*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem xong bộ phim tình cảm sến rện tôi và Quốc Bảo quyết định đi siêu thị để xua tan không khí kì quái đang quẩn quanh hai đứa. Cậu ta lắp bắp thú nhận với tôi rằng đó là lần đầu tiên mình xem thể loại phim tâm lý tình cảm này ngoài rạp. Thấy nhiều người xếp hàng mua vé, lại thêm sự mời chào hết sức nồng nhiệt của người bán hàng, cậu ta bỏ quên sự xuất hiện của dòng 18+ phía trên, book vé, xem!
Tôi không phải chưa tìm hiểu về cấu tạo cơ thể người cùng các cơ chế hoạt động của các bộ phận. Nhưng nói thật, tìm hiểu chỉ là trên lý thuyết giấy khô khan, hôm nay được chứng kiến một màn sex nghệ thuật trên màn ảnh rộng, tầm nhìn của tôi mở mang không ít. Tự dưng ánh mắt nhì đời đen tối đi mấy phần, liếc qua Quốc Bảo cũng cảm nhận được sự quyến rũ của cậu ta, muốn nhảy qua hôn cho cậu ta một cái!
Nhưng hấp dẫn thế nào đi chăng nữa, và mong muốn có lớn bằng trời tôi cũng vẫn phải cố kiềm chế lại. Mình là con người, hơn hết còn là con gái, một cô gái hiện đại đầy tự trọng.. Mấy hành động thô bỉ kiểu như cưỡng hôn đâu có thể mặt dày mà làm!
“Về nhà chồng nấu cơm ăn nhé!” Quốc Bảo tự nhiên mời chào, nghe xong câu này mặt tôi đúng kiểu sét đánh ngang tai. Gì? Đùa à? Về nhà cậu ta thế khác nào ra mắt bố mẹ luôn chứ? Hay người nhà cậu ta đi vắng hết rồi? “Không có ai đâu, về nhà riêng của chồng chứ không phải nhà gần quán cô Nguyệt đâu!”
“Nhà riêng?” Ôi làng nước ơi, người giàu có kìa! Đúng là bán bức tranh mấy trăm ngàn đô có khác, nhà riêng cũng tậu được rồi! “Quốc Bảo ơi Quốc Bảo, mình có cảm giác mình đào được kho báu!”
“Đúng rồi đó vợ!” Cậu ta vênh mặt “Kho báu này toàn kim cương chất lượng cao thôi!”
“Xì..”
“Chính vì thế nên..” Cậu ta đột nhiên dịu giọng, đưa tay điểm nhẹ mũi tôi, đầy cưng chiều mà tiếp “..Những chuyện nhỏ nhặt như thanh toán cứ để chồng lo, vợ chỉ cần vui vẻ là đủ!”
“Điên à? Tôi không thích lợi dụng người khác!”
“Cả con người chồng còn dâng hiến được cho vợ, chút tiền tài ngoài thân này tính là cái gì?”
“…”
Dưới sức ép và sự năn nỉ của Quốc Bảo, thêm vào sự tò mò đang thiêu đốt trong lòng, tôi gật đầu đồng ý một cách ban ơn. Cậu ta hí hửng lắm, đẩy xe đẩy trong siêu thị, còn muốn bế bổng tôi nhấc vào vì sợ vợ đi bộ đau chân. Cũng may nhân viên siêu thị nhìn thấy và lườm nguýt mãi cậu ta mới dừng cái ý tưởng điên rồ đó lại.
Quốc Bảo đi hết kệ này đến kệ khác, vừa chọn đồ cậu ta thích ăn, giải thích hết một lượt cho tôi nghe, lại vừa “điều tra” xem khẩu vị của tôi như thế nào. Thật ra những điều cậu ta nói tôi đều đã biết cả rồi, ghi hết trong bản thảo cuốn Làm thế nào để cưa đổ Quốc Bảo của tôi mà lại! Chậc, chậc, vậy mới nói fan cuồng có sức mạnh ghê hồn lắm, tất tần tật những thứ liên quan đến idol đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhớ kĩ càng và thậm chí còn rõ hơn chính bản thân vị thần tượng kia nữa kìa.
