Quan viên năm trước đưa thiệp chúc tết tới vương phủ, đa số là quan võ, quan văn chỉ lác đác mấy người. Còn lại đều là ít công tước huân quý không thực quyền.
An Trường Khanh xem xét, còn thấy mấy người quen đời trước.
“Chử An Lương, Sư Nhạc Chính có giao hảo với Vương gia?” An Trường Khanh nhìn tên trên danh sách không hiểu lắm. Đời trước y thâm cư vương phủ, không rõ thế cục triều đình. Nhưng biết được, Chử An Lương và Sư Nhạc Chính đã từng giúp đỡ phế Thái tử vây đánh Nghiệp Kinh. Chỉ nhìn điểm này, hai người nên là địch nhân của Tiêu Chỉ Qua.
Y âm thầm cảnh giác, mặt ngoài làm bộ không hiểu thử hỏi Tiêu Chỉ Qua: “Năm nay cần chuẩn bị thiệp và quà cho hai vị Trụ quốc không?”
“Không cần.”
Tiêu Chỉ Qua nhận danh sách, cầm bút lông gạch chéo tên hai người, kiên nhẫn giải thích cho y: “Bây giờ Đại Nghiệp có sáu vị Trụ quốc Đại tướng quân. Triệu Tín Sùng trấn thủ Kỳ Châu Toại Châu, là huynh đệ nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, nhưng tuổi tác đã cao, không thể chiến đấu; Tiết Khởi trấn thủ Vũ Châu Ung Châu, sau lưng có Thư gia âm thầm giúp đỡ, một bè với Thư Quý phi; Thân Đồ Bột trấn thủ Túc Châu Sâm Châu, ngoài thì trung lập, nhưng âm thầm trung thành với phụ hoàng; Chử An Lương và Sư Nhạc Chính là hai cỏ đầu tường, hành quân đánh giặc không được, gió chiều nào theo chiều ấy nhưng hết sức tài ba.”
“Không ai muốn đắc tội hai lão xảo quyệt này, hàng năm đều đưa thiệp đến vương phủ. Không cần để trong lòng.”
An Trường Khanh thấy trong lời hắn có nhiều khinh miệt, hiển nhiên cũng không thân với hai vị Trụ quốc, bèn âm thầm yên tâm, nghĩ sau này lại tìm cơ hội nhắc nhở một phen.
Theo lời hắn nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, An Trường Khanh lại hỏi: “Kia một vị còn lại?”
Tiêu Chỉ Qua cười cười: “Còn một vị Hạ Hầu Thương Hạ tướng quân, chính là ân sư của ta. Khi ta mới tòng quân, tham gia vào quân của ngài ấy.”
Năm đó Tiêu Chỉ Qua xin lệnh tòng quân, An Khánh Đế giận dữ, chỉ nói nếu tòng quân, không thể lấy thân phận hoàng tử nhập ngũ, cũng không có hộ vệ đi theo. Nếu chết trên chiến trường, càng không có người nhặt xác cho hắn. Khi đó Tiêu Chỉ Qua dứt khoát kiên quyết đồng ý. Chỉ có một thỉnh cầu, đó là gia nhập vào quân của Hạ Hầu Thương..
Hạ Hầu Thương có tiếng dầu muối không ăn cương trực công chính, An Khánh Đế lập tức đồng ý. Không ngờ đây là cơ hội Tiêu Chỉ Qua nhiều lần chuẩn bị, từ đây giao long nhập hải, một bước lên trời.
“Vậy ta chuẩn bị thêm một phần lễ cho Hạ tướng quân?” An Trường Khanh nghe vậy nói.
“Không cần.” Tiêu Chỉ Qua lắc đầu: “Lão sư xưa nay chính trực, không nhận quà cũng không tặng quà. Hơn nữa với bên ngoài, ta với ngài ấy không hòa thuận, ngươi chỉ nhớ kỹ trong lòng là được, không cần làm gì khác.”
An Trường Khanh đồng ý, chỉ vào những người còn lại: “Vậy những người này phải an bài thế nào?”
Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng nhìn qua, lấy bút khoanh tên vài người: “Mấy tên này không cần để ý tới, những người còn lại nếu năm nay vẫn tặng, cứ theo lệ đáp lễ.”
……
Dựa theo Tiêu Chỉ Qua chỉ điểm, An Trường Khanh giao lại một phần danh sách cho Vương Phú Quý, bảo ông làm theo danh sách. Tiêu Chỉ Qua cũng không có trưởng bối thân thiết, cũng không cần tự mình tới cửa bái phỏng. Tiết kiệm không ít việc.
