Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 47: Chuyện Cũ Dịch Kiếm



Sương mù tràn ngập, hai thân thể ôm nhau của hai người như ẩn như hiện.

Dần dần, dần dần, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của hai người, tăng thêm một tia kiều diễm.

Lâm Dịch cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực, nàng vẫn quyến rũ ôn nhu như thế, tràn ngập mê hoặc vô tận. Đôi môi anh đào kiều diễm ướt át bị hắn hôn cho sưng đỏ, nhưng vẫn mê người như thế, mắt to long lanh, mang theo vẻ e thẹn.

Hai người lần nữa trầm mê ở trong bể khổ tình dục.

Tất cả giống như nước chảy thành sông, ôm nhau, ra sức, thân thể hòa nhau vào làm một, thăng hoa.

Bên trong lục dục đại trận, Nghiễm Hàn thánh nữ đã thoát khỏi tất cả trói buộc, không hề cố kỵ mà phóng túng một lần.

Ở chỗ này, bọn họ quên đi cừu hận, quên đi phiền não, quên đi tất cả mọi chuyện trên thế gian. Chỉ dùng bản năng nghênh đón đối phương, tình dục mang tới khoái cảm mãnh liệt kích thích mỗi một tấc thần kinh của bọn họ.

Sau khi ôn tồn một phen, hai người lẳng lặng nằm ở trên giường, ai cũng không nhúc nhích.

Trong lòng Lâm Dịch cũng đại khái có thể đoán được sự ủy khuất của Nghiễm Hàn thánh nữ. Nàng vốn là Thánh Nữ của một trong ba đại tông môn trên Hồng hoang đại lục, phong hoa tuyệt đại, băng thanh ngọc khiết, tuổi còn trẻ đã bước vào Kim đan đại đạo, được gọi là đệ nhất mỹ nhân trong Hồng Hoang.

Mà hắn chỉ là một tu sĩ Ngưng Khí không có tiếng tăm gì, ngây ngốc, rất bình thường. Chênh lệch giữa hai người giống như trời và đất, nếu không phải ở trong Thần ma chi địa này thì sợ rằng cả đời hai người cũng sẽ không có chút giao hòa nào cả.

Nhưng trời đất xui khiến thế nào mà Nghiễm Hàn thánh nữ lại rơi vào lục dục đại trận cùng hắn, còn bị hắn chiếm thân thể, bị hủy đi sự thanh bạch, đổi lại là ai, sợ rằng trong lòng cũng khó có thể tiếp nhận được.

– Có thể trong Hồng hoang đại lục không ai có thể xứng đôi với nàng, nàng vốn là tiên tử bị đày xuống phàm trần…

Trong lòng Lâm Dịch vô cùng cảm khái.

Hắn không biết đối mặt với Nghiễm Hàn thánh nữ ra sao. Không biết nên xử lý loại quan hệ nhìn như đơn giản, rồi lại dây dưa không rõ giữa hai người. Nếu như nói giữa hai người có cảm tình, có ý thích, quả thực là quá sự thực.

Hiện tại Nghiễm Hàn thánh nữ chỉ có phẫn hận đối với hắn mà thôi.

Cảm giác của Lâm Dịch đối với nàng chính là hổ thẹn và tự trách.

Cảm tình của hắn đối với Nghiễm Hàn thánh nữ còn không mạnh mẽ bằng cảm tình của hắn và Tiểu Yêu Tinh.

Nghĩ đến Tiểu Yêu Tinh, bên tai Lâm Dịch giống như vang lên một chuỗi tiếng chuông bạc dễ nghe, trước mắt hắn không khỏi dần hiện ra nụ cười tự nhiên. Khuôn mặt cười khi đã xem qua khó mà quên được kia.

– Không biết hiện tại Tiểu Yêu Tinh thế nào rồi. Có chạy thoát được hay không.

Trong lòng Lâm Dịch lo lắng một hồi.

Nghiễm Hàn thánh nữ đột nhiên ngồi dậy, vẻ đỏ ửng trên mặt chưa tiêu. Nàng lặng lẽ mặc y phục vào, hai chân chợt rơi xuống đất, nàng ai ui một tiếng, hai chân mềm nhũn, lại ngã xuống trên giường.

Lâm Dịch vội vã bỏ y phục xuống, đi tới nắm cánh tay của nàng, đỡ nàng lên.

Cảm nhận được làm da trắng mịn nõn nà, trong lòng Lâm Dịch lại rung động, hắn vội vã bình phục tâm thần, hỏi:

– Ngươi muốn đi đâu?

Nghiễm Hàn thánh nữ nghiêng đầu, không nhìn Lâm Dịch, ngoài miệng lại đáp một câu:

– Ta đi tiểu tiện.

Lâm Dịch không chút nghĩ ngợi, quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lại nói một câu:

– Ta giúp nàng!

