Lý Nhị Cẩu vừa mới định động thủ thì đã nghe được một đạo thanh âm thô bạo vang lên.
– Nhị Cẩu Tử, con mẹ nó, ngươi dám?
Lý Nhị Cẩu bị đạo thanh âm này làm cho run rẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Ngưu công tử đang mang theo một đám tráng hán ào ào đi tới.
Tuy nói Lý Nhị Cẩu ở trong thôn này hoành hành ngang ngược, rất không nói lý lẽ, thế nhưng đụng tới Ngưu công tử thì lại chỉ có thể cam bái hạ phong mà thôi.
Ngưu công tử ở trong các thôn gần đây cũng là người có ác danh truyền xa, dưới trướng có một đám tay chân, quan phủ cũng không dám chọc vào. Dù sao trên người ta còn có một ca ca tu tiên a.
Hôm qua Ngưu Hoàng bị Lâm Dịch dọa cho chạy, trong lòng rất là sợ hãi. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn vẫn đi báo cho Ngưu công tử, nhất định phải giao hảo với Hải gia, nghìn vạn không thể đắc tội với nhà này.
Ngưu công tử lăn lộn lâu như vậy, tuy rằng ca ca không có nói rõ, thế nhưng hắn đoán, ca ca đã chịu thua thiệt trên tay người ta.
Sau đó Ngưu công tử nghĩ lại không khỏi cảm thấy sợ hãi, nếu như lúc đầu người nọ giết hắn, có lẽ hắn mất mạng cũng là vô ích.
Đêm qua một đêm không ngủ, Ngưu công tử trăn trở, rốt cục đã hạ quyết tâm, hôm nay sẽ mang theo lễ vật đến Hải gia để xin lỗi. Mới vừa đi tới cửa thì đã nhìn thấy dáng vẻ bệ vệ phách lối, hùng hùng hổ hổ với Hải gia của Lý Nhị Cẩu.
Trong lòng Ngưu công tử mừng thầm, không đợi Lâm Dịch xuất thủ, hắn đã vội vàng rống lên một tiếng trước. Cái tên Lý Nhị Cẩu này đã tự mình đưa tới cửa, cơ hội thuận nước giong thuyền tốt như vậy Ngưu công tử hắn không thể bỏ qua được.
Lý Nhị Cẩu vừa nhìn thấy là Ngưu công tử, ác nhân nổi danh gần đây tới, cho nên hắn vội vã đi tới, lại mở miệng cười nịnh nói:
– Ngưu ca, sao ngài lại tới đây vậy? Sao không nói trước với ta một tiếng, như vậy ta cũng tiện chuẩn bị một chút, tẩy trần đón gió cho ngài nha.
Ngưu công tử đi tới trước mặt Lý Nhị Cẩu, vừa tới lập tức bạt tai một cái. Đánh cho Lý Nhị Cẩu lăn vòng tại chỗ, trên mặt hiện lên một dấu tay năm ngón rất rõ ràng.
– Ngưu ca, vì sao lại đánh ta chứ?
Lý Nhị Cẩu bị một tát không hiểu ra sao, vẻ mặt rất vô tội hỏi một câu.
Ngưu công tử không nói hai lời, sau đó bắt đầu quát tháo.
– Con mẹ nó, ta tới là để đánh ngươi đó thì sao?
Chuyện này lại làm cho Lý Nhị Cẩu sợ hãi, quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy ròng, thê lương nói:
– Ngưu ca, ta sai rồi, van cầu ngươi đừng đánh nữa.
Đông đảo thôn dân không biết có chuyện gì xảy ra, tất cả đều núp ở phía xa xa quan sát, rất sợ họa rơi lên trên đầu mình.
Vẻ mặt Hải đại thúc cũng rất mờ mịt, nhìn một màn không giải thích được này, nửa ngày hắn không nói ra được một lời.
Hải Tinh cơ linh thông minh, cho nên lập tức có thể đoán ra được đại khái về việc này, nó lập tức che cái miệng nhỏ nhắn len lén cười.
Lâm Dịch cũng cười cười, đứng yên không nói.
