Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 52: Giết Ngược Lại



Lâm Dịch đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi:

– Sư phụ, lúc con vừa mới vào, những lời người nói là sao? Là ai đang nhớ thương con?

Trong mắt của Lâm Thanh Phong lóe lên một tia lạnh lẽo, mặc dù là sắc mặt khô vàng, thế nhưng vẫn có dư uy của Kim Đan bắn ra.

Hắn trầm giọng nói:

– Từ khi Dư Minh sư đệ tạm thời thay mặt tông chủ, mỗi ngày hắn đều tới đây một lần, nghe ngóng tình huống của con từ chỗ ta. Ta có cảm giác Dư Minh sư đệ có chút cổ quái, đợi thương thế khôi phục, ta sẽ đi tìm hắn nói chuyện một chút.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

– Sư phụ, người mau ăn thần dược Thái cổ đi, con đi ra ngoài trước một chút.

Lâm Dịch đứng ở ngoài cửa phòng sư phụ, hai mắt nhìn lên trên bầu trời đêm, đứng yên không nói.

Có chút chuyện, hắn không nói với sư phụ.

Đó chính là khi còn ở Thần ma chi địa, ân oán cùng Công Tôn Hoàng tộc.

Đan Hà Phái chỉ là môn phái có chút thế lực ở phía bắc của Hồng hoang đại lục, so sánh với Công Tôn Hoàng tộc, thực sự là cách biệt một trời một vực.

Nhưng chính vì một môn phái như vậy mà lại suýt nữa huỷ diệt Dịch Kiếm Tông.

Bằng vào thực lực và nội tình của Công Tôn Hoàng tộc, nếu như muốn tìm hắn báo thù, cuối cùng sẽ có một ngày cũng sẽ tìm được tới Dịch Kiếm Tông.

Đến lúc đó, sẽ thực sự không thể kháng cự được họa diệt môn. Cho dù sư phụ bước vào Nguyên Anh thì sợ rằng cũng không đỡ được lửa giận của Công Tôn Hoàng tộc.

Lâm Dịch đã làm phiền tới Thạch Sa, dẫn tới một đại địch cho tông môn. Nếu như lại dẫn đến Công Tôn Hoàng tộc, chỉ sợ không chỉ có sư phụ, Uyển Nhi mà toàn bộ Dịch Kiếm Tông đều hôi phi yên diệt.

Giữa lúc Lâm Dịch rơi vào trong suy nghĩ, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bị người ta dòm ngó.

Lâm Dịch im lặng không lên tiếng, đi ra ngoài Trúc Phong. Hắn không muốn bởi vì âm thanh tranh đấu, mà ảnh hưởng đến việc chữa trị thương thế của sư phụ.

Đi không được bao xa, dường như người nọ có cảm giác, cho nên lập tức bỏ chạy về phía xa xa.

Lâm Dịch đâu chịu buông tha, lập tức thả người đuổi theo, thân ảnh chợt lóe lên, giống như quỷ mỵ.

Thân thể cường đại cộng thêm đạo hạnh bạo phát, tốc độ cực nhanh, giống như sấm sét.

Hai người một trước một sau, một lát sau đã chạy tới phòng luyện công của Dịch Kiếm Tông chủ. Người phía trước mặc một thân đạo bào của Dịch Kiếm Tông, bóng lưng có chút quen thuộc.

Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, khoảng cách giữa hai người dần dần được kéo gần.

Người nọ đột nhiên quay đầu lại, khóe miệng nở một nụ cười rất là âm ngoan, hắn hét lớn một tiếng:

– Bắt đầu!

Hai người cách nhau quá gần, khi Lâm Dịch thấy dung mạo của người kia, trong lòng cả kinh, thốt lên một tiếng:

– Là ngươi?

Người nọ có cái đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt già nua, ánh mắt tàn nhẫn. Là Dư Minh của Dịch Kiếm Tông, tu sĩ Trúc Cơ đại thành, hôm nay tạm thời thay mặt chức vị tông chủ.

Lâm Dịch nghe thấy tiếng quát của Dư Minh, trong lòng trầm xuống, thầm hô một tiếng không ổn.

Dư Minh vừa dứt lời, xung quanh Lâm Dịch chợt có một vòng sáng sáng lên, trận văn thoáng hiện.

Dưới chân của Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện hai bàn tay, nắm lấy chân của hắn thật chặt.

Mặc dù là cách lớp y phục, nhưng Lâm Dịch vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng từng trận khí tức tà ác lạnh như băng do bàn tay kia mang tới.

Lâm Dịch cau mày, muốn tránh đi, thế nhưng lại không động đậy được chút nào. Nhưng trong nháy mắt trong lòng đã trấn định lại.

