Băng bó miệng vết thương, lại mặc xiêm y, Tiêu Chỉ Qua nhìn như người không có việc gì, nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy hắn nhịn đến cổ nổi gân xanh, lúc này, ai có thể nhìn ra hắn là người bị thương chứ.
An Trường Khanh nhìn vừa đau lòng vừa tức giận: “Sao bị thương nghiêm trọng như vậy còn muốn ngài làm chủ tướng ra chiến trường?”
Tiêu Chỉ Qua mỉm cười xoa xoa tóc y: “Trên chiến trường đao thương không có mắt, trên người ai không bị thương chứ? Chỉ cần không bị chặt đứt tay chân, không thể dậy nổi, thì không gọi là trọng thương.”
Có lẽ thấy y lo lắng, Tiêu Chỉ Qua lại nói: “Ngươi không biết Bắc Địch Đại Kim Ô Vương, bị ta chặt đứt một cánh tay, vì ủng hộ sĩ khí, vẫn mang thân cụt một tay ra trận. Mấy ngày trước ta đánh hắn. Đáng tiếc không thể lấy thủ cấp của hắn về, bằng không cửa thành lại có thể treo thêm mấy đèn lồng.”
An Trường Khanh ngơ ngác, khó hiểu nói: “Treo đèn lồng?”
Tiêu Chỉ Qua suy nghĩ một chút, sợ dọa y, thay đổi cách nói uyển chuyển giải thích cho y: “Người Bắc Địch mấy năm liên tục tới phạm, tướng sĩ bá tánh Nhạn Châu và người Bắc Địch không chết không ngừng. Vì ủng hộ sĩ khí, cũng vì cho bá tánh hả giận, mỗi khi chém đầu tướng lĩnh Bắc Địch, đều phải treo trên cửa thành.”
Nhiều năm như vậy, cửa thành treo không dưới trăm cái đầu tướng lĩnh Bắc Địch, mỗi năm kết thúc chiến sự, những cái đầu đó sẽ được gỡ xuống, cùng binh lính Bắc Địch bị bắt ở ngoài thành xây nên “Kinh Quan”, lấy đây đe dọa Bắc Địch, biểu dương chiến công của tướng sĩ Nhạn Châu. Hàng năm chồng chất, hiện giờ Kinh Quan đã cao hai ba trượng không đếm được có bao nhiêu.
An Trường Khanh nghe mà ngạc nhiên, đời trước y không ra khỏi Nghiệp Kinh, với việc chiến sự biên quan thảm thiết ra sao, chỉ có nghe đồn. Hiện giờ chính tai nghe Tiêu Chỉ Qua dùng ngữ khi bình đạm giảng giải, mới mơ hồ chạm đến một mặt chân thật lại tàn khốc của chiến tranh.
Hai quân đối chọi, không chết không ngừng.
Nếu muốn chấn áp người Bắc Địch hung ác, chỉ có thể hung ác hơn bọn chúng, mới có thể khiến chúng kiêng kị. An Trường Khanh nhớ tới lời đồn từng nghe ở Nghiệp Kinh, những văn nhân học sinh luôn công kích Tiêu Chỉ Qua giết mấy vạn tù binh Bắc Địch thủ đoạn quá mức tàn bạo. Kinh Quan cao ngất trước cửa thành là chứng cứ thích giết chóc thành tính của hắn. Nhưng nếu để những người này ở biên quan Nhạn Châu mấy năm, có lẽ bọn họ sẽ hận người Bắc Địch hơn Tiêu Chỉ Qua.
“Vậy nếu người Nghiệp rơi vào tay người Bắc Địch thì sao?” An Trường Khanh hỏi.
“Thủ đoạn của người Bắc Địch có thể tàn nhẫn hơn chúng ta nhiều.”
Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua lạnh xuống, cầm tay An Trường Khanh ngắm nghía: “Bọn chúng coi nô lệ người Nghiệp là “nhân sinh*”, nuôi một chỗ như súc vật, nam nhân ngày đêm làm việc, nữ nhân bị binh lính tùy ý tìm niềm vui. Nếu thiếu lương thực, còn sẽ bị giết làm đồ ăn……”
(* Sinh (牲): chỉ gia súc, vật tế trời)
Hắn thở dài nhìn về phía An Trường Khanh: “Đây cũng là nguyên nhân ta không muốn ngươi tới Nhạn Châu.”
Nhạn Châu đất biên quan, xuân hạ gió cát xâm nhập, thu đông giá rét. Còn phải thường xuyên ứng phó Bắc Địch tới phạm, đừng nói là ngày tháng an nhàn, bá tánh trong thành đều tùy thời chuẩn bị liều mạng với người Bắc Địch. Toàn bộ nơi này, hắn không muốn cho An Trường Khanh nhìn thấy.
Nhưng mà An Trường Khanh lại hơi mím môi, lắc đầu: “Ta không sợ.”
“Có lẽ lúc đầu sẽ có chút không quen, nhưng ta sẽ cố gắng thích ứng.” An Trường Khanh hơi ngẩng mặt, lẩm bẩm nói: “Hơn nữa ta không phải quý công tử nuông chiều từ bé.”
Khuôn mặt Tiêu Chỉ Qua hiện nhu tình, cảm nhận được tay y thô ráp không ít, trầm giọng nói: “Nhưng ta không nỡ để ngươi chịu khổ.”
Nam nhân nghiêm túc lại trịnh trọng nói, nhu tình trong mắt như tuyết tan. An Trường Khanh nhìn hắn một cái liền chuyển ánh mắt, trong lòng âm thầm nói: Sao hơn một tháng không gặp, người này bỗng biết nói lời âu yếm rồi?
Lặng lẽ chuyển đôi mắt về, An Trường Khanh ho khan một tiếng, tai ửng đỏ nói: “Ta không cảm thấy khổ là được.”
Nói xong lại nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Hiện tại ta biết những đồn đãi dọa người ở Nghiệp Kinh làm sao đến rồi. Những người đó thật đứng nói chuyện không đau lưng.”
Nghe ra y bất bình, Tiêu Chỉ Qua cười cười, kéo y đứng dậy: “Không cần để ý người ngoài bình luận thế nào. Hiện tại đi ăn cơm trước.”
Tiêu Chỉ Qua cự tuyệt dùng cơm cùng các thuộc hạ, một mình gọi đầu bếp tới phủ tướng quân, nấu cháo thịt cho An Trường Khanh, lại làm mấy thức nhắm.
Đầu bếp do quân doanh điều tới, quen làm cơm tập thể, tay nghề cũng được, may mà màu sắc món ăn đơn giản, ăn không ngon nhưng cũng cho được vào miệng, hơn nữa hai người chiêm chiếp chốc lát, An Trường Khanh cũng đói bụng, bưng chén cháo ăn sạch.
Cháo cùng đồ ăn dư lại, toàn bộ vào bụng Tiêu Chỉ Qua.
Cơm nước xong sắc trời vẫn chưa tối, lúc này đã là tháng tư, tuy thời tiết không tính là ấm áp, nhưng trời không nhanh tối. Tiêu Chỉ Qua nghĩ nghĩ, dứt khoát dẫn y đi mua chút đồ.
Lúc này trên đường còn rất nhiều người. Không ít bá tánh cầm bao tải xếp hàng dài.
“Đây là đang làm gì?”
“Xếp hàng lãnh gạo thóc.” Tiêu Chỉ Qua giải thích: “Lúc trước lương thảo khan hiếm, vì các tướng sĩ có sức lực đánh giặc, những bá tánh đem lương thực thịt sữa còn trong nhà đến quân doanh, lúc ấy xác thật không có lương, nhưng không nên lấy không của bọn họ, liền gọi người lần lượt đăng ký, chờ có lương sẽ trả về.”
Tuy trước mắt không nhiều lương thảo, nhưng ít nhiều có miệng ăn, cũng tốt hơn để bá tánh đào rễ cỏ gặm vỏ cây, nên lấy một phần lương thảo cho bá tánh.
An Trường Khanh thấy bá tánh dào dạt tươi cười, tựa hồ cũng bị nhiễm, cười lên: “Những bá tánh này thoạt nhìn không bị chiến sự ảnh hưởng.”
“Ừ, bọn họ quen rồi. Chỉ cần thành không phá, vẫn có thể tiếp tục sống.”
Bá tánh biên quan, giống như cỏ dại ngoan cường sinh trưởng trong gió cát, vô cùng dai, chỉ cần còn rễ, có thể tiếp tục sinh trưởng.
Nhưng một ngày này, An Trường Khanh cảm thấy mình hơi thích nơi đây. Y tò mò nhìn khắp nơi, trừ bỏ bá tánh xếp hàng lãnh gạo, trên đường còn có ít hàng rong quán nhỏ, bán đồ hiếm lạ cổ quái chưa từng thấy. Tiêu Chỉ Qua đưa y đến một quán hàng rong, bày bán đều là ít vỏ trai.
Tiêu Chỉ Qua nhìn hai cái, hỏi chủ quán: “Còn có thứ khác không?”
“Có.” Chủ quán tò mò mà đánh giá An Trường Khanh, lấy ra bốn bình sứ tinh xảo từ trong túi dưới sạp nhỏ, ân cần mà bày trước mặt: “Mấy lọ này là mỡ Dương Cao tốt nhất, Vương phi thích cái nào, tùy ý chọn.”
“Ngươi biết ta?” An Trường Khanh kinh ngạc, y mới ra khỏi cửa thành, người bán rong này sao biết y là Vương phi?
Người bán rong cười hắc hắc: “Mọi người đều biết rồi. Là Tề tướng quân nói. Nói Vương phi tự mình đưa lương thảo tới cho chúng ta. Lại nói Vương phi xinh đẹp. Ta thấy có thể ra cửa cùng tướng quân, lại tuấn tiếu tương xứng với tướng quân, vậy chỉ có Vương phi.”
Dẫu sao Bắc Chiến Vương ở thành Nhạn Châu nhiều năm, đại cô nương tiểu tức phụ ái mộ hắn cũng không ít, dân Nhạn Châu cởi mở, tuy hắn luôn đen mặt, nhưng lớn mật đi quyến rũ cũng không phải không có. Chỉ là không có một ai thành công thôi.
Mấy năm nay, chưa ai thấy tướng quân của bọn họ đi dạo trên phố. Hiện tại đầu tiên là Vương phi tới, tiếp theo lại thấy tướng quân dẫn người tới mua mỡ Dương Cao, người mang theo không phải Vương phi, còn có thể là ai?
An Trường Khanh mím môi, liếc mắt xem xét Tiêu Chỉ Qua, lại tò mò mà nhìn mấy bình sứ: “Mỡ Dương Cao này dùng làm gì?”
Người bán rong thấy thế càng thêm hứng thú giới thiệu cho y.
Hóa ra Nhạn Châu nhiều gió cát, thời tiết hết sức khô hanh. Đặc biệt là mùa đông, vô cùng lợi hại, da sẽ bị nẻ. Cho nên ở đây có một loại mỡ Dương Cao đặc sản, sau khi bôi da dẻ sẽ dễ chịu, có thể phòng bị nẻ, cơ bản mỗi nhà đều chuẩn bị. Chỉ là bá tánh bình thường đều dùng mỡ Dương Cao thứ đẳng trong vỏ trai, nhà có tiền mới có thể mua mỡ thượng đẳng trong bình sứ.
“Ngài từ Nghiệp Kinh tới, khẳng định không quen khí hậu bên này, phải bôi mỡ Dương Cao mỗi ngày, bằng không da sẽ bị nẻ mất.”
An Trường Khanh xác thật cảm thấy khí hậu ở đây tương đối khô hanh, nghe vậy liền chọn một lọ, hỏi người bán rong bao nhiêu bạc.
Kết quả người bán rong liên tục xua tay: “Vương phi ngàn dặm xa xôi đưa lương thảo, đây là đại ân đức, mỡ Dương Cao cũng không đáng giá, ngài thích thì cầm dùng đi.”
Đương nhiên An Trường Khanh không thể lấy không, y nhìn ra bá tánh Nhạn Châu không giàu có, rốt cuộc vẫn kiên trì trả bạc.
Mua mỡ Dương Cao, lại đi đặt mua vật nhỏ linh tinh vụn vặt khác. Tiêu Chỉ Qua không cho An Trường Khanh cầm, tất cả đều tự mình xách, nếu không phải bá tánh Nhạn Châu đều biết hắn, bộ dáng kia quả thực như nam bộc theo công tử nhà giàu ra cửa.
Các bá tánh chưa từng thấy bộ dáng này của tướng quân, ánh mắt tò mò sôi nổi nhìn theo.
Còn có các cô nương trước đây ái mộ Tiêu Chỉ Qua, ban đầu còn nghĩ là nam hồ ly tinh nào đoạt người với các nàng, kết quả nghe nói Vương phi đưa lương thảo tới Nhạn Châu, lại vừa gặp được, phát hiện không có nam hồ ly tinh, trái lại có tiểu công tử trắng nõn tuấn tiếu. Lúc này cũng không rảnh lo hùng hổ, rối rít đỏ mặt khe khẽ nói nhỏ: “Vương phi cũng thật tuấn tiếu, đổi là ta…… Ta cũng thích ngài ấy nha!”
……
Mua xong đồ, hai người dọc theo ánh mắt tò mò trên đường về phủ tướng quân, chờ tới cửa, Tiêu Chỉ Qua bỗng dừng bước, thanh âm lạnh lùng nói: “Cút ra đây!”
An Trường Khanh còn đang nghi hoặc, liền thấy mấy cái đầu nhô ra từ sau bức tường, y nhận ra một người trong đó, là Tề Nguy Tề phó tướng.
Trừ bỏ Tề Nguy, còn có ba nam nhân khác, mỗi người cao lớn cường tráng, một thân cơ bắp. Hẳn đều là tướng lãnh dưới tay Tiêu Chỉ Qua.
Thấy bốn người này đều nhìn mình, An Trường Khanh chần chừ một chút, tươi cười với bọn họ.
Bốn người kia nhảy ra, Tề Nguy dẫn đầu, quy quy củ củ mà đứng thành một hàng, trên mặt đều nở hoa: “Ra mắt Vương phi!”
Gọi xong Tề Nguy lại nói: “Gọi Vương phi xa lạ quá! Nên gọi tẩu tử!”
Nói xong bốn người lại đồng điệu mà gọi một tiếng “Ra mắt tẩu tử”.
Tiêu Chỉ Qua bên cạnh mặt đen như than: “Các ngươi tới cái gì? Tự ý rời cương vị, trở về lãnh 30 đại bản!”
Tề Nguy rụt cổ lại, xin tha nói: “Đừng nha, chúng ta sợ tẩu tử không quen, đặc biệt tới đưa đồ.” Nói xong điên cuồng hướng phía sau ra hiệu, mấy tiểu binh vội vàng kéo xe bò đến, chất một đống đồ hoa hòe loè loẹt. An Trường Khanh còn thấy lò sưởi sáu góc khắc hoa..
Sắc mặt Tiêu Chỉ Qua hòa hoãn một ít, không kiên nhẫn mà xua xua tay: “Đồ nhận rồi, các ngươi cút đi.”
Mấy người Tề Nguy cũng không dám tiếp tục vuốt râu hùm, duỗi cổ nói: “Tẩu tử có việc, chỉ cần phân phó chúng ta!”
An Trường Khanh còn chưa nói, đã thấy Tiêu Chỉ Qua tùy tay cầm roi trên xe, không khách khí vung về hướng bọn họ, mấy người kêu khóc hai tiếng, chạy như bay.
“Tặng nhiều đồ như vậy, không cần mời bọn họ uống trà sao?” An Trường Khanh nhìn xe đầy đồ, không phải vật phẩm quý giá gì, nhưng đều rất hữu dụng, liền có chút ngượng ngùng.
Tiêu Chỉ Qua còn đen mặt, trong lời nói hết sức ghét bỏ mấy cấp dưới này: “Bọn họ tìm cớ đến xem náo nhiệt, không cần để ý bọn họ.”
Hôm nay mới đẩy lui Hô Duyên Huân, lại có lương thảo, da trên người mấy người này cũng thả lỏng rồi, bắt đầu đi gây chuyện. Tiêu Chỉ Qua nghĩ ngày mai nên tìm chút chuyện cho bọn họ, trên mặt không lộ ra nửa phần, nói với An Trường Khanh: “Gọi người dọn đồ vào trước, thích hợp dùng thì để lại dùng.”
An Trường Khanh “ừ” một tiếng, theo hắn đi vào.
……
Chờ an trí đồ xong, lại đến lúc nghỉ ngơi.
Ban ngày mới rửa mặt, An Trường Khanh chỉ lau một chút. Trên giường, Tiêu Chỉ Qua mới đổi thuốc, đang ngắm nhìn bình sứ nhỏ đựng mỡ Dương Cao trong tay.
Thấy An Trường Khanh từ nhĩ phòng trở về, liền vỗ vỗ đệm giường đã sưởi ấm: “Lên đây.”
An Trường Khanh chui vào đệm chăn, mặc dù trước mắt đầu xuân, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh, y chà chà tay, chân thân mật mà dán trên đùi Tiêu Chỉ Qua, vừa lúc có thể sưởi ấm.
Tiêu Chỉ Qua niết tay y, dưới ánh nến tinh tế nhìn chốc lát, nói: “Thô ráp không ít.”
Nói rồi mở bình sứ nhỏ ra, lấy mỡ Dương Cao trắng như sữa bôi lên mu bàn tay y nhẹ nhàng xoa, cẩn thận mát xa từng ngón tay, cho đến khi mỡ Dương Cao hoàn toàn thấm, bàn tay trong tay lại tinh tế bóng loáng lên. Hắn mới buông lỏng hàng lông mày nhíu chặt.
An Trường Khanh dùng tay xoa mỡ lau mặt hắn một chút, cười tủm tỉm nói: “Sao chỉ bôi cho ta? Ngài không bôi sao?”
“Ta quen rồi, không cần bôi.”
Khi nói chuyện, Tiêu Chỉ Qua lại lấy cái chân quấn trong chăn của y ra. Chân An Trường Khanh hơi trắng hơn tay, ngón chân trắng mịn mượt mà, nhưng lòng bàn chân đã nổi vết khô, nếu mặc kệ một trận, da sẽ bị nẻ. Lại lấy mỡ Dương Cao bôi lên chân y, Tiêu Chỉ Qua vừa bôi mỡ xoa bóp chân cho y, vừa nói: “Lần sau sẽ mua thêm mấy bình mỡ Dương Cao.”
An Trường Khanh “ừm” một tiếng, ngón chân cuộn lại: “Mỗi ngày Vương gia sẽ bôi cho ta chứ?”
Vốn dĩ y chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ Tiêu Chỉ Qua không chút do dự “ừ” một tiếng, nói: “Sau này ta bôi cho ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Da Nhạ Nhạ mịn như vậy, không thể rạn hư.