Bất An Vu Thất

Chương 14



Tay Ôn Thường Thế chạm lên gương mặt Dụ Tễ, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Dụ Tễ một chút, nói với cậu: “Em như vậy là đủ rồi”

Trên môi Dụ Tễ có hơi ngứa, đôi mắt nhắm hờ rồi lại mở ra, ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế: “Đủ cái gì?”

Ôn Thường Thế dường như không quá am hiểu mấy lời nói kiểu này, nhìn qua khá lúng túng. Hắn im lặng một lát mới nói: “Đủ đẹp.”

Dụ Tễ về nhà sau khi rời khỏi viện an dưỡng, vừa vào cửa đã thấy Trương Uẩn Chi ngồi trên ghế sofa đợi cậu.

“Có lấy được không?” Trương Uẩn Chi khẩn trương hỏi, trong tay còn kẹp mấy lá bài.

“Lấy được. Hai người đang chơi cái gì vậy?” Dụ Tễ đi qua nhìn nhìn. Trương Uẩn Chi lại không chịu thua, nổi hứng muốn chơi bài poker với Ôn Thường Thế, cũng đã viết cho hắn mấy tờ giấy nợ.

Dụ Tễ lấy hai ống nhỏ đựng máu của ông ngoại cậu ra khỏi túi, đưa cho Trương Uẩn Chi. Sau đó đi qua ngồi lên tay vịn ghế sofa mà Ôn Thường Thế đang ngồi, nắm tay Ôn Thường Thế giơ bài trong tay hắn lên nhìn, rồi lại nhìn số bài trên bàn, cười tủm tỉm nói: “Vận khí không tồi, em trộm nhìn giúp anh xem Uẩn Chi có bài gì.” Nói xong Dụ Tễ lại đi đến bên cạnh Trương Uẩn Chi với ý đồ nhìn lén, lại bị Trương Uẩn Chi dùng ánh mắt đuổi đi.

“Tiểu Dụ đã trở lại, chúng ta ăn cơm đi,” Trương Uẩn Chi buông bài trong tay xuống: “Không chơi nữa.”

“Sao lại bỏ dở giữa chừng?” Dụ Tễ tùy tiện cầm lên một tờ giấy nợ, nhìn nhìn, nói với Trương Uẩn Chi: “Trương thiếu gia sao lại keo kiệt như vậy, khinh thường chúng tôi như thế sao?”

Cậu cầm lấy cái bút đặt bên cạnh, ngang ngược viết thêm ba số 0 phía sau con số kia, nói: “Như vậy còn tạm được.”

Dứt lời, cậu gấp tờ giấy nợ đã được sửa kia lại, nhét vào trong tay Ôn Thường Thế rồi dặn dò: “Cất cho tốt.” Mấy tờ giấy dư đều ném vào đống rác, nhìn Trương Uẩn Chi: “Một tờ giấy nợ là đủ rồi, mấy cái khác đều bỏ đi. Thế nào? Tiểu Dụ ca ca đối với anh có tốt không?”

Trương Uẩn Chi bi phẫn đan xen: “Trước kia cậu không phải người như thế!”

Lần trước cùng chơi bài, Dụ Tễ còn đứng bên hắn, giúp hắn đối phó với tên khó chơi Ôn Thường Thế. Hiện giờ thì lại thông đồng với Ôn Thường Thế làm bậy.

“Được rồi, đừng keo kiệt như vậy chứ.” Dụ Tễ nói, kéo Ôn Thường Thế cùng đi vào phòng ăn: “Để tôi nhìn xem hôm nay Uẩn Chi mang cho chúng ta đồ ngon gì nào.”

Trương Uẩn Chi thu dọn đồ trên bàn rồi mới đi qua cùng ngồi ăn với bọn họ.

Lúc ăn cơm, Dụ Tễ mới kể chi tiết chuyện cậu tới bệnh viện hôm nay, thiếu chút nữa không lấy được máu.

Bởi vì trạng huống của ông Dụ lúc tốt lúc xấu, bác sĩ vẫn luôn ở trong phòng trông chừng. Sau đó Dụ Tễ trực tiếp nói cậu muốn ở một mình với ông một lát thì bác sĩ mới ra ngoài.

Người chăm sóc nhân lúc trong phòng không có ai, lập tức hỏi Dụ Tễ có nhận được tin nhắn không. Dụ Tễ gật đầu, lấy ra dụng cụ lấy máu.

Không ngờ mạch máu của ông Dụ quá sâu, Dụ Tễ thử hai lần vẫn chưa được. May mắn là người chăm sóc kia nhận lấy, nói trước kia bà từng làm hộ sĩ ở bệnh viện công lập, bà chọn một vị trí thuận lợi, thuần thục lấy hai ống máu đưa cho Dụ Tễ.

Vừa mới lấy xong, bác sĩ và trợ lý Lư lần nữa trở lại. Bác sĩ nói ông Dụ cần phải nghỉ ngơi thật nhiều nên dùng lời lẽ dịu dàng mà khuyên Dụ Tễ rời đi.

“Hôm nay ông cũng không nhận ra tôi,” Dụ Tễ nhắc tới ông ngoại luôn cảm thấy có chút khó chịu, cúi đầu nói với Trương Uẩn Chi: “Phản ứng so với trước đó càng chậm.”

“Xét nghiệm rồi sẽ biết,” Trương Uẩn Chi khuyên cậu: “Cậu cũng đừng quá lo lắng.”

Dụ Tễ tâm sự nặng nề mà gật gật đầu, buông đũa xuống.

Ăn xong bữa tối, ba người ngồi trong phòng khách, Dụ Tễ muốn chơi một trò xạ kích nhưng đĩa CD lại để trong thư phòng trên lầu. Cậu lười nhác nằm đó không muốn động, liền sai Ôn Thường Thế đi lên lấy.

Trương Uẩn Chi đang thu thập đồ dùng muốn đi tới bệnh viện, nghe thấy Dụ Tễ nói liền quay đầu nhìn. Vừa lúc thấy Dụ Tễ duỗi tay kéo cánh tay Ôn Thường Thế, còn đáng thương vô cùng mà nói “Giúp em lấy một chút đi”, dáng vẻ cực kỳ lười biếng, vô lại.

Trương Uẩn Chi nghĩ Ôn Thường Thế khẳng định sẽ không lấy giúp Dụ Tễ, cuối cùng vẫn sẽ đến phiên hắn đi lấy, không bằng chủ động giúp Dụ Tễ đi. Hắn vừa định đứng lên lại thấy Ôn Thường Thế cử động.

Ôn Thường Thế đứng lên trước cả hắn, không kêu một tiếng mà bước lên lầu.

Trương Uẩn Chi giật mình nhìn Dụ Tễ, hỏi cậu: “Quan hệ của hai người tốt như vậy từ lúc nào?”

“Cái gì?” Dụ Tễ giả ngu nói.

Trương Uẩn Chi vừa định nói tiếp, đột nhiên có động tĩnh vang lên dưới tầng hầm, giống như có người bước vào cửa.

Toàn thân Dụ Tễ chấn động, lập tức đứng dậy liếc mắt nhìn Trương Uẩn Chi một cái rồi nhìn về hướng cầu thang cách đó không xa.

“Bảo bối.” Thiệu Anh Lộc vặn tay vịn, chậm rãi bước lên. Nhìn thấy Trương Uẩn Chi, cũng cười cười với hắn: “Uẩn Chi cũng ở nhà chúng ta sao?”

Hắn mặc một cái áo sơ mi màu trắng, cà vạt hơi nới ra, nút áo cũng đã c0i ra một cái, gương mặt hồng hào đi lại không vững, giống như vừa mới từ bữa tiệc nào đó đi qua.

“Sao lại đứng ngốc ra vậy?” Thiệu Anh Lộc cười ha hả bước tới.

Sống lưng Dụ Tễ tê dại, gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Anh Lộc, nhịp tim đập như đã sắp quá tải lại không thể lộ ra dáng vẻ căng thẳng. Cậu lặng lẽ hít sâu vài hơi mới mở miệng: “Cha, sao cha lại tới đây.”

Cậu thậm chí không dám quay đầu lại nhìn cầu thang, chỉ nghe thấy chính mình dựa vào quán tính mà nói chuyện: “Làm con sợ đến nhảy dựng cả lên, còn tưởng là có trộm.” Mỗi một nhịp tim đang đập của cậu đều giống như đang muốn hướng về phía lầu trên mà hô to: “Ôn Thường Thế, xin anh đừng xuống lầu.”

“Nhãi ranh nói bừa cái gì,” Thiệu Anh Lộc cười vỗ vỗ vai Dụ Tễ, nói: “Cha đang ăn cơm ở gần đây, tiện đường qua thăm con. Đã nửa năm không tới, sợ con giận ta.”

Tiềm lực của con người là vô hạn, trong đầu Dụ Tễ rất hỗn loạn cơ hồ không có cách nào tự giải đáp, nhưng cậu vẫn theo bản năng mà thể hiện một Dụ Tễ phù hợp nhất trước mặt Thiệu Anh Lộc: “Con ở đây một mình cũng rất tốt.”

“Được rồi,” Thiệu Anh Lộc ngồi xuống, lại nhìn nhìn xung quanh mới nhớ tới chỗ của Dụ Tễ không có bảo mẫu, liền nói với cậu: “Cho cha một ly trà đi.”

“Vâng.” Dụ Tễ cứng đờ xoay người đi tới quầy bar.

Trương Uẩn Chi có lẽ cũng rất căng thẳng, lúc nói chuyện với cha cậu cũng thật lớn tiếng, sợ vị trên lầu không nghe thấy. Cánh tay đang châm trà của Dụ Tễ có chút run run, cậu cẩn thận quay đầu nhìn qua phía cầu thang, cũng không thấy bóng dáng Ôn Thường Thế. Có lẽ hắn biết dưới lầu có vị khách không mời mà đến nên nấp đi rồi.

Dụ Tễ bưng trà qua, nghe thấy Trương Uẩn Chi đang chào từ biệt cha cậu: “Chú, cháu đi trước đây. Trong viện vẫn còn việc cần xử lý.”

Trương Uẩn Chi mang theo túi nhỏ đựng mẫu máu của ông Dụ xuống lầu, Dụ Tễ đi qua đưa trà cho cha cậu, nghe thấy hắn nói: “Không có người giúp việc trong nhà, ngay cả trà cũng phải tự pha. Nhỡ con bị bỏng thì làm sao bây giờ?”

“Con đều uống nước đá.” Dụ Tễ nhún nhún vai, tận lực thoải mái mà nói. Dư quang lại nhìn thấy lá bài trên bàn, cảm thấy mình vạn phần may mắn vì ban nãy đã ném đống giấy nợ đó đi.

Nếu không, Thiệu Anh Lộc cầm lên sẽ thấy “Tôi Trương Uẩn Chi, hôm nay nợ Ôn Thường Thế xxxx.”

“Con chơi bài với Uẩn Chi?” Thiệu Anh Lộc uống ngụm trà, nói chuyện phiếm cùng Dụ Tễ.

Dụ Tễ gật gật đầu, Thiệu Anh Lộc lại nói: “Buổi chiều con tới thăm ông ngoại?”

“Vâng,” Dụ Tễ rũ rũ mắt, lại nhìn lên sầu lo mà nói: “Ông ngoại không được tốt.”

Thiệu Anh Lộc than thở mấy tiếng, nói chút lời quan tâm tới tình huống của cha vợ: “Lúc cha quen Ấu Di, ông ngoại con cũng tầm tuổi như cha bây giờ.”

“Phải không?” Dụ Tễ hơi có chút thất thần, ngoài miệng cố gắng nói.

Đàn ông trung niên, sau khi uống rượu đều sẽ thích nghĩ lại chuyện xưa, Thiệu Anh Lộc cũng không ngoại lệ.

Hắn nhìn Dụ Tễ ngẩn ra trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Lần đầu cha gặp Ấu Di, khi đó vẫn là tài xế của ông ngoại con. Ta tới cửa lớn của Dụ gia đón đại tiểu thư đi học đàn cello, cô ấy tự mình mang đàn ra, một thân đồ trắng xinh đẹp như tiên tử hạ phàm.”

“Dạ” Dụ Tễ nói một chữ rồi lại cảm thấy không đủ lớn liền nói tiếp: “Con không nhớ rõ mặt của mẹ.”

Khi lớn lên cậu cũng thường xem lại ảnh cũ, nhưng dù nhìn ảnh chụp biết bao nhiêu lần thì khi cậu nhắm mắt lại, cũng không có cách nào nhớ tới gương mặt Dụ Ấu Di.

“Cha nhớ rất rõ ràng,” Thiệu Anh Lộc nhắm mắt nói: “Lúc cô ấy cười hay khóc cha đều nhớ rõ ràng.”

Hắn lại trợn mắt, hỏi Dụ Tễ: “Con đi cùng Bạch Lộ thấy thế nào?”

Dụ Tễ dừng một chút, miệng mở ra vài giây mới đáp: “Cũng tốt ạ, chỉ là hiện tại nói mấy lời này cũng còn quá sớm…”

Đầu ngón tay Dụ Tễ cứng đờ, thị giác, thính giác đều hỗn độn nhưng cậu vẫn nói rõ ràng từng chữ, một từ cũng không dám nói sai.

“Sớm cái gì,” Thiệu Anh Lộc ngắt lời Dụ Tễ, lắc đầu nói: “Lúc cha bằng tuổi con, ngay cả con cũng ——”

Thiệu Anh Lộc đột nhiên dừng lại.

Trên mặt Dụ Tễ cũng không có biểu tình gì mà nhìn Thiệu Anh Lộc. Tính thời gian thì lúc Sầm Tuệ San sinh ra đứa nhỏ đầu tiên, Thiệu Anh Lộc quả thực cũng chỉ tầm tuổi Dụ Tễ bây giờ.

“Bảo bối, là cha sợ con kết hôn sinh con quá muộn, ông ngoại sẽ không thấy được, như vậy thì thật đáng tiếc.” Thiệu Anh Lộc cứng ngắc đổi đề tài, lời nói thấm thía nói với Dụ Tễ.

Dụ Tễ không phản bác, cậu không thể cãi nhau với Thiệu Anh Lộc. Lại nhớ tới Ôn Thường Thế còn ở trên lầu, tinh thần căng chặt cực độ, ngay cả tức giận cũng không rảnh nghĩ đến. Chỉ là trong lòng vẫn nghẹn khuất đến mức hoảng loạn, không muốn nghe Thiệu Anh Lộc nói bất cứ lời nào về mẹ và ông ngoại cậu.

Thiệu Anh Lộc còn đang không ngừng kể với Dụ Tễ về mặt tốt của hôn nhân, Dụ Tễ một chữ cũng nghe không lọt. Cuối cùng tiếng di động của Thiệu Anh Lộc đánh thức cậu.

“Tuệ San?” Thiệu Anh Lộc tiếp điện thoại, sắc mặt mang theo lãnh đạm “Tôi ở chỗ con trai.”

“Còn có con trai nào nữa chứ?”

“Ừ, được rồi. Tôi sẽ trở về ngay.”

Thiệu Anh Lộc ngắt điện thoại, nói với Dụ Tễ: “Em con gây chuyện trên trường học, cha phải tới đó. Vốn đang muốn ngủ lại đây một đêm.”

Thấy Dụ Tễ không nói lời nào, Thiệu Anh Lộc lại tự tìm bậc thang đi xuống: “Aiz, con trai lớn đã quen ở một mình, sợ là cũng không muốn cha ở đây.”

Thiệu Anh Lộc đi rồi, Dụ Tễ ngồi trong phòng khách một lát mới đi xuống lầu kiểm tra. Thấy xe của Thiệu Anh Lộc không có trong gara, trong phòng bảo mẫu cũng không có ai, ngay cả tầng hầm chứa đồ cũng đi xem qua mới yên tâm lên lầu tìm Ôn Thường Thế.

Nhưng khi cậu mở cửa phòng ra lại không tìm được tung tích Ôn Thường Thế.

Cũng không có trong phòng cho khách, thư phòng, phòng ngủ chính, phòng họp, phòng khách nhỏ đều không có.

Tay chân Dụ Tễ đều phát lạnh, mở cửa từng phòng một, trong lòng đã hoảng đến muốn mạng, âm thầm mắng Ôn Thường Thế không biết đã ch3t ở chỗ nào. Cha cậu đã đi rồi mà còn không ra, là muốn dọa ch3t mình sao? Một chút cũng không khiến người bớt lo. Dụ Tễ đi xuống lầu, lại nhịn không được đi kiểm tra gara và phòng bảo mẫu. Sau đó mới mở cửa phòng khách và cửa xuyên qua hậu viện đi ra ngoài.

Trời tối mịt mù, gió biển lạnh lẽo từ dưới vực sâu thổi tới.

Dụ Tễ đi vài bước, cảm thấy trong viện cũng không có ai, tay chân đều như nhũn ra, đi trên đường nhỏ trải đá cuội cũng suýt chút nữa ngã quỳ xuống. Cậu đi đến cạnh chuồng chó, Ôn Thường Thế cũng không có ở đó.

“Ôn Thường Thế.” Dụ Tễ nhẹ giọng gọi một tiếng, ngay cả lớn tiếng cậu cũng không dám. Cậu sợ bị người nghe thấy.

Dụ Tễ rất mềm yếu, cậu chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như vậy, sống sót sau tai nạn cũng không thể khiến cậu vui vẻ hơn chút nào.

Cậu đi dọc theo đường nhỏ phía trước, tinh thần hoảng hốt, lại đột nhiên bị người nắm lấy tay. Tay Ôn Thường Thế thực nóng, khiến tay Dụ Tễ không còn lạnh băng như vậy nữa.

Ôn Thường Thế cúi đầu nhìn cậu, hơi nhíu mi hỏi: “Sao gọi thế nào em cũng không phản ứng.”

Dụ Tễ gật gật đầu, lại bỗng nhiên nhìn ra xung quanh, nhìn phía sau cửa sổ, sợ cha cậu đột ngột quay lại.

Ôn Thường Thế nhìn ra cậu đang kinh hoảng, cũng không nói chỉ chạm khẽ l3n đỉnh đầu Dụ Tễ, nói cho cậu biết: “Cha em đi rồi.”

Ôn Thường Thế mạnh mẽ kéo Dụ Tễ lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng tắm rồi mở vòi sen phun vào tường.

Dụ Tễ để chân trần, nước chảy tràn đến bên chân cậu khiến Dụ Tễ co rúm lại một chút, sau khi thất thần lại quay đầu nhìn nước chảy trên nền đá cẩm thạch, chậm rì rì nói: “Anh ở đây thì em tắm thế nào?”

Ôn Thường Thế cũng không tỏ vẻ gì, chỉ dặn Dụ Tễ: “Đi ngủ sớm một chút” rồi đi ra ngoài.

Dụ Tễ tắm xong, nhận được ảnh chụp Trương Uẩn Chi gửi qua, là kết quả xét nghiệm máu của ông Dụ, còn có hai cuộc gọi nhỡ. Dụ Tễ gọi lại cho Trương Uẩn Chi, giọng Trương Uẩn Chi rất nghiêm trọng, hắn nói kết quả kiểm tra đo lường có không ít chỉ tiêu dương tính. Thiệu Anh Lộc đúng là đã cho ông Dụ dùng một số loại thuốc không nên dùng, liều lượng cũng không nhỏ, không thể tiếp tục kéo dài.

Dụ Tễ ngắt điện thoại, thật sự không muốn ngủ mà cũng ngủ không được, liền xuống lầu. Cậu ngồi trên sofa phòng khách, ngắm mặt trăng qua cửa số sát đất.

Cậu cũng không rõ, Thiệu Anh Lộc muốn uy hiếp cậu thì cứ cách ly cậu và ông ngoại là được rồi, vì sao còn phải cho một ông lão bệnh nặng dùng thuốc độc hại như vậy?

Dụ Tễ ngồi trong bóng tối, đèn cầu thang phía sau lại đột nhiên mở lên. Dụ Tễ quay đầu nhìn thấy Ôn Thường Thế đứng dưới ánh đèn nhìn mình, lại chậm rãi đi tới.

Đợi Ôn Thường Thế đến gần, Dụ Tễ mới thấy rõ sự không vui trên mặt hắn.

Ôn Thường Thế không chút khách khí hỏi Dụ Tễ: “Không phải dặn em đi ngủ sớm một chút sao?”

“Không ngủ được.” Dụ Tễ dời ánh nhìn, nhẹ giọng nói.

Đồng hồ quả lắc trong phòng khách gõ mười hai tiếng, một ngày mới lại bắt đầu nhưng bóng ma ngày trước để lại trong lòng Dụ Tễ vẫn bám trên người cậu, không chịu tiêu tan, mà ném cũng không thoát.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.