Bản Năng Gốc (Phản Diện)

Chương 4



Sáng hôm sau, những người đã dự họp trong phòng Walker đều có một bản sách Love Hurts của Catherine Woolf. Nick đọc xong đêm hôm trước và chẳng biết phải nghĩ ra sao. Hắn không biết và cũng không quan tâm lắm tới văn chương. Hắn rất ít đọc một thứ gì khác ngoài những báo cáo của cảnh sát và tờ Sanfrancisco Chronicle, nhưng hắn cũng mường tượng được sức mạnh của việc viết lách và tính chính xác trong mô tả vụ giết người.

Cả chục lần đêm qua, hắn đã đọc lại trang lai lịch của cuốn sách. Trong đó có ghi rõ ràng: Sách đã được xuất bản cách đây đúng một năm rưỡi. Cuộc sống, hay rõ hơn là cái chết, lại y chang tiểu thuyết.

Cả nhóm hội lại trong phòng họp, có cả Talcott. Hôm nay có thêm Beth Garner và bác sĩ Lamott. Ông ta không nằm trong biên chế cảnh sát nên người trong phòng nhìn ông ta thờ ơ, như họ vẫn nhìn bất kỳ người thường dân nào.

Beth Garner phải làm một màn giới thiệu:

– Bác sĩ Lamott giảng dạy về liệu pháp trị liệu tâm lý ở đại học Stanford. Tôi nghĩ ta cần tham khảo ý kiến bác sĩ trong vụ này vì quả thực nó không nằm trong phạm vi chuyên môn của tôi.

Bác sĩ Lamott – Talcott hỏi, cứ như hỏi cung một phạm nhân – Xin vui lòng cho hỏi một câu nhé?

– Tôi tới đây để trả lời mà, đại úy.

– Bác sĩ đã từng tham gia làm việc bảo vệ an ninh bao giờ chưa?

Lập tức cả lũ cớm trong phòng nghĩ ngay: làm như chief đã từng tham gia rồi không bằng. Walker dòm mặt từng người mà mong rằng đừng có ai nói điều đó ra.

– Tôi là thành viên của tổ xét nghiệm tâm lý thuộc sở tư pháp – ông ta đáp.

– A, hay lắm – Talcott nói.

1 – 0, điểm cho ông bác sĩ, Nick thầm nghĩ. Lucy đó, Walker lên tiếng:

– Bác sĩ Garner chắc đã cho ông biết những nét cơ bản của vụ này. Chúng tôi rất mong được nghe ý kiến của bác sĩ.

– Cũng đơn giản thôi – Lamott nói, cứ như đang diễn giải ở giảng đường đại học nào đó – Có hai khả năng: Thứ nhất, người viết sách chính là kẻ sát nhân và đã thực hiện lại vụ giết người theo đúng từng chi tiết đã được viết ra.

– Thế các yếu tố như giai cấp xã hội, lợi tức, danh vọng hay hoàn cảnh xuất thân của tác giả có ảnh hưởng gì tới vụ này không? – Talcott hỏi.

Lamott mỉm cười: “Bệnh điên không phân biệt giai cấp, đại úy à”.

– Còn khả năng thứ hai, thưa bác sĩ? – Walker hỏi.

– Cũng rất đơn giản và cũng không phân biệt giai cấp, một ai đó đã bị ấn tượng sâu xa vì cuốn sách mà mơ ước làm được như trong sách. Từ đó nảy sinh một khao khát ẩn tàng, có lẽ là một khao khát tiềm thức muốn hại tác giả cuốn sách.

– Còn nạn nhân, kẻ bị hại thì sao? – Moran hỏi.

– Anh ta chỉ là phương tiện để người ta đạt mục đích. Nếu thủ phạm nhắm tới tác giả, thì hắn ta làm y như sách mô tả để gieo nghi ngờ cho tác giả. Khiến cô ta bị xã hội nghi kỵ chẳng hạn.

– Còn nếu chính tác giả là thủ phạm thì sao? – Nick hỏi và nhìn ông bác sĩ chăm chú, làm như hắn không tin ông ta lắm – Ta sẽ đối phó ra sao nếu tác giả làm y hệt những điều đã viết ra?

