Bầu Trời Sụp Đổ

Chương 14



Dana và Matt Baker ngồi trong phòng họp ở WTN.

– Ralph Benjamin sang Pháp thăm con trai, Dana giải thích. Bỗng nhiên một hôm mất thứ giấy tờ tuỳ thân của ông ta để ở phòng khách sạn biến mất. Ngày hôm sau chúng xuất hiện trở lại, nhưng không có quyển hộ chiếu. Matt, ăn cắp giấy tờ của Benjamin và khai với cảnh sát mình là nhân chứng của vụ tai nạn chính là kẻ đã giết Paul Winthrop.

Matt Baker yên lặng hồi lâu, rồi nói:

– Đã đến lúc phải báo cho cảnh sát biết vụ này, Dana. Nếu cô đúng, tức là chúng ta đang truy lùng tên chủ mưu máu lạnh đã giết hại sáu mạng người. Tôi không hề muốn cô là người thứ bảy. Elliot rất lo cho cô. Ông ấy cho là cô đã đi quá xa rồi!

– Chúng ta chưa thể báo cảnh sát được, Dana phản đối. Mọi thứ vẫn là suy diễn. Chúng ta không có bằng chứng. Chúng ta không biết sát nhân là ai, và chúng ta không biết động cơ của chúng.

– Tôi có một linh cảm xấu về chuyện này. Càng ngày nó càng trở nên nguy hiểm. Tôi không muốn cô gặp phải chuyện gì.

– Tôi cũng vậy, Dana nói với vẻ nghiêm túc.

– Bước tiếp theo của cô?

– Tìm xem Julie Winthrop đã thật sự gặp phải chuyện gì!

***

– Ca phẫu thuật đã thành công.

Rachel từ từ mở mắt ra. Cô đang nằm trên giường bệnh viện. Cô mệt mỏi nhìn Jeff.

– Nó đã mất chưa?

– Rachel…

– Em sợ lắm. Cô cố kìm nước mắt. Em không còn là phụ nữ nữa. Sẽ chẳng còn ai yêu em cả.

Anh nắm lấy bàn tay run rẩy của cô.

– Em sai rồi. Anh không hề yêu em vì bộ ngực của em, Rachel. Anh yêu em vì em chính là em là một con người sôi nổi tuyệt vời.

Rachel cố gượng cười.

– Chúng ta đã thật sự yêu nhau, phải không Jeff!

– Ừ! Em mong… Cô nhìn xuống bộ ngực mình, mặt nhăn lại.

– Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau.

Cô nắm chặt tay anh.

– Em không muốn cô đơn, Jeff. Cho đến khi chuyện này kết thúc. Xin đừng bỏ em lại một mình.

– Rachel, anh phải…

– Không. Em không biết phải làm gì nếu anh bỏ đi.

Một nữ y tá đi vào phòng.

– Xin phép ông, ông Connors.

Rachel không muốn buông tay Jeff.

– Anh đừng đi.

– Anh sẽ quay lại.

***

Chiều muộn hôm ấy, chuông điện thoại di động của Dana reo vang. Nàng chạy vào phòng cầm nó lên.

– Dana. Đó là Jeff.

Nàng thấy hơi hồi hộp khi nghe giọng anh.

– Chào anh, anh vẫn khoẻ chứ, anh yêu?

– Anh khoẻ.

– Rachel thế nào rồi?

– Ca phẫu thuật thì tốt nhưng Rachel suy sụp lắm.

– Jeff, một phụ nữ không thể tự nhận xét mình chỉ qua bộ ngực…

– Anh biết, nhưng Rachel không phải là “típ” người giống em. Cô ấy đã nhận xét bản thân mình qua vẻ bề ngoài từ năm mười lắm tuổi. Cô ấy là một trong những người mẫu được trả lương cao nhất thế giới. Nhưng bây giờ Rachel đang nghĩ với cô ấy tất cả đã chấm hết. Rachel cảm thấy mình là một quái vật và tin rằng mình không còn mục đích gì để sống nữa!

– Thế anh định làm gì?

