Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 43: Hãm Sâu Trong Đại Trận



Nghiễm Hàn thánh nữ nhìn bốn phía tràn ngập sương mù nồng đậm, trong lòng cũng có một chút bất an, nàng trầm ngâm nói:

– Chẳng lẽ đây là một tiểu thế giới khác?

– Sợ rằng không đơn giản như vậy.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi mới nói:

– Nếu tiểu thế giới để cho chúng ta xông lung tung vào như vậy thì không gian này cũng không có giá trị tồn tại. Chúng ta trực tiếp quay đầu là có thể đi ra ngoài được.

Nghiễm Hàn thánh nữ nhẹ nhàng vén sợi tóc dài trên trán, lạnh nhạt nói:

– Không thử một chút thì làm sao biết được, ngươi đi ở phía trước, ta theo sau, đừng có ý nghĩ muốn chạy trốn.

Lâm Dịch nở nụ cười không quan tâm, đi về một bên. Vẽ lung tung trên tảng đá, sau đó tìm phương hướng, lại đi về phía trước.

Hai người đi một lát theo phương hướng trước đó, Lâm Dịch nhíu mày một cái, lại ngồi chồm hổm xuống dưới đất, cẩn thận điều tra.

Nghiễm Hàn thánh nữ khẽ nhíu mày, khẽ trách móc:

– Đi mau, ngươi lề mề cái gì đó.

Lâm Dịch liếc liếc mắt nhìn nàng, sắc mặt trầm trọng, nói:

– Theo đạo lý mà nói, chúng ta đã rời khỏi nơi này rồi mới đúng.

– Có ý gì?

– Khi ta vừa mới bước vào chỗ này đã có cảm giác có chút không đúng, khi đó ta đã dừng bước. Nói cách khác, nếu như quay đầu đi ngược về, chỉ cần vài bước là có thể đi ra khỏi nơi đây, tiến vào Thần ma chi địa. Chúng ta đã đi lâu như vậy rồi mà còn chưa đi ra khỏi đám sương mù dày đặc này, ha ha.

Nghiễm Hàn thánh nữ trầm ngâm một chút, nói:

– Ý của ngươi nói là, ngay từ đầu chúng ta đã đi nhầm phương hướng? Nhưng rõ ràng chính là phương hướng này cơ mà.

Lâm Dịch hai tay khoanh lại, nói:

– Nắm tay của ngươi cứng, ta nghe lời ngươi, ngươi nói xem chúng ta nên đi như thế nào?

– Tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Dịch cười khổ một tiếng, quay đầu bước đi, thỉnh thoảng xem xét mặt đất, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Cũng không biết hai người đi được bao lâu, bốn phía vẫn là một mảnh sương mù dày đặc, trong lòng Nghiễm Hàn thánh nữ có chút hoài nghi, lẽ nào phương hướng đã sai thật rồi sao?

Thân thể Lâm Dịch đi trước đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên xấu xí, nhìn một tảng đá lớn trước mặt cách đó không xa, hắn im lặng không nói gì.

Nghiễm Hàn thánh nữ chạy tới, cũng nhìn về phía tảng đá lớn kia. Chỉ thấy trên mặt khắc có khắc vài dấu sao, nhìn có chút quen thuộc, trong lòng nàng cả kinh, nghiêng đầu hỏi:

– Đây là tảng đá ban đầu ngươi khắc kia đúng không?

Lâm Dịch hít sâu một hơi, gật đầu, giữa hai hàng lông mày lộ ra một tia ngưng trọng.

Trong mắt Nghiễm Hàn thánh nữ cũng hiện lên vẻ bối rối, bờ môi anh đào mím chặt, thấp giọng nói:

– Đó là do phương hướng sai, chúng ta đổi một phương hướng khác là được.

Lâm Dịch vỗ trán, thở dài một tiếng, nói:

– Vô dụng thôi, sợ rằng chúng ta đã rơi vào trong một loại đại trận.

– Đại trận?

Trong mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ lộ ra vẻ suy nghĩ.

