Dường như Lâm Dịch đã nhìn thấy một kiện đồ vật tỏa ra quang mang mờ nhạt ở trong vũng máu, đang mơ hồ gọi hắn.
Thứ này không bị khe nứt không gian thôn phệ, chẳng lẽ lại nhặt được bảo bối hay sao?
Trong đầu Lâm Dịch toát ra một suy nghĩ, trong lòng mừng thầm, tiến tới gần, lại nhặt vật kia lên.
Hình dạng có chút kỳ quái, giống như là chuôi kiếm của trường kiếm, tản ra quang mang màu xanh nhạt.
Quang mang màu xanh nhạt này có chút quen thuộc.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, chất liệu của thứ này dường như có chút tương tự với cái quạt thần bí ở đan điền. Giống như là một loại tinh thạch, hơn nữa cái ánh sáng màu lam này làm cho hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác thân cận.
Lẽ nào Quân Như dựa vào nó thì mới cảm ứng được bản thân hắn, đồng thời còn tu luyện ra thân thể có cường độ nghịch thiên hơn cả mình a?
Xem ra lúc đầu cái quạt thần bí ở trong đan điền run rẩy cũng không phải là run rẩy không, mà là cảm ứng được sự tồn tại của thứ này.
Lâm Dịch híp hai mắt, cảm giác hắn đã tới gần sự thật. Hắn lần nữa lớn mật đưa ra suy đoán, có thể thứ này vốn là ở trên cùng một món đồ với cái quạt thần bí trong đan điền, hoặc là một thanh đao, hoặc là một thanh kiếm, chẳng qua là không biết vì loại nguyên nhân nào đó mà bị đánh cho thành từng mảnh nhỏ, rơi rụng vào trong nhân gian.
Đao khí cương liệt, đại khai đại hợp, mà lực lượng thân thể Quân Như tu luyện lại có một loại cảm giác sắc bén không chỗ nào không phá. Rất là giống với kiếm khí, lẽ nào đây thực sự là một thanh kiếm hay sao?
Một cái quạt đã mang đến cho Lâm Dịch thay đổi to lớn, nếu như đặt cái chuôi kiếm này vào trong đan điền, có lẽ cường độ thân thể sẽ lần nữa đề thăng lên một cấp bậc, chắc chắn sẽ còn nghịch thiên hơn so với Quân Như, tuyệt đối có thể chống lại được Bất tử kim thân.
Nghĩ đến tận đây, Lâm Dịch hít sâu một hơi, củng cố tâm thần vững vàng, chậm rãi đặt chuôi kiếm vào vị trí đan điền.
– A!
Trong đan điền đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, cả người Lâm Dịch không ngừng run rẩy, con ngươi trợn to lên, nhìn chuôi kiếm rạch ra một vết thương ở vị trí đan điền của mình, sau đó lại mạnh mẽ chui vào.
Vết thương chỉ có một tia máu bắn ra thì đã dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được mà khép lại, cảm giác đau đớn cũng từ từ hạ thấp.
Lâm Dịch thở dốc từng ngụm từng ngụm, hắn tinh tế cảm nhận biến hóa ở trong đan điền, vẻ vui mừng trên mặt dần dần nồng đậm hơn, hắn không nhịn được phải cười ha hả.
Quả nhiên hắn đã đoán đúng.
Chuôi kiếm tiến vào trong đan điền của hắn, sau đó rất nhanh đã kết nối vào một chỗ với cái quạt thần bí. Nhấc lên từng tầng sóng gió ở trong đan điền, khí huyết màu xanh nhạt cuộn trào mãnh liệt dâng trào quanh toàn thân, theo kỳ kinh bát mạch không ngừng vận chuyện, xương cốt trong cơ thể trào lên, thương thế khi liều mạng cùng Quân Như trong nháy mắt đã được phục hồi lại như cũ.