– Anh sẽ ở lại cùng cô ấy thêm vài ngày và giúp cô ấy thu xếp nhà cửa. Anh nói chuyện với bác sĩ rồi. Ông ấy đang đợi kết quả xét nghiệm để xem bệnh đã hết hẳn chưa. Họ nghĩ là cô ấy vẫn phải được trị liệu bằng phương pháp hoá học.

Dana không thể nói gì được nữa.

– Anh nhớ em, Jeff nói.

– Em cũng nhớ anh, anh yêu. Em đã mua quà Giáng sinh cho anh.

– Giữ chúng cho anh.

– Vâng.

– Em có thu hoạch được thông tin gì sau các chuyến đi không?

– Vẫn không?

– Nhớ lúc nào cũng bật máy nhé, Jeff nói. Anh sẽ gọi cho em bất kỳ lúc nào đấy.

– Em hứa. Dana mỉm cười.

– Hứa nhé. Bảo trọng, em yêu.

– Anh cũng vậy.

Cuộc nói chuyện kết thúc. Dana ngồi đó một lúc, nghĩ đến Jeff và Rachel. Nàng đứng dậy và đi vào bếp.

Bà Daley đang nói chuyện với Kemal.

– Thêm bánh ngọt nhé?

– Vâng, cảm ơn.

Dana lặng yên đứng quan sát hai người. Chỉ trong một thời gian ngắn bà Daley ở đây, Kemal đã thay đổi khá nhiều. Nó điềm tĩnh hơn, thoải mái và vui vẻ. Lòng Dana hơi nhói lên một chút ghen tỵ. Có lẽ mình không thích hợp với nó. Nàng nhớ lại những ngày dài dằng dặc ở phòng thu với vẻ có lỗi. Có lẽ một người như bà Daley nhận nó làm con nuôi thì hơn. Nàng cố xua đuổi ý nghĩ đó. Mình sao thế này, Kemal yêu mình cơ mà.

Dana ngồi xuống bàn.

– Cháu vẫn thích trường học mới chứ?

– Nó tuyệt lắm.

Dana cầm tay nó.

– Kemal, cô e là cô lại phải đi xa.

Nó nói với vẻ không lạ lẫm.

– Cũng được.

Thoáng ghen tỵ lại quay lại với nàng.

– Lần này cô đi đâu, cô Evans? Bà Daley hỏi.

– Alaska.

Bà Daley nghĩ ngợi một lát.

– Coi chừng bọn gấu xám ấy, bà ta khuyên nàng.

***

Chuyến bay từ Washington đến Juneau, Alaska mất chín giờ đồng hồ với một lần hạ cánh ở Seatle.

Trong sân bay Juneau, Dana đi đến quầy cho thuê xe.

– Tên tôi là Dana Evans. Tôi…

– Vâng, cô Evans. Chúng tôi có một chiếc Land Rover cho cô. Ô số mười. Mời cô ký vào đây.

Anh ta trao cho Dana chiếc chìa khoá và nàng đi ra bãi đỗ xe ở đằng sau toà nhà. Có mười hai chiếc xe nằm trong những ô đánh số. Dana đi về phía ô số mười. Một người đàn ông đang quỳ sau chiếc xe, hí húi sửa cái ống xả. Anh ta ngước lên lúc Dana vừa bước tới:

– Chỉ xiết lại ống bô thôi, thưa cô. Xong rồi. Anh ta đứng dậy.

– Cảm ơn. Dana nói.

Anh ta nhìn nàng lái chiếc xe đi xa.

Trong tầng hầm của toà nhà Chính phủ, một người đàn ông đang chăm chú theo dõi bản đồ kỹ thuật trên màn hình máy tính. Ông ta nhìn chiếc Land Rover màu trắng rẽ sang phải.

– Mục tiêu đi về phía đồi Starr.

Juneau là một sự ngạc nhiên lớn với Dana. Đầu tiên nó hiện ra như một thành phố lớn, nhưng những con phố hẹp quanh co lại mang lại cho thủ phủ của bang Alaska dáng vẻ một của thị trấn nhỏ náu mình trong vùng đất hoang vu lạnh lẽo.

Dana đã đăng ký tại khách sạn Quán Trọ nổi tiếng ở Waterfront, nguyên là một nhà thổ, nằm ngay tại trung tâm thành phố.

