– Đan khí mà chỉ tu sĩ Kim Đan mới có thể tế luyện cũng không vây khốn được hắn, không luyện chết được hắn? Rốt cuộc tên tiểu bối này là quái vật gì chứ?
Trong lòng Hàn Nguyên Cốc chủ nhanh chóng suy nghĩ, vẻ mặt sợ hãi, yết hầu giật giật, hắn nuốt nước miếng một cái.
Lúc này Luyện Sinh Đỉnh ở trong lòng bàn tay của hắn đã giống như một tu sĩ sắp tự bạo, bên trong đỉnh bắn ra năng lượng to lớn, thân đỉnh run rẩy một hồi, đã sắp không chịu nổi áp lực từ bên trong nữa.
Luyện Sinh Đỉnh dần dần trở nên đen nhánh, bên trong khe nứt mơ hồ tràn ra một tia ma khí, biến hoá kỳ lạ mà âm trầm. Thân đỉnh trong lòng bàn tay của Hàn Nguyên Cốc chủ từ từ bành trướng.
Trên thân Luyện Sinh Đỉnh truyền tới tiếng bộc phát như nứt nẻ, rất rõ ràng, đại đỉnh không ngừng run rẩy.
Rồi đột nhiên, Luyện Sinh Đỉnh dừng lại.
Trong nháy mắt này toàn bộ không khí như cứng lại.
Hàn Nguyên Cốc chủ kinh hô một tiếng:
– Không xong rồi!
Tay hắn hất một cái, cầm Luyện Sinh Đỉnh ném ra ngoài.
Khi Luyện Sinh Đỉnh sắp tuột tay hắn thì bỗng nhiên bạo phát, tạo ra một tiếng vang rất lớn.
– Đùng!
Luyện Sinh Đỉnh nổ tung, một quái vật hình người khắp thân được ma khí bao phủ nhảy lên một cái, đằng đằng sát khí nhào tới chỗ Hàn Nguyên Cốc chủ.
Khoảng cách song phương chỉ có một cánh tay, Hàn Nguyên Cốc chủ quá sợ hãi, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Kim Đan đại thành, cũng đã trải qua rất nhiều lịch lãm sinh tử. Cho nên kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Hắn ổn định tâm thần, trong lúc rối ren đánh ra một đạo pháp thuật, trong lúc nhất thời đan uy nổi lên bốn phía, linh khí bắn ra, toàn bộ sơn động như sắp bị sụp đổ.
Lúc này trong đầu của Lâm Dịch chỉ có sát niệm vô tận, muốn hủy diệt vạn vật thế gian, tàn sát tất cả sinh linh ở trước mắt của mình.
Hắn biết nếu như để lâu, bị ma niệm này chiếm giữ thì sợ rằng sau này hắn sẽ thực sự rơi vào vực sâu, trở thành một ma đầu giết chóc không có ý thức.
Nhưng người lúc này hắn phải đối mặt là Hàn Nguyên Cốc chủ Kim Đan đại thành. Là thời điểm không phải là ngươi chết thì chính là ta sống.
Dưới sự khống chế của ma niệm, Lâm Dịch không sợ hãi một chút nào tiến lên. Trên đầu ngón tay có quang mang đen nhánh lóng lánh, giống như ma trơi trong địa ngục, tản ra từng trận sát khí.
– Phanh!
Pháp thuật của Kim Đan hậu kỳ đụng phải Bất Diệt kiếm thể sau khi ma hóa.
Lâm Dịch lảo đảo một cái, lui về phía sau. Thế nhưng lúc rút lui, hắn lợi dụng Dịch kiếm thuật, cầm Ô Sao trường kiếm hút vào trong tay.
Ma Chỉ Diệt Thế ở trong Thần ma chi địa đại sát tứ phương, ngay cả Kim Đan tu sĩ tự bạo cũng không thể tạo thành một chút tổn thương nào với nó.
Nhưng bởi vì xương ngón tay vẫn bị đoạn kiếm thần bí áp chế, chỉ là ma khí nhập thể, cùng Bất Diệt kiếm thể sau khi Trúc Cơ kết hợp với nhau. Cho nên chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó được với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Nếu như đụng phải tu sĩ Kim Đan đại thành thì lại có vẻ như lấy trứng chọi đá.
Mà lúc này, tuy rằng Hàn Nguyên Cốc chủ chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng lạnh lẽo. Chỉ muốn mau bứt ra rồi đào tẩu, quả thực đầu quái vật trước mắt này đã làm cho hắn có chút tâm thần không yên.