Câu hỏi không làm ông bác sĩ ngạc nhiên chút nào:

– Dù trong trường hợp nào, chúng ta cũng đang đối đầu với một cá nhân rối loạn tâm thần sâu xa. Thật khó phân định mức độ cho các trường hợp rối loạn tâm lý, nhưng trong ngôn ngữ bình dân thì gọi là kẻ sát nhân bắt chước thì chắc cũng khá dễ hiểu.

– Nhưng còn tác giả – Nick hỏi lại – Nếu tác giả là thủ phạm thì sao?

– Vậy thì anh đang gặp một trường hợp lưỡng nhân cách dạng nguy hiểm – ông ta trả lời ngay, như đọc một cuốn giáo khoa – Chắc chắn là cuốn sách đã được viết ra từ lâu, vài tháng hay vài năm, trước khi nó được xuất bản. Tội ác đã xảy ra trên giấy in trước khi xảy ra trong thực tế.

– Vậy nếu tội ác đã xảy ra trên giấy – Nick hỏi tiếp – Thì việc gì phải lập lại y chang trong đời thật?

– Thông thường thì chỉ ở trên giấy là đủ, hay quá đủ nữa kìa, đã được xuất bản là đủ thoả mãn. Nhưng đó là thông thường. Còn ở đây thì chẳng thông thường gì cả. Trong tội ác cũng như việc giết người mà còn vận dụng cơ chế biện hộ trước nữa.

Coi bộ chỉ có Beth Garner hiểu được điều này. Còn năm tay cớm kia thì nghệt ra nhìn ông bác sĩ. Ngay Gus Moran cũng chẳng còn phiền chuyện có bộ mặt một thằng cớm ngốc nữa.

– Có khi tôi chẳng phân biệt được chó đực với chó cái nữa – Gus cười hề hề – Mấy điều ông vừa nói nghĩa là gì vậy?

– Cô ta định dùng cuốn sách như bằng chứng ngoại phạm – Beth xen vào – Nói vậy đúng không, thưa bác sĩ?

– Rất đúng – ông ta đáp.

– Cô ta tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho mình – Gus nói – Cô ta nghĩ ra âm mưu này từ lâu rồi một ngày kia quyết định: Thôi mình đi thịt thằng Johnny Boz đây. Vậy thôi.

– Cơ chế thúc đẩy những hành vi tâm bệnh thì còn cần nghiên cứu nhiều lắm – Lamott nói khô khan.

– Như thế rất tinh khôn – Beth Garner nói, trong giọng cô có cả sự thán phục. – Cô ta sẽ nói: Bộ anh nghĩ tôi ngu đến độ giết người ta y như kiểu tôi đã tả trong sách à? Làm thế có khác gì lạy ông tôi ở bụi này?

– Ha! – Nick ngẫm nghĩ đủ mọi góc cạnh – Còn nếu thủ phạm không phải tác giả? Mà có ai đọc sách rồi nghĩ ý này tuyệt quá?

– Thế thì tôi xin nhường cho anh đấy – Ông bác sĩ đáp.

– Chẳng ai nhường tụi tôi cái quái gì cả – Nick nói – Mà dẹp chuyện đó đi. Vấn đề là tại sao ông nhường tụi tôi kìa? Mà nhường cái gì?

– Bởi vì các anh sẽ đương đầu với một kẻ đang có ám ảnh sâu xa rằng mình là không biết thủ phạm là nam hay nữ nhỉ? …

– Nữ – Marrigan nói – Ta hầu như đã nhất trí điều này.

– À, vậy thì – Lamott tiếp – Cô ta có ám ảnh sâu xa rằng mình sẽ giết một ai đó – Hoàn toàn vô tội, thậm chí chẳng quan hệ gì cả, chỉ để trút tội cho cuốn sách.

– Nhưng tại sao lại giết?

– Tôi cũng đâu có biết , nhưng tôi tin chắc rằng các anh đang đối đầu với một kẻ có thù hận sâu xa, thâm căn cố đế, đối với tác giả, kẻ sát nhân đó lại coi mạng người chẳng là gì cả.

