Hồ Thị Phi duỗi dài cái cổ già, từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, mắt thấy An Trường Khanh lên xe ngựa, Tiêu Chỉ Qua cũng lên ngựa đi cạnh bên, hai người cách cửa sổ xe thấp giọng nói chuyện, nhịn không được tấm tắc hai tiếng, cảm thán nói: “Nếu không phải ta là đại phu, ta sẽ cho rằng Vương gia bị người hạ cổ.”
Thiết Hổ đánh xe bên ngoài chỉ nghe được nửa câu sau, kinh hãi: “Ai dám hạ cổ tướng quân? Lão Thiết đi giết hắn!”
“……” Hồ Thị Phi không nói một lúc lâu, cười nhạo nói: ” Thiết cộc lốc, cổ do Vương phi hạ, ngươi đi giết cho ta xem?”
Lúc này đổi lại Thiết Hổ không nói ra lời, hắn lầm bầm một lúc lâu, xoa xoa đầu: “Nhìn Vương phi, không giống yêu nhân hạ cổ……”
“Xem ra cũng không quá ngu.” Hồ Thị Phi trợn trắng mắt, dùng sức gõ vách xe ngựa, thúc giục nói: “Chạy nhanh đi, đừng chắn đường.”
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau đi đến vương phủ.
Trở về vương phủ, Thiết Hổ dọn xe lăn của Hồ Thị Phi xuống dưới trước, sau bế người đặt vào trong xe, giống như lúc trước, lại chuẩn bị bưng người lẫn xe vào trong.
Hồ Thị Phi tức giận đến trợn mắt, vỗ tay vịn xe lăn đến vang: “Bỏ ta xuống! Bản thân ta không biết đi sao?!”
Thiết Hổ đành bỏ lão xuống, sờ sờ cái ót, nói thầm: “Chân ông bị gãy ngần ấy năm, cũng không phải là không biết đi……”
“Hai bánh xe này để bài trí hả?!” Hồ Thị Phi bị hắn chọc giận đến nghẹn lại, hơn nửa ngày mới mắng.
Thiết Hổ: “…………”
An Trường Khanh ở phía sau xem mà cười không ngừng, nghiêng mặt nhìn Tiêu Chỉ Qua: “Thủ hạ của ngài đều thú vị như vậy sao?”
“Người này, về sau đi theo ngươi.” Tiêu Chỉ Qua không biểu tình nói: “Tuy đầu óc Thiết Hổ hơi đơn giản, nhưng công phu không tồi, cũng nghe lời. Về sau ngươi đi đâu, mang hắn theo là được. Ngoài ra có hai người khác, cũng đều giao cho Thiết Hổ sai phái, có chuyện gì, ngươi dặn Thiết Hổ đi làm.”
“Sẽ không chậm trễ chuyện của ngài chứ?” An Trường Khanh sửng sốt một chút. Y cho rằng Tiêu Chỉ Qua cho y ba thị vệ như Triệu Thạch đã tốt rồi, không ngờ sẽ để lại Thiết Hổ cho y.
Tuy Thiết Hổ nhìn khờ đầu khờ não, nhưng thấy khí lực của hắn ta, còn có thái độ của Tiêu Chỉ Qua, liền biết là được trọng dụng.
“Không chậm trễ.” Tiêu Chỉ Qua nói: “Nghiệp Kinh không có việc gì, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi.”
Lúc này An Trường Khanh mới yên tâm, theo hắn đến phòng khách trước viện. Hồ Thị Phi vào phủ liền ồn ào mình mấy ngày chưa tắm gội, sau khi nói với hai người Tiêu Chỉ Qua một tiếng, liền kêu Thiết Hổ đẩy lão đến phòng cho khách rửa mặt.
Bọn họ hồi phủ đã sắp đến bữa tối. An Trường Khanh nghĩ hai người với Tiêu Chỉ Qua không đơn giản là quan hệ quan trên với thuộc hạ bình thường, liền phân phó hạ nhân chuẩn bị nhiều đồ ăn, bốn người cùng dùng bữa tối ở phòng khách.
Chờ đám nha hoàn dọn xong bàn ghế chén đũa, Hồ Thị Phi mới chuyển xe lăn tiến vào. Thiết Hổ đi theo sau lão, miệng còn lẩm nhẩm nói: “Nếu Hồ quân y mỗi ngày chỉnh tề như vậy thì tốt, ngay cả lão bà cũng không nhận ra.”
An Trường Khanh nghe vậy đi đánh giá Hồ Thị Phi, phát hiện lão sửa sang một phen kết quả chỉnh tề rất nhiều, đầu tóc hỗn độn buộc gọn gàng, râu cạo sạch sẽ, lại thay một thân lam đậm, nhìn trái lại như người trung niên tuấn tú.
Hồ Thị Phi mắng hắn: “Ngươi biết cái gì!”
Thiết Hổ hậm hực câm mồm, ôm quyền chào hỏi Tiêu Chỉ Qua An Trường Khanh: “Tướng quân, Vương phi.”
Hồ Thị Phi cũng tiến lên chắp tay hành lễ, biểu tình đứng đắn, giọng điệu khách khí: “Không biết người Vương phi muốn Hồ mỗ chữa trị ở đâu?”