Dư Minh âm trầm cười, nhẹ giọng nói:

– Đây là đại trận do tu sĩ Kim Đan tự mình bày ra, tu sĩ Ngưng Khí như ngươi đừng muốn đi ra ngoài!

Lúc này Lâm Dịch vô cùng tỉnh táo, trải qua Thần ma chi địa tẩy lễ. Nguy cơ bậc này quả thực có vẻ rất là bình thường.

Hắn lạnh nhạt hỏi:

– Vì sao ngươi lại ra tay với ta, ta từ Thần ma chi địa may mắn còn sống trở về, làm sao cũng sẽ không trở thành tội nhân của tông môn a.

Dư Minh chưa nói tiếp, hắn lật tay phất ống tay áo một cái, một chùm bột phấn màu đen tản ra từng trận u quang, đập vào mặt hắn.

Dư Minh cách chừng một cánh Lâm Dịch, chiêu này tới rất đột nhiên, không đợi Lâm Dịch kịp phản ứng thì bột phấn đã bao phủ mặt hắn.

Trong lòng Lâm Dịch căng thẳng, vừa muốn rút Ô Sao trường kiếm trên lưng ra để đập chết Dư Minh thì đã cảm giác những bột phấn kia như vật còn sống vậy, chậm rãi xông vào trong da thịt của hắn.

Bột phấn màu đen dũng mãnh tiến vào trong đầu, vây quanh nguyên thần của Lâm Dịch.

Trong thức hải của Lâm Dịch trải rộng ánh sáng màu tím, toàn thân Nguyên thần của hắn cũng là màu tím, đang khoanh chân ngồi lơ lửng ở giữa không trung của thức hải.

Bột phấn màu đen vừa tiến đến, gặp phải ánh sáng màu tím trong thức hải lại giống như tuyết gặp ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã, trong chốc lát đã biến mất.

Lâm Dịch sửng sốt, không tỏ vẻ gì, vẫn chưa lộ ra một tia manh mối nào.

Hai mắt Dư Minh tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch.

– Khặc khặc khặc, thân thể bậc này thực sự là chuẩn bị cho riêng ta a. Ông trời thấy thọ nguyên của ta đã tận, lại đưa tới cho ta một thân thể thượng đẳng như vậy. Thực sự là cơ duyên ngập trời a. Khí tức bên trong Phệ Thần Phấn này có thể làm tan rã Nguyên thần của tu sĩ Trúc Cơ, ngươi chớ có trách thủ đoạn của ta độc ác.

Dư Minh nhìn Lâm Dịch không chút biểu tình, nụ cười trên mặt càng tăng thêm, lộ ra từng tầng nếp nhăn giống như lớp vỏ bánh bao vậy.

– Tiểu tử, lão phu tu đạo hơn trăm năm, bất đắc dĩ lắm mới dừng lại ở Trúc Cơ đại thành khó có thể tiến thêm được. Thọ nguyên chỉ có hơn trăm năm. Vì trường sinh, không từ thủ đoạn cũng là chuyện bình thường, chỉ có thể trách ngươi quá non nớt. Nhất định trong cơ thể của ngươi có một cái bí bảo nào đó, có thể ẩn giấu tu vi, để ta nhìn một chút xem rốt cuộc là bảo vật gì nào.

Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một tia trào phúng, nghĩ ngợi:

– Đợi Nguyên thần của hắn tiến vào. Ta cũng muốn nhìn trí nhớ của hắn xem, trận pháp này rốt cuộc là do tu sĩ Kim Đan nào bố trí?

Dư Minh không chút chần chờ, cẩn thận tra xét bốn phía một phen rồi mới đi đến trước mặt Lâm Dịch.

Trong mi tâm của hắn đột nhiên xuất hiện một người tí hon rất hèn mọn, có tướng mạo giống Dư Minh như đúc.

Nguyên thần của Dư Minh chạy vào trong mi tâm của Lâm Dịch, Nguyên thần Trúc cơ kỳ không thể ở lâu ngoài thế giới bên ngoài. Bởi vì nguyên thần sẽ già yếu cực nhanh, trong mấy canh giờ rất có thể sẽ bị hồn phi phách tán.

Nguyên thần của Dư Minh tiến vào thức hải của Lâm Dịch, trong nháy mắt hai mắt đã bị một mảnh áng sáng màu tím bao phủ.

Nhìn dị tượng cổ quái này, ánh sáng màu tím bắn ra bốn phía thức hải, hắn trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt chấn động.

Không chờ kịp phản ứng thì Dư Minh đã thấy Nguyên thần màu tím đang ngồi xếp bằng ở giữa không trung trong thức hải, phía sau có một ngôi sao màu tím thần bí đang chậm rãi chuyển động, tản ra từng trận uy áp.

Nguyên thần màu tím chợt mở hai mắt ra, bắn ra hai đạo ánh sáng màu tím, nhanh chóng tiến lên, trực tiếp nắm Nguyên thần của Dư Minh vào trong tay, người sau không có một chút năng lực phản kháng nào.