– Cô đến đúng thời gian trượt tuyết lắm. Người nhân viên lễ tân nói. Bây giờ đang là mùa tuyết rơi rất đẹp. Cô có đồ trượt tuyết chưa?

– Không, tôi…

– À, cửa hàng đồ trượt tuyết ở ngay cửa bên. Tôi tin chắc là họ sẽ có mọi thứ mà cô cần.

– Cảm ơn! Dana nói. Đó là một điểm khởi đầu tốt.

Nàng mang đồ đạc lên phòng rồi đi sang cửa hàng đồ trượt tuyết.

Người bán hàng nói không ngớt mồm. Lúc Dana bước vào, anh ta bắt đầu.

– Chào. Tôi là Chad Donohue. Cô đến đúng chỗ rồi đấy. Anh ta chỉ một đống ván trượt. Chúng tôi vừa mới nhập loại Freeriders về. Loại này rất thuận tiện khi xử lý các cú nhảy. Anh ta chỉ một đống khác. Hay là… đây là loại Salomon X – Scream 9s. Loại này lúc nào cũng đắt hàng. Năm ngoái chúng tôi bán hết và không thể nhập nổi một chiếc nào nữa.

Anh ta trông thấy sự nôn nóng trên mặt Dana và vội vàng chuyển sang một loạt khác.

– Nếu cô thích, chúng tôi còn có loại Vocal Vertigo G30 hoặc Atomic 10.20. Anh ta liếc Dana với vẻ hy vọng. Cô thích loại…

– Tôi đến để hỏi vài thông tin.

Mặt anh ta lộ rõ sự thất vọng.

– Thông tin?

– Vâng. Julie Winthrop có mua ván trượt ở đây không?

Anh ta nhìn kỹ Dana.

– Có. Thực tế là cô ấy thường dùng loại Voland Ti hàng đầu. Cô ấy thích chúng. Điều khủng khiếp đã xảy ra với cô ấy ở Eaglecrest.

– Cô Winthrop có phải là tay trượt tuyết giỏi không?

– Giỏi? Cô ấy là số một. Cô ấy có cả một va ly giải thưởng.

– Cô ấy đến đây một mình à?

– Theo tôi được biết thì đúng như thế. Anh ta lắc đầu. Điều ngạc nhiên là cô ấy biết rõ Eaglecrest như lòng bàn tay vậy. Năm nào cô ấy chả trượt tuyết ở đây. Một tai nạn như thế không thể xảy ra với một người như vậy ấy được, cô nghĩ có đúng không?

Dana chậm rãi trả lời:

– Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.

***

Sở cảnh sát Juneau ở Waterfront chỉ cách khách sạn Quán Trọ có hai đoạn đường.

Dana bước vào căn phòng đón tiếp nhỏ có treo cờ bang. Alaska, cờ Juneau và cờ Mỹ. Phòng được trải thảm xanh, ghế bành và các ghế con đều mang màu xanh.

Một sĩ quan mặc cảnh phục hỏi:

– Tôi có thể giúp gì cho cô?

– Tôi muốn hỏi một vài thông tin về cái chết của Julie Winthrop.

Anh ta cau mày.

– Thế thì cô phải hỏi Bruce Bowler. Anh ta là người đứng đầu đội cứu hộ Sea Dog. Văn phòng ở tầng trên, nhưng giờ này anh ta đi vắng rồi.

– Anh có biết anh ta đang ở đâu không?

Viên sĩ quan xem đồng hồ.

– Ngay bây giờ thì cô có thể gặp được anh ta ở Hanger on the Wharf. Cách đây hai dãy phố, trên đường Marine.

– Cảm ơn anh.

***

Hanger on the Wharf là một quán ăn lớn, đông nghẹt khách đến ăn trưa.

Ông chủ quán nhìn Dana.

– Xin lỗi, bây giờ chúng ta chưa có bàn. Khoảng hai mươi phút nữa…

– Tôi muốn gặp ông Bruce Bowler. Ông có…Ông ta gật đầu.

– Bruce hả? Anh ta ngồi bàn trong.

Dana nhìn theo tay ông ta. Một khuôn mặt vui vẻ cùng với thân hình vạm vỡ, trạc tuổi bốn mươi, ngồi một mình.

– Cảm ơn. Dana đi về phía bàn của anh ta. Ông Bowler phải không ạ?