Ác nhân cần ác nhân trị.
Ngưu công tử liếc mắt nhìn trộm Lâm Dịch, thấy nụ cười trên mặt của người sau, trong lòng hắn yên lòng, nghĩ ngợi một lát rồi mới thầm nói:
– Nhìn dáng vẻ của người này, dường như cũng coi như thoả mãn đối với hành động của ta.
Nghĩ đến đây, Ngưu công tử đạp Lý Nhị Cẩu một cước, lớn tiếng nói:
– Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?
– Ta…
Lý Nhị Cẩu tạm thời nghẹn lời, quả thực hắn không biết mình làm không đúng ở chỗ nào.
Ngưu công tử đi tới lại đạp hắn một cước rồi mắng:
– Con mẹ nó, ngươi không biết ai ở đâu thì còn kêu to cái gì chứ?
Đáng thương cho Lý Nhị Cẩu này, hắn bị đánh cho một trận mà lại không giải thích được, đến bây giờ còn không biết nguyên nhân ra sao.
Lâm Dịch nhìn thấy cũng đủ cho nên mới ho nhẹ một tiếng.
Ngưu công tử đang đánh tức thì giật mình một cái, vội vàng nói:
– Ta nói cho Lý Nhị Cẩu ngươi biết, Hải gia là ân nhân của Ngưu công tử ta. Nếu sau này ngươi còn dám có chút bất kính đối với người của Hải gia thì ta sẽ khiến cho ngươi ngay cả chó cũng không làm được!
Lúc này Lý Nhị Cẩu mới kịp phản ứng, lập tức quỳ phịch xuống trước mặt của Hải đại thúc, khóc thút thít nói:
– Hải đại thúc, Nhị cẩu tử có mắt không tròng, mạo phạm người, mong người không để trong bụng, bỏ qua cho Nhị cẩu tử a.
Hải đại thúc lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ hắn lên, thấp giọng nói:
– Nhị Cẩu Tử mau đứng lên đi. Sao ngươi lại nói vậy, tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi phạm phải sai lầm. Đều là hương thân hương lý, không có gì mà mạo phạm hay không mạo phạm, Hải đại thúc ta không có để ở trong lòng a.
Lý Nhị Cẩu nào dám đứng lên, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Ngưu công tử, chỉ chờ một câu nói của hắn.
Lúc này trong lòng Ngưu công tử cũng không biết nên làm thế nào, hắn len lén liếc Lâm Dịch, chờ hắn cho mình một chỉ thị.
Lâm Dịch cũng không nhìn Ngưu công tử, chỉ là khẽ vuốt trán của Hải Tinh, thấp giọng nói:
– Hải Tinh, đệ xem nên xử lý như thế nào?
Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, Lý Nhị Cẩu khẩn cầu nhìn Ngưu công tử, Ngưu công tử liếc mắt nhìn Lâm Dịch, mà Lâm Dịch lại chỉ hỏi ý kiến của Hải Tinh.
Không nghĩ tới dạo qua một vòng, mạng của Lý Nhị Cẩu này lại rơi vào trong tay một đứa trẻ chưa tới mười tuổi.
Điều khiến cho trong lòng Lý Nhị Cẩu run sợ nhất chính là, bình thường trước đây hắn còn bắt nạt Hải Tinh, nếu như người sau không nghe theo không buông tha, như vậy xem như hắn sẽ tự làm tự chịu.
Hải Tinh thấy Lý Nhị Cẩu đã bị chỉnh đủ, lửa giận trong lòng đã tiêu tán từ lâu, hắn cúi đầu một lát rồi mới nói:
– Lý Nhị Cẩu, trước mặt của mọi người, ngươi nên hứa hẹn, sau này không được làm ác, không được bắt nạt người khác nữa.
Lý Nhị Cẩu nào dám chần chờ, đầu như con gà con mổ thóc vậy, miệng lớn tiếng nói:
– Lý Nhị Cẩu ta thề với trời, nếu như sau này lại làm ác thì sẽ khiến cho ta không chết tử tế!