Ra khỏi siêu thị, tay cả hai đều đầy ắp. Thật ra Quốc Bảo muốn một mình xách cả, nhưng cậu ta cũng chỉ có hai tay hai chân như người bình thường mà thôi! Chân thì dùng để đi rồi, hai tay nhét được bao thứ chứ? Hơn nữa tay xịn để kiếm tiền tôi không nỡ ngược đãi, tôi làm việc nặng quen, cứ để tôi!
Vẫy một chiếc taxi, Quốc Bảo nói ra một địa chỉ ở gần trường tôi rồi bảo bác tài đưa đồ tới đó. Hai chúng tôi không lên xe vì còn xe đạp điện của tôi ở đây và cũng vì cậu ta muốn dành thêm thời gian bên vợ. Tôi vờ như không nghe thấy mấy lời ghê tởm của cậu ta, ngồi lên phía sau để đi thẳng về căn nhà của Quốc Bảo. Khu đất gần trường này rất sầm uất lại nhiều khu vực trọng điểm, những nơi như vậy chắc chắn đắt lắm, thế mà cậu ta cũng chen chân tự mua được nhà! Quá giỏi! Đúng là kim cương!
Sự ngạc nhiên của tôi còn chưa kết thúc ở đây đâu, ngay khi xuống xe, tôi còn phải sốc vì sự “khang trang” quá đáng của ngôi nhà này. Mặt tiền sát đường quốc lộ đông đúc người xe qua lại, rộng phải đến mười mấy mét, dài càng không cần nói, khéo khi đến hơn trăm mét chứ đùa! Muốn vào nhà phải đi qua một cánh cổng lớn dẫn vào sân, sân trong lát gạch đỏ, bày đầy những cây cảnh to lớn và hòn non bộ, bể cá lộ thiên.. tất cả mọi thứ đều hài hòa và toát ra dáng vẻ của kẻ phú hào. Không những sân rộng mà chỗ này còn có cả gara để ô tô nữa, và đã có gara thì không lí nào ô tô không tồn tại. Trong đó đặt mấy chiếc xe mới cóng, kiểu dáng đẹp đẽ và quan trọng hơn đều là của những nhãn hiệu nổi danh đắt đỏ. Rời khỏi sân là nhà chính, một ngôi nhà năm tầng với một mặt có thể nhìn ra sông. Các phòng đều đầy đủ tiện nghi, bày trí theo lối trẻ trung và hiện đại. Tranh của Quốc Bảo được treo lên những khung tường trống tạo cảm giác vừa hoài cổ lại có mấy phần hi vọng về tương lai.
“Vợ muốn đi thăm quan chút không?” Ai đó đặt đồ vào phòng bếp rồi kiêu ngạo nhìn tôi như trẻ con khoe chiến tích “Chính tay chồng sắp xếp mọi thứ đó, sau này vợ thích thì chuyển qua ở cũng không thành vấn đề!”
“Cậu nghĩ cậu bao nhiêu tuổi hả?” Tôi lườm cậu ta một cái cháy mặt. Đề nghị đi thăm thú ngôi nhà tạm thời bị dừng lại vì đồng hồ đã điểm 12 giờ trưa rồi. Ăn bánh và đồ linh tinh làm sao bằng cơm được chứ, nấu cơm lấp bụng đã rồi tính tiếp!
“Để xem tủ lạnh nhà cậu nào!”
“Chưa cắm điện nữa!” Cậu ta lọ mọ loay hoay với cái dây điện, thật thà thú nhận part 2 “Thực ra nơi này chồng mua chỉ để trưng, chưa bao giờ tới cả!”
“…” Tôi cạn lời có được không? Huhuhu..
“Vì ở bên kia gần chỗ vợ làm hơn..” Quốc Bảo híp mắt cười “..Tội gì chồng phải rời nhà sớm thế chứ?”
“Hoang phí!”
Tôi bĩu môi, xắn tay áo bắt đầu cùng cậu ta soạn đồ đạc ra. Nhưng làm được một nửa thì Quốc Bảo ngăn không cho tôi dọn nữa. Cậu ta chỉ tay vào đống đồ vừa lấy ra nói chỉ cần nấu ngần này là đủ cho hai đứa ăn trưa nay rồi, khỏi làm nữa mất công!
Nhưng nếu không làm nữa cũng nên cất đi để lưu trữ đúng chứ? Có nhiều đồ ăn thế này bảo quản không tốt thì vài ba ngày là hỏng hết. Của một đống tiền chứ có phải ít ỏi gì đâu!