Anh ta ngước mắt lên.

– Vâng.

– Tôi là Dana Evans. Tõi cần ông giúp một việc.

Anh ta mỉm cười.

– Cô may mắn đấy. Chúng tôi còn đúng một phòng. Tôi sẽ gọi cho Judy.

Dana bối rối nhìn anh ta.

– Xin lỗi ông nói gì?

– Không phải cô định hỏi về quán trọ Cozy Log của chúng tôi sao?

– Không. Tôi muốn hỏi chuyện ông về Julie Winthrop.

– Ồ! Anh ta tỏ vẻ xấu hổ. Xin lỗi cô. Mời cô ngồi. Judy và tôi có một quán trọ nhỏ ở ngoại ô thành phố. Tôi nghĩ là cô đang cần một căn phòng trống. Cô đã ăn trưa chưa?

– Chưa, tôi…

– Thế thì ăn luôn cùng tôi. Anh ta nở một nụ cười dễ chịu.

– Cảm ơn, Dana nói.

Khi Dana gọi món xong, Bruce Bowler hỏi:

– Cô muốn biết chuyện gì về Julie Winthrop?

– Về cái chết của cô ấy. Có thể coi đó không phải là một tai nạn không?

Bruce Bowler cau mày.

– Ý của cô là cô ấy có ý định tự tử?

– Không. Ý tôi là liệu… liệu có kẻ nào đó muốn giết cô ấy.

Anh ta chớp mắt.

– Giết Julie? Không thể. Đó là một vụ tai nạn.

– Anh có thể kể lại sự việc cho tôi nghe được không?

– Được! Bruce Bowler nghĩ ngợi, không biết nên bắt đầu từ đâu. Ở đây có ba kiểu dốc trượt khác nhau. Đầu tiên là loại dễ nhất, như Muskey, Dolly Varder, Sourdough… Loại khó hơn thì có Sluice Box, Mother Lode, Sundance… Khó nữa là Insane, Spruce Chute, Hang Ten… Và trong đó thì Steep Chutes là khó nhằn nhất.

– Và Julie Winthrop thường trượt ở…

– Steep Chutes.

– Cô ấy là một tay trượt lão luyện chứ?

– Chắc chắn là vậy, Bruce Bowler trả lời. Anh ta lưỡng lự. Đó mới là điểm bất thường.

– Bất thường thế nào?

– À, thứ năm nào cũng có buổi trượt tối từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối. Rất đông người tham gia buổi trượt này. Đến chín giờ thì tất cả đều trở về, trừ Julie. Chúng tôi bổ đi tìm và thấy xác cô ấy ở đáy đường Steep Chutes. Cô ấy bị lao vào một thân cây. Và chết ngay lập tức.

Dana nhắm mắt lại, cảm giác nỗi sợ hãi và cơn đau mà Julie đã trải qua.

– Vậy… vậy lúc tai nạn xảy ra thì cô ấy có một mình thôi à?

– Vâng. Người ta thường trượt tuyết cùng nhau, nhưng đôi khi những người xuất sắc nhất lại thích trượt một mình. Chúng tôi đã dựng biển báo hiệu ranh giới, và những ai phải liều mạng lắm mới dám vượt qua. Julie Winthrop đã trượt tuyết ở bên ngoài ranh giới, trên một đường trượt đã bị đóng cửa. Chúng tôi phải tốn khá thời gian mới tìm thấy xác cô ấy.

– Ông Bowler, khi có người mất tích thì các ông phải làm những việc gì?

– Ngay khi được thông báo, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm bằng cách gọi điện cho những bạn bè của người đó hỏi xem người đó có ở cùng họ không. Rồi chúng tôi sẽ gọi cho các quán rượu. Việc đó nhằm giúp các thành viên trong đội cứu hộ khỏi mất thời gian đi tìm những kẻ say xỉn ngồi chôn thân trong quán.

– Và nếu người đó thật sự mất tích? Dana hỏi.

– Chúng tôi đi lấy nhận dạng, hỏi trình độ trượt tuyết hỏi, nơi cuối cùng người đó xuất hiện là chỗ nào. Chúng tôi luôn hỏi xem người đó có camera không.

– Tại sao vậy?

