Thấm thoắtmột tuần đã trôi qua nhanh hơn nó tưởng tượng. Mới ngày nào nó còn đi thử váycưới, chụp ảnh cưới, mới ngày nào nó còn đang hoang mang khi bị cuốn vào tìnhthế éo le sắp bị lộ thân phận mà bây giờ đã đến cái ngày nó không mong đợinhất-ngày cưới của nó với anh. Sáng sớm, khitrời vẫn chưa hửng sáng, bầu trời vẫn còn mang một màu xám tro, những chú gàchưa kịp gáy đánh thức ông mặt trời thì nó đã bật dậy theo tiếng gọi của chiếcđồng hồ báo thức mà thường ngày cái vật dụng này đối với nó chẳng khác gì đồ bỏđi. Nó định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng lại cố gắng để hai mắt không nhắm lại, vìnó nhớ rõ: hôm nay là ngày cưới-ngày trọng đại trong cuộc đời của bất kì ainhưng với nó đây lại là ngày nó không trông mong sẽ đến.
Nó tự tát bảnthân mấy cái để tỉnh ngủ rồi nhanh chóng lao ngay vào phòng tắm làm vệ sinh cánhân. Nó vận một bộ đồ khá thoải mái và yên vị trên chiếc ghế cặp với cái bànbằng gỗ xoan đào có hoa vân bắt mắt. Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi nó sẽ chẳngcòn có thể được nhìn thấy chiếc bàn này mỗi sáng, chẳng có thể được ngủ trênchiếc giường đẹp mê ly với tấm nệm dày cộm trắng toát, cũng chẳng bao giờ cóthể sống trong căn phòng màu hồng đặc trưng này. Nó hơi tiếc rẻ một chút, rồiáp môi vào chiếc bàn như một con tự kỉ, thơm một cái rõ kêu. Nghĩ là vẫn cònsớm chán, nó lôi quyển sổ nhật kí mà nó mới mua hôm qua để lưu lại những nỗi ấmức khi sống cùng với anh ta trong những ngày tiếp theo của cuộc đời đặng khôngbị uất ức đến chết vì đã có thứ để xả giận. (Chú thích: đặng: để) Nó mở nắpbút, sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị viết lại ngày tự do cuối cùng của nó.
10 phút… 20phút… rồi 30 phút cũng trôi qua. Nó đã viết xong xuôi trang nhật kí đầu tiênthuật lại những nỗi niềm, những cảm xúc khi nó chuẩn bị làm “vợ” của một thằngcha nó chẳng ưa gì mấy.
5h sáng.
Nó lười biếngngả người trên chiếc ghế xoay, đầu óc trống rỗng chẳng biết làm gì. Đang thảhồn theo mây thì “Cốc cốc” có tiếng gõ cửa. Thay vì nó nói “Vào đi! Cửa khôngkhóa!” như mọi hôm thì hôm nay nó không ngại ngần tự động đi ra mở cửa. Là mẹnó.
– Hôm nay condậy sớm thế? Chắc hẳn con rất háo hức cho đám cưới hôm nay nhỉ!- Bà không quên chotôi một cái nhày mắt vui vẻ
“Ha ha” Tôi cốcười thầm trong bụng “Con mà háo hức ý hả? No no no. Ngược lại con vô cùng đau khổlà đằng khác. Cưới con chính là một niềm vinh dự của anh ta nhưng cưới anh ta làmột nỗi bất hạnh của con…” Tôi không dám mở miệng thành lời. Ngu lắm mới làm vậy.Nếu nó không muốn lộ thân phận và không để hớ mất “2 tỷ, 2 căn biệt thự” thì tốtnhất là: nói dối.