Tu vi cảnh giới đạt đến mức nhất định thì sẽ sinh ra một tia dự cảm đối với nguy hiểm, tự nhiên trong hành động sẽ xu lợi trốn hại.
Lúc này Hàn Nguyên Cốc chủ đang hết hồn, mặc dù dường như hắn có thể đẩy lùi được quái vật này, thế nhưng hắn lại không dám làm quá chắc.
– Nơi đây không thích hợp ở lâu, được cơ hội đào tẩu, tiểu tử này không giống như là Nhân Tộc!
Trong đầu Hàn Nguyên Cốc chủ hiện lên suy nghĩ này, tay bấm một đạo pháp quyết, quát to:
– Thần thông thuật, Hàn Băng Chưởng!
Ý thức của Lâm Dịch đã bị sát lục tràn ngập, đâu có quản được nhiều chuyện như vậy. Trên hai đầu ngón tay lộ ra móng tay sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc bén lóe ra hàn quang, trực tiếp nhào tới.
Lâm Dịch mang theo ma diễm vừa vặn đánh lên trên thần thông thuật, thân thể bị một chưởng bắn trúng, hơi ngừng lại.
Băng nhanh chóng từ trong lòng bàn tay lan tràn ra, từ từ bao trùm toàn thân hắn. Trong chốc lát, Lâm Dịch bị đông cứng thành một khối tượng băng hình người.
Hàn Nguyên Cốc chủ thừa dịp Lâm Dịch không chút sứt mẻ, chạy trốn thật nhanh đi ra ngoài.
Khi đi qua bên người Lâm Dịch, Hàn Nguyên Cốc chủ có hơi nghiêng đầu nhìn một cái, cả người tức thì chấn động, như bị sét đánh, trong lúc nhất thời giống như bị mất đi hồn phách.
Trong nháy mắt này, Lâm Dịch bị thần thông thuật đóng băng, cả người bao gồm cả ma khí cũng tạm thời bị lực lượng thần thông áp chế, thu liễm vào trong cơ thể, chỉ để lộ ra thân thể đen kịt và đầy gai nhọn.
Đồng tử của Hàn Nguyên Cốc chủ chợt co rút lại thành một cái kim, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh hãi. Đồng thời trong lúc nhất thời cũng sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng Lâm Dịch thấy rõ, ở trong mắt của Hàn Nguyên Cốc chủ có chút sợ hãi.
Hàn Nguyên Cốc chủ đang sợ!
Hôm nay Lâm Dịch không đánh lại được hắn ta, hắn ta đang sợ cái gì chứ?
Ma khí bên ngoài thân thể của Lâm Dịch dần dần thoát ra khỏi lực lượng thần thông, chậm rãi làm tan băng, phát ra từng tiếng nứt nẻ.
Hắn không khỏi ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, băng đóng trên toàn bộ thân thể vỡ tan, ma khí lần nữa bắn ra.
Luyện Sinh Đỉnh còn không vây khốn được ma khí này, huống chi là thần thông thuật như Hàn Băng Chưởng. Nó cũng chỉ đóng băng Lâm Dịch nửa khắc mà thôi.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn Ô Sao trường kiếm trong lòng bàn tay mình, hắn không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể xúc phạm được tới thân thể của Hàn Nguyên Cốc chủ.
Thân thể cường hãn vô song, lại có pháp thuật Kim Đan hậu kỳ áp chế, hắn không thể nào cận thân với đối phương được. Xem ra chỉ có thử Ô Sao trường kiếm này một lần, để xem có thể thuận lợi rút ra hay không.
Một màn kiếm quang vô cùng kinh diễm của Ô Sao trường kiếm ở Thần ma chi địa ban đầu, Lâm Dịch vẫn còn nhớ rất rõ. Chỉ cần một đạo kiếm quang đã chặt đứt một đoạn đỉnh núi.
Trước đây hắn là Ngưng Khí, không thể rút thanh kiếm này ra.
Hôm nay, hắn đã bước vào Trúc Cơ, Bất Diệt kiếm thể hóa Ma, thân thể vô song, cộng thêm tu vi Trúc Cơ, dù thế nào cũng phải thử một lần nữa.
Lâm Dịch gào thét một tiếng, ma trảo màu đen có vô số gai nhọn cầm chuôi kiếm, ra sức rút ra phía ngoài
– Oong…
Tiếng kiếm ngân réo rắt vang lên.
Tiếng kiếm ngân vang lên còn chưa biến mất thì một đạo ánh sáng màu trắng chợt thoáng hiện, nhoáng lên rồi biến mất.