– Nếu có, nó sẽ cho chúng tôi biết những nơi mà người đó đã đi qua. Chúng tôi phải kiểm tra trường hợp người đó có phương tiện giao thông và đã trở về thành phố. Nếu chừng đó không đem lại kết quả gì, chúng tôi sẽ giả thiết người đó đã vượt qua ranh giới khu vực trượt. Lúc đó sẽ yêu cầu sự trợ giúp của cảnh sát bang Alaska và họ sẽ điều trực thăng đến. Mỗi khu vực tìm kiếm có bốn người, còn trực thăng thì liên tục tuần tiễn qua khắp các khu vực.

– Mất nhiều công sức quá nhỉ.

– Dĩ nhiên. Nhưng cô nên nhớ khu trượt tuyết ở đây rộng tất cả sáu trăm ba mươi mẫu, và trung bình mỗi năm chúng tôi phải thực hiện bốn mươi vụ tìm kiếm. Đa số là thành công. Bruce Bowler nhìn bầu trời lạnh lẽo qua cửa sổ. Tôi đã mong là vụ này cũng vậy. Anh ta quay sang Dana. Dù sao thì đội tuần tra cũng phải rà soát hàng ngày sau khi thang máy đóng cửa.

– Người ta bảo cho tôi biết rằng Julie Winthrop quen trượt trên Eaglecrest.

Anh ta gật đầu.

– Đúng. Nhưng trên đó không có gì bảo đảm cả. Có thể gặp mây mù, có thể mất phương hướng, hoặc đơn giản là không may. Cô Winthrop tội nghiệp đã không may.

– Làm thế nào các anh tìm được xác cô ấy?

– Mayday tìm thấy.

– Mayday?

– Đó là con chó xuất sắc của chúng tôi. Đội cứu hộ có giống chó đen Labrados và chó chăn cừu. Lũ chó rất đắc dụng. Chúng theo dấu hơi người mà nạn nhân để lại. Rồi khi tìm thấy, chúng tôi đưa một người cắt bom đến hiện trường, và khi…

– Người cắt bom.

– Là cái xe trượt tuyết của chúng tôi. Chúng tôi mang xe của Julie Winthrop về trên chiếc Stokes. Ba nhân viên cứu thương kiểm tra cô ấy bằng máy EKG rồi chụp ảnh và gọi điện cho dịch vụ lễ tang. Họ đưa xác cô ấy về bệnh viện địa phương Bartlett.

– Không ai biết tai nạn xảy ra thế nào à?

Anh ta nhún vai.

– Tất cả những gì chúng tôi biết là cô ấy va vào một cây vân sam lớn. Đó quả là một cảnh tượng chẳng đẹp đẽ gì.

Dana nhìn Bruce Bowler một lát.

– Có thể cho tôi lên xem Eaglecrest không?

– Sao lại không? Ăn trưa xong tôi sẽ đưa cô lên đó.

Anh ta lái chiếc Jeep tới trước một toà nhà hai tầng ở chân núi.

Bruce Bowler bảo Dana:

– Đây là nơi chúng tôi họp và chuẩn bị các kế hoạch tìm kiếm và cứu hộ. Chúng tôi mang các dụng cụ trượt tuyết cho thuê lên đây và có đầy đủ các thứ cho những ai cần chúng. Chúng ta sẽ đi thang máy lên đỉnh núi.

Họ vào hệ thống cáp treo, hướng lên đỉnh Eaglecrest.

Dana rùng mình.

– Tôi quên không nhắc cô. Với thời tiết này thì cô phải thật nhiều quần áo dạ mới đủ ấm.

Dana lại rùng mình.

– Tôi nhớ rồi.

– Julie Winthrop cũng lên bằng cái ghế này. Cô ấy có mang ba lô theo.

– Ba lô?

– Vâng. Trong đó có xẻng nhỏ để xúc tuyết, đèn hiệu có thể trông thấy trong phạm vi bốn lăm mét, la bàn. Anh ta thở dài. Dĩ nhiên, những thứ đó chẳng có ích gì khi bị va vào thân cây.

Họ đã lên gần đến nơi. Tới bậc thềm, họ bước ra một cách thận trọng, một người đàn ông xuất hiện.