Lời mới vừa nói ra khỏi miệng thì Lâm Dịch mới kịp phản ứng, sắc mặt quýnh lên. Hận không thể điên cuồng đánh vào cái miệng của bản thân mình, cái miệng này thật ngu ngốc a.

Vốn hắn lo lắng cho thân thể của Nghiễm Hàn thánh nữ, dù sao cũng mới trải qua chuyện kia, không tiện đi lại.

Nàng muốn làm gì, Lâm Dịch đều phải giúp nàng một chút, nhưng không ngờ hắn lại nói một câu đùa giỡn vô lễ như vậy.

– Nàng nghe thế, không biết sẽ lại thương tâm ủy khuất biết bao lâu a.

Trong lòng Lâm Dịch tự trách một hồi.

Nghiễm Hàn thánh nữ nghe được câu này, cả người cứng đờ, dừng một chút, nhẹ giọng thở dài một tiếng, nghĩ ngợi nói:

– Tiểu tặc này chỉ biết bắt nạt người. Ở trong trận, không biết sẽ bị hắn bắt nạt tới lúc nào?

Nghiễm Hàn thánh nữ cúi thấp đầu, vội vàng thoát khỏi ánh mắt thân mật của Lâm Dịch.

Một hồi lâu sau, Nghiễm Hàn thánh nữ mang theo sắc mặt lạnh nhạt đi về. Nhưng nàng vẫn không dám nhìn vào Lâm Dịch, chỉ lặng lẽ ngồi ở bên giường, nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, đi tới, len lén nắm lấy bàn tay nhỏ của Nghiễm Hàn thánh nữ, cả hai người đều run lên, ra vẻ chống cự mang tính biểu tượng một chút. Sau đó nàng thở dài một tiếng, cứ tùy ý để Lâm Dịch cầm lấy bàn tay nhỏ của mình.

Trong lòng Lâm Dịch trấn định, nhẹ giọng nói:

– Thánh Nữ tỷ tỷ, nàng không trách ta sao?

Nghiễm Hàn thánh nữ nghe vậy xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Lâm Dịch, trong ánh mắt có vẻ phức tạp không nói ra được, càng nhiều hơn là một loại bất đắc dĩ.

– Ta oán ngươi, trách ngươi thì phải làm thế nào đây? Còn có thể giết ngươi được sao? Sợ rằng cả cuộc đời chúng ta sẽ bị vây ở trong trận này, nếu như ngươi chết thì sẽ chỉ còn một mình ta, sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Trong mắt Lâm Dịch có vẻ buồn bã, thấp giọng nói:

– Xin lỗi, chỉ trách ta.

– Được rồi.

Nghiễm Hàn thánh nữ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ cởi mở, nàng thoải mái nói:

– Kỳ thực ở chỗ này cũng không tệ, không có ngươi lừa ta gạt như ở phía ngoài, rời xa thị phi tranh đấu. Ta có thể bỏ xuống tất cả, thoát khỏi trói buộc, không đi làm Thánh Nữ không ăn khói lửa nhân gian kia nữa.

Lâm Dịch nhịn không được lên tiếng nói:

– Thánh Nữ tỷ tỷ, ta còn chưa biết tên của nàng.

– Vũ Tình, Vũ Tình trong vũ quá thiên tình.

– Ta là Lâm Dịch, chữ Lâm trong thụ lâm, chữ Dịch trong Dịch Kiếm Thuật.

– Dịch Kiếm Thuật, ngươi là truyền nhân của Dịch Kiếm Tông?

Vũ Tình có vẻ hơi kinh ngạc.

Lâm Dịch gật đầu, đối với Vũ Tình, hắn không muốn có bất kỳ một chút giấu giếm nào.

Vũ Tình thở dài một tiếng, nói:

– Tổ sư Dịch Kiếm Tông các ngươi năm đó tọa hóa ở trong Nghiễm Hàn Cung, năm đó cung chủ bị hiệp ước tông môn hạn chế cho nên không chịu rời đi cùng người. Mà người thì cả đời canh giữ ở bên cạnh cung chủ, mãi đến khi thọ nguyên hao hết. Cả đời hai người cũng không có lúc nào là chân chính vui vẻ ở bên cạnh nhau.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch nghe nói tới việc này, nghe vậy hắn không khỏi hừ nhẹ một tiếng:

– Nghiễm Hàn Cung các ngươi cũng không nói tình cảm a, làm bạn cả đời, cho đến lúc tọa hóa. Cho dù là người có tâm địa sắt đá thì cũng nên cảm động. Cung chủ các ngươi cũng là, nếu hai người yêu nhau, còn có gì mà không bỏ xuống được cơ chứ? Ở lại không đi, tổ sư si tình như thế mà lại đổi lấy cô tịch cả đời.