Nó cố cười thậttươi:
– Mẹ kì quá! Concũng vui và hồi hộp lắm! Ngày trọng đại trong cuộc đời con gái mà…
Mẹ nó ôn nhu nắmtay nó:
– Nói gì thì nói.Mẹ tuy vui nhưng cũng buồn lắm! Con lấy chồng rồi sẽ không ở nhà nữa. Căn phòngnày sớm muộn cũng sẽ vắng người. Con đi rồi ba mẹ cũng nhớ con lắm…
– Mẹ lo xa quá!Con có phải đi luôn đâu mà mẹ lo. Thỉnh thoảng con cũng về thăm ba mẹ mà…
– Ừm. Thôicon đi thay váy cưới đi con. Khoảng 30 phút nữa nhân viên thẩm mỹ sẽ đến đểtrang điểm và làm tóc cho con đó.
Nó thơm vàomá mẹ một cái:
– Vâng ạ!
Nói rồi nó nhanhchóng lấy từ trong tử quần áo ra bộ váy cưới đẹp nhất trong mắt nó. Nó vàophòng tắm và thay váy cưới.
Nó chẹpmiệng: “Rõ chán! Váy đẹp nên mặc vào cũng khó khăn phết!”. Nó phải mất hơn 15phút để hoàn thành “nhiệm vụ” đầu tiên trong lễ kết hôn.
Sau hơn 15 phút “vật lộn” với chiếc váy cưới, nó đi ra ngoàivà ngồi sẵn trên bàn trang điểm chuẩn bị sẵn sàng để được các vị chuyên gia sửasoạn lại cho bản thân nó trước khi bước vào lễ đường. Tiện thể nó ngắm mìnhtrong gương. Nó tự khen bản thân mình sao đẹp đến thế.
“Cốc cốc”Tiếng gõ cửa tuy quen thuộc nhưng lại làm nó giật mình. Nó lấy lại phong tháiung dung, nhẹ nhàng nói:
– Vào đi!
Hai vị chuyêngia với túi đồ nghề trên tay bước vào, cúi chào nó cứ thể nó là một nữ hoàng:
– Chào tiểuthư! Chúng tôi đến đây theo lời mời của tổng giám đốc và phu nhân. Chúng tôi cóthể bắt tay vào công việc được không ạ?
– Được thôi.Nhưng đầu tiên tôi muốn biết tên của hai người!- Nó quay sang nhìn. Hóa ra haivị kia gồm một người con trai khoảng 30 tuổi-trông dáng dấp và cách ăn mặcgiống như một chuyên gia thẩm mỹ chuyên nghiệp. Bên cạnh anh ta là một cô gáitrẻ.
Người thanhniên kia vui vẻ:
– Vâng. Tôilà Touver, chuyên gia thẩm mỹ tại thẩm mỹ viện Tou. Còn đây là trợ lí của tôi,Uyên Hy. Cô ấy cũng là vợ sắp cưới của tôi.- Touver đưa tay sang cô gái bêncạnh.
Uyên Hy cúiđầu chào nó:
– Tôi là UyênHy, trợ lí của anh Touver.
Nó mỉm cườithân thiện, nụ cười đẹp đến mức có thể cướp đi hàng triệu trái tim của biết baochàng trai trẻ:
– Được rồi.Mọi người bắt đầu công việc đi.
Touver kháđiêu luyện và mát tay khi làm tóc cho nó. Còn cô gái kia nhận phần trang điểm.Nó nhìn bàn tay thoăn thoắt của anh trong gương mà không khỏi ngưỡng mộ, buộcmiệng nói:
– Anh tàithật đấy!
– Tiểu thưquá khen rồi!- Touver cười tươi đáp lại
– Anh đã họcqua trường đại học thẩm mỹ nào rồi?
– Thưa tiểuthư, trường Sneydisor ở bên Singapore.
– Nghe nóitrường đó giỏi lắm! Vậy anh lấy được bằng tốt nghiệp loại gì?
– Loại xuấtsắc ạ!
– Oh anh giỏinhỉ? Tên thật anh là gì?
– Tùng Touver.Bố tôi người Anh, mẹ tôi người Việt.
– Vậy anh làcon lai?
– Vâng thưatiểu thư.
– Thú vịnhỉ?- Nó nháy mắt
Cuộc đốithoại giữa hai người trông vui vẻ là thế nhưng hình như nó đã quên không chú ýđến nỗi khó chịu của ai kia. Phần vì nó nói chuyện liên tục khiến cho son môibị lan sang bên ngoài, làm cho Uyên Hy liên tục phải lau chùi và sửa lại. Nócũng hay ngẩng đầu lên cười nói với Touver khiến công việc của cô bị gián đoạn.Phần vì cô… ghen khi thấy hai người vui vẻ nói chuyện với nhau. Sắp có chồngrồi mà còn tỏ vẻ thân thiết với người con trai khác. Uyên Hy không thể nàokhông khó chịu. Cô cố nói dịu dàng nhất có thể:
– Tiểu thư,cô có thể ngồi yên được không ạ? Tôi chưa trang điểm xong mà tiểu thư cứ quayngang quay ngửa thì hỏng hết.- Uyên Hy cố giấu đi ánh mắt không kiên nhẫn.
Nó chưa kịpmở miệng thì đã bị lời nói của Touver chặn lại:
– Em làm saovậy? Bình thường em đâu có như vậy? Chúng ta làm việc theo phương châm “Kháchhàng là thượng đế” mà em quên rồi sao? Nếu có hỏng thì em cũng cố gắng sửa lạimột chút là được chứ gì!
Uyên Hy rấtbuồn, lần đầu tiên anh vì một người con gái mà trách móc cô như thế.
– Anh… saoanh có thể vì cô gái này mà trách em? Không lẽ cô ấy quan trọng hơn em sao?- Cônhìn anh bằng ánh mắt thất vọng
Nhìn tronggương, nó cũng đủ thấy khuôn mặt tức giận của anh.
– Em… đanglàm việc không được đem chuyện riêng tư ra để nói!
Ánh mắtTouver hằn lên nỗi tức giận. Thấy rõ tình thế đã chuyển sang hướng tiêu cực, nónhanh chóng giảng hòa:
– Thôi thôiđủ rồi. Sau này hai người hãy tính chuyện này. Còn bây giờ, hãy tiếp tục côngviệc của hai người đi. Nếu cứ mãi như vậy thì sẽ muộn giờ tổ chức hôn lễ mất.
Touver cúiđầu:
– Xin lỗitiểu thư! Đã làm phiền đến tiểu thư. Mong tiểu thư xem như chưa có chuyện gìxảy ra.
– Ừ.
Nó không hềhay biết rằng, ánh mắt của ai kia đã hằn lên nỗi tức giận, sự giảo hoạt nơi đáymắt đã đủ tỏ rõ, ánh mắt kia thật ghê sợ, ngấm ngầm lập ra mưu kế hãm hại nó.
Uyên Hy lấy lại vẻ hiền dịu ban đầu, mỉm cười chuộc lỗi:
– Xin lỗitiểu thư. Có lẽ lúc nãy tôi đã lỡ lời. Xin tiểu thư tha lỗi cho tôi ạ!
– Thôi cũngchẳng có gì quang trọng đâu!
– Cảm ơn tiểuthư! Bây giờ tiểu thư muốn tôi kẻ mắt màu gì đây nè?
30 phút trôi qua trong sự tấtbật của cặp tình nhân trẻ tuổi. Giờ đây, đối diện với nó trong gương là một côgái trẻ đẹp rất ra dáng cô dâu.
Nó nhìn sangđồng hồ, còn 30 phút nữa là đến giờ làm lễ. Nó quay sang cảm ơn hai người rồichuẩn bị đứng dậy thì…
“Huỵch” UyênHy cố ý vờ chóng mặt ngã nhào vào người nó rồi bất động trên sàn nhà. Việc nàycũng chính là hung thủ làm cho chiếc váy bị rách roạt một đường dài. Ôi thôirồi hỏng mất chiếc váy mà “mẹ chồng” nó đã “chỉ định” nó phải mặc trong đámcưới.
Vốn tính tốtbụng, nó không suy nghĩ nhiều về chiếc váy mà ngược lại nó cảm thấy lo lắng choUyên Hy.
– Uyên Hy, côbị làm sao vậy?
Uyên Hy bấtđộng nằm yên trên sàn nhà.
Touver tiếntới đỡ nó dậy rồi nói:
– Tiểu thư cósao không?- Giọng anh hết sức lo lắng và lời nói đã lọt vào tai ai kia
– Tôi khôngsao, anh lo cho Uyên Hy đi!
– Nhưng mà…váy của tiểu thư…
– Không saohết mà anh cứ yên tâm…
– Cảm ơn tiểuthư.-Nói rồi anh quay sang đỡ Uyên Hy dậy- Uyên Hy em sao vậy, Uyên Hy!
Cô vẫn khôngchịu mở mắt mặc cho sự lo lắng của anh và nó.
– Chắc tôi phải đỡ cô ấy đi bệnhviện rồi…-Anh cau mày nhìn nó lo lắng
– Ừ anh điđi… Tôi tự lo cho bản thân mình được mà…
Bóng dángTouver vừa khuất cũng là lúc nó cuống cuồng lên thay chiếc váy khác. Chắc muộnmất.
Nó lao ngayvào phòng tắm.
– Bạch Tuyết!Nhanh lên con! Con làm gì mà lâu thế!
Mẹ nó đập cửasốt ruột hối.
– Con rangay! Con hơi đau bụng mẹ ạ!
– Nhanh lêncon! Bên xui gia điện thoại nãy giờ!
– Vâng ạ!
Cuối cùng nócũng thay xong. Nhưng thôi rồi, đã đến giờ tổ chức hôn lễ.
– Làm sao đâyanh?- Mẹ nó lo lắng hỏi ba nó
– Giờ phải điliền! Tôi đã nói bên xui gia, anh chị ấy nói đã cho các ca sĩ mở màn đám cướiđể kéo dài thời gian.
– May quá! Đithôi con!- Mẹ nó kéo tay nó ra xe
Bấy giờ bàmới chú ý đến bộ váy cưới của nó.
– Sao con lạimặc cái này? Chị xui nói con mặc cái khác cơ mà?
Nó lúng túng:
– Dạ… ừm…con lỡ đánh đổ cà phê vào… nên…
– Trời ơi làtrời! Sao hậu đậu thế không biết? Hẳn chị xui sẽ rất thất vọng vì con! Ngàycưới mà con gây ra biết bao nhiêu chuyện…
Nó gục mặtxuống. Hơi buồn.
15 phút sau.Chiếc xe nhanh chóng dừng trước thánh đường Penty-nơi tổ chức hôn lễ. Nó bướcvào phòng dành cho cô dâu chú rể. Trong đó, mọi người đang lo lắng đợi.
– Xin lỗi mọingười!-Nó cúi đầu- Con đến muộn!
Cả nhà anhthấy nó đến, ai cũng vừa mừng vừa lo lắng, chạy đến cầm tay nó:
– Sao con đếnmuộn vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Sự quan tâmcủa họ đã khiến nó suýt rơi nước mắt. Nó cứ nghĩ “ba mẹ chồng” của nó sẽ khôngbao giờ tha thứ cho nó. Việc làm này đã khiến cho khá nhiều khách mời thấtvọng, trong đó có các doanh nhân và tập đoàn lớn, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đếnthanh danh của của hai bên. Vậy mà… Nó tự ngẫm nghĩ rồi lại trách mình.
Ba chồng nó quaysang nói với người cha cố của thánh đường:
– Cho hôn lễbắt đầu!
– Vâng thưangài!- Người cha cố cúi rập người rồi nhanh chóng tiến ra lễ đường