– Ngọn gió nào đưa anh lên đây thế, Bruce? Có người mất tích à?

– Không. Tôi đưa người bạn lên xem vài thứ. Đây là cô Evans.

Họ chào nhau. Dana nhìn quanh. Một căn lều ấm áp đã gần như biến mất trong màn mây dày đặc. Julie Winthrop có vào đây trước khi đi trượt không. Có ai theo dõi cô ấy không? Có ai định giết cô ấy không.

Bruce Bowler quay sang Dana.

– Chỗ này là đỉnh núi rồi. Từ đây có thể nhìn xuống tất cả các con dốc phía dưới.

Dana nhìn xuống và bất giác nàng run bắn lên.

– Cô có vẻ lạnh cóng rồi, cô Evans. Tốt nhất là nên đi xuống thôi.

– Cảm ơn.

Dana vừa về đến khách sạn Quán Trọ ở Waterfront thì có tiếng gõ cửa. Nàng mở ra. Một người đàn ông cao lớn, da trắng bệch đứng đó.

– Cô Evans phải không?

– Vâng.

– Chào cô. Tên tôi là Nicholas Verdun. Tôi ở nhật báo Juneau Empire.

– Vâng!

– Tôi được biết là cô đang điều tra về cái chết của Julie Winthrop. Chúng tôi định viết một bài báo về chuyện này.

Một tiếng chuông vang lên trong đầu Dana.

– Tôi e là các ông đã nhầm lẫn rồi. Tôi không thực hiện cuộc điều tra nào cả.

Ông ta hoài nghi nhìn nàng.

– Tôi nghe…

– Chúng tôi đang thực hiện một chương trình vòng quanh thế giới về trượt tuyết. Đây chỉ là một điểm dừng thôi.

Ông ta đứng tần ngần giây lát.

– Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền cô.

Dana nhìn theo ông ta rời khỏi. Làm sao người này biết được mình đang làm gì ở đây? Nàng gọi điện đến toà báo Juneau Empire.

– A lô. Làm ơn cho tôi nói chuyện với phóng viên Nicholas Verdun… Nàng lắng nghe một lát. Không có ai tên như thế ạ? Cảm ơn.

Việc thu dọn hành lý mất mười phút. Mình phải đi khỏi đây và tìm một chỗ khác. Nàng bỗng nhớ lại. Không phải cô định hỏi về quán trọ Cozy Log của chúng tôi sao? Cô may mắn đấy. Chúng tôi còn đúng một phòng. Dana đi xuống tiền sảnh và thanh toán. Nhân viên lễ tân chỉ đường đến quán trọ và đưa cho nàng một tấm bản đồ nhỏ.

***

Trong tầng hầm của toà nhà chính phủ, người đàn ông nhìn bản đồ trên máy tính và nói:

– Đối tượng đi về trung tâm thành phố, phía tây.

Quán trọ Cozy Log là căn nhà gỗ một tầng gọn gàng theo kiểu Alaska, cách trung tâm Juneau nửa giờ đi xe.

– Tốt. Dana bấm chuông và cánh cửa được mở ra bởi một phụ nữ hấp dẫn, tươi cười, khoảng ngoài ba mươi.

– Xin chào. Tôi có thể giúp gì?

– Vâng. Tôi đã gặp chồng bà, và ông ấy nói rằng ở đây còn một phòng trống.

– Vâng. Tôi là Judy Bowwler.

– Dana Evans.

– Mời cô vào.

Dana bước vào và nhìn quanh. Nhà trọ bao gồm một căn phòng khách rộng rãi, thoải mái với một lò sưởi bằng đá, một phòng ăn cho khách, hai phòng ngủ có buồng tắm riêng.

– Tôi nấu nướng ở đây, Judy Bowwler nói. Cũng khá tốt.

Dana mỉm cười.

– Vâng.

Cô ta dẫn nàng về phòng. Nó sạch sẽ và có vẻ ấm cúng. Dana dỡ hành lý ra.

Có một cặp vợ chồng cũng trọ ở đây và họ nói chuyện với nhau một cách bình thường. Không ai trong số họ nhận ra Dana.

Sau bữa trưa, Dana lái xe vào thành phố. Nàng vào một quán rượu ở Cliff House và gọi đồ uống. Tất cả các nhân viên ở đây đều rám nắng và mạnh khoẻ. Dĩ nhiên.

