Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 54: Phản Bội Tông Môn



Lời này vừa nói ra, sát ý ngập trời!

Với tu vi Trúc cơ kỳ của Tống Hàm Yên mà vẫn cảm thấy bất an, sinh ra một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Ba nữ tu sĩ kia thì câm như hến, nơm nớp lo sợ, không dám nhìn vào mắt của Lâm Dịch.

Trải qua Thần ma chi địa tẩy lễ, tìm được đường sống trong chỗ chết, từ lâu Lâm Dịch đã không còn là con chim non mới vào tu tiên giới nữa.

Hai mắt của Lâm Dịch vốn vô cùng có thần, thế nhưng lúc này ánh mắt lướt qua, đằng đằng sát khí, không một người nào dám đối diện với hắn.

Lâm Dịch thản nhiên nói:

– Ngươi đánh sư tỷ của ta một chưởng, ta cũng đánh ngươi một chưởng, được chứ?

Nữ tu sĩ rung giọng nói:

– Ngươi, ngươi không được làm loạn. Giữa đồng môn không được tự giết lẫn nhau, đừng có phạm vào môn quy.

Lâm Dịch ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên cúi đầu, lạnh giọng nói:

– Môn quy con bà ngươi, ở chỗ ta vô dụng!

Hai chân đạp đất, trong nháy mắt đã chấn vỡ ngọc dưới chân. Trên mặt hiện ra từng vết rạn, nhấc lên một tầng khí lãng kinh người.

Thân thể của hắn chợt lóe lên, giống như quỷ mỵ hiện ra, Lâm Dịch vung bàn tay, đánh tới đầu nữ tu sĩ kia.

Nữ tu sĩ kia chỉ cảm thấy hoa mắt, không đợi ả ta kịp phản ứng thì đã cảm thấy đầu đau đớn, sau đó đã không có tri giác nữa.

– Phốc!

Đầu của nữ tu sĩ này bị một bàn tay của Lâm Dịch đánh cho rơi ra. Máu phun lên, bắn vào mặt của hai nữ tu sĩ còn lại, tăng thêm vẻ âm trầm kinh khủng.

Một chưởng, trong nháy mắt đã giết chết!

Hai nữ tu sĩ còn lại dường như cũng bị một màn này làm cho sợ hãi choáng váng, mặt không còn lấy một chút máu, chôn chân ở tại chỗ.

– Không thể!

Tống Hàm Yên kinh hô một tiếng, vừa muốn xuất thủ chặn lại thì đã thấy vị nữ tu kia đã ngã xuống.

Với thân thể cường đại của Lâm Dịch hôm nay, cộng thêm tu vi bạo phát. Muốn chém giết một người chỉ là trong chớp mắt mà thôi, cho dù là tu sĩ Ngưng Khí tầng chín cũng sẽ phơi thây tại chỗ.

Diệp Uyển Nhi nhìn Lâm Dịch đằng đằng sát khí, nàng vội vã giật nhẹ ống tay áo của hắn, thấp giọng nói:

– Tiểu Lâm Tử, được rồi. Ngươi mau tránh đi đi, đừng để tông môn nghiêm phạt, sư tỷ biết ngươi còn sống đã rất vui vẻ rồi. Dù ta phải chịu ủy khuất lớn thế nào cũng không sao cả.

Lâm Dịch lắc đầu, lạnh giọng nói:

– Người còn chưa giết hết!

Sắc mặt Tống Hàm Yên trắng bệch, nổi giận nói:

– Lâm Dịch, ngươi dám nặng tay như vậy sao? Ngươi đang khiêu khích môn quy của Dịch Kiếm Tông, phải bị phế tu vi, đày làm phàm nhân!

– Thật không?

Vẻ mặt của Lâm Dịch không chút biểu hiện gì, chỉ lạnh nhạt hỏi:

– Ngươi đẩy Thạch Đầu vào trong ma khí. Khi đó ngươi có từng nghĩ tới môn quy của Dịch Kiếm tông hay không? Lúc ngươi phản bội Dịch Kiếm Tông, bái vào Hàn Nguyên Cốc, có từng nghĩ tới môn quy hay không? Ngươi có tư cách gì nói tới hai chữ môn quy với ta?

