Lục Minh gọi đến ngoài dự liệu của Tiêu An Nhược, mới nãy còn tránh như tránh tà, Tiêu An Nhược cũng chơi xấu, Lục Minh phải gọi đến cuộc thứ ba đầu dây bên kia mới có người hồi âm.
“Chuyện gì? Không phải mày cho tao vào danh sách đen rồi sao, nhận ra giá trị của anh mày rồi!?”
“Bớt ảo tưởng dùm! Tao chỉ là mới lướt qua mấy diễn đàn trò chuyện trên mạng đôi chút, thấy tin về vụ án này xôn xao lắm, ba cái cộng đồng mạng chày kéo đủ thứ trên đó, toàn là tin vịt không nhưng lại được chia sẻ khắp nơi trên mấy diễn đàn có tiếng. Nếu bên phía ông anh tao mà sơ sẩy chỉ sợ làm mòi cho bọn “anh hùng bàn phím” chắc luôn!”
Lục Minh sao khi khóa điện thoại thì dùng cái máy tính bự tổ chảng được lắp đặt sẵn cho sinh viên trong phòng ra ngồi lên mạng các thứ. Đang tám chuyện với mấy người bạn khác thì bọn chúng lại nhắc đến tin tức về cái chết của Triệu Lâm Nhữ, Lục Minh nghe thấy tên hắn thì không khỏi ớn lạnh. Nhưng rồi người này một tiếng người kia một tiếng, nhiều tin tức nối tiếp nhau được đưa lên trang trò chuyện. Mạnh ai mấy đưa ra nguồn tin của bản thân, sôi nổi hết cả khu.
Cho tới khi Lục Minh cũng theo những đường liên kết tìm đến những trang đó mới thấy tình huống đã xấu đến mức nào, có người còn cho rằng đây là chuyện do bọn tà giáo gây ra, là nhiệm vụ để gia nhập giáo phái hay hình thức hành sự của một tổ chức. Nhiều thành phần còn thấy kích động, tạo hắn một trang riêng để đưa tin về vấn đề này, đương nhiên chỉ toàn là tin chưa được kiểm chứng.
“Bọn dân mạng chỉ được nước buôn tin, không phải mày không biết, quan tâm làm gì! Mà…”
Đang nói chuyện thì Tiêu An Nhược chợt im lặng, Lục Minh bên kia đợi hoài cũng không nghe được thêm câu gì lại càng thêm hoang mang. Ở phía Tiêu An Nhược, cậu cùng Triệu Lâm Nhữ sau khi nghe được những lời Lục Minh nói, ban đầu cũng chỉ cho là những chuyện bình thường vẫn xảy ra trên mạng xã hội, nhưng chợt trong đầu Tiêu An Nhược lại lóe lên một suy nghĩ.
Khi cậu nhìn sang thi Triệu Lâm Nhữ cũng đồng thời đang nhìn cậu, có lẽ suy nghĩ của cả hai đã đồng bộ.
“Có khi nào…mọi chuyện là như thế không!?” Tiêu An Nhược cùng Triệu Lâm Nhữ đồng thanh.
Lục Minh cũng nghe thấy lời của hai người, nhận thấy có lẽ tình huống đã được tiến triển, Lục Minh tắt điện thoại hướng phòng Tiêu An Nhược mà đi tới.
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tiêu An Nhược cũng không thèm để tâm Lục Minh bên kia, cả hai cùng ngồi lại phân tích một chút những thứ mà họ đang nắm trong tay.
Lục Minh vừa bước vào phòng của Tiêu An Nhược, cậu và Triệu Lâm Nhữ cũng vừa lúc thống nhất được suy nghĩ khi nãy. Thấy Lục Minh đến, Tiêu An Nhược bảo hắn gọi cho Triệu Kỳ Nhiễm. Lục Minh cũng chưa hiểu được chuyện gì nhưng khi thấy Tiêu An Nhược có vẻ nghiêm túc, hắn cũng không đùa giỡn nữa mà lấy điện thoại ra nhắn gọi cho Triệu Kỳ Nhiễm.
Tiếng chuông báo đang nối máy vừa vang lên, Lục Minh bỗng nhớ ra một chuyện.
“Không phải Tiêu An Nhược đã có số điện thoại rồi sao?”
Sau khi gọi điện cho Triệu Kỳ Nhiễm, Lục Minh vừa cầm điện thoại vừa nhìn Tiêu An Nhược trong sự hoang mang cùng khác lạ. Đây có lẽ là lần đầu tiên, hắn thấy được một khía cạnh khác của cậu, một người kiên định dũng cảm và có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều so với lần đầu hắn gặp cậu.
Lục Minh đặt mông ngồi xuống đối diện Tiêu An Nhược, sắc mặt cậu hiện tại vẫn chưa được thả lỏng vì suy nghĩ vừa được định hình khi nãy. Thấy Lục Minh nhìn mình với ánh mắt khác lạ, Tiêu An Nhược cũng tỏ vẻ khó hiểu nhìn lại hắn.
“Có chuyện gì? Mày gặp người ngoài hành tinh sao?”
