Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 70: Sợ Đến Mức Đái Ra Quần



Trong mắt Lâm Dịch mới vừa hiện lên một tia sát ý thì bỗng nhiên cả kinh trong lòng, nghĩ ngợi nói:

– Đối phương chỉ là một phàm nhân, nhiều nhất cũng chỉ là lưu manh vô lại, ta là một người tu đạo, sao lại trở nên thích giết chóc như thế chứ? Chẳng lẽ Ma Chỉ diệt thế vẫn còn đang âm thầm ảnh hưởng tới tâm tính của ta?

Lúc suy nghĩ đang chuyển động trong đầu thì hắn lại bị một tiếng cười phách lối của Ngưu công tử cắt ngang.

– Các huynh đệ, nghe tiểu tử này nói gì chưa? Khí lực rất lớn, bảo lão tử đừng chọc vào hắn! Vừa vặn, lão tử cũng ngứa tay, các huynh đệ cũng ngứa tay, có muốn thử một chút hay không?

Ngưu công tử dùng sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch.

Mấy tên thanh niên chung quanh kia xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Lâm Dịch thở dài một tiếng, hắn sẽ không ở lại chỗ này bao lâu. Nếu như không xử lý chuyện này tốt, sẽ khó tránh khỏi mang đến phiền phức cho Hải gia.

Ngưu công tử nhìn Lâm Dịch không nói gì, trong lòng tức giận. Hắn bước ra một bước, đưa tay chộp cái mũ rơm trên đầu Lâm Dịch, ngoài miệng mắng:

– Nhãi con từ đâu tới, dấu đầu lộ đuôi, mau để mũ xuống cho lão tử nhìn một chút!

Lâm Dịch cau mày, tiện tay chộp, tức thì nắm lấy cổ tay của Ngưu công tử kia.

Hơi vận lực, trên mặt người sau hiện lên vẻ thống khổ, kêu thảm một tiếng, trên trán đã có một tầng mồ hôi mịn xuất hiện.

Mấy tráng hán lưu manh xung quanh hô to một tiếng, hò nhau tiến lên. Một trận quyền cước trút xuống người Lâm Dịch.

Hải Kỳ kinh hô một tiếng, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đứng sững sờ ở tại chỗ.

Hải Tinh lớn tiếng nói:

– Đại ca ca cẩn thận!

Lâm Dịch như không phát hiện ra bọn họ đã động thủ, hắn cũng không xuất thủ mà đứng tại chỗ, không chút sứt mẻ.

Quyền của mấy tráng hán vừa mới đánh lên trên người của Lâm Dịch thì từng tiếng xương nứt vang lên, sau đó lập tức ngã phịch xuống đất, lớn tiếng kêu đau.

Hôm nay Bất Diệt kiếm thể của Lâm Dịch đã đề thăng lên một bậc thang lớn. Cho dù gặp phải pháp thuật của Trúc Cơ đại thành thì cũng có thể dùng một quyền đánh nát.

Quyền cước của mấy phàm phu tục tử này đánh vào người, không đến nơi đến chốn, cũng không có chút cảm giác nào. Ngược lại, người ra tay còn bị nặng hơn, bản thân bị vỡ xương, đau đớn vô cùng.

Lâm Dịch buông cổ tay của Ngưu công tử ra, đột nhiên hắn cảm giác có chỗ nào không đúng. Hắn suy nghĩ một chút, trong lòng thầm mắng một tiếng, Toán Mệnh Đạo sĩ này quả thực là vô sỉ.

Trong chốc lát, không ngờ Toán Mệnh Đạo sĩ đã biến mất.

Từ lúc Ngưu công tử xuất thủ cho đến bây giờ cũng chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng Toán Mệnh Đạo sĩ rời đi mà Lâm Dịch lại không phát hiện ra được một chút nào.

Lâm Dịch phóng thần thức ra ngoài, cẩn thận tra xét mọi người ở bốn phía. Thế nhưng cũng không thấy bóng dáng của Toán Mệnh Đạo sĩ.

– Chẳng lẽ tên đạo sĩ kia là một vị đại tu sĩ lánh đời?

Lâm Dịch nghĩ ngợi nói.

Ngưu công tử gian nan đứng dậy, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, trong mắt lóe lên vẻ âm ngoan. Lại thận trọng móc ra một kiện bùa chú ở trong lòng, liên tục cười lạnh với Lâm Dịch.

