Thành phố nào cũng có nhịp điệu riêng của nó, và Rome cũng vậy. Trong lịch sử, nó đã từng là một đế chế hùng mạnh suốt nhiều thế kỷ. Và nó vẫn tiếp tục nhịp sống đều đặn của mình, ngày lại qua ngày, không có gì phải vội vã.
Dana chưa một lần quay lại Rome từ hồi nàng mười hai tuổi, khi bố mẹ lần đầu đưa nàng đến đây. Máy bay đáp xuống sân bay Leonardo Da Vinci gợi lên trong nàng những ký ức xa xưa. Nàng nhớ ngày đầu tiên ở Rome đã được đi thăm đấu trường Colosseum, nơi những người Cơ đốc giáo bị ném cho đàn sư tử dày vò. Suốt cả một tuần sau đó nàng không tài nào nhắm mắt nổi.
Nàng và bố mẹ đã đi thăm Vatican, Spanish Steps, và nàng đã ném đồng lia xuống suối Trevi, thầm mong bố mẹ mình ngừng cãi nhau. Khi bố nàng ra đi, Dana có cảm giác dòng suối đó đã phản bội mình.
Nàng cũng đã xem biểu diễn vở Opera Otello ở Terme di Caracalla, đi tắm kiểu Roma, và đó là buổi chiều không bao giờ quên.
Nàng đã ăn kem ở tiệm Doney nổi tiếng trên đường Veneto và khám phá những con phố đông đúc ở Trastevere. Dana rất thích Rome và dân chúng ở đây.
Ai có thể tưởng tượng nổi sau bao nhiêu năm mình quay lại đây để tìm một tên giết người hàng loạt.
***
Dana đặt phòng tại khách sạn Ciceroni, gần Piazza Novona.
– Xin chào. – Tay quản lý nói với nàng. – Chúng tôi rất vui vì cô đã chọn khách sạn này, cô Evans. Theo tôi được biết thì cô sẽ ở lại đây hai ngày?
Dana lưỡng lự.
– Tôi cũng chưa chắc lắm.
Anh ta mỉm cười.
– Chúng tôi đã dành cho cô một căn phòng đẹp. Nếu có vấn đề gì, xin cô vui lòng cho biết.
Italy đúng là một đất nước thân thiện. Và Dana nghĩ đến những hàng xóm cũ của mình, Dorothy và Howard Wharton.
Tôi không biết làm sao họ lại biết tôi, nhưng họ đã cử người đến đây để thương lượng.
Với sự tò mò thôi thúc, Dana quyết định gọi điện cho vợ chồng Wharton. Nàng đã nhờ nhân viên khách sạn lấy số điện thoại của Công ty Italiano Ripristino.
– Làm ơn cho tôi nói chuyện với Howard Wharton.
– Xin cô vui lòng đánh vần.
Dana đánh vần tên anh ta.
– Cảm ơn, cô chờ cho một lát.
Cái một lát đó kéo dài đến năm phút. Rồi người phụ nữ cũng quay lại.
– Tôi rất tiếc. Ở đây không có ai là Howard Wharton cả.
Điều duy nhất là chúng tôi phải có mặt ở Rome vào ngày mai.
***
Dana gọi điện cho Dominick Romano, đang làm ở đài Italia 1.
– Dana đây. Tôi đến nơi rồi, Dominick.
– Dana. Tôi mừng quá. Khi nào thì mình gặp?
– Tuỳ anh.
– Cô đang ở đâu?
– Khách sạn Ciceroni.
– Cô gọi taxi và bảo họ đưa đến Toula. Ba mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó.
Toula nằm trên phố Della Loupa, là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất Roma.
– Xin chào. Rất vui vì được gặp cô mà không có quả bom nào bên cạnh.
– Tôi cũng vậy, Dominick.
– Chiến tranh thật phi nghĩa. – Anh ta lắc đầu. – Mẹ kiếp! Cô đến Rome làm gì thế?
– Tôi đến gặp một người.
– Và tên của con người may mắn đó?
– Vincent Macino.
Nét mặt Dominiek Romano thay đổi.
– Sao cô lại muốn gặp ông ta?
– Có lẽ là không có gì, nhưng tôi đang theo một vụ điều tra. Kể cho tôi nghe về Macino đi.
Dominick Romano suy nghĩ rất lâu trước khi cất lời.
– Macino là bộ trưởng thương mại. Đứng sau ông ta là mafia. Vị thế của ông ta rất lớn. Bỗng nhiên ông ta từ bỏ một vị trí quan trọng và chẳng ai biết lý do vì sao.
Romano tò mò nhìn Dana.
– Cô có hứng thú gì ở ông ta?
Dana né tránh câu hỏi.
– Tôi biết là lúc từ chức thì Macino đang là đại diện của chính phủ đàm phán thương mại với Taylor Winthrop.
– Đúng. Và Winthrop đã kết thúc cuộc đàm phán với một người khác.
– Taylor Winthrop ở Rome trong bao lâu?
Romaco nghĩ một lát.
– Khoảng hai tháng. Macino và Winthrop trở thành bạn rượu với nhau. Và sau đó anh ta nói thêm. – Có cái gì đó không ổn.
– Cái gì?
– Ai mà biết được. Có hàng trăm câu chuyện các kiểu được thêu dệt lên. Macino có một đứa con gái duy nhất, tên là Pia và cô ta biến mất. Vợ Macino đã bị suy nhược thần kinh.
– Biến mất là ý nghĩa gì? Cô ta bị bắt cóc à?
– Không. Cô ta chỉ… – anh ta cố tìm từ thích hợp… – biến mất. Không ai biết chuyện gì xảy ra với cô ta.
Anh ta thở dài.
– Tôi có thể nói với cô, Pia rất đẹp.
– Bây giờ vợ Macino ở đâu?
– Theo tin đồn thì bà ta ở trại điều dưỡng!
– Anh có biết ở đâu không?
– Không. Cô cũng không muốn biết chứ, phải không.
Người phục vụ đến bên bàn.
– Tôi biết nhà hàng này. – Dominick Romano nói. – Cô có vui lòng để tôi gọi món giùm chứ?
– Vâng.
Bữa tối ngon miệng và câu chuyện trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn. Nhưng khi họ ra về, Romano nói:
– Dana, tránh xa Macino. Ông ta không phải loại người để cô hỏi chuyện đâu.
– Nhưng nếu ông ta…
– Quên ông ta đi. Chỉ một lời “omerta”(omerta – luật im lặng).
– Cảm ơn, Dominick. Tôi rất biết ơn về lời khuyên của anh.
***
Văn phòng của Vincent Macino nằm trong một toà cao ốc hiện đại do ông ta làm chủ trên đường Sardegna.
Một nhân viên bảo vệ cao to ngồi ở bàn lễ tân trong đại sảnh lát đá cẩm thạch.
Anh ta nhìn Dana đi vào.
– Chào cô, tôi có thể giúp gì.
– Tên tôi là Dana Evans. Tôi muốn gặp ông Vincent Macino.
– Cô có hẹn không?
– Không.
– Vậy thì xin lỗi cô.
– Anh nói với ông ấy là về chuyện Taylor Winthrop.
Anh ta nhìn Dana một lát rồi nhấc điện thoại lên và nói điều gì đó. Rồi anh ta dập máy. Dana chờ đợi.
Mình tìm gì ở thế giới này đây.
Chuông điện thoại reo, anh ta nhấc máy và lắng nghe. Rồi quay sang Dana.
– Tầng hai. Ở đó có người chờ cô.
– Cảm ơn.
– Xin mời.
Văn phòng của Vincent Macino nhỏ và không gây ấn tượng, khác hẳn những gì mà Dana đã hình dung.
Macino ngồi sau một chiếc bàn đã cũ, mòn vẹt. Ông ta khoảng ngoài sáu mươi, vóc dáng trung bình, ngực rộng, môi mỏng, tóc trắng và mũi khoằm, với cặp mắt lạnh lùng nhất mà Dana từng thấy. Trên bàn là tấm ảnh một thiếu nữ xinh đẹp lồng trong khung vàng.
Lúc Dana bước vào, Macino nói.
– Cô đến vì chuyện của Taylor Winthrop? – Giọng ông ta thâm trầm nhưng gay gắt.
– Vâng. Tôi muốn nói…
– Không có gì để nói hết, thưa cô. Ông ta đã chết cháy. Ông ta đang bị thiêu đốt dưới địa ngục, vợ và các con ông ta cũng vậy.
– Tôi có thể ngồi chứ, ông Macino.
Ông ta định nói: “Không”, nhưng rồi lại nói:
– Xin lỗi. Đôi khi tôi nổi giận lên và quên mất cả phép lịch sự. Mời cô ngồi!
Dana ngồi xuống đối diện ông ta.
– Ông bà Taylor Winthrop đang đại diện cho hai chính phủ đàm phán thương mại.
– Đúng.
– Và các ông trở thành bạn?
– Chỉ một thời gian ngắn thôi, mẹ kiếp.
Dana liếc tấm ảnh trên bàn.
– Có phải con gái ông không?
Ông ta không trả lời.
– Cô ấy đẹp quá.
– Đúng, nó rất xinh đẹp.
Dana bối rối nhìn ông ta.
– Cô ấy còn sống chứ?
Nàng thấy ông ta nhìn nàng chằm chằm, như đang cố suy nghĩ xem nên nói gì với nàng.
Cuối cùng khi cất tiếng ông ta nói.
– Còn sống? Cô cho tôi biết đi. – Giọng ông ta đầy căm hờn. – Tôi dẫn ông bạn người Mỹ Taylor Winthrop về nhà. Tôi giới thiệu hắn với con gái tôi. Cô có biết hắn trả lại tôi cái gì không? Hắn làm đứa con gái trong trắng của tôi mang bầu. Nó mới có mười sáu tuổi. Nó không dám nói với tôi vì nó biết rằng tôi sẽ giết hắn, nên nó… nó đã đi nạo thai. – Ông ta nói ra từ này như một lời nguyền rủa. Winthrop sợ chuyện này bị công khai, nên hắn không đưa Pia đến các bác sĩ tử tế. Không, hