Chap 21 Chồng dạy vợ
Sau khi cô chữa khỏi vết sẹo trong lòng bàn tay trái của cậu, Bảo nhìn cô với ánh mắt tin rằng cô ấy đúng là công chúa ánh sáng thật.
Bảo nhìn nụ cười trong sáng của Hạo Nhiên tự dưng trong tâm can sinh ra thứ cảm xúc kì lạ, nó nhẹ nhàng vào tim cậu, rồi mạnh mẽ chảy trong huyết mạch. Bảo vuốt mái tóc Hạo Nhiên, cậu thì thầm:
– Tớ sẽ bảo vệ cậu cho dù cả thế giới muốn cậu biến mất!
Hạo Nhiên mở đôi mắt tròn to xanh ngọc tinh khiết nhìn anh chàng trước mặt, cô bất giác đưa tay lên nắm bàn tay cậu đang vuốt mái tóc cô, cô mỉm cười gật đầu.
Hạo Nhiên ngồi thừ người ra, cô nhìn những món ăn trên bàn một cách vô vị. Thím Trương là người đã chăm cho cô suốt 3 tháng, bà cũng thấy thương cảm và khuyên nhủ Hạo Nhiên.
– Ăn đi con cho nhanh khoẻ lại!
Cô nhìn thím Trương với ánh nhìn ngơ ngác, không cầm nổi đũa, quay ra nhìn Bảo đang nói chuyện với Lưu sư phụ.
– Ông nội ơi con hỏi rất nhiều chuyện nhưng cô ấy chẳng nhớ gì!
Lưu sư phụ thở dài quay ra nhìn cô , thím Trương đang tận tình chỉ cho cô cách dùng đũa, ông thấy vậy, quay ra nói với cháu trai:
– Có lẽ cô bé vì quá sốc tâm tư hoảng loạng, nên sẽ mất trí nhớ tạm thời hoặc mãi mãi! Bây giờ cô bé đó chỉ thân với con thôi! Con hãy giúp cô bé học lại mọi thứ từ đầu nhé!
– Con! ( Bảo chỉ về phía mình).
– Không phải cầm như vậy!
Thím Trương hướng dẫn Hạo Nhiên, không cầm đũa được làm cô khó chịu vứt đôi đũa đi.
Bảo đi tới nhặt đũa lên rồi ân cần nói:
– Bạo lực nè! Đũa không được vứt lúc ăn cơm nhớ không?
Hạo Nhiên quay ra nhìn cậu, Bảo kéo ghế ngồi gần rồi tận tình chỉ:
– Nè ngón tay phải như vậy mới cầm được! Còn muốn ăn gì thì gắp nhé!
Cậu chỉnh ngón tay cô rồi cầm bàn tay di chuyển đến đĩa thức ăn, khi gắp được thức ăn bỏ vào bát, cô cười như một đứa trẻ, sau đó cậu còn chỉ cho cô cách ăn dài dài.
– Nè! Cá không được lật không là bị gọi là thuyền bị lật đó, muốn uống canh gà hầm đúng không đưa bát đây mình lấy cho….
Lưu sư phụ và thím Trương đều gật đầu vui mừng, đúng là chỉ có Bảo giúp cô được thôi.
Sáng sớm tinh mơ, chim còn đang ríu rít hót chào ngày mới thì đã thấy tiếng ồn sau khu vườn.
– Cậu kiệm lời quá! Muốn nói cảm ơn hay xin lỗi thì hãy nói chứ đừng chỉ có bắt tay gật đầu.
Hạo Nhiên nhìn cậu rồi lại cúi mặt xuống, Bảo lại dạy tiếp:
– Đúng rồi! Có lỗi là phải cúi xuống như vậy đấy! Nhưng sao cậu không nói giùm tôi một lời đi!
Hạo Nhiên mấp máy môi, cậu chờ đợi….. cô ngáp một cái, mặt Bảo đần ra, rồi cậu chuyển chủ đề.
– Thôi chuyển cái khác! Khi cậu muốn thể hiện rằng mình quý mến ai đó! Thì hãy!
Cậu lấm lép nhìn xung quanh xem có ai không rồi mới nói nhỏ:
Khi quý ai, mến ai thì cậu thơm má họ nhé, như thế này!
Bảo cười hí hửng chu môi hôn vào tay, cậu minh hoạ cho Hạo Nhiên, còn cô thì ngơ ngác nhìn. Bảo hừm vài tiếng lấy giọng:
– Đùa thôi! ha ha.
Bỗng cô ôm mặt cậu hôn một cái vào má, mặt Bảo đỏ lên.
Một cô gái đi ra sau ghế của hai người đó hù một cái:
– Sư huynh đệ bắt quả tang nhé! Huynh hẹn hò nên không đi tập võ chứ gì!
Red đi ra trước mặt hai người tỏ vẻ hình sự:
– Cô ấy là ai!( Red có vẻ dè chừng khi nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc tinh khiết của Hạo Nhiên).