Khi Lâm Dịch nắm cổ tay của Ngưu công tử đã cảm nhận được người này cũng coi như là người tu đạo, trong cơ thể lại có tu vi Ngưng Khí tầng một. Chắc là ca ca của hắn đã truyền thụ pháp quyết tu chân cho hắn.

Ngưu công tử nghiến lợi nói:

– Nhãi con, ngươi rất có dũng khí!

– Ta đã nói rồi, khí lực của ta rất lớn.

Lâm Dịch thản nhiên nói.

Vành nón của Lâm Dịch hạ xuống rất thấp, mọi người vây xem cũng không thấy rõ dung mạo của hắn. Mọi người chỉ cảm thấy người này dường như thâm bất khả trắc, rất không đơn giản.

Hải Tinh chất phác, hai mắt tỏa sáng, lớn tiếng nói:

– Đại ca ca, rất tốt.

Lúc này ánh mắt của Hải Kỳ nhìn Lâm Dịch cũng có thêm một tia cổ quái, vốn nàng coi là Lâm Dịch kẻ ngốc nghếch, cũng không có bản lĩnh lớn bao nhiêu. Hôm nay xem ra, chẳng lẽ hắn thực sự có thể trị hết bệnh thấp khớp của phụ thân nàng sao?

Ngưu công tử nở nụ cười âm ngoan, cầm bùa chú đặt ở trong lòng bàn tay, tay bấm pháp quyết, lớn tiếng nói:

– Hôm nay ngươi đả thương ta và các huynh đệ ta thì đừng trách thủ đoạn của ta độc ác. Ta sẽ cho ngươi biết một chút về thủ đoạn của tiên nhân!

– Nhanh!

Ngưu công tử nhẹ nhàng quát lên một tiếng, bùa chú ở trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên bốc cháy, chỉ khoảng nửa khắc đã biến thành một quả cầu lửa lớn bằng nắm tay. Đang nhảy lên ở trong lòng bàn tay, vận sức chờ phát động, tản ra từng trận cảm giác nóng rực.

Đây là bùa chú bình thường nhất trong Tu chân giới, Hỏa Cầu Thuật. Tu sĩ Ngưng Khí tầng năm trở nên bình thường đều có thể tự minh luyện chế.

Mọi người vây xem phát ra một tiếng thét kinh hãi, thủ đoạn của tiên nhân quả thực rất khác thường, đột nhiên có lửa xuất hiện, cho dù cách xa mấy trượng, thế nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được từng trận sóng nhiệt từ bên kia truyền tới.

– Xong rồi, cho dù người kia có khí lực lớn hơn nữa, nếu như gặp phải thủ đoạn của tiên nhân thì cũng sẽ phơi thây tại chỗ a.

– Khó trách quan phủ cũng không dám bắt Ngưu công tử, có tiên thuật bực này trên người, không phải là thứ mà phàm nhân chúng ta có thể chọc vào được.

Ngưu công tử nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười thỏa mãn, vẻ mặt đỏ lên, có cảm giác như có tiên thuật trong tay, như ta có thiên hạ vậy.

– Nhãi con, lão tử cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống mặt đất gọi ba tiếng gia gia. Lại giao năm trăm lượng bạc ra, như vậy ta sẽ tạm tha cho cái mạng chó của ngươi!

Ngưu công tử sinh ra cảm giác hào tình vạn trượng, coi thiên hạ như cỏ rác, ngửa đầu lên thật cao, mắt liếc nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch cau mày, trầm giọng nói:

– Đây là pháp thuật của Tiên nhân, ngươi cầm đi đối phó với phàm nhân, ngươi không cảm thấy quá phận hay sao?

– Nếu như ngươi sợ thì cứ chiếu theo lời lão tử làm, bằng không ta sẽ khiến cho ngươi chết cháy!

Ngưu công tử hừ lạnh một tiếng.

– Ồ? Ta cũng muốn thử xem.

Trong mắt của Lâm Dịch lóe lên vẻ đùa cợt.

Ngưu công tử không do dự nữa mà vung tay lên, chỉ về phía Lâm Dịch. Quả cầu lửa để lại một đạo quỹ tích ở trên không trung, chợt lóe lên, ngay lập tức tới phía trước.

Lâm Dịch không chút hoang mang, vươn ra bàn tay trong suốt, trực tiếp nắm lấy quả cầu lửa sóng nhiệt ngập trời, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mọi người nhìn thấy một màn này, phát ra một tiếng thét kinh hãi, nín thở ngưng thần, đã quên mất việc hít thở.