Vương Phú Quý sắp lui ra, An Trường Khanh lại gọi ông, nghĩ nghĩ nói: “Lấy danh nghĩa của ta, chuẩn bị một phần thiệp chúc tết cùng quà đưa đến phủ Trưởng công chúa.”
Lời nói của Trưởng công chúa khiến y ít nhiều để trong lòng, đời trước đến khi y chết, không nghe nói Trưởng công chúa gây bất lợi với Tiêu Chỉ Qua, một khi đã vậy, không nói giao hảo, kết thiện duyên cũng được.
Chẳng qua sợ lấy danh nghĩa vương phủ, Tiêu Chỉ Qua biết sẽ không vui, dứt khoát lấy danh nghĩa của y đưa đi.
***
Ngày tết rảnh rỗi, thời gian trôi nhanh. An Trường Khanh không có việc gì bèn ở thư phòng xem sách, ngẫu nhiên cũng theo Tiêu Chỉ Qua học chút quyền pháp. Nháy mắt đã tới nguyên tiêu.
Ngày tết Nguyên Tiêu, Nghiệp Kinh sẽ có tết hoa đăng long trọng. Các nơi trong thành cũng đã chuẩn bị trước vài ngày, không chỉ tửu lầu hàng rong lớn lớn bé bé, ngay cả kinh triệu phủ và cấm vệ quân cũng đều điều động, phối hợp chuẩn bị tết hoa đăng.
An Trường Khanh lớn như vậy còn chưa từng xem tết hoa đăng, những năm trước An gia sẽ đặt chỗ ở tửu lâu, tiểu bối An gia đều sẽ đi, nhưng trước nay không có phần của An Trường Khanh cùng An Nhàn Ngọc.
Hiện giờ nghe Vương Phú Quý nói, An Trường Khanh liền có chút dự tính.
Y lèo nhèo đi tìm Tiêu Chỉ Qua, đặt thiệp Vương Phú Quý đưa tới ở trước mặt hắn: “Vọng Tiên Lâu đưa thiệp, nói để lại vị trí tốt nhất cho chúng ta. Vương gia đi không?”
Vọng Tiên Lâu là tửu lầu tốt nhất lớn nhất Nghiệp Kinh, ngày thường không ít quan to hiển quý đều thích đến Vọng Tiên Lâu uống rượu thưởng cảnh. Tới tết hoa đăng, nhã gian của Vọng Tiên Lâu càng ngàn vàng khó cầu. Sớm bị khách quen thân phận cao quý bao trọn.
Không ngờ Vọng Tiên Lâu lại cố ý giữ chỗ, còn kêu người đưa thiệp đến. Tuy An Trường Khanh ngoài miệng dò hỏi, nhưng ánh mắt đen láy tràn ngập chờ mong.
Mặc dù Tiêu Chỉ Qua không hứng thú gì tết hoa đăng, cũng không nỡ làm y mất hứng, đành nói đi. Nghĩ nghĩ lại nói: “Mẹ và Ngọc Nhi ở phủ không có việc gì, không bằng cùng đi xem xem.”
An Trường Khanh nghĩ nghĩ cũng đúng, liền nói: “Hạc Lam và Chu bá mẫu cũng đi, khó có hôm ra ngoài một chuyến.”
Đã định như vậy, An Trường Khanh liền kêu An Phúc đi truyền tin, lại kêu môn phòng chuẩn bị xe ngựa. Chờ sắc trời phủ tối, đoàn người chia hai chiếc xe ngựa đi đến Vọng Tiên Lâu.
……
Sắc trời mới gần tối, hoa đăng trên đường phố đã sáng lên. Trên phố lớn ngõ nhỏ đều là du khách dẫn theo hoa đăng. Ngay cả tiểu thư khuê phòng ngày thường ít ra cửa, hôm nay cũng ra xem náo nhiệt.
An Trường Khanh vén mành lên nhìn bên ngoài, ánh đèn năm màu chiếu rọi trên mặt y, làm ít đi vẻ lão thành ổn trọng, thêm nhiều phần trẻ con.
Tiêu Chỉ Qua ngồi bên cạnh y, thấy thế nói: “Nếu thích, sau này mỗi năm đều tới.”
“Được.” An Trường Khanh quay đầu nhìn hắn, ngọn đèn ngoài đường làm nổi bật nụ cười, lộng lẫy vạn phần: “Vương gia cùng ta đi.”
Ngón tay đặt ở đầu gối cuộn lại, Tiêu Chỉ Qua như che dấu nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Khách đến Vọng Tiên Lâu đông như mây, xe ngựa các nhà đều dừng trước cửa tửu lầu, chờ tiểu nhị dẫn đi vào. An Trường Khanh nhìn xung quanh, còn mơ hồ thấy được mấy gương mặt quen.