Vẻ mặt Nguyên thần của Dư Minh hoảng sợ, gào thét:

– Vì sao, rốt cuộc ngươi là quái vật gì? Tại sao lại có thể có thức hải màu tím chứ?

Lâm Dịch lạnh lùng cười, không chút do dự thi triển sưu hồn thuật, từng đạo ký ức của Dư Minh nhanh chóng xẹt qua trước mắt hắn.

Sắc mặt của Lâm Dịch trở nên xấu xí.

Nửa ngày sau, Lâm Dịch đột nhiên bóp vỡ Nguyên thần của Dư Minh, lạnh giọng nói:

– Hay cho Dư Minh, tính toán thật là sâu xa!

Trong trí nhớ của Dư Minh, đối phương vốn là tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc. Bởi vì nghe theo lệnh của Hàn Nguyên Cốc chủ cho nên mới bái nhập vào Dịch Kiếm Tông tìm kiếm Dịch kiếm thuật. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Dịch kiếm thuật vốn cũng không có chiêu thức, tâm pháp mà chỉ có một đoạn khẩu quyết. Đồng thời, hết lần này tới lần khác cũng không ai nghĩ ra được, lại không có một ai có thể học được Dịch kiếm thuật.

Dịch kiếm thuật không có thu hoạch, Hàn Nguyên Cốc chủ vẫn để cho Dư Minh tiếp tục nằm vùng ở trong Dịch Kiếm Tông, hắn suy đoán, sau này nhất định nước cờ này có thể sử dụng được.

Thiên phú của Dư Minh không tốt, nhưng làm người cẩn thận, chưa bao giờ dám lộ ra một chút sơ hở nào cả.

Lúc này Dịch Kiếm Tông gặp đại nạn, vừa vặn Dư Minh tạm thời thay mặt tông chủ, chấp chưởng toàn tông. Đây chính là thời cơ tốt để chiếm đoạt đại nghiệp của Dịch Kiếm Tông.

Nhưng chỗ bế quan của Dịch Kiếm Tông chủ Lăng Kiếp rất là bí ẩn, lại không biết thương thế ra sao, cho nên Hàn Nguyên Cốc cũng không dám làm quá mức. Dù sao Dịch Kiếm Tông truyền thừa đã được ngàn năm, nếu có thủ đoạn ẩn dấu gì đó, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Dư Minh tuân theo lệnh của Hàn Nguyên Cốc chủ, đối với tu sĩ Trúc Cơ trong tông môn có thể đàn áp thì đàn áp. Nếu như không thể đàn áp, Hàn Nguyên Cốc chủ cũng sẽ âm thầm xuất thủ trấn áp thay cho hắn.

Chỉ trong hơn hai mươi ngày, tu sĩ Trúc Cơ của Dịch Kiếm Tông không còn lại quá nhiều, tu sĩ Ngưng Khí bình thường bị tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc bắt nạt, cũng không dám ra ngoài.

Mà chuyện có chút thú vị nhất là, đại sư tỷ Tống Hàm Yên trong tam đại đệ tử của Dịch Kiếm Tông còn sống trở về. Sau khi được Hàn Nguyên Cốc chủ khuyên cũng len lén gia nhập Hàn Nguyên Cốc.

Về phần đại trận này là do Hàn Nguyên Cốc chủ tự thân động thủ, hắn đã sớm có sát khí đối với Lâm Dịch.

Lúc đầu tỷ đấu ở trên Thí Kiếm Bình, ái đồ Sở Trường Phi của Hàn Nguyên Cốc chủ bị phế, dùng tính tình của hắn mà phải nhịn xuống, đó là vì thăm dò bí mật trên người của Lâm Dịch.

Lâm Dịch là người duy nhất trong Dịch Kiếm Tông lĩnh ngộ được Dịch kiếm thuật. Đồng thời thân thể cường đại, trên người có bảo vật hoặc là công pháp có thể ẩn giấu tu vi.

Từ đó trở đi, Hàn Nguyên Cốc chủ thương lượng với Dư Minh làm sao để đối phó với Lâm Dịch, cho đến hôm nay, rốt cục hắn đã chờ được cơ hội.

Nhưng Dư Minh lại không nghĩ tới được. Thứ Lâm Dịch tu luyện là Luyện Thần bí thuật đệ nhất từ cổ chí kim, Phệ Thần Phấn cũng không thể tạo thành thương tổn đối với hắn.

Dư Minh cả đời cẩn thận, hơn trăm năm nằm vùng ở trong Dịch Kiếm Tông chưa từng xảy ra sai lầm. Không ngờ lúc tuổi già bởi vì lòng tham mà lại bồi mạng mình vào, bị Lâm Dịch Giết ngược lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.