồi cúi mặt xuống bàn phím:
– Cái tàu nổ, có vết rò trong ống dẫn gas và trước đó đã phải sửa chữa hai lần. Hai ông bà đều có bảo hiểm nặng ký, mỗi người 5 triệu. Có điều tra, không phải của cảnh sát mà của công ty bảo hiểm, có người nhái mò tung cả khu đó lên. Dễ gì tụi nó chịu trả 10 triệu liền, nhưng không tìm được gì hết. Thua trắng, tụi nó phải chung đủ. Tai nạn thôi. Chính thức rồi.
– Còn kết quả ngoài chính thức?
– Ông nghĩ tới cái gì đó? – Andrews nhún vai.
– Vậy là cô ta có được 10 triệu. Vậy là sao? Cô ta đã có cả trăm triệu. Cô ta làm vậy đâu phải để kiếm tiền bảo hiểm – Nói thế nhưng trong bụng hắn nghĩ: Mà để kiếm cảm giác mạnh.
– Thôi đi, nghe nè. Người ta đành kết luận cô ta không dính gì vụ đó. Nhớ chưa?
– Sẽ ráng nhớ – Nick gật đầu.
– Curran!
– Tôi về liền đây mà – Nick gào lên với Walker.
– Trước khi về thì ghé vô đây.
– Rồi – Hắn nói một cách lễ độ rồi tà tà đi tới ngăn của chief, bước vào và đóng cửa lại.
– Tôi không tin cái chuyện anh là tay tử tế đâu nhé – Walker nói.
– Tôi chỉ là người có thiện chí thôi.
– Mặc anh. Bây giờ nghe nè. Ban Nhân sự muốn gặp anh về vụ Nilsen. Họ sẽ lo điều tra vụ này chứ không phải tôi. Hiểu chưa?
– Ban Nhân sự lo hả? Kỳ vậy chief, đây vẫn chỉ là vụ án mạng và phải do Ban Án mạng phụ trách chứ, có ở đâu mà Ban Nhân sự lại điều tra án mạng không?
– Đúng là Nick Curran! – Ông ta lắc đầu – Tôi không bàn cãi vụ này với anh. Chuyện chẳng còn dính gì tới tôi, lại càng không dính gì tới anh cả. Chỉ cần anh nghe dặn đây Chuẩn bị để chờ tụi nó mời tới làm việc. Đừng có làm chuyện gì tầm bậy mà cũng đừng đi tìm Beth Garner. Như thế sẽ dễ cho người ta đánh giá hơn.
– Chính cô ta giết chứ không ai – Nick khoanh tay lại và nói chắc nịch.
– Trời đất! Anh điên rồi! Bây giờ anh lại nói Beth giết người nữa à?
– Ê, đừng hiểu lầm chứ. Tôi đau có nói Beth. Tôi nói về Catherine Tramell kìa. Cô ta giết Nilsen đấy.
– Vậy sao?
– Phải. Đó là một phần trong cuộc chơi của cô ta.
– Cuộc chơi? Ban đầu anh nói cô ta mua hồ sơ của anh, bây giờ lại tới chuyện cô ta giết Nilsen. Làm ơn đi mà, làm ơn cho tôi cũng như cho anh, là quên hết đi được không? Đi nghỉ ở đâu đó, tắm nắng, rồi quên chuyện cô ta đi, có được không?
– Ông đâu có tin, phải không? Cô ta cũng tính trước là sẽ không ai tin cả – Hắn cười rồi gật gù với chính mình – Ông thấy phải nể cô ta chưa? Cô ta đã tính trước tất cả, cứ y như đang viết sách vậy. Dự trù đủ chi tiết. Cô ta biết trước tôi sẽ suy luận ra như thế, và biết trước sẽ chẳng ai tin tôi.
Walker nhìn hắn như thương hại:
– Cô ta ám anh quá rồi. Anh đừng nên gặp hay nghĩ tới cô ta nữa.
– Thôi được – Nick nói xuôi xị – Chẳng có gì. Tôi đang nghĩ phép mà, phải chưa? Mặc xác cái cuộc đời này.