Chuôi kiếm và cái quạt kết hợp cũng không quá hoàn mỹ, ở giữa mang theo vết rách nhẹ, nhưng đã mơ hồ chứng minh, đây là một thanh kiếm không thể nghi ngờ.
Rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch ra sao mà có thể thay đổi thể chất của một người, chẳng lẽ là thần binh Thái cổ?
Đoạn kiếm này có lai lịch thần bí, có thể liên quan tới thân thế của Lâm Dịch, hắn có một loại dục vọng muốn vén bức màn che này lên, thế nhưng lại cảm giác không thể hạ thủ được.
Linh khí màu xanh nhạt ở đan điền bị đoạn kiếm quấy nhiễu, lập tức trở nên vô cùng cuồng bạo, sau đó đã bị đoạn kiếm thần bí hút vào. Một lát sau, nó chậm rãi phun ra một đạo linh khí màu lam, so với linh khí màu xanh nhạt trước đó càng thêm tinh túy dày đặc, bên trong còn mơ hồ mang theo một tia kiếm khí sắc bén.
Nếu như nói trước kia linh khí trong cơ thể của Lâm Dịch là một con suối. Như vậy linh khí màu lam chỉ là một giọt nước, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong lại càng cường đại hơn, càng hung hãn hơn trước đó.
Đạo linh khí màu lam này dừng một chút ở đan điền, sau đó bắt đầu vận chuyển quanh thân, chảy qua kinh mạch. Trong nháy mắt kinh mạch đã bị kiếm khí sắc bén trong linh khí chém thành từng mảnh nhỏ, chợt chậm rãi gây dựng lại, kinh mạch trở nên cứng cáp hơn, rộng lớn hơn.
Linh khí màu lam trào lên lục phủ ngũ tạng, mỗi khi qua một tấc trên thân thể thì kiếm khí sắc bén sẽ giăng khắp nơi ở trong người, vô cùng sắc bén. Da dẻ của Lâm Dịch đã mơ hồ bị rách, có máu ứa ra, vết máu có hình dạng như mạng nhện, vô cùng kinh khủng, rất kinh người.
Lâm Dịch kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt hiện lên vẻ ửng hồng, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên khuôn mặt cuồn cuộn nhỏ xuống. Xương cốt toàn thân không ngừng lách cách, huyết mạch màu xanh nhạt bốc lên giống như nước sôi vậy.
Linh khí màu lam chảy trải qua các nơi trong thân thể, mỗi một thốn xương cốt đều được dòng nước ấm này cọ rửa, lại ma luyện. Dường như một lần nữa lại toả ra sinh cơ, xương tủy cuồn cuộn, bắn ra năng lượng to lớn.
Cùng lúc đó, tạp chất nhìn bằng mắt thường không rõ lập tức bị đào thải từng chút một. Được cọ rửa, rửa, thanh lý, sau đó bị đè ép từ trong cơ thể, bài xích ra ngoài.
Trong thời gian rất ngắn, Lâm Dịch cảm giác lực lượng của thân thể hắn, sau khi được linh khí màu lam dung hợp đã dùng một loại tốc độ rất nhanh tăng trưởng, máu vốn là màu xanh nhạt, lúc này cũng đã dần dần chuyển biến thành màu xanh da trời.
Lâm Dịch cố nén đau đớn, ở trong Thần ma chi địa, hắn không dám lớn tiếng kêu lên.
Hắn biết, đây là tiên duyên lớn lao của hắn, dịch cân tẩy tủy, phạt tủy hoán huyết. Dùng đoạn kiếm thần bí phun ra nuốt vào linh khí màu lam để trọng tổ lại thân thể.
Hắn không biết cuối cùng thân thể của hắn sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào, nhưng hắn dự đoán, muốn trấn áp Bất tử kim thân của Công Tôn Phái tuyệt đối sẽ dư dả.
