Mười bốn người ban nãy đang lẩn quẫn giữa ranh giới sinh tử, chỉ có một người sống sót, lúc này hoàn toàn trái ngược. Không thể ngờ tuyệt đại đa số người đều còn sống, đây chính là điều mà Độc Cô Bại Thiên hy vọng.
Lý Thi vẫn ngồi yên như vậy trước mặt Độc Cô Bại Thiên cả một thời thần, trong lòng muôn vàn cảm khái. Sau khi nhân loại xuất hiện thì vấn đề sinh tử luôn làm khốn khổ con người, rốt cuộc không biết có bao nhiêu người đã cố gằng tìm lởi giải, lại có bao nhiêu người vượt qua được nó? Chắc chắn, nhất định đã có người dễ dàng vượt qua, nếu không thì sẽ không có nhiều thần thoại được lưu truyền như vậy.
Đúng lúc này đám huynh đệ của Độc Cô Bại Thiên lục tục tỉnh dậy đã nhiều, tỉnh dậy trước tiên là Tư Đồ Hạo Nguyệt, nhìn thấy xung quanh la liệt thi thể không kềm nổi hét lên: “a, “lão thử tinh”, “ải đông qua” cả hai tên này đáng chết vạn lần cuối cùng chúng nó cũng đã mất mạng rồi, Ngạo Nguyệt, Mẫn Nguyệt, Bại Thiên, các người làm sao lại chết hết thế này, ta sao lại còn sống hả? ô ô……”
Lý Thi không nhẫn tâm nhìn thiếu niên này chịu thêm đã kích, “An tâm đi, bôn họ không bị gì đâu, chỉ là bị hôn mê thôi hà”
“Ah, thật không?”
“Đúng vậy đó”
Lúc này huynh đệ của Độc Cô Bại Thiên cũng tỉnh dậy hết, vừa “mới chết” giờ “sống lại” mỗi người đều cảm thấy kì lạ
“Cuối cùng đã xảy ra việc gì? Chúng ta hình như đã chết, đang ở tại cõi u minh. Không đúng, người chết rồi làm sao còn cái bóng nè?”
“Chúng ta không phải đang nằm mộng chứ? Không được, ta phải cắn ngón tay mới được xem có đau không. Sao lại không thấy đau thế này, không tốt rồi, chúng ta thật đã chết rồi.” Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
“Úi, tên mập chết tiệt, ngươi sao lại cắn tay ta hả thằng khốn? Ở đây có thanh đao, ta chặt cái giò heo của ngươi, ngươi sẽ có cảm giác liền hà. Á, ngươi dám bỏ chạy……”
” Ái ui, đau quá, chúng ta không chết, tốt quá rồi.”
Chúng nhân đồng loạt hoan hô, chết đi sống lại, những người này làm sao có thể tưởng tượng được kỳ tích lại phát sinh trên người mình, sao không vui mừng cho được.
Nhìn cả đám người kêu la nhảy nhót, Lý Thi không nhịn được phải bậ cười.
Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói: “Tỷ phu của ta sao còn chưa tỉnh lại?” Chúng nhân đồng loạt nhìn Độc Cô Bại Thiên cùng Lý thi, nhìn thấy trên y phục màu trắng của Lý Thi có một vệt máu, liền lộ ra thần sắc ám muội.
Nhìn thấy mọi người nhìn mỉnh với anh mắt cổ quái, Lý thi không cần tưởng tượng cũng biết họ đang nghĩ gì. Nàng nhanh chóng thấy phẫn nộ, biết rằng có cố ý giải thích cũng không có nghĩa lý gì, nộ khí trùng trùng nhìn sang chỗ khác.
Biểu tình của mọi người đều lộ vẻ “quả nhiên như thế”
Cả bọn kéo đến bên cạnh Độc Cô Bại Thiên, thấy khuôn mặt hắn có nét cười, an nhàn nằm đó. Tư Đồ Hạo Nguyệt nói: “các ngươi xem tên tiểu tử này, ngủ mà vẫn cười vừa nãy chắc hưng phấn lắm.”. Vừa nói vừa chăm chú nhìn Lý Thi, mọi người tỏ vẻ như đã minh bạch. Lý Thi sớm đã không nói được lời nào.
Tên mập trong đám lưu manh hình như có học qua một ít y thuật, ngồi xổm xuống lật mí mắt ra nhìn rồi nói: “Ồ, Bại Thiên lão đại hình như bị mắc bệnh đỏ mắt, chắc không phải thấy ta “khôi ngô” hơn ngươi đấy chứ”
Tư Đồ Ngạo Nguyệt kêu to lên: “Phì, thần thể ngươi như “thịt thối” mà coi là “khôi ngô”, ngươi nhất định đố kị ta anh tuấn hơn ngươi”
Chúng nhân như cùng hẹn nhau đồng thanh kêu lên “Yêu quái đầu heo”
“……” Tư Đồ Ngạo Nguyệt cứng họng
Tên mập đột nhiên rống lên ” a……. Bại Thiên hình như không hô hấp.” sau đó lại nói “ba”, “ba” đánh hai bạt tai vào mặt. “Tiểu tử ngươi còn giả chết dọa bọn ta đấy à.”
Độc Cô Bại Thiên tưởng như động đậy nhưng vẫn nằm yên, mặt lộ vẻ tươi cười.
Tên mập run rẩy lấy tay đặt lên ngực hắn, mọi người đều không dám thở khẩn trương nhìn hắn.
“Bại Thiên chết rồi”
“Cái gì!”
“Không thể, ta không tin.”