– Thời tiết đẹp quá nhỉ, Dana bắt chuyện với tay pha rượu trẻ tuổi tóc vàng.

– Ừ! Trời này trượt tuyết thì nhất.

– Anh có hay trượt tuyết không?

Anh ta mỉm cười.

– Mỗi khi tôi có thể trốn làm.

– Với tôi thì trò đấy quá nguy hiểm, Dana thở dài. Một người bạn của tôi đã chết ở đây hồi mấy tháng trước.

Anh ta đặt cái ly vừa lau xuống.

– Chết?

– Ừ Julie Winthrop.

Anh ta xịu mặt xuống.

– Cô ấy hay đến đây lắm. Một phụ nữ dễ thương.

Dana nhô người về phía trước.

– Nghe nói đó không phải là tai nạn.

Cặp mắt anh ta mở to.

– Ý cô là sao?

– Tôi nghe người ta nói cô ấy bị giết.

– Bị giết? Anh ta nói một cách ngờ vực. Không thể nào. Đó là một vụ tai nạn.

***

Hai mươi phút sau Dana đã ngồi nói chuyện với người pha rượu trong khách sạn Prospector.

– Trời đẹp quá nhỉ.

– Trượt tuyết là hợp nhất, anh ta nói.

Dana lắc đầu.

– Với tôi thì quá nguy hiểm. Một người bạn của tôi đã chết khi đang trượt tuyết ở đây. Có lẽ anh cũng gặp cô ấy rồi. Julie Winthrop ấy.

– Ồ, vâng. Tôi thích cô ấy lắm. Ý tôi là, cô ấy không lên mặt ta đây như một vài người khác. Cô ấy thực sự rất hoà đồng.

– Nghe nói cái chết của cô ấy không phải là tai nạn đâu.

Nét mặt người pha rượu lập tức thay đổi.

– Tôi biết rõ là không phải mà. Anh ta hạ thấp giọng run run.

Tim Dana đập mạnh hơn.

– Thật à?

– Chắc chắn là thế. Anh ta làm ra vẻ bí ẩn. Cái bọn Martians khốn kiếp…

***

Nàng đang ở trên đỉnh núi Ptarmigan, cảm thấy cơn gió lạnh buốt quất vào người. Nàng nhìn xuống thung lũng phía dưới, cô quyết định xem có nên trở về không, thì bỗng nhiên lĩnh một cú đẩy phía sau lưng và nàng lăn xuống con dốc, nhanh dần nhanh dần, hướng về phía một thân cây lớn. Trước khi lao vào nó, nàng bật dậy, hét lên.

Dana ngồi trên giường, run lẩy bẩy. Có phải đó là điều xảy ra với Julie Winthrop? Ai đã đẩy cô ấy vào cái chết?

***

Elliot Cromwell đã không giữ nổi kiên nhẫn.

– Matt, khi nào thì Jeff Connor mới về? Chúng ta cần cậu.

– Sẽ sớm thôi. Cậu ấy vẫn gọi điện về cho tôi mà.

– Thế còn Dana thì sao?

– Tôi cũng đang mong cô ấy về đây. Tỷ lệ người xem bản tin tối của chúng ta đang có chiều hướng giảm đi.

Matt Beker nhìn Cromwell và tự hỏi vì sao ông ta lại quan tâm đến vậy.

***

Buổi sáng thức giấc, Dana mặc quần áo và lái xe vào trung tâm thành phố.

Trong lúc chờ máy bay ở phi trường, Dana để ý thấy một người đàn ông ngồi trong góc cứ nhìn mình hết lần này đến lần khác. Hắn ta trông vừa quen vừa lạ. Chiếc áo khoác hắn mặc màu xám xịt và điều này gợi cho nàng nhớ đến một người. Và Dana đã nhớ ra, qua thái độ của chúng. Cả hai đều tỏ ra kiêu ngạo một cách khó chịu. Chúng nhìn nàng bằng cặp mắt gần như khinh miệt. Và nàng cảm thấy ớn lạnh. Sau khi Dana lên máy bay, hắn ta rút điện thoại di động ra gọi rồi rời khỏi sân bay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.