“Vợ cứ làm đi!” Cậu ta xua xua tay “Chỗ này chồng lo được!”
“Thôi được rồi!” Tôi buộc phải chịu thua “Nể mặt cậu, hôm nay nấu cho cậu ăn một bữa!”
“Sau này còn phải nấu cả đời ấy chứ!”
“Muốn chết hay sao?”
“Ha ha ha, chồng nhầm, về rồi vợ cứ ngồi, để chồng nấu!”
“==!”
Hai đứa tôi vừa nấu cơm cùng nhau vừa nói chuyện vui vẻ, nhưng điều vụn vặt linh tinh mà có thể cùng nhau bàn luận mãi không hề biết chán. Quốc Bảo nói cho tôi nghe về các loại hình tranh vẽ, cũng giảng giải về sự hình thành và phát triển của các trường phái. Lúc nói về đam mê của mình cậu ta như thể biến thành một người khác, rất hiểu biết, rất phóng khoáng và cũng rất quyến rũ!
Mới nói thôi đã đến nhường này, không hiểu lúc cầm tới bút, vẽ một cách nghiêm túc Quốc Bảo sẽ có bộ dáng ra sao nhỉ? Tôi thấy tò mò quá..
“Bình thường cậu hay vẽ ở đâu?” Dọn hết đồ ăn lên bàn, tôi ngồi xuống cái ghế đối diện chỗ Quốc Bảo, hỏi “Nếu định sống ở đây chắc cũng phải có phòng riêng cho cậu sáng tạo nghệ thuật chứ?”
“Có!” Quốc Bảo chỉnh ghế, kéo sang ngồi sát tôi. Loáng cái cậu ta đã gắp cho tôi đầy ú ụ một bát rồi, nhanh như chớp luôn mới sợ! “Trên tầng năm, ở căn phòng có hướng nhìn thẳng ra sông ấy! Đẹp phết!”
“Chút nữa nghỉ trưa xong cậu có muốn vẽ không?” Tôi giả như vô ý hỏi “Bình thường cậu hay vẽ lúc nào?”
“Hải Dương muốn làm mẫu cho chồng à?” Cậu ta híp mắt cười “Nếu vợ làm mẫu chồng sẽ vẽ! Thế nào?”
“…” Thế nào nữa? Phát ghét! “…Phải nghĩ đã!”
Quốc Bảo thuộc trường phái ăn uống hưởng thụ nên cậu ta dùng bữa rất tao nhã nhưng khá chậm. Tôi dù sao cũng là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không muốn sau này tôi ế hoặc bị nói là con nhà thiếu gia giáo nên mấy chuyện tác phong này chỉnh đốn tôi ghê lắm. Thế nên hai đứa dùng bữa khá lâu, đến khi xong xuôi, dọn dẹp rửa bát sạch sẽ thì đã hơn 13h30 rồi.
Cậu ta kéo tôi ra ghế salon ngoài phòng khách, ngồi xuống bật ti vi lên xem. Nhưng vì hai đứa mới xem phim xong nên hầu như chẳng còn hứng thú gì với cái màn hình kia nữa. Vậy là Quốc Bảo quyết định đưa tôi đi xem khắp ngang cùng ngõ hẻm của căn nhà xinh đẹp này. Mãi đến khi lên đến cửa phòng “Nghệ Thuật” ở tầng năm mới dừng bước lại.
Cánh cửa xinh đẹp khe khẽ hé mở sau lực đẩy vô cùng nhẹ nhàng của Quốc Bảo. Nơi đó được sơn màu trắng, chia làm ba khu vực rõ rệt. Một khu vực chuyên để dụng cụ, màu vẽ, giá vẽ, khung gỗ, các loại chất liệu.. ngổn ngang theo một cách rất trừu tượng. Một khu vực để Quốc Bảo ngồi và khu vực thứ ba chính là nơi đặt mẫu. Từ mẫu tĩnh vật cho tới con người, thậm chí là cả cảnh nữa, bởi vì nơi này có một cửa sổ hướng thẳng ra sông, đẹp và thơ mộng hơn cái lạch nước nhỏ xíu sau nhà tôi nhiều.
Cậu ta đưa tay ra hiệu, nháy mắt: “Mời vợ!”