Lâm Dịch không có biểu hiện gì, bàn tay bóp một cái, ngọn lửa cực nóng lập tức tắt đi, chỉ để lại một chút bụi, bàn tay không có một chút việc gì cả.

– Hít!

Ngưu công tử hít vào một ngụm khí lạnh, yết hầu khẽ động, không khỏi nuốt nước miếng một cái, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

– Bằng vào một đôi tay là có thể bóp vỡ pháp thuật, rốt cuộc hắn còn là người hay sao? Lần này dường như ta đã đá phải tấm sắt rồi!

Trong lòng Ngưu công tử thầm mắng, hối hận không thôi.

Mọi người vây xem trợn mắt há hốc mồm, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này vẻ mặt của Hải Kỳ cũng rất là kinh ngạc, khi lần nữa nhìn về phía Lâm Dịch, trong mắt mang theo một tia áy náy.

Cái miệng nhỏ nhắn của Hải Tinh há hốc thành một vòng tròn, hai con mắt to như nước trợn lên, nửa ngày sau mới kinh hô một tiếng:

– Đại ca ca thật là lợi hại, mau dạy cho Hải Tinh một chút, đệ muốn học!

Trong lòng Lâm Dịch do dự, đối với loại ác nhân như Ngưu công tử này, giết thì giết, cũng vô vị.

Chỉ là đối phương còn có một ca ca tu đạo, Lâm Dịch không thể ở lại Hải gia quá lâu, nếu để cho Hải gia chọc phải cừu địch như vậy thì sẽ là họa diệt môn.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch chậm rãi đi tới trước mặt Ngưu công tử, người sau không chờ Lâm Dịch nói đã phịch một tiếng, lập tức quỳ ở trên mặt đất.

– Tiên nhân tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, ngài đại nhân đại lượng, xin người coi tiểu nhân như cái rắm, phá lệ thả tiểu nhân rời đi.

Ngưu công tử chảy nước mắt nước mũi nói, vẻ mặt chuyển biến cực nhanh.

Lâm Dịch mặt không thay đổi nói:

– Ta không phải là Tiên nhân, ta đã nói rồi, ta chỉ có khí lực rất lớn mà thôi.

Ngưu công tử nào tin cơ chứ, hắn khóc như rung trời chuyển đất, khóc rống lên, thê lương nói:

– Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con cháu cả sảnh. Bởi vì cuộc sống bức bách cho nên mới ra hạ sách này. Tiên nhân bỏ qua cho tiểu nhân một lần, nhất định tiểu nhân sẽ sửa chữa, Tiên nhân cho tiểu nhân một cơ hội đi!

Lâm Dịch cúi người xuống, cầm mũ rơm rồi giơ lên, lộ ra hai mắt chấn nhiếp tâm thần người ta, hai mắt sáng như đuốc, sát ý nghiêm nghị.

Ngưu công tử bị ánh mắt này làm cho sợ đến mức cả người run lên, khiến cho cơ thể cảm thấy lạnh lẽo, cũng không dám thở mạnh.

– Muốn ta tha cho ngươi một lần cũng được, ngươi phải hứa với ta, không được làm ác, không được tìm người khác gây phiền phức.

Lâm Dịch chậm rãi nói.

Ngưu công tử gật đầu như con gà con mổ thóc vậy.

– Nếu như ta biết ngươi lại làm xằng làm bậy, nhất định ta sẽ xuất thủ đập chết ngươi!

Vừa nói xong rời này thì sát khí thấy lạnh cả người, sâu tận xương đã dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của Ngưu công tử. Trong nháy mắt người sau đã sợ tới mức không khống chế được tiểu tiện, đại tiện. Trong lúc nhất thời, xú khí ngập trời, mùi hôi bắn ra bốn phía.

Một tráng hán cao lớn vạm vỡ, không ngờ lại bị một câu nói của Lâm Dịch làm cho sợ đái ra quần.

Lâm Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo Hải Kỳ, Hải Tinh xoay người rời đi.

Lâm Dịch đã đổi Linh thạch thành không ít ngân lượng, mua một bộ ngân châm, sau đó để hai người Hải Kỳ đi về trước.

Hải Kỳ cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lâm Dịch nhìn hai người đi xa, một thân một mình đi lại ở trên trấn.

Mắt thấy đã gần tới buổi tối, đột nhiên trong lòng Lâm Dịch khẽ động, khẽ thở phào nhẹ nhõm, người hắn đợi rốt cuộc đã xuất hiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.