Một thân thể phàm thai, trải qua đoạn kiếm thần bí cải tạo, rốt cuộc đã có thể lực áp huyết mạch Thái cổ Hoàng tộc đã truyền thừa được hàng ức năm, trấn áp Bất tử kim thân. Nếu như tin tức này truyền đi, không biết sẽ gây ra bao nhiêu rung động và khủng hoảng trên Hồng hoang đại lục.
Một đạo linh khí màu lam cuối cùng trong cơ thể sắp tiêu hao hầu như không còn, lúc này Lâm Dịch cũng không chần chờ nữa. Hắn lập tức bố trí Tụ Linh đại trận, vô số Linh thạch thượng phẩm mà hắn thu thập trong Thần ma chi địa được ném xuống, trong nháy mắt đã có trận văn lóe ra, đại trận được khởi động.
Linh khí cuồng bạo mà tinh túy giống như mở cống, từ trên đỉnh đầu Lâm Dịch cuồn cuộn kéo xuống, dũng mãnh tràn vào trong đan điền, trải qua đoạn kiếm thần bí phun ra nuốt vào, từng đạo linh khí màu lam lần nữa trào đi các nơi trong toàn thân.
Cơ thể không ngừng bị xé rách, khép lại… Đánh nát, gây dựng lại…
Vòng đi vòng lại, thân thể ngày càng cường hãn, tuy rằng cảnh giới vẫn giữ ở Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong. Thế nhưng khí thế lại càng ngày càng mạnh, trong cơ thể Lâm Dịch giống như cất giấu một đầu hung thú Thái cổ, thần uy cái thế, khí phách ngập trời.
Thần ma chi địa, ngày thứ mười lăm.
Lâm Dịch khoanh chân ngồi hai ngày, lưng đeo Ô Sao trường kiếm, khí tức dần dần trở nên vững vàng, linh khí màu lam trong đan điền lưu chuyển, bao bọc lấy đoạn kiếm thần bí.
Thân thể được y phục che khuất thân thể lúc này trở nên trong suốt, không có một chút tỳ vết nào. Khí huyết màu lam di chuyển trong cơ thể, tản ra từng trận uy áp, lại mang theo một tia sắc bén của kiếm khí.
Rồi đột nhiên, hai mắt Lâm Dịch mở ra, lấp lánh có thần, bắn ra ra một đạo tinh quang, khí tức toàn thân chợt thu lại vào trong đan điền, cả người nhìn qua giống như bình thường không có gì lạ, không nhìn thấy một chút nào. Ném vào trong biển người, trong nháy mắt sẽ bị người ta bao phủ.
Lâm Dịch khẽ búng đầu ngón tay, lại nhìn bàn tay của mình, trắng nõn mà trong sáng, có thần quang lưu chuyển, giống như ngọc thô thượng đẳng chưa mài dũa vậy. Lại cứng cỏi mạnh mẽ, có thể dùng một chỉ cắt đứt linh khí, không gì không thể phá.
Đây chỉ là một thanh kiếm gãy, coi như là chuôi kiếm cũng không đến hai thước, nếu như tập hợp tất cả thành phần thân kiếm của thanh kiếm này, như vậy nhất định cường độ thân thể sẽ đạt tới cực hạn, kiên cố như sắt đá, đừng nói là Bất tử kim thân. Cho dù là tất cả thể chất yêu nghiệt trên thế gian này, chỉ sợ cũng có thể dùng một chưởng để trấn áp.
Trong lòng Lâm Dịch không khỏi sinh ra sự nghi hoặc:
– Rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch ra sao, mà lại có thể nghịch thiên cải mệnh, dịch cân phạt tủy, tẩy tủy hoán huyết. Thanh kiếm này cường đại như vậy thì sao lại vỡ nát chứ?
Bất kể ra sao, năm đó nhất định thanh kiếm này không phải là một thanh kiếm vô danh. Có lẽ đã trải qua một trận đại chiến có một không hai khó có thể tưởng tượng được. Thế nhưng lúc này lại rơi vào kết quả thê thảm bị phá thành từng mảnh nhỏ, bởi vậy có thể thấy được, đại chiến năm đó thảm thiết ra sao.