Giao danh thiếp cho tiểu nhị, đoàn người An Trường Khanh được dẫn lên lầu.
Vọng Tiên Lâu tổng cộng ba tầng, mỗi tầng sáu nhã gian, diện tích cực đại. Trong đó tầng thứ ba thích hợp ngắm cảnh nhất, quan sát toàn bộ cảnh sắc Nghiệp Kinh.
An Trường Khanh được dẫn tới Tùng Đào Các, không bao lâu liền có hạ nhân bưng điểm tâm tinh xảo và trà vào.
An Trường Khanh đẩy cửa sổ, từ trên quan sát, thấy cả tòa thành Nghiệp Kinh đều bị biển đèn bao phủ, lọt vào tầm mắt toàn là hoa đăng đủ màu. Trong đó còn có hai ngọn cao lớn được ba bốn người kéo chậm rãi chuyển động, đó là vua đèn năm nay.
“Cuộc thi đèn sắp bắt đầu rồi nhỉ?” An Trường Khanh hỏi.
Hạ nhân hầu hạ một bên nói: “Vâng, cần tiểu nhân đi lấy đố đèn* không? Người đứng đầu cuộc thi đèn năm nay sẽ được trăm lượng hoàng kim, hoặc là một bức đan mặc tiên sinh bản chính.”
(Đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)
Mặc kệ là trăm lượng hoàng kim hay đan mặc tiên sinh bản chính, lực hấp dẫn đều không nhỏ.
An Trường Khanh bảo An Phúc đưa danh thiếp cho tiểu nhị: “Đi lấy đố đèn.”
Tiêu Chỉ Qua tò mò: “Nhạ Nhạ biết đoán đố đèn?”
An Trường Khanh hơi nâng cằm, cười đến có chút kiêu ngạo: “Biết một ít, vả lại còn có Ngọc Nhi.”
Nếu nói nghiên cứu học vấn, y chưa chắc mạnh hơn người khác. Nhưng từ nhỏ y thích xem tạp thư, hiểu nhiều đầu óc linh hoạt, khi còn bé đến nguyên tiêu, huynh đệ tỷ muội đều ra ngoài chơi, chỉ có y cùng An Nhàn Ngọc ở trong phủ. Thừa dịp trong phủ không người, đi hái hoa đăng, phía trên cũng sẽ treo đố đèn. Thường thường y và An Nhàn Ngọc đoán ra một nửa.
Chỉ chốc lát sau hạ nhân đã mang mười đố đèn đến. Đố đèn đặt lên bàn, An Trường Khanh xem mỗi cái, rồi đề bút viết xuống, không biết liền đưa cho An Nhàn Ngọc, An Nhàn Ngọc lại viết xuống. Chỉ một lát, hai huynh muội đã viết xong đáp án, kêu hạ nhân đưa xuống.
Cuộc thi đèn có bảng xếp hạng, lấy người đáp đúng nhiều đố đèn nhất là người thắng. Nhưng đố đèn lại phân ngũ đẳng, nhất đẳng đơn giản nhất, ngũ đẳng khó nhất, lấy đó loại ra. Đố đèn nhất đẳng đến ngũ đẳng đều có định số. Cộng đáp án nhiều nhất mới có thể thắng.
Tiểu nhị thấy tốc độ của bọn họ nhanh, vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Tiểu nhân đi lấy nữa.” Nói xong vội vàng xuống lầu, không bao lâu lại mang đố đèn mới lên: “Mười cái vừa rồi đúng hết!”
An Trường Khanh và An Nhàn Ngọc phối hợp ăn ý, xem qua đặt bút, chỉ mấy vòng, liền nghe bên dưới vang ba tiếng đồng la, có người cao giọng nói: “Bắc Chiến Vương phủ, An Trường Khanh, đáp đề 67 đạo, thứ mười!”
An Trường Khanh duỗi đầu nhìn xuống, liền thấy trên bảng xếp hạng, có người cầm đèn lồng đỏ treo danh thiếp của y, di chuyển tới hàng trước, treo vào vị trí cuối cùng còn trống.
“Bây giờ là thứ mười!” An Trường Khanh nheo đôi mắt cười, thấy Chu Hạc Lam ở một bên trước sau không lên tiếng, hỏi: “Hạc Lam muốn chơi không? Nếu thắng, tiền thưởng chia ngươi một nửa.”
Chu Hạc Lam trầm ngâm, nói: “Hạc Lam thử một lần.”
Sau đó An Trường Khanh không chơi nữa, nhường cho Chu Hạc Lam.
***
Vọng Tiên Lâu lầu ba Lộng Tuyết Các, An Nhàn Nhã không tin mà xoa xoa lỗ tai: “Ta không nghe lầm chứ? Vừa rồi báo tên ai? An Trường Khanh?”
