Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 31: Công Tôn Cổ Nguyệt



Thần ma chi địa, ngày thứ mười tám, vừa qua khỏi buổi trưa.

Đầu nguồn Thần Vẫn Hà, dòng sâu máu nổi lên sóng lớn, máu tươi bắn tung toé, sát khí ngập trời, trong dòng sông đỏ thẫm có từng cỗ thi thể đang phập phồng theo nước. Bọn họ mặc phục sức của Thái cổ, cũng không biết đã chết đi được bao nhiêu năm tháng. Thế nhưng ở trong dòng sông máu vẫn được bảo tồn hoàn hảo, biến hoá làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ và kinh hãi.

Nơi này có vô số rậm rạp chằng chịt tụ tập lại, từ xa xa nhìn lại, trên mặt đất có thể đại khái chia ra làm bốn khu vực, chính là bốn thế lực đỉnh tiêm hiện tại ở trong Thần ma chi địa.

Lúc này, từ phía sau đám người bên Yêu Tộc có hai người chui vào, một thiếu nữ áo xanh, đeo khăn che mặt, tay lôi kéo một tiểu tử ngốc nghếch, lưng đeo Ô Sao trường kiếm, trực tiếp đi đến về phía trước.

Chính là Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu.

Mộc Tiểu Yêu lôi cổ tay Lâm Dịch, đi tới trước mặt một vị thanh niên dẫn đầu Yêu Tộc, nàng cười nói:

– Huynh, muội đã tìm tới cho huynh một tráng đinh, rất là lợi hại, hì hì.

Thanh niên Yêu Tộc có khuôn mặt tà mị, tuấn tú vô cùng, hoàn mỹ không tỳ vết, toàn thân lộ ra một tia yêu khí. Sự tuấn tú của hắn vừa giống nam lại vừa giống nữ, nếu không phải Mộc Tiểu Yêu kêu hắn một tiếng huynh thì suýt nữa Lâm Dịch đã coi là đây là một vị nữ tử có dung mạo tuấn mỹ.

Thanh niên Yêu Tộc nghe thấy thanh âm của Mộc Tiểu Yêu, trong ánh mắt lộ ra một tia nhu hòa. Nhưng khi quay đầu lại trông thấy nàng và Lâm Dịch vô cùng thân thiết thì không khỏi nhíu mày một cái, ừ một tiếng không nhẹ không nặng.

Mộc Tiểu Yêu lập tức không vui, lắc cánh tay của thanh niên Yêu Tộc, thanh âm như chuông bạc vang lên:

– Huynh, đừng xem thường hắn, đừng nhìn hắn ngốc nghếch, nhưng lại có thể giết chết được Bất tử kim thân, lần này tuyệt đối có thể giúp được chúng ta.

Thanh niên Yêu Tộc có chút cưng chiều xoa xoa đầu của Mộc Tiểu Yêu, ôn nhu nói:

– Đã biết.

Tuy là ngoài miệng nói như vậy, như hắn cũng không liếc mắt nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhíu mày, nhưng không đáp, đối phương chướng mắt hắn, vừa vặn hắn cũng được thoải mái.

Mộc Tiểu Yêu gỡ tay của người thanh niên Yêu Tộc kia, vẻ mặt chán ghét, lầm bầm nói:

– Lại vân vê tóc của người ta, nếu như huynh làm nữa… Ồ, muội sẽ đánh huynh!

Nói xong, nàng rất phách lối giơ giơ nắm đấm lên.

Thanh niên Yêu Tộc mỉm cười, Lâm Dịch nhìn thoáng qua rồi vội vã quay đầu đi chỗ khác. Trong lòng thì cảm khái, thanh niên này rất yêu nghiệt, cười rộ lên rất là mê người a.

Đúng vào lúc này, trong khu vực của Công Tôn Hoàng tộc truyền ra từng trận tiềng ồn ào, cũng không lâu lắm sau đó có một đội tu sĩ đi về phía phương hướng thế lực Yêu Tộc, dẫn đầu là một nam một nữ.

Nhìn thấy vị nữ tử cầm đầu kia, cả người Lâm Dịch chấn động, trong lòng than thở:

– Không ngờ trên đời này lại có nữ tử xinh đẹp như vậy.

Tiếng than thở vang vọng bốn phía, tạo ra chấn động không nhỏ.

Chỉ thấy nữ tử kia mặc một bộ trường sam trắng như tuyết, một cáo khăn lụa buộc chặt cái eo nhỏ nhắn, thân thể thướt tha, trường sam theo gió đong đưa, tự nhiên phiêu dật khó mà nói thành lời. Giống như tiên tử bị đày xuống phàm trần. Ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, kinh diễm tuyệt luân, nhưng mặt lại giống như băng, lạnh lùng mà cao quý, dường như không ăn khói lửa nhân gian.

– Hừ, khoe khoang, giả vờ cái gì chứ!

Mộc Tiểu Yêu nhỏ giọng thì thầm, sau đó nghiêng đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Lâm Dịch nhìn chằm chằm vào nữ tử kia nhìn. Dường như ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng đã bị câu dẫn đi, trong lòng nàng không khỏi tức giận, ngón tay hung hăng chọc vào Lâm Dịch một chút, mỉm cười nói:

– Nhìn tới há hốc mồm rồi, dễ nhìn như vậy sao?

Lâm Dịch phục hồi tinh thần lại, gật đầu, thở dài nói:

– Quả thực đáng để gọi là phong hoa tuyệt đại, có lẽ vị này chính là Thánh nữ Nghiễm Hàn Cung a.

– Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ? Ngươi có tin không, nếu như ta tháo khăn che mặt xuống thì còn đẹp mắt hơn gấp một vạn lần so với nàng.

Mộc Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, thấp giọng nói.

Lâm Dịch kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Yêu, cười cười nhưng không đáp lại lời của nàng.

Mộc Tiểu Yêu hừ lạnh một tiếng, thở phì phò liếc mắt nhìn Lâm Dịch.

Trong lòng Lâm Dịch chỉ cảm thấy buồn cười, phàm là nữ tử, đều sẽ sinh ra tâm tư so sánh với dung nhan của mình, rốt cuộc Mộc Tiểu Yêu cũng khó mà ngoại lệ.

Chỉ là, theo hắn thấy, nếu như Mộc Tiểu Yêu xinh đẹp thì có lẽ sẽ không đeo khăn che mặt. Cho nên hắn cũng không có nói lời đả kích, mà chỉ cười mà qua, chỉ coi lời nói của nàng là đùa vui.

Lâm Dịch quay đầu nhìn lại về phía thanh niên cầm đầu, sau đó hai mắt híp một cái, hàn quang chợt nổi lên.

Thanh niên kia mặc một thân đạo bào màu vàng, ở chính giữa viết hai chữ lớn như rồng bay phượng múa, Công Tôn. Mái tóc màu vàng nhạt theo gió tung bay, hai tay chắp ra sau lưng, nhìn qua rất tao nhã. Cả người tản mát ra một loại khí tức vương giả, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác thần phục.

– Công Tôn Cổ Nguyệt!

Lâm Dịch cắn răng, khóe miệng lạnh lùng thốt ra bốn chữ.

Mộc Tiểu Yêu kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Dịch, thấp giọng nói:

– Ngươi và hắn có thù hận lớn như vậy sao?

Không đợi Lâm Dịch trả lời, nàng đã lẩm bẩm:

– Không phải chứ, người ta là tu sĩ Kim Đan, ngươi chỉ là một tiểu tu sĩ Ngưng Khí, cũng không có cơ hội kết thành thù hận với người ta chứ.

Trong chốc lát, đội tu sĩ này đã đi tới gần đây, sắc mặt của thanh niên Yêu Tộc không thay đổi, hơi ôm quyền, lại trầm giọng nói:

– Cổ Nguyệt huynh làm vậy là có ý gì, thần vật Thái cổ còn chưa xuất thế mà đã muốn phân thắng bại với Yêu Tộc ta sao?

Công Tôn Cổ Nguyệt cười nhạt, nói:

– Mộc Dịch huynh hiểu lầm rồi. Chuyến này ta đến đây là vì một mối thù riêng, xin Mộc Dịch huynh giao ra người này.

Vừa dứt lời, ánh mắt của Công Tôn Cổ Nguyệt quét về phía Lâm Dịch.

Vẻ mặt của Lâm Dịch không có biểu hiện gì, không hề có ý sợ hãi đối diện với hắn.

Mộc Tiểu Yêu cau mày, liều mạng lắc đầu với ca ca nàng, cái đầu giống như trống vậy.

Mộc Dịch có chút thâm ý nhìn thoáng qua Lâm Dịch, khóe miệng không tự chủ đc phát ra một tia tiếu ý không rõ, hắn nhẹ giọng nói:

– Sao?

Công Tôn Cổ Nguyệt chậm rãi nói:

– Người này lạm sát người vô tội ở trong Thần ma chi địa, tàn sát hơn mười vị tu sĩ, bên trong đó còn có hai người của Công Tôn gia chúng ta. Mộc Dịch huynh, ngươi nói xem thù này ta có nên báo hay không.

Mộc Dịch cười ha hả, cúi thấp đầu, khẽ vuốt đầu ngón tay của mình, thế nhưng cũng không nói tiếp.

Thái độ của Mộc Dịch làm cho người ta nghiền ngẫm, mọi người ở đây đều không biết Mộc Dịch đang suy nghĩ gì trong lòng. Lâm Dịch hít sâu một hơi, vượt qua đám người đi ra, lại cất cao giọng nói:

– Công Tôn gia ngươi phái người tới giết ta, lẽ nào cũng không cho phép ta phản kháng sao? Chẳng lẽ đạo lý trong thiên hạ này đều bị Công Tôn gia ngươi chiếm hết rồi sao?

Chẳng biết tại sao, Mộc Tiểu Yêu vừa nhìn thấy Lâm Dịch ra ngoài, trong lòng đã lo lắng, trợn mắt lên, liếc mắt nhìn Mộc Dịch. Sau đó nàng cũng đi tới, sóng vai đứng thẳng cùng với Lâm Dịch, dịu dàng nói:

– Không sai, ta cũng đã sớm không quen mắt với hành động ỷ thế hiếp người của Công Tôn gia các ngươi rồi.

– Nữ tử nhà ai mà lại dấu đầu lộ đuôi, nơi này có chuyện của ngươi sao?

Đôi môi anh đào của Nghiễm Hàn thánh nữ khẽ mở, lời nói ra như châu ngọc, lại tràn ngập hàn ý.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Mộc Dịch trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Mộc Tiểu Yêu đâu chịu tỏ ra yếu kém, trả lời lại nàng bằng một cách rất mỉa mai, nói:

– Ta thấy ngươi ỷ vào một khuôn mặt tươi cười, rêu rao khắp nơi. Dường như sợ người khác không nhận ra ngươi, sợ xấu hổ, cảm thấy khó xử a.

Dừng một chút, nàng lần nữa lớn tiếng nói:

– Ngươi liên hợp lại với Công Tôn Cổ Nguyệt, tự nhiên ngươi sẽ phải giúp đỡ hắn. Ta và A Ngốc là bằng hữu tốt. Như vậy sao lại không có chuyện của ta chứ?

Một câu nói này nói năng rất có khí phách, trong lòng Lâm Dịch sinh ra cảm động, có chút cảm kích nhìn Mộc Tiểu Yêu. Nàng chịu không nổi được ánh mắt thân mật của Lâm Dịch, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, lại thấp giọng nói:

– Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta chỉ là, chỉ là… Ai da, ngươi là do ta mang về, chung quy cũng không thể nhìn ngươi bị người ta bắt nạt nha.

– Khéo mồm khéo miệng.

Nghiễm Hàn thánh nữ hừ nhẹ một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Công Tôn Cổ Nguyệt cũng không để ý tới Mộc Tiểu Yêu mà chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Dịch, nói:

– Ngươi nói bọn họ truy sát ngươi, vậy vì sao bọn họ lại giết ngươi?

Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, nói:

– Cái này thì cứ hỏi Công Tôn Phái nhà các ngươi. Nếu không phải hắn thèm bảo bối trên người ta thì sao lại có rất nhiều phiền phức sau này chứ? Mặt khác, một tên tu sĩ khác của Công Tôn gia các ngươi chết cũng không có liên quan gì tới ta. Ngược lại, còn bởi vì Công Tôn Phái làm hại cho nên người nọ mới thân tử đạo tiêu.

Sau lưng Công Tôn Cổ Nguyệt có một tu sĩ đứng ra, chính là Công Tôn phái, chỉ nghe hắn giận dữ quát một tiếng, nói:

– Tên tặc tử nhà ngươi, đừng vội ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen. Có can đảm thì đi ra so đấu với ta, nhất định ta sẽ báo thù rửa hận vì tộc nhân đã chết đi!

Lâm Dịch gật đầu, không chút do dự đồng ý, nói:

– Được, ta đang muốn lĩnh giáo Bất tử kim thân nhà các ngươi.

Hai mắt Mộc Tiểu Yêu hấp háy, thấp giọng nói:

– Ngốc tử, có nắm chắc không?

– Không có việc gì, Bất tử kim thân rất rác rưởi, không có gì là không được cả.

Mộc Tiểu Yêu bĩu môi, cười nói:

– Ngươi cứ khoác lác đi.

Sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, nàng nói:

– Đúng rồi, lát nữa ngộ nhỡ không đánh lại thì liều mạng chạy về nha. Chạy đến bên cạnh ca ca ta, bọn họ cũng không dám động vào ngươi nữa.

Trong lòng Lâm Dịch cảm động một hồi, có chút kinh ngạc nhìn Mộc Tiểu Yêu, mãi đến khi trong mắt nàng lóe lên vẻ thẹn thùng thì mới chậm rãi nói:

– Tiểu Yêu Tinh, cảm tạ!

Mộc Tiểu Yêu rất là khinh thường quay đầu đi chỗ khác, mỉm cười nói:

– Ồ, ai cần ngươi cảm ơn chứ?

Tuy là ngoài miệng nói như thế, thế nhưng lại không che dấu được vẻ ngượng ngùng và mừng rỡ ở trong mắt.

Mộc Dịch nhìn dáng vẻ của muội muội, âm thầm thở dài một tiếng.

Lúc này, đông đảo tu sĩ đã biết có náo nhiệt để xem, cho nên ào ào vây quanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.