Đột nhiên, thần thức của Lâm Dịch lưu chuyển, cảm nhận được có một đám tu sĩ đang dần dần tới gần.
– Ngươi có nghe nói không, thần vật Thái cổ đang chuẩn bị xuất thế, có người nói nó ở ngay trong Thần Vẫn hà.
– Huyết Hà có sát khí ngập trời, tu sĩ bình thường khó có thể đến gần được. Hôm nay mấy phương thế lực khác đều trú đóng ở gần đó, yên lặng chờ thần vật xuất thế, cũng chuẩn bị chém giết tranh đoạt một phen.
– Đúng vậy, đám tu sĩ chúng ta khó có thể đến gần được. Cho nên dù muốn thấy phong thái của Nghiễm Hàn thánh nữ cũng không thể được.
– Trừ ba thế lực đỉnh tiêm kia, có người nói Yêu Tộc cũng phái đại tu sĩ tới đây. Đang chiêu mộ tu sĩ có thực lực ở chung quanh, thanh thế dần dần lớn mạnh, mơ hồ có thể chống lại cùng ba phương thế lực kia.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi nói:
– Không nghĩ tới trong Huyết Hà kia lại có thứ gì đó. Hóa ra là có dấu thần vật Thái cổ.
Lâm Dịch không muốn để cho người ta biết được tung tích của hắn, vừa muốn nhấc chân rời đi thì lại nghe được vài tu sĩ đang nghị luận đến hắn. Hắn không khỏi dừng bước lại, nghiêng người nghe ngóng tin tức.
– Không biết tiểu tử Công Tôn Hoàng tộc truy sát kia tránh đi đâu rồi. Đã rất lâu rồi không có truyền ra tin tức của hắn, có người nói Công Tôn Phái từng nói, ai có thể chém được đầu của người nọ thì có thể đổi được một kiện Linh khí Thiên giai từ chỗ của hắn.
– Nội tình của Công Tôn Hoàng tộc thực sự là hùng hậu a. Chỉ là người nọ có khả năng chém giết Bất tử kim thân, có mấy người dám đi tìm hắn gây phiền toái cơ chứ?
– Hừ, Sở đạo hữu, việc này không có đơn giản như vậy đâu. Nếu như hắn ta thật sự có năng lực giết chết một kẻ có Bất tử kim thân, vì sao không thuận tay giết chết Công Tôn Phái kia đi? Lại nói, mọi người đều là Ngưng khí kỳ, hắn có lợi hại hơn nữa thì có thể cao minh được tới đâu chứ?
– Ta thấy cũng đúng, nếu như bị chúng ta gặp phải, chúng ta sẽ làm thịt hắn, sau đó tìm Công Tôn Phái kia lĩnh công. Nếu như Ngưng khí kỳ có thể tìm được một kiện Linh khí Thiên giai, vậy trên con đường tiên đồ sau này cũng bớt được rất nhiều cản trở, cũng có thêm một phần thủ đoạn giữ mạng.
– Bạch đạo hữu, ngươi xem người nọ phía trước mà xem, lưng có một thanh Ô Sao trường kiếm, dường như là người mà Công Tôn Hoàng tộc truy sát a!
Lâm Dịch nhíu nhíu mày, muốn đề khí rời đi thì đột nhiên nghe thấy một tên tu sĩ hét lớn:
– Tặc tử đừng chạy!
Vài tên tu sĩ miệng hô rồi tràn tới bên này, trong miệng thì kêu gào, không chịu từ bỏ ý đồ.
Lâm Dịch đưa lưng về phía mấy người, chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn mặt bốn tên tu sĩ đang từ cách đó không xa xông tới, không nói một lời.
Lời nói và hành động của mấy tên tu sĩ này đã làm cho hắn động sát cơ.