“Đúng là người ngoài hành tinh, nhưng không phải gặp mà là phát hiện…Mày đó!”
“???”
“Mà…mày có khi nào thắc mắc, tại sao mày lại thấy được linh hồn không? Tao thấy chuyện này hơi tiểu thuyết nha!” Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên Lục Minh đề cập đến vấn đề này với cậu, mà chắc đây cũng là lần đầu tiên Tiêu An Nhược có suy nghĩ về chuyện đó.
Từ khi biết bản thân có thể thấy được linh hồn, cậu chỉ biết cố gắng làm sao để cho không trở nên khác biệt với những người xung quanh, nhưng những hồn ma đối với cậu không khác gì những con người khác. Đã rất nhiều lần Tiêu An Nhược phải hứng chịu những ánh mắt tò mò pha chút sợ hãi của người khác. Nhưng với bản tính là một người lạc quan, cậu chưa bao giờ xem nặng những chuyện đó.
Nhưng thật ra, bên trong cậu luôn mang một niềm tin rằng: “Có chuyện gì đó mà cậu phải làm khi sở hữu khả năng này!”
Cho nên, thật ra giúp bọn họ cũng như đang giúp bản thân cậu, cái Tiêu An Nhược cần là đáp án cho tất cả những câu hỏi trong đầu cậu.
“Mày có tin người ngoài hành tinh không? Thật ra tao đến từ Sao Hỏa, ở lại Trái Đất vì bị lạc mất đĩa bay thôi!” Tiêu An Nhược nói với Lục Minh bằng một giọng điệu nghiêm túc.
“Ừ, chờ tao, để tao đi kiếm cho mày một cái đĩa bay bốn bánh, chở mày tới nhà thương điên!” Thấy khuôn mặt Tiêu An Nhược trở nên nghiêm túc, Lục Minh cũng chuyên chú theo dõi, không ngờ lại bị một vố đau.
Triệu Lâm Nhữ ngồi bên cạnh cũng không nhịn được tay ôm bụng cố gắng ngăn tiếng cười trực trào.
………………….
“Hi Hòa, cha em lại ra tay rồi! Phải làm sao đây, ông ấy sẽ tìm ra em…ông ấy sẽ đưa em đi…Chúng ta, rời khỏi đây đi!” Y Ân buông tờ báo trên tay xuống, tin tức về nạn nhân gần đây nhất vừa được công bố. Vương Hi Hòa đã cố gắng ngăn Y Ân tiếp xúc với những tin tức này, vì ngay cả anh cũng biết đó là chiêu trò của ai.
“Ông ấy sẽ không tìm ra em đâu, chúng ta rất an toàn. Không phải em rất thích đi học sao? Với lại, cho dù đi tới đâu, chỉ cần ông ấy muốn đều có thể tìm ra chúng ta.”
Y Ân thật sự rất thích ngôi trường này, cả ba người vì trốn tránh cha của Y Ân hầu như đã đi đến tất cả các tỉnh thành lớn nhỏ. Nhưng ông ấy luôn có cách truy tìm ra bọn họ, người đàn ông đó không hề làm tổn thương ba người, nhưng ông ấy lại muốn đem Y Ân vào các cuộc thì nghiệm phản khoa học của ông ấy.
Đó cũng là một trong những lý do, bệnh của Y Ân ngày một nặng. Vương Hi Hòa trên đường chạy trốn luôn theo dõi tin tức tại các bệnh viện tim mạch, nhưng đa số những quả tim đó đều không phù hợp với cậu. Cho nên Vương Hi Hòa chuyển hướng sang tìm quả tim của người sống, Lâm Di Hòa là một trong những mục tiêu của anh, nhưng tiếc là hắn đã bị giết trước khi anh ra tay.
Đối với anh, chuyện tàn ác đến mức nào rồi cũng hóa hư không, chỉ cần Y Ân khỏe mạnh, một mạng người đối với anh không là gì cả. Mục tiêu tiếp theo của anh chính là Tiêu An Nhược, một thanh niên khỏe mạnh, xinh đẹp, kiên cường, hoạt bát.
Toàn bộ những chuyện mà Vương Hi Hòa và Vương Hi Triệt làm Y Ân đều không hề hay biết, cậu chỉ muốn vô tư sống hết quãng đời còn lại với Hi Hòa. Cậu muốn những ngày cuối đời của mình phải thật ý nghĩa!
“Em dọn đến ký túc xá trường đi, như vậy thì anh sẽ dễ bảo vệ em hơn.”
“Không phải anh nói không được ở ký túc xá sao?”
“Tình huống khác biệt, không nên đánh đồng.” Anh sẽ không thừa nhận rằng anh ghen tỵ với tên đàn ông nằm chung phòng với cậu mỗi tối đâu, nhưng bây giờ không quản được nhiều như thế.
“Vậy sao…” Thây khuôn mặt đỏ ửng của Vương Hi Hòa, Y Ân lại nổi hứng trêu chọc.
Đây là người đàn ông của cậu, thật dễ thương! Mùi giấm hơi nồng xíu!