– Hiểu rồi – Gus gật gù – Tức là tụi tôi đang gặp một tay điên hạng nặng chứ gì? Dù là trường hợp nào thì cũng dẫn đến một tay cỡ đó, phải không?

Bác sĩ Lamott coi bộ không khoái thấy tư tưởng của mình được tầm thường hoá bằng cái giọng điệu của cha Gus Moran, nên ông nói:

– Tức là các anh đang gặp một tay rất nguy hiểm và rất bệnh hoạn đấy.

– Mad – Gus nói – một tên khùng.

– Nếu anh cứ thích dùng ngôn ngữ đó, thì cũng đúng đấy.

– Thì tôi phải gọi như thế – Gus tiếp – Thằng khùng.

– Thế thì có khác gì đâu – Nick nói và nghĩ tới đôi mắt ấy.

– Được rồi – Walker nói – Bác sĩ Lamott, thay mặt sở xin cám ơn ông rất nhiều.

– Tôi cũng rất hân hạnh được giúp quý vị.

– Nick, Gus. Mình đi gặp công tố thôi – Walker nói.

*

Trợ tá biện lý khu vực, ông John Coreli, người quá mập và lúc nào cũng có vẻ khó chịu vốn gắn liền với nghề biện lý bạc bẽo này, không được hào hứng lắm khi thấy Walker với hai tay cớm dưới quyền bước vô. Vụ Johnny Boz bị giết đã um sùm trên báo chí và truyền hình cả ngày nay, không chỉ ở cỡ địa phương mà còn lôi kéo cả mấy hãng trùm từ New York và Los Angeles tới nữa. Không có gì câu độc giả và khán giả ngon cho bằng những án mạng. Cũng không có gì gây tên tuổi cho một công tố viên bằng các vụ án mạng, nhưng có điều ông ta phải moi cho được một thằng bị cáo dễ ăn và thuyết phục bồi thẩm đoàn kết tội nó cái rụp kìa.

Nhưng Catherine Tramell coi bộ không phải loại bị cáo đó. Cô này mà bị bắt là tụi báo chí làm um sùm lên liền, đối với Coreli chuyện lại càng khó chịu hơn và ông ta không muốn bị châm chích, trong vụ này lại càng không nữa.

Ông ta lẹ làng bác bỏ để nghị đưa Tramell ra trước đại bồi thẩm đoàn trước khi truy tố.[1]

– Có bằng chứng cụ thể gì đâu. Coi kỹ coi. Cái này chưa thành một vụ án để đưa ra toà nữa kìa – Ông ta nói.

Ông ta vừa nói vừa đi ào ào khiến Gus Moran thiếu điều phải chặn đường ông ta lại. Họ đang đi trong hành lang pháp đình San Francisco.

– Nhưng cô ta không có bằng chứng ngoại phạm, ông John ạ!

– OK. Không có bằng chứng ngoại phạm. Nhưng làm sao ghép tội đây? Cho tôi một bằng chứng kết tội đi, một sợi tóc, một vết máu, vết son, cái gì cũng được. Sau đó ta mới nói chuyện. Đó là tôi chưa muốn nói tới chuyện ta tìm không ra động cơ gây án ở cô ta nữa kìa.

– Để chơi thôi – Nick nói – Cô ta làm để chơi thôi.

Coreli nhìn Nick và lắc đầu thương hại.

– Nick, nói kiểu đó không được đâu.

– Nếu không phải cô ta – Walker nói – Vậy thì ai?

– May mắn – Coreli nói – Đó lại không phải là chuyện của tôi phải giải đáp. Là luật sư, xin nói cho anh hay Walker à, anh cũng không giải đáp được luôn. Anh phải tìm ra lý do chứng tỏ cô ta là thủ phạm, chứ không phải lý do chứng tỏ không ai ở San Francisco này là thủ phạm hết. Bởi vì, nếu không có ai là thủ phạm, anh đâu thể suy ra chính cô ta là thủ phạm được. Hiểu chưa?

– Thế biết làm quái gì bây giờ? – Nick hỏi.