Lâm Dịch gật đầu nói:

– Không sai, trận pháp nhất đạo, đại khái có thể phân ra làm ảo trận, khốn trận, sát trận, còn có một chút trận pháp phụ trợ. Thứ chúng ta rơi vào chính là một loại khốn trận.

Ở trong Dịch Kiếm Tông, Lâm Thanh Phong chấp chưởng trận pháp, có nghiên cứu thâm hậu đối với trận pháp nhất đạo. Khi còn bé, bởi vì Lâm Dịch không thể Ngưng Khí, cho nên cũng đã có nghiên cứu chuyên sâu đối với trận pháp. Có thể nói, ở trong Dịch Kiếm Tông, lĩnh ngộ đối với trận pháp của Lâm Dịch không kém hơn so với sư phụ hắn.

Lâm Dịch vừa tiến vào nơi đây đã có cảm giác hình như mình đã xông vào một loại đại trận, nhưng hắn cũng không dám xác định. Mãi đến lúc này, cùng nhau đi lòng vòng thì trong lòng hắn đã càng chắc chắn, trong lúc vô ý bọn họ đã xông vào một loại khốn trận.

Nếu như không thể phá giải, sợ rằng cả đời sẽ bị vây lại ở chỗ này, mãi đến lúc thọ nguyên hao hết.

Trận pháp nhất đạo, là trước mắt có đạo văn có thể sản sinh sự cộng minh với thiên địa. Mượn lực của thiên địa để ngăn địch, một khi rơi vào trong trận pháp sẽ tương đương với việc tranh chấp cùng thiên địa. Trận pháp cao minh có uy lực rất lớn, có thể hủy thiên diệt địa, cũng có thể khai thiên tích địa.

Nghiễm Hàn thánh nữ chưa từng đọc qua về trận pháp, trận pháp ở trong tu đạo thuộc tính thiên môn, ba ngàn đại đạo, đa số tu sĩ chỉ tu trường sinh. Thế nhưng trong lòng nàng lại biết rõ uy lực của trận pháp. Nàng không khỏi cau mày hỏi:

– Ngươi có thể phá vỡ được trận này hay không?

Lâm Dịch lắc đầu, than thở:

– Nào có dễ dàng như vậy, trận văn này ảo diệu khó giải, biến ảo đa đoan, không tìm được một tia manh mối nào cả. Trận pháp này thiết lập ở trong Thần ma chi địa, không phải là một tu sĩ Ngưng Khí như ta nói giải là có thể phá giải được.

– Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị vây khốn tới chết ở đây sao?

Nghiễm Hàn thánh nữ lẩm bẩm nói.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, nói:

– Cũng không nhất định, sẽ có đường tắt để phá giải trận pháp. Trong thiên địa này không người nào có thể bày ra diệt tuyệt đại trận. Cho dù là sát trận sát khí mười phần, thông thường cũng sẽ để lại một cửa sinh. Đó là do sợ đuổi tận giết tuyệt mà làm tổn thương tới hòa khí.

– Vậy phải bao lâu thì ngươi mới có thể phá vỡ được trận này?

Nghiễm Hàn thánh nữ hỏi một vấn đề mấu chốt.

Lâm Dịch cười khổ nói:

– Ta không biết, là ngày mai, hay là vài ngày, hay là cả đời cũng không biết được.

Trong ánh mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ hiện lên vẻ mê man, vẻ mặt hoảng sợ, đầy bất an. Vào giờ phút này, nàng không còn là Thánh Nữ cao cao tại thượng kia nữa mà giống như một tiểu cô nương cô độc không có người nào trợ giúp vậy.

Nàng có chút khổ sở nói:

– Còn mười một ngày nữa chính là kỳ hạn một tháng, thời gian vừa đến. Không gian Thần ma chi địa sẽ lần nữa trở nên rung chuyển bất an, khắp nơi đều là khe nứt không gian. Cho dù chúng ta có đi ra được thì cũng không khác gì chết đi.