Vũ Tình chợt bỏ tay của Lâm Dịch ra, vô cùng kích động, lớn tiếng nói:

– Ngươi có biết năm đó cung chủ phải chịu khổ thế nào không? Lúc đó truyền nhân của Công Tôn thế gia muốn kết làm bạn lữ với cung chủ. Thế nhưng cung chủ chết cũng không chịu, cũng là bởi vì trong lòng luôn nhớ tới Dịch Kiếm tổ sư.

Lâm Dịch cau mày, cũng không nói tiếp.

Trong mắt Vũ Tình rưng rưng, nức nở nói:

– Năm đó tuy nói Dịch Kiếm tổ sư nói là Nguyên Anh đại tu sĩ, thế nhưng lại vẫn không sánh bằng Công Tôn Hoàng tộc có nội tình. Cung chủ sợ người bị Công Tôn gia trả thù cho nên khẩn cầu tiền bối trong cung thu nhận hắn. Mà cung chủ thì lập trọng thệ, cả đời không gặp lại hắn, sau đó lại bị phạt quỳ ở trong băng quật của Nghiễm Hàn Cung, cả đời tuổi già cô đơn.

Vũ Tình nói đến đây đã khóc như mưa, khóc không thành tiếng, nức nở nói:

–  Băng quật chính là một trọng địa của Nghiễm Hàn Cung, dốc đứng, trên đó có một lỗ thủng. Đó là thông đạo duy nhất có thể vào trong núi, cung chủ bị tiền bối trong cung ném xuống phía dưới, cũng không có đi ra một lần nào.

Lâm Dịch nghe tới nhập thần, hỏi:

– Vì sao tổ sư không leo lên băng sơn, nhảy vào trong băng quật đi cùng cung chủ cơ chứ?

Vũ Tình nức nở nói:

–  Dưới chân băng sơn, tu sĩ Kim Đan còn có thể chịu đựng được giá rét, đứng trên đỉnh núi không có tu vi Hợp Thể Kỳ thì căn bản không đỡ nổi sự lạnh lẽo thấu xương. Mỗi ngày Dịch Kiếm tổ sư đều từng thử lên một lần, cuối cùng thân thể bị gió lạnh hành hạ tàn phá không thể tả, thọ nguyên hao hết sớm hơn dự đoán.

Lâm Dịch rung động, hắn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng khi đó, một tu sĩ bướng bỉnh, mỗi ngày đều muốn từng bước một leo lên băng sơn. Chỉ vì muốn gặp mặt người trong lòng mình.

Thất bại, lại một lần nữa leo lên, liên tục thất bại, liên tục thử, mãi cho tới lúc chết đi.

Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Dịch vô cùng nặng nề, không khỏi nghĩ tới đoạn cảm tình, thổn thức không thôi.

Vũ Tình thì như rơi vào hồi ức vô tận:

– Năm đó Dịch Kiếm tổ sư và cung chủ cách một tòa băng sơn, cả hai cùng đưa tay đụng vào vách núi, giống như cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của đối phương. Dịch Kiếm tổ sư an vị ở trước băng sơn, ở phía xa xa nhìn cung chủ ở trong băng quật, thế nhưng lại không thể gặp được. Cuối cùng hai người cách một băng sơn, đi về cõi tiên.

– Hai người tới lúc chết cũng không được gặp lại, ngay cả liếc mắt cũng không thể thấy.

Hai mắt Vũ Tình khóc tới sưng đỏ, vẻ mặt cũng có chút chết lặng, nhẹ giọng nói:

– Ta nghe người ta nói, trước khi Dịch Kiếm tổ sư chết đã dùng hết sinh mệnh thở dài một tiếng dưới ánh chiều tà.

– Ta tự nghĩ ra Dịch Kiếm Thuật, tự nhận là vạn vật trong thiên hạ đều có thể dịch, kết quả là, lại không dịch được một đoạn tình này! Bi! Bi! Bi!

Lâm Dịch thở dài nói:

– Năm đó Tổ sư cũng là người trọng tình, nếu không cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

Vũ Tình tiếp tục nói:

– Trước khi cung chủ chết, cũng nói một phen.

– Nhân sinh có tám cái khổ, sinh lão bệnh tử, từ biệt, oán, cầu không được, không bỏ xuống được. Ta chưa từng nghĩ, tám cái khổ này lại ứng vào người chúng ta. Ta nguyện đi cùng nhau ở trong luân hồi, không cầu người đời chú ý, chỉ cầu làm bạn cả đời.

Nói xong câu đó, Vũ Tình lên tiếng khóc lớn.

Lâm Dịch cũng vì lời nói của hai người mà rung động. Nhìn Vũ Tình khóc rất thương tâm, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời khóc, ôm thân thể mềm mại của Vũ Tình, ôm lấy thật chặt. Trong lòng dâng lên cảm giác thương tiếc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.