Tống Hàm Yên nghe được câu này, sắc mặt đại biến, không khỏi lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nói:

– Ngươi nói bậy, ta không có!

– Không có?

Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, nói:

– Không có, ta cũng muốn đập chết ngươi!

Hai nữ tu còn lại kịp phản ứng, miệng thét lên một tiếng chói tai, chạy tứ tán.

Hai nữ tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc này, lúc Dịch Kiếm Tông gặp đại kiếp đã đến, nhân cơ hội tác oai tác quái, bắt nạt Diệp Uyển Nhi, Lâm Dịch đâu chịu buông tha cho các ả.

Hắn bước tới một bước, dùng một quyền đánh nát một người.

Sau đó không ngừng nghỉ chút nào, lại quay đầu lại đuổi theo người còn lại.

Tống Hàm Yên quát lên một tiếng, từ bên hông lấy ra một kiện linh khí Thiên giai, tiên quang lưu chuyển, linh khí ngập trời, đây là một cái trâm ngọc.

Trâm ngọc theo pháp quyết trong tay của nàng biến hóa, bành trướng. Biến thành một thanh trường thương đằng đằng sát khí, đâm về phía Lâm Dịch, phát ra tiếng xé gió gào thét chói tai.

Chân Lâm Dịch không ngừng nghỉ một chút nào, tay trái tạo thành chỉ. Chỉ về phía cái trâm ngọc này, quát to:

– Dịch!

Trâm ngọc ở trên không trung hơi dừng lại một chút, rồi đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí tức Kim Đan, tản ra một tia hàn ý, trong nháy mắt đã tránh thoát khỏi sự khống chế của Lâm Dịch.

Nhưng trâm ngọc này đã bị Dịch kiếm thuật của hắn quấy nhiễu, quỹ tích đã xảy ra biến hóa, sượt qua người Lâm Dịch.

Lâm Dịch bước nhanh, sải bước vượt qua khoảng cách, trực tiếp đánh ra một quyền, chém một nữ tu khác của Hàn Nguyên Cốc.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Hàm Yên, lạnh giọng nói:

– Có tu sĩ Kim Đan gia trì linh khí Thiên giai, loại khí tức này chỉ có Hàn Nguyên Cốc chủ mới có. Ngươi còn dám nói ngươi không bái vào Hàn Nguyên Cốc?

Đôi môi đỏ mọng của Tống Hàm Yên mím lại, không nói một lời.

Mắt thấy Linh khí đã vô hiệu đối với Lâm Dịch, ả trực tiếp bấm kiếm quyết, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ ầm ầm bạo phát. Từ trên đầu ngón tay bắn ra hơn mười đạo kiếm mang, đâm thẳng tới chỗ Lâm Dịch.

Lâm Dịch không sợ hãi một chút nào, lập tức xông lên, vung nắm tay đập về phía những đạo kiếm mang kia.

Hiện tại hắn là Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, cách Trúc cơ kỳ cũng chỉ có nửa bước, cộng thêm thân thể cường hãn do được đoạn kiếm thần bí rèn luyện. Đối phó với pháp thuật của Trúc Cơ sơ kỳ, một quyền phá là có thể phá vạn pháp.

Nắm tay của Lâm Dịch còn chưa chống lại được hơn mười đạo kiếm mang thì trong cơ thể đã tràn ngập kiếm khí ngang dọc, phát ra tiếng kiếm minh.

Trên hai tay cũng tràn ngập kiếm khí màu lam, hơn mười đạo kiếm mang vừa mới tiếp xúc với kiếm khí màu lam này đã tan rã trong nháy mắt, không hề có một chút lực sát thương nào cả.

Tống Hàm Yên nhìn thấy một màn này, sợ đến mức hoa dung thất sắc, thầm hô một tiếng không ổn, muốn lắc mình quay về.

Lâm Dịch hét lớn một tiếng, khí huyết màu lam trên người cuồn cuộn, thần quang lưu chuyển, như thần vương hàng lâm, uy thế vô song.

Mi tâm của hắn đột nhiên có ánh sáng màu tím lóe lên, sau đó một ngôi sao màu tím từ mi tâm bắn ra, trực tiếp đánh về phía Tống Hàm Yên.

