Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu lật đật tìm chỗ chạy trốn, trong lúc chạy trốn bọn họ đụng phải Mộc Dịch là lãnh đạo chúng tu sĩ Yêu Tộc. Bên này đã không còn lại mấy người, song phương liếc mắt nhìn nhau, chân không dừng lại chút nào, tiếp tục chạy trối chết.
Giết chóc vẫn đang tiếp tục, các tu sĩ giống như sơn dương đợi làm thịt, không có một chút lực phản kháng nào. Ma Vật xẹt qua, thân tử đạo tiêu, chỉ để lại từng bộ xương trắng mà thôi.
Cứ theo tốc độ này tiếp tục, các tu sĩ trong Thần ma chi địa bị giết sạch cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Có tu sĩ đã tuyệt vọng đến cực điểm, đứng tại chỗ, gào khóc khóc rống, ngửa mặt lên trời gào thét. Thế nhưng cũng không thể ngăn cản được sinh mạng của mình tiêu vong.
Trong lòng Lâm Dịch vẫn không hề buông tha, không đến thời khắc cuối cùng, hắn quyết không buông tha!
Hắn còn phải tìm thần dược Thái cổ, trở lại Dịch Kiếm Tông cứu mạng cho sư phụ hắn, hắn không thể chết được!
Chỉ cần không chết thì sẽ còn có cơ hội!
Hôm nay, trong các tu sĩ chạy trối chết cũng có không ít tu sĩ Kim Đan, bọn họ cố kỵ bạo phát khí tức Kim Đan sẽ dẫn tới không gian chấn động, bị khe nứt không gian cắn nuốt. Mà hiện tại Ma Vật không tìm được bọn họ, cho nên bọn họ vẫn chưa dám tùy tiện xuất thủ.
Một Ma Vật mang theo ma khí ngập trời cuồn cuộn kéo tới phương hướng đám người Lâm Dịch chạy trối chết. Dọc đường đi, tất cả các tu sĩ đều bị thôn phệ, thế không thể đỡ.
Sắc mặt đám người Lâm Dịch đại biến, nếu như bị Ma Vật này đuổi theo, tuyệt đối sẽ không may mắn tránh thoát được. Khi đó sẽ không còn một tu sĩ nào sống sót nữa.
Một vị tu sĩ Thái Nhất Tông mắt thấy không chạy thoát, đột nhiên hét lớn một tiếng, lăng không bay lên, tu vi Kim Đan ầm ầm bạo phát, quát lên:
– Đạo hữu đừng đi, ta và ngươi không nên áp chế tu vi nữa. Phải liên thủ lại, có thứ này, bị khe nứt không gian thôn phệ cũng chết, bị Ma Vật này đuổi theo cũng chết, không bằng ở lại đánh một trận thì hơn.
Tu sĩ bên Phương Thốn Sơn là một hòa thượng đầu trọc, trong mắt có hơi do dự. Sau đó hiện lên vẻ lạnh lùng, tay lấy ra một chuỗi tràng hạt ở bên hông, uy áp Kim Đan lan tràn, chính là đan khí mà chỉ tu sĩ Kim Đan mới có thể tế luyện.
Tay của hòa thượng đầu trọc tạo thành hình chữ thập thì thầm:
– Đã như vậy, để ta và ngươi sẽ liều mình hy sinh, hợp lực trấn áp Ma Vật ở nơi này!
Hắn bay lên trên không trung, tu vi Kim Đan bạo phát, đứng sóng vai cùng tu sĩ Thái Nhất Tông, xung quanh hai người đã xuất hiện một tia khe nứt không gian.
Ma Vật không dừng lại một chút nào, trực tiếp đánh về phía hai người.
Hai vị tu sĩ Kim Đan không để ý tới khe nứt thôn phệ, ra sức đánh ra một kích, pháp thuật Kim Đan bạo phát, đánh trúng Ma Vật tràn ngập khí đen cuồn cuộn kia.
Lúc này thân thể của hai vị tu sĩ Kim Đan cũng đã bị khe nứt không gian thôn phệ gần nửa, Ma Vật bị tu vi pháp thuật của Kim Đan bắn trúng. Bản thể chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó giống như quỷ mỵ thoáng hiện, ngay lập tức phóng tới trước, ma khí lượn lờ, cuốn hai vị tu sĩ Kim Đan đi.
Thân thể vốn đã bị khe nứt không gian thôn phệ, thế nhưng lại bị Ma Vật này mạnh mẽ kéo lại, một lát sau đã có hai cỗ thi thể không còn một chút sinh cơ nào rơi xuống.
Đám người Mộc Dịch nhìn thấy một màn này, sợ hãi tới mức mặt xám như tro tàn, hai chân như nhũn ra, lẩm bẩm nói:
– Lẽ nào tu sĩ Kim Đan cũng không thể ngăn cản được sao…
Các tu sĩ trước còn ôm một tia may mắn, chỉ cần tu sĩ Kim Đan liều mình cứu người, bạo phát ra tu vi Kim Đan kỳ, như vậy nhất định sẽ có thể trấn áp được Ma Vật.
Nhưng đến giờ phút này, các tu sĩ trong Thần ma chi địa đã biết được, đây không phải là giết chóc, mà là đơn phương tàn sát, không có một chút sức phản kháng nào cả, Kim Đan cũng không được.
Lúc vừa mới bắt đầu, Ma Vật không lựa chọn tu sĩ Kim Đan để hạ thủ, chỉ tìm các tu sĩ Ngưng Khí thông thường. Mãi tới khi giết gần nghìn người, hấp thu linh vận của bọn họ. Lúc này dáng vẻ bệ vệ của Ma Vật đã tăng mạnh, tản ra từng trận ma khí, cho dù ở cách rất xa cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Ma Vật này đang thôn phệ linh vận của tu sĩ để đề thăng thực lực của bản thân!
Khi các đám tu sĩ ý thức được điểm này thì đã muộn, hôm nay tu sĩ Kim Đan cũng khó có thể ngăn cản bước chân tàn sát của Ma Vật.
Chỉ trong khoảng nửa khắc, Ma Vật lại đuổi theo một vị tu sĩ Kim Đan, tu sĩ kia mắt thấy trước đó tu sĩ cùng giai bạo phát tu vi mà vẫn bị thôn phệ. Cho nên hắn lựa chọn phương thức càng cương liệt hơn để bảo vệ bản thân mình, đồng thời cũng hy vọng ngăn cản bước chân của Ma Vật trong chốc lát.
– Tu sĩ như chúng ta, sợ gì cái chết chứ?
Vị tu sĩ Kim Đan này ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể tức thì bành trướng, cuối cùng rốt cuộc đã biến thành một quả cầu ánh vàng rực rỡ, giống như một tia sáng mặt trời tản ra nhiệt độ cực nóng, ầm ầm nổ tung, biến thành một chùm tinh khí máu thịt.
Tự bạo!
Tu sĩ Kim Đan tự bạo, có thể làm cho Nguyên Anh bị thương.
Nhưng, vẫn không đỡ được Ma Vật tiến lên như cũ. Ma diễm cuốn một cái, bao phủ lại đám tinh khí huyết nhục kia, chỉ trong chốc lát đã thôn phệ hầu như không còn, khí tức càng tăng lên.
Một đầu Ma Vật khác cũng thu gặt sinh mệnh của các tu sĩ. Trong Thần ma chi địa, xác chết trôi khắp nơi, oán khí ngập trời, trong mắt người người đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Tu sĩ có thể đi vào Thần ma chi địa này ai mà không phải là người có thiên phú dị bẩm, đạo hạnh pháp thuật xưng hùng trong những người cùng giai cơ chứ? Bọn họ đều là thiên kiêu chi tử trong tông môn của mình. Đồng thời lần này còn có rất nhiều tu sĩ Kim Đan áp chế tu vi đến đây. Người có thể đạt tới Kim Đan đó là trụ cột trung lương của tông môn, thế gia, có thọ mệnh năm trăm năm.
Nhưng, những người này, toàn bộ đều phải chết ở trong Thần ma chi địa.
Có tu sĩ đã mất lý trí, trở nên điên cuồng táo bạo, hai mắt đỏ hồng, bắt đầu xuất thủ với người bên cạnh mình.
– Ha ha ha ha, nếu đều phải chết, để các ngươi chết dưới tay ta đi!
Vừa dứt lời, đầu tu sĩ này đã bị người còn lại đánh nát, trong mắt không có lý trí, chỉ còn có điên cuồng vô tận, giết chóc vô tận.
Giết! Giết! Giết!
Khắp nơi đều là giết chóc, khắp nơi trên đất là thi thể, máu nhuộm Thần ma chi địa.
Lâm Dịch dùng một quyền đánh nát đầu một tu sĩ Ngưng Khí muốn đột kích, liên tục chạy trối chết, tinh thần căng thẳng. Lúc này khí tức của hắn cũng có chút bất ổn, thầm nuốt nước bọt, chân liên tục bước đi, tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh hắn cũng chạy như bay, chuông bạc trên cổ tay phát ra tiếng vang không dứt, không biết chiếc khăn che mặt trên mặt đã bay đi từ lúc nào. Lúc này khuôn mặt nàng trắng bệch, thấp giọng nói:
– Ngốc tử, chúng ta cũng sắp phải chết sao?
Lâm Dịch quay đầu nhìn về phía khuôn mặt hoàn mỹ vô ngần của nàng. Cho dù đã nhìn một lần, nhưng mỗi một lần thấy, trong lòng vẫn sẽ sinh ra cảm giác kinh diễm.
Lâm Dịch liếm bờ môi khô khốc, trong ánh mắt hiện lên vẻ ưu tư, có chút không yên lòng nói:
– Có lẽ vậy.
Mộc Tiểu Yêu cười khổ một tiếng, thở dài một tiếng, có vẻ rất bi thương. Lại nhìn về chỗ khác, biết vẻ mặt của Lâm Dịch thần sắc, nàng dò hỏi:
– Ngốc tử, ngươi nghĩ gì thế?
– Chúng ta khó thoát khỏi cái chết thì cũng thôi đi. Ta chỉ lo lắng, Ma Vật này có thể phá vỡ phong ấn của Thần ma chi địa, hàng lâm Hồng hoang đại lục được hay không? Nếu là như vậy, không biết sẽ lại tạo thành bao nhiêu giết chóc, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội bị liên lụy…
Sắc mặt Lâm Dịch nặng nề, lẩm bẩm nói.
Trong mắt Mộc Tiểu Yêu lóe lên một tia sáng, trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói:
– Ngốc tử nhà ngươi, đã sắp phải chết rồi mà còn luôn nghĩ tới cho người khác.
Dừng một chút, trên mặt nàng hiện lên vẻ thẹn thùng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
– Chỉ là, ta thích điểm này của ngươi, thích ngươi không sợ quyền uy, mắng to Công Tôn Hoàng tộc. Ta thích một điểm chính nghĩa nho nhỏ ở trong lòng ngươi. Thích ngươi dù có phải chết thì vẫn lo âu cho chúng sinh, lo âu thay cho vạn dân Hồng hoang đại lục.
Tiểu công chúa Yêu Tộc dám yêu dám hận, ở trước mắt sống chết, rốt cục nàng đã lớn mật nói ra tâm ý của mình.
Ở trong thời khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc này, Lâm Dịch cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cười khổ nói:
– Ta cũng chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, cho dù có tâm phân ưu cho vạn dân thì chuyện mà ta có thể làm được cũng không nhiều, cũng không thể ngăn cơn sóng dữ.
Hai người và Mộc Dịch mang theo một đám tu sĩ Yêu Tộc tiếp tục chạy trối chết. Ma Vật đuổi theo không bỏ, mắt thấy sắp tới gần, trong mắt mấy người đều hiện lên vẻ thất vọng.
Lâm Dịch nhìn Ma Vật mang theo ma diễm cuồn cuộn mà đến, trong lòng cảm thán:
– Buông tha đi, trốn không thoát đâu.
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ mang theo vẻ lạnh lẽo nhè nhẹ đột nhiên kéo tay hắn, Lâm Dịch dừng bước lại, quay đầu nhìn lại. Vừa vặn nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa tình cảm của Mộc Tiểu Yêu đang nhìn mình.
Đôi mắt kia cực kỳ xinh đẹp, giống như một hồ nước trong, ở trong đó có tình ý nhè nhẹ.
Mộc Tiểu Yêu ôn nhu nói:
– Ngốc tử, ngươi rất thích nhìn ta sao?
Lâm Dịch theo bản năng gật đầu.
– Nếu như chúng ta không chết, sau này khi ở chung với nhau, ta sẽ không mang khăn che mặt, cho ngươi nhìn đủ.