Dừng một chút, hít sâu một hơi, nàng chậm rãi nói:

– Nói cách khác, chúng ta chỉ có thời gian mười một ngày, nếu như qua kỳ hạn này, cho dù có phá vỡ trận pháp thì cũng không làm nên chuyện gì, ngươi…

Lời còn chưa dứt thì Nghiễm Hàn thánh nữ đã thấy Lâm Dịch ngồi chồm hổm dưới đất từ lâu. Đang nghiên cứu trận văn ba động khắc ở trên mặt đất, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn tiểu tử ngây ngô này. Trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trước kia Nghiễm Hàn thánh nữ còn đuổi giết hắn, uy hiếp hắn, nhưng hôm nay hai người đã bị nhốt ở nơi đây. Nàng lại chỉ có thể dựa vào hắn thì mới có hy vọng để sống tiếp.

Nghiễm Hàn thánh nữ thở dài một tiếng, không hề quấy rối Lâm Dịch mà đứng ở một bên từ phía xa xa nhìn thiếu niên này. Nàng phát hiện ra khi hắn nghiêm túc thật là hấp dẫn, cho dù ngốc nghếch, thế nhưng thực sự không giống như là ác nhân.

Nghĩ tới đây, trên mặt của nàng đỏ ửng, quay đầu nhìn ra chỗ khác, bắt đầu ngồi tĩnh tọa ngộ đạo.

Thời gian lặng lẽ không một tiếng động trôi qua, trong chớp mắt đã qua bảy ngày, còn bốn ngày nữa đã đến kỳ hạn một tháng.

Trong thời gian này Lâm Dịch không ngủ một chút nào, hôm nay đã hai mắt đã đỏ hồng, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.

Hắn đã đi mỗi một tấc đất chung quanh đây không chỉ một lần, trận văn cũng đã được phá giải một hồi lâu, nhưng vẫn không tìm được manh mối.

Tất cả mọi chuyện Nghiễm Hàn thánh nữ đều nhìn thấy ở trong mắt, nàng đi đến, nhẹ giọng nói:

– Ta không giúp được gì, ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút hay không. Chúng ta cũng không cần chút thời gian như vậy.

Lúc này trong lòng Lâm Dịch đang tâm phiền ý loạn, hắn làm như không nghe thấy những lời vừa nói của Nghiễm Hàn thánh nữ. Hắn chỉ là cau mày, im lặng không nói.

Nửa ngày sau, Lâm Dịch đứng lên, cũng không có liếc mắt nhìn nàng một cái mà đi đến một chỗ bãi cỏ khác.

Nghiễm Hàn thánh nữ nhìn dáng vẻ Lâm Dịch lập tức có cảm giác ủy khuất, bản thân nàng có ý tốt đến quan tâm hắn, hắn lại không cảm kích một chút nào.

Nàng tức giận đến cả người run rẩy, lớn tiếng nói:

– Ngươi… tiểu tặc này, tại sao ngươi lại vô lễ như thế!

Lâm Dịch không để ý tới nàng, trong lòng hắn quả thực rất sốt ruột. Lần này hắn tới Thần ma chi địa chính là vì tìm kiếm thần dược Thái cổ, nhưng hôm nay bị nhốt ở nơi đây đã được bảy ngày. Nếu kéo dài thêm một ngày thì vết thương của sư phụ sẽ gia tăng thêm một phần.

Đúng lúc này, hoàn cảnh chung quanh đột nhiên biến đổi.

Một trận tiếng sấm vang ì ùng truyền đến, vang lên bên tai của Lâm Dịch, giống như sấm sét giữa trời quang, dọa cho hắn giật mình.

Nghiễm Hàn thánh nữ đại hỉ nói:

– Tiểu tặc, không nghĩ tới ngươi lại có chút bản lĩnh, đã thực sự phá giải được trận pháp này.

Sắc mặt Lâm Dịch trở nên rất xấu xí, trầm giọng nói:

– Ta không phá được, chúng ta đã rơi vào một loại đại trận khác.

Trong lòng Nghiễm Hàn thánh nữ trầm xuống, run giọng nói:

– Trận pháp gì?

– Sát trận!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.