“Tỷ phu không thể chết”
Tư Đồ Hạo Nguyệt đột nhiên hét lớn: “Chính là nữ nhân này đã giết Bại Thiên, ban nãy ả còn ngồi bên cạnh Bại Thiên ở đằng kia, ả còn nói dối ta rằng Bại Thiên chĩ hôn mê thôi.”
“Đúng, nhất định là ả”
…………
…………
…………
Mọi người khóc thét lên, vừa khóc vừa kêu la.
Tư Đồ Ngạo Nguyệt phất tay cả đám ngừng khóc. “Lý cô nương sau cùng đã xảy ra việc gì? Bại Thiên có mạo phạm cô nương đi nữa, cô nương cũng không thể giết hắn chứ.”
Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói vào: “Đúng, không có tình càm thì từ từ bồi dưỡng them, cô nương quá nhẫn tâm đó.”
Tư Đồ Hạo Nguyệt khoa trương lộ vẻ bi thương nói: “Cô nương làm thế không nghĩ đến hài tử trong bụng cô nương sao, sinh ra đã không có phụ thân, hài tử này thật đáng thương mà!”
Lý Thy choáng váng mặt mày, vừa xấu hổ vừa tức, hung hăng trừng mắt nhìn bọn chúng rồi nói: ” sự tình không như các người tưởng tượng đâu, Độc Cô Bại Thiên vì cứu các người nên chết đó.” Tiếp đó Lý Thi chế ra một câu chuyện động lòng người: Độc Cô Bại Thiên đối diện với mấy chục người mà không sợ hãi, hóa bi thương thành sức mạnh, phát huy hết tiềm năng trong co thể, công lực trong nháy mắt tăng gấp bội. Sau đó dũng mảnh giết địch, mang hết địch nhân giết hết, bản thân cũng bị trọng thương. Nhưng hắn không lo đến an nguy của bản thân, tự thân mang hết tinh nguyên truyền qua mình huynh đệ, các người mới được cứu sống, hắn thì từ chối con đường sống. Bên canh đó, Lý Thi còn khiến cho mình rơi lệ, làm chúng nhân không hoài nghi tí nào.
Còn sự tình liên quan đến Tinh Nguyên Thạch nàng không thể nói cho đám lưu manh này được, có khả năng cả võ lâm đại lục sẽ phân tranh, vạn nhất có người tiết lộ ra, sẽ là một phiền phức lớn. Đương nhiên, cả việc bản thân bị Độc Cô Bại Thiên chọc ghẹo cũng không thể nói, vệt máu trên y phục của bản thân do trợ giúp hắn giết địch, không cẩn thận bị dính máu.
Tiếng khóc vang lộng
“Bại Thiên, chúng ta đã hại chết ngươi rồi.”
“Tỷ phu………”
…………
…………
…………
“Không phải, đều là do hai tên cặn bả kia hại chết, chúng nó đã hai chết bại Thiên, hãy giết them chúng nó một ngàn lần nữa để báo cừu đi.”
Mọi người như điên cuồng nhặt đao kiếm dưới đất hướng về hai người”ải đông qua” và “lão thữ tinh”, đáng thương cho hai tên công tử xấu xa sau khi chết còn bị người ta trút giận phân thây.
Mọi người vứt hết đao kiếm sau đó ôm đầu khóc.
“Bại Thiên, chúng ta đã hại ngươi rồi……”
“Tỷ phu, anh không phải nói sẽ sống đến trăm tuổi à, ô ô……..”
…………
…………
…………
“Người ta thường nói người tốt sống không thọ, người xấu thì sống nghìn năm, ngươi sao lại không sống thêm nghìn năm nữa. ô…….”
Nghe cả nữa ngày, Lý Thi mới thấy câu nói này là đúng. Đúng rồi, tên hỗn đản này sao lại chết sớm thế được, cơn giận của mình còn chưa tan mà.
Nàng đi đến bên cạnh Độc Cô Bại Thiên, tay giơ lên đánh xuống ba chưởng, “chát chát chat”, “dậy mau, ngươi là tên hỗn đản, ta còn chưa tìm ngươi báo cừu mà.”
Cả bọn dừng khóc ngay, cổ quái nhìn nàng. Lý Thi thấy không hay, biểu hiện của nàng thật không phù hợp với lời giải thích đơn giản lúc nãy. Nàng biết càng nói càng gây hiểu lầm, không thèm để ý đến cả đám, mà bỏ đi ra chỗ khác khọng nói lời nào.
“Chúng ta cùng mang thi thể Bại Thiên quay về trấn nào.” Tư Đồ Hạo Nguyệt nói
Mẫn Nguyệt nói: “Mọi người đừng nên đau khổ nữa, không chừng tỷ phu trên trời đang cười chúng ta nhu nhược đó.”
Ngạo Nguyệt liền nói: “cũng chưa chắc, tên này bình thường hư hỏng như vậy, khi xuống địa ngục có khi lại sám hối”
Tên mập làm ra vẻ đau buồn rồi nói: “m Phủ từ nay không còn yên tĩnh nữa rồi.”
Cuối cùng Lý Thi cũng minh bạch vì sao Bại Thiên lại có những hành động xấu xa như vậy, có đám bằng hữu như thế này thì là chuyện đương nhiên. Bất quá cũng có khả năng khác: chính là đám bằng hữu của hắn vì quen hắn nên cũng thành như vậy.
Cuối cùng rút ra kết luận: đám đê tiện, hạ lưu, vô sĩ, có nghĩa khí thật nhưng cũng vẫn là đám lưu manh.