“Không ở vương phủ.” An Trường Khanh nói sơ lược tình hình của Dư di nương cho lão, nói: “Còn thỉnh Hồ quân y đợi mấy ngày, chờ ta an bài xong, mời ông đi xem bệnh.”
Người cũng bị bắt tới, Hồ Thị Phi cũng không thể không đáp ứng, đành khách khách khí khí mà đồng ý.
Mấy người nói xong, đám nha hoàn mới bắt đầu chia thức ăn, sau đó cùng dùng bữa tối.
Sau bữa tối Hồ Thị Phi cùng Thiết Hổ theo nha hoàn đến khách viện. An Trường Khanh đã sớm rửa mặt, nhưng không ngủ được, liền đi tới đi lui trong phòng. Trong lòng y còn nhớ chuyện Tiêu Chỉ Qua nói với y lúc trước—— An Trường Tề không sống qua đêm nay.
Tuy khẳng định Tiêu Chỉ Qua sẽ không lừa y, nhưng không có tin tức chính tai nghe, tâm An Trường Khanh không bỏ xuống được, sợ có vạn nhất, nếu An Trường Tề còn sống, vậy kế hoạch sau này của y đều thất bại.
Nếu đêm nay An Trường Tề chết, không những có thể mượn chuyện này ly gián quan hệ hai huynh đệ An Tri Khác và An Tri Thủ, khiến An phủ không được an bình không có thời gian nhắm vào mẹ con bọn họ. Còn có thể lợi dụng Tôn thị ghi hận Lý thị, trợ giúp y phá âm mưu của Lý thị, đưa mẫu thân ra dưỡng bệnh.
—— sau khi Hồ Thị Phi xác nhận phương thuốc có vấn đề, người y hoài nghi liền đặt lên người Lý thị.
Loài hoa Thiên trọng cẩm này không quý báu, người nhà phú quý coi là không đủ tráng lệ, ít trồng trọt, nhưng khắp An phủ đều trồng, đặc biệt là sau Lãm Hồng Uyển, trồng một mảng lớn. Mỗi đến khi nở hoa, mùi hoa nồng đậm, cánh hoa bay múa.
Không phải để ngắm cảnh đẹp, kỳ thực giấu diếm sát khí.
An Trường Khanh cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng xác nhận, sau khi y rơi xuống nước không lâu liền được trồng.
Mà có khả năng động tay chân nhất, chỉ có đích mẫu Lý thị.
Đích mẫu Lý thị là thứ nữ của Vĩnh Hưng Bá. Dù Vĩnh Hưng Bá chưa vào triều, nhưng là người thích làm việc thiện, ở Nghiệp Kinh có mỹ danh, nên thanh danh hai con gái cũng tốt. Con gái lớn gả cho trưởng tử của Khang Nhạc Hậu; con gái út gả cho Thừa tướng Đại Nghiệp, Tĩnh An Hầu An Tri Khác.
Sau khi Lý thị gả vào An gia, quản lý việc bếp núc, làm người khoan dung rộng lượng, lại sinh hạ trưởng tử, địa vị không ai có thể lay động. Người duy nhất từng uy hiếp đến địa vị của bà ta, đó là Dư di nương.
Dư di nương vào cửa sau Liễu thị. Theo tin tức vụn vặt An Trường Khanh nắm giữ, An Tri Khác đã từng rất sủng ái Dư di nương mấy năm, mấy năm đó hai người cầm sắt hòa minh, thậm chí An Tri Khác còn lạnh nhạt chính thê Lý thị cùng thiếp thất Liễu thị. Sau đó Dư di nương liên tiếp sinh hạ một nam một nữ, ở trong phủ càng nổi bật vô song.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, năm An Trường Khanh bốn tuổi, không biết Dư di nương vì chuyện gì chọc giận An Tri Khác, An Tri Khác nổi trận lôi đình, từ đó chưa từng đến cửa Lãm Hồng Uyển. Mà từ đó về sau Dư di nương an phận ở một góc, không tranh cũng không nháo, chỉ cùng hai đứa con sống qua ngày.
Nhưng cảnh tượng sủng ái mấy năm qua, tuy là vô tình, vẫn cứ khiến người ghi tạc trong lòng.
An Trường Khanh vốn cho rằng chỉ có Liễu thị ghi hận bọn họ, mấy năm nay Liễu thị luôn tìm hết thảy cơ hội khinh nhục bọn họ, nhưng hiện tại xem ra, đích mẫu luôn đoan trang hào phóng, tuy rằng bên ngoài không có làm gì, nhưng sau lưng, chưa chắc sạch sẽ.
Nếu thật là Lý thị…… kế hoạch trong lòng An Trường Khanh chậm rãi thành hình. Cũng bởi vậy càng thêm nôn nóng, ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa —— y phái người đến An phủ nghe ngóng, một khi An Trường Tề chết, rất nhanh liền có tin tức.
“Nhiều nhất chỉ một canh giờ, người sẽ về.” Tiêu Chỉ Qua nửa dựa trên giường xem một quyển binh thư, thấy y tới lui không dừng được, trầm giọng nói: “Thấp thỏm nóng nảy, là tối kỵ của dùng binh.”
An Trường Khanh chỉ nghe thấy vế trước, vội vàng thò lại gần, chống giường nói: “Thật hả? Sao ngài biết?”
Tâm tư của y đều bị phân tán, không chú ý tới tư thế của mình bây giờ có chút không ổn —— một chân trần ngồi quỳ trên giường, cánh tay chống ở một bên Tiêu Chỉ Qua, dây lưng áo trong không buộc chặt, cổ áo còn lỏng lẻo mở rộng hơn phân nửa. Tiêu Chỉ Qua đảo ánh mắt qua, liền có thể nhìn thấy tầng da thịt trắng nõn.
Hô hấp của Tiêu Chỉ Qua hơi trầm xuống, nhìn y không hề tự giác thân mật, ngầm thở dài một hơi, duỗi tay khép cổ áo cho y, lại giữ eo nửa ôm người kéo lên giường, đắp chăn đàng hoàng: “Hai vị đại phu còn lại của Đức Nhân Đường, đều bị mời đến An phủ.”
Lúc này đến An phủ là vì ai không cần nói cũng biết. Hiển nhiên là sức một đại phu đã không đủ, mới không thể không gọi thêm nhân thủ.
Giờ An Trường Khanh mới yên tâm một chút, an phận mà nằm chốc lát, lại không nhịn được xoay người ngồi dậy, bĩu môi nói: “Không được, ta không ngủ được.”
Y giống như đứa bé nghe kể chuyện, không nghe được kết cục, liền ầm ĩ không chịu ngủ.
Tiêu Chỉ Qua nhìn y một lát, thở dài một hơi, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Vậy thì không ngủ.”
An Trường Khanh lộ ra một nụ cười, cực tự nhiên dựa vào cánh tay hắn, thăm dò binh thư trong tay hắn: “Ngài nói cho ta chút binh thư đi?”
Tiêu Chỉ Qua khó xử mà nhíu mày, hắn xem qua vô số binh thư, nhưng chưa từng giảng cho ai, cũng không biết nên giảng thế nào. Trầm mặc một lát, nhìn An Trường Khanh chờ mong, hắn lật sách tới trang đầu tiên, đọc từng câu từng chữ lên.
An Trường Khanh vốn muốn hắn kể chút chuyện cho mình, kết quả không ngờ người này trực tiếp đọc, ngạc nhiên một lát, lại cảm thấy đương nhiên. Người này mà kể chuyện vậy mới gặp quỷ.
Tự nhiên mà dựa đầu vào ngực nam nhân, An Trường Khanh híp mắt nghe hắn đọc sách cho mình. Tiếng nói của nam nhân trầm thấp, đọc chữ rõ ràng, cố tình thả chậm tốc độ, cất giấu ôn nhu phải tinh tế thưởng thức mới có thể phát hiện.
An Trường Khanh nghe, bất tri bất giác buồn ngủ.
Tiêu Chỉ Qua thấy y nhắm mắt, liền buông binh thư trong tay, cúi đầu nhìn y.
Thiếu niên dựa vào ngực hắn. Nửa khuôn mặt dán trên ngực hắn, nửa khuôn mặt ẩn sau tóc dài rối tung, chỉ có lông mi đen nhánh mảnh dài cùng chiếc mũi thẳng dài lộ ra một ít, lông mi run lên, đáng yêu vô cùng.
Vốn đang đọc binh pháp làu làu, thanh âm của Tiêu Chỉ Qua dừng lại, thấy y ngủ sâu, không nhịn được vươn ngón tay, gạt gạt lông mi run rẩy của y, lại ấn ấn chóp mũi mượt mà đáng yêu.
Như là bị quấy rầy, thiếu niên trong lòng khẽ hừ nhẹ hai tiếng, bất mãn mà vùi cả khuôn mặt vào ngực hắn.
Tiếng đánh trống trong ngực càng lớn, Tiêu Chỉ Qua cuộn ngón tay, một tay khác ôm chặt y, bên miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhỏ đến không thể phát hiện.
Dù tư thế có chút không được tự nhiên, Tiêu Chỉ Qua lại không buông người ra, cứ vậy nửa ôm An Trường Khanh, để y ngủ yên trong lòng mình. Như thế qua hơn nửa canh giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng An Phúc thông báo.
Tiêu Chỉ Qua che lại lỗ tai người trong lòng, nói một tiếng “Vào đi”.
Tiểu tư đi thăm dò tin tức bước nhanh vào, đang muốn hồi bẩm, vừa nhấc đầu lại thấy hai bóng người ôm nhau sau bình phong, đầu óc tức khắc liền như bị kẹt, sau một hồi nói lắp mới nói trôi chảy: “An Trường Tề đã chết.”
“Đã biết, lui xuống đi.” Tiêu Chỉ Qua buông tay ra, thấy người trong lòng đang ngủ ngon lành, giơ tay tắt đèn trên bàn.
Có chuyện gì, ngày mai nói sau.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Đêm mai đổi sách đọc.