Nhanh, quá nhanh!
Tia sáng đột nhiên sáng lên, nhưng thoáng qua đã biến mất, trong lòng Lâm Dịch sinh một loại ảo giác, dường như kiếm này chưa từng được rút ra vậy.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn lại, Ô Sao trường kiếm này chỉ được rút ra một nửa, rốt cuộc cũng không rút ra được nữa.
– Ngươi chết… Ồ… Ồ.
Một trận thanh âm kỳ quái truyền đến, Lâm Dịch giương mắt lên nhìn.
Chỉ thấy Hàn Nguyên Cốc chủ hoảng sợ vô cùng, ở chỗ sâu trong đồng tử hiện lên một loại ánh mắt phức tạp. Hắn há hốc miệng dường như muốn nói gì đó, thế nhưng lại chỉ còn lại có chỗ yết hầu đang rên rỉ.
Trong mắt của Hàn Nguyên Cốc chủ có kinh ngạc, khó hiểu, kinh khủng, không cam lòng, hối hận, cuối cùng là hai mắt vô thần, sắc mặt như tro tàn, sinh cơ đã tiêu tán.
Bàn tay của Hàn Nguyên Cốc chủ vốn đang che chặt yết hầu, lúc này cũng đã vô lực rũ xuống.
Lời của hắn chỉ mới nói được một nữa thì đã không nói thành lời được nữa.
Trên cái cổ trắng nõn dần dần hiện lên một tia đỏ ửng, có một tia máu chảy ra. Đầu của Hàn Nguyên Cốc chủ lìa khỏi cỏ, chậm rãi lăn xuống dưới chân.
Máu tươi từ trong miệng vết thương bỗng nhiên phun ra, Lâm Dịch mơ hồ thấy khóe miệng của Hàn Nguyên Cốc chủ có một nụ cười tự giễu.
Hắn thật sự không ngờ được, dựa vào tu vi Kim Đan đại thành của hắn lại bị một tiểu tử vừa bước vào Trúc Cơ chém giết.
Mấy trăm năm tìm hiểu cầu đạo, trải qua vô số trận gió tanh mưa máu hắn đều vượt qua được. Khai tông lập phái, một tay sáng tạo ra Hàn Nguyên Cốc. Không ngờ, hôm nay bởi vì tham niệm mà lại thua trong tay một tên tu sĩ Trúc Cơ.
Lâm Dịch lại biết, dựa vào thủ đoạn của hắn, căn bản không thể chém giết được Hàn Nguyên Cốc chủ.
Người chân chính chém giết Hàn Nguyên Cốc chủ là thanh Ô Sao trường kiếm này. Kiếm quang nhoáng lên rồi biến mất, lại kinh diễm vô cùng.
Thân thể của Kim Đan tu sĩ bị hủy diệt, Nguyên thần cũng có thể chạy trốn, đoạt xá các tu sĩ khác.
Lâm Dịch vừa muốn đi tới giẫm nát đầu của đối phương thì đột nhiên thấy cái đầu kia nổ tung vỡ vụn, thịt nát tán loạn đầy đất.
Cả người Lâm Dịch chấn động, ngay trong nháy mắt đó, hắn cảm nhận được kiếm khí từ một màn kia.
Kiếm khí lạnh lẽo tận xương, sau khi hủy diệt thân thể của Hàn Nguyên Cốc chủ, dư uy vẫn còn, trực tiếp cắn nát Nguyên thần của hắn.
Một đạo kiếm khí lại có uy thế như thế, đồng thời thanh Ô Sao trường kiếm này cũng chỉ mới rút ra được một nửa!
Lúc trong đầu Lâm Dịch đang nhanh chóng suy nghĩ thì đột nhiên có một suy nghĩ xẹt qua trong đầu.
Nơi đây bạo phát pháp thuật Kim Đan đối chiến. Có lẽ một lát nữa sẽ có người đến đây điều tra.
– Được, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, không thể gặp những tu sĩ khác.
Trong lòng Lâm Dịch có một loại dục vọng, muốn hủy diệt vạn vật trên thế gian, nếu như gặp các tu sĩ khác, hắn sợ không khống chế được loại sát niệm có mặt ở khắp nơi này mà ra tay giết người vô tội.
Lâm Dịch cố nén sát niệm trong lòng, một tay nhặt túi trữ vật của Hàn Nguyên Cốc chủ lên. Sau đó mang theo ma khí cuồn cuộn chạy đi về phía xa xa.