Khi Lý Nhị Cẩu nhìn Lâm Dịch trong mắt không tự chủ được lộ ra một tia sợ hãi.
Lúc này, sao hắn lại không nhìn ra được nữa chứ? Ngưu công tử đạp hắn là do người thiếu niên trước mắt này, người chân chính đưa ra quyết định là thiếu niên này.
Lâm Dịch gật đầu, Ngưu công tử nhẹ nhõm thở dài, mắng:
– Cút đi, sau này đàng hoàng một chút cho lão tử!
Lý Nhị Cẩu như được đại xá, đầu cũng không quay lại mà chạy nhanh như bay trở về nhà.
Ngưu công tử thận trọng lại gần, cười nịnh nói với Lâm Dịch:
– Tiên nhân thấy ta xử lý thế nào, có gì không đúng, ta sẽ đi làm lại.
Lâm Dịch thản nhiên nói:
– Ta đã nói rồi, ta không phải là Tiên nhân, chỉ là có chút khí lực mà thôi.
– Vâng, vâng, vâng. Tiền bối ngài nói rất đúng.
Ngưu công tử vội vã đổi giọng, đứng ở một bên cười nịnh.
Lâm Dịch không có chút biểu hiện nào mà nhìn chằm chằm vào Ngưu công tử lạnh lùng nói:
– Câu nói kia của Hải Tinh ngươi cũng nhớ kỹ, nếu như để ta biết ngươi lại làm ác, hoành hành ngang ngược, nhất định ta sẽ đích thân làm thịt ngươi!
Vẻ mặt của Ngưu công tử trở nên nghiêm chỉnh, lớn tiếng nói:
– Tiền bối ngài yên tâm, sau này chắc chắn Ngưu công tử ta sẽ làm nhiều việc thiện, giúp đỡ ngài chăm sóc Hải gia, quyết không làm cho Hải gia phải chịu một chút ủy khuất nào cả.
Lâm Dịch gật đầu, như vậy cũng tốt, hắn rời khỏi nơi này, Hải gia cũng sẽ không chịu bất kỳ liên lụy nào cả. Coi như là có lời ăn nói với Hải gia a.
Lâm Dịch ôm quyền cáo biệt ba người Hải gia trong ánh mắt không nỡ của Hải Tinh.
Tuy rằng ba tu sĩ của Tiềm Long Sơn kia ra vẻ đạo mạo, thế nhưng việc này lại lộ ra một tia quỷ dị, tà khí, nếu Lâm Dịch đã gặp phải, như vậy cũng phải điều tra một phen.
Bằng không nếu như ba tu sĩ kia trở lại Tiềm Long Sơn, mời tu sĩ có tu vi cao hơn một chút ra ngoài. Như vậy Hải gia thôn này vẫn không thể may mắn thoát khỏi ma trảo.
– Chờ tới đêm đi tới Tiềm Long Sơn nhìn một cái, để xem Đông Độ Tiên Đảo này rốt cuộc là cái gì.
Lâm Dịch nghĩ ngợi một chút rồi nói.
Lâm Dịch trốn vào trong núi rừng, bố trí Tụ linh trận, tiếp tục hấp thu linh khí, cố gắng đề cao thực lực.
Màn đêm buông xuống, hai mắt Lâm Dịch khép hờ, tinh quang chợt lóe lên, nhẹ nhàng phun ra một hơi thở. Hơi thở hóa thành một đạo khí trụ màu lam đánh vào trên gốc cổ thụ che trời cách đó không xa.
Cổ thụ bị gẫy, Lâm Dịch không cảm thấy mệt mỏi chút nào mà bỗng nhiên đứng dậy, cầm Linh thạch còn lại thu vào trong túi.
Trải qua một ngày tu luyện, cuối cùng vẫn không thể đột phá tới Trúc Cơ Kỳ, thế nhưng đã đạt đến Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong.
Lâm Dịch nhìn phía phương hướng Tiềm Long Sơn, lẩm bẩm nói:
– Để cho ta nhìn xem rốt cuộc Đông Độ Tiên Đảo này cất giấu huyền cơ gì nào.