– Tôi không biết. Tôi không cần biết – Ông ta bỏ đi về phía thang máy – Thiệt đó, tôi không thể truy tố. Cho dù tôi dám truy tố thì luật sư của cô ta sẽ đập tôi nát xương với cái kiểu buộc tội ấm ớ như thế. Bất kỳ ai đọc cuốn sách cũng có thể hành động như thế mà.

– Mời cô ta tới thẩm vấn được không? – Walker hỏi.

Cửa thang máy mở ra, Coreli bước vào:

– Muốn treo đít lên hết hả? Xin mời – Ông ta nói.

Cửa thang máy đóng lại, nhưng Nick đưa tay ra chặn kịp, cả bọn kéo vào buồng thang máy chật hẹp.

– Vụ này tụi tôi phải làm sao, Coreli? – Nick hỏi – Chắc ông sẽ khuyên tụi tôi đừng làm gì hết chứ gì?

– Phải đó – Coreli đáp – Khi các anh đừng làm gì đụng tới Tramell xong, tiếp tục không làm gì hết thêm 12 lần nữa.

– Tôi muốn mời thẩm vấn cô ta thì có gặp rắc rối gì không? – Walker hỏi.

– Gặp chớ – Coreli đáp.

– Catherine Tramell có đủ tiền để đốt rụi cái sở mình đó nghe – Tacott cảnh cáo.

– Nhưng cô ta là người sau cùng trông thấy Johnny Boz, vậy là đủ lý do để thẩm vấn rồi chứ?

– Nick, nếu đó là bất kỳ một ai khác, tôi sẽ nói: cứ thẩm vấn đi. Ai quan tâm? Nhưng cô nàng này rất giàu.

– Tôi sẽ chịu trách nhiệm – Walker nói.

Mọi người nhìn Talcott. Ông này nói:

– Làm tới đi Walker. Nếu ông muốn làm.

– Cờ đờ mờ lờ – Gus Moran lầm bầm – Nếu ông không hiểu thì cái câu đó là viết tắt của Che Đít Mày Lại. Làm lạng quạng là chết đó nghe.

– Tôi không muốn, đại úy Talcott ạ – Walker nói – Nhưng tôi sẽ làm.

– Tùy ông – Talcott nói.

Thang xuống tới tầng trệt, cửa mở, cả bọn bước ra. Coreli đi trước lắc lắc đầu, trông ông ta nản chí quá.

– Ông chẳng làm được gì đâu. Cô ta sẽ mướn một luật sư xịn, tay này sẽ kết tội cả lũ về chuyện phung phí công quỹ – Ông ta đứng lại và thọc một ngón tay vào ngực Walker – Anh có nhận trách nhiệm cũng chẳng được việc quái gì. Cô ta sẽ đốt cháy đít cả lũ.

– Chính xác là cô ta sẽ làm thế – Talcott nói.

– Không đâu – Nick nói lặng lẽ.

Cả bọn dừng lại nhìn Nick. Hắn ta nói với cái giọng làm như hắn biết riêng một điều bí mật gì vậy, làm như hắn biết tỏng Catherine Tramell sẽ nghĩ gì.

– Sao anh nghĩ là cô ta không làm thế? – Coreli hỏi.

– Tôi cho rằng – Nick cười – Cô ta sẽ không thèm trốn tránh ai đâu. Tôi xin cá rằng cô ta sẽ không tránh né gì cả.

– Làm sao anh biết? – Coreli hỏi lại – Đây là lỗi lầm không ai nên mắc phải, ít nhất là anh đó, Curran.

– Tôi nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm mà – Waker nói.

– Phải, nhưng dựa vào linh tính của Curran hả? – Coreli không tin rằng một tay trung úy như Walker lại nghĩ chuyện làm việc khùng điên như thế.

– Cô ta sẽ không tránh né – Nick nói – Đó không phải là kiểu sống của cô ta. Catherine Tramell rất khoái mạo hiểm.

– Vậy thì cô ấy cũng khùng kiểu anh rồi – Talcott lắc đầu.

– Đại úy – Gus Moran nói – Không nghe người ta nói sao: vỏ quýt dày móng tay nhọn?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.