Chap 47 Kí ức đã trở lại
Hạo Nhiên bây giờ mới nhận ra nơi đây rất quen thuộc dãy hành lang này, như thể đang dẫn cô đi tìm lại khoá khứ. Rồi cô cũng đứng trước một cánh cửa. Cảm giác như muốn mở ra, bàn tay cô đã chạm vào.
Cạch
Bước vào khiến Hạo Nhiên đứng tim, đập vào mắt cô là những di ảnh cũ kĩ đáng sợ, mà có một người đã ám ảnh tâm trí cô. Người đã tàn nhẫn chọc ngón tay cô lấy máu, người đã sai bọn họ mang cô vào phòng….. đêm kinh hoàng đó.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Hạo Nhiên ôm đầu la lên rồi ngất đi.
~
Tiến đi đến phòng giam, cậu định phóng thích cho Bảo và Yên Tử.
Cạch
Tiến đi đến cởi trói cho họ, Bảo xoa xoa cánh tay đỏ lử vì bị trói chặt, còn Yên Tử phủi áo phủi quần.
– Các người có đi theo tôi đến cứu con nhỏ đó không? ( Tiến hỏi).
– Ba cậu đã bắt Hạo Nhiên mà! ( Bảo nói)
– Không là bọn Tào Tháo!
Đội quân 40 đàn em cùng 3 người đứng đầu là Tiến, Bảo, Yên Tử đã có mặt tại địa phủ Tào Tháo.
Bọn đàn em tạp nham của Tào Tháo đứng đông đủ thành một hàng chắn kiên cố vì chúng đã nghe được tin khẩn cấp là con của Hoàng Long đang tiến đến địa bàn.
Tiến cầm khẩu súng rút ra bắn bàng một cái lên trời cảnh cáo rồi chỉ về phía tụi nó:
– Muốn sống tránh ra!
Bọn kia lại mặt hùng tợn lôi kiếm với dao ra đe doạ, Trịnh Bình cũng rút khẩu súng ra cũng chĩa về phía Tiến:
– Đừng tưởng chỉ có mày có súng.
Tiến cười phá lên cậu ra hiệu, bọn đàn em cũng rút súng ra là những tên đầu hàng, nhưng bên kia cũng không vừa cũng có cả đội súng rút ra hướng về mục tiêu, tình hình rất căng thẳng.
Bảo và Yên Tử thì lén trốn vào bằng cách trèo tường, vì tất cả bọn đàn em của Tào Tháo đang đấu nhau với Tiến ngoài kia.
– Này tên kia! Ta chỉ là trượng nghĩa giúp ngươi! Nhưng chắc chắn sau vụ này ngươi phải lấy ta hiểu không?
Yên Tử ra điều kiện hợp đồng với Bảo, anh chàng đặt tay lên vai nhỏ nghiêm nghị:
– Anh chỉ có một người vợ là Hạo Nhiên thôi! Nên tha cho anh nhé!
Yên Tử im lặng, qua chuyện này cô đã biết rằng Bảo đã liều mình cứu Hạo Nhiên như thế nào, thành ra hận thù 3 năm tự dưng bị xoá bỏ, cô giờ đã 18 tuổi không còn ngu ngốc như khi xưa.
– Tạm tha cho trái đất! ( rồi Yên Tử nhoẻn miệng cười)