Một trận thần thức ba động mịt mờ thoáng hiện ở trong không gian. Tống Hàm Yên không hề có đề phòng, lập tức bị đạo thần thức công kích này bắn trúng, chân lảo đảo một cái, sắc mặt trắng bệch.

Lâm Dịch như mãnh hổ xuống núi, khí thế hung hăng giết tới chỗ ả.

Lâm Dịch thừa dịp trong chớp mắt Tống Hàm Yên ngây người, kéo lấy tóc của ả, nhón chân lên, trực tiếp đá nát đan điền của ả.

– Người đâu, cứu mạng!

Tống Hàm Yên đột nhiên bạo phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó đã cảm giác được đan điền của mình đau đớn. Ả cũng không có lực để kêu to nữa.

Ả ta vốn là thiên chi kiêu nữ của Dịch Kiếm Tông, được liệt vào tu sĩ hạt giống trong Tam đại đệ tử, là người được tông môn dùng mọi lực lượng để bồi dưỡng.

Vốn ả rất xinh đẹp, ôn nhu uyển chuyển, là tồn tại mà đông đảo tu sĩ tiểu bối trong Dịch Kiếm Tông ái mộ.

Nhưng ở trong Thần ma chi địa Tống Hàm Yên đã phạm phải sai lầm rất. Sau đó lại mắc thêm lỗi lầm, bắt nạt đồng môn, phản bội tông môn, phạm phải tội ác không thể nào tha thứ được.

Một khi tâm ma sinh ra sẽ tựa như giòi trong xương, dần dần sinh trưởng, mãi cho đến lúc rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tiên và Ma vốn chỉ cách nhau có nửa bước, một ý niệm mà thôi.

Hôm nay, Lâm Dịch dùng một cước phế đi tu vi của ả, hoàn toàn chặt đứt đường tu đạo của ả.

Lúc này Tống Hàm Yên tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, giống như lệ quỷ, dáng vẻ rất là thê thảm.

Nhưng Lâm Dịch lại không có chút thương tiếc nào. Hắn giơ tay lên, muốn chém chết ả. Chỉ là lúc này lại nghe một tiếng phẫn nộ tới cực điểm vang lên:

– Lâm Dịch, ngươi dừng tay cho ta!

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một trong các tu sĩ Kim Đan của tông môn là Đỗ Tố Nguyệt chạy tới. Ả ta là sư phụ của Tống Hàm Yên, chỉ là lúc này ả mang theo vẻ phong trần mệt mỏi chạy tới.

– Lâm Dịch, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?

Trên mặt của Đỗ Tố Nguyệt vẫn có một tia tái nhợt, hiển nhiên là do thương thế chưa lành, nghe được tiếng kinh hô này ả lập tức chạy tới. Cho nên cũng vừa vặn nhìn thấy một màn muốn giết người của Lâm Dịch.

Lâm Dịch thản nhiên nói:

– Giết người!

Đỗ Tố Nguyệt mắng to:

– Tiểu tử ngươi còn nhớ rõ môn quy của Dịch Kiếm Tông không? Không nên bởi vì ngươi sư phụ bị thương mà làm liên lụy những người vô tội khác, ngươi làm gì vậy, mau buông ra!

Lâm Dịch lắc đầu, nói:

– Hôm nay dù là có trời đến thì cũng không thể ngăn cản ta giết ả.

– Ngươi dám?

Đỗ Tố Nguyệt giận dữ, lạnh lùng nói:

– Lâm Dịch, ngươi đừng tưởng rằng từ Thần ma chi địa trở về thì là công thần của tông môn. Nếu như xúc phạm môn quy, ta cũng sẽ xuất thủ đập chết ngươi!

Lâm Dịch cười ha hả, trong mắt lóe lên vẻ cô đơn và không nỡ. Loại ánh mắt này không người nào có thể hiểu được.

Hắn lớn tiếng nói:

– Nếu như thế, rất đơn giản. Lâm Dịch ta, ngày hôm nay sẽ phản bội Dịch Kiếm Tông, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với Dịch Kiếm Tông!

Vừa nói ra lời này, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên vang lên một tiếng sét, chỉ trong khoảnh khắc đã có mây đen giăng đầy, gió mạnh không ngừng thổi qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.