An Trường Đoan uống một ngụm trà, sắc mặt cũng không quá tốt: “Muội không nghe lầm, chính là nó.”
An Nhàn Nhã không phục mà vặn khăn, lôi kéo ống tay áo của công tử tuấn tú nhấp môi ngồi một bên không nói, làm nũng: “Hải Vân biểu ca, huynh ngẩn người làm gì, nhanh đáp đề đi, đừng để thứ tử kia được hạng nhất, bằng không sẽ tức chết!”
Ả vẫn căm giận, không có chú ý tới biểu tình của Lý Hải Vân.
An Trường Dục liếc ả một cái, tăng ngữ khí nói: “Nhàn Nhã! Quy củ muội đáp ứng trước khi ra cửa đều quên cả rồi?”
Lúc này An Nhàn Nhã mới tâm không cam tình không nguyện mà buông lỏng tay, ngồi một bên giận dỗi.
An Trường Dục nhìn về phía biểu đệ từ lúc nghe được tên An Trường Khanh liền bắt đầu trầm mặc không nói, thấp giọng: “Ta cho người hỏi thăm, bây giờ bọn họ ở Tùng Đào Các, cách vách chúng ta.”
Sắc mặt Lý Hải Vân mới động, rũ mắt xuống vẻ mặt thất hồn lạc phách: “Hiện giờ đệ ấy đã là Bắc Chiến Vương phi, gặp lại thì sao. Ta không thể hại đệ ấy……”
Ánh mắt An Trường Dục hơi tối: “Lần trước về phủ gặp lại, sắc mặt đệ ấy cũng không tốt, ở vương phủ chưa chắc quá vui vẻ…… Nhưng biểu đệ nói cũng đúng, có duyên không phận, không bằng không gặp.”
Lý Hải Vân bỗng ngẩng đầu, mấy phen muốn nói lại thôi, chung quy vẫn mím chặt môi vùi đầu đáp đề.
***
Trong Tùng Đào Các, An Trường Khanh không biết cách vách có mấy tiểu bối An phủ. Y ngồi cạnh Tiêu Chỉ Qua, trơ mắt nhìn hai người Chu Hạc Lam cùng An Nhàn Ngọc liên thủ, phá đề như phá giấy.
Đố đèn này càng đoán càng khó, đoán được lại càng chậm. Thứ tự xếp hạng ít biến động, là bởi vì điều này. Nhưng tốc độ hai người không thấy giảm bớt, hạ nhân chạy lấy đố đèn vào ngày đông cũng mệt ra một thân mồ hôi nóng, trên mặt lại vui vẻ: “Thứ, thứ năm rồi!”
An Trường Khanh cho tiền thưởng, tiếp tục nhìn hai người đặt bút đáp đề.
Không ngờ hạ nhân mới đi ra, cửa nhã gian lại bị gõ vang lên.
An Phúc đi mở cửa, thấy người đến lại ngây ngẩn cả người, do dự nên cho người tiến vào không: “Đại thiếu gia, Lý công tử.”
Một thanh âm ôn nhuận truyền vào: “Ở ngoài nghe thấy Trường Khanh biểu đệ cũng tham gia cuộc thi đèn, vừa lúc ở cách vách, cho nên tới gặp.”
Tiêu Chỉ Qua động mày, đi nhìn An Trường Khanh trước. Lại thấy biểu tình An Trường Khanh không có gì biến hóa, chỉ nhàn nhạt nói với An Phúc: “Là đại ca và Hải Vân biểu ca sao? Mời người vào.”
Lúc này An Phúc mới mở cửa, mời hai người tiến vào.
Sau khi vào thấy Tiêu Chỉ Qua cũng ở đó, hai người đều ngẩn người, hành lễ bái kiến. Tiêu Chỉ Qua dừng ánh mắt trên người Lý Hải Vân, khóe miệng liền rũ xuống.
Giống hệt tin tức truyền về, biểu thiếu gia của An gia, họ Lý tự Hải Vân, khuôn mặt tuấn tú, chi lan ngọc thụ. Lại thiện thơ văn, học vấn rất tốt. Thi hương thi hội từng song nguyên, nếu không phải tổ phụ tổ mẫu trong nhà liên tiếp qua đời chịu tang, sợ là đại tài tử liên tiếp đạt tam nguyên.
Sau khi chịu tang, vị biểu thiếu gia này đến Nghiệp Kinh làm khách, ở tại An gia. Cùng Tam thiếu gia mới gặp đã quen, thường thường tặng thơ văn.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Tình địch! (giơ thương)
Nhạ Nhạ: Ở đâu? (nhìn khắp nơi)
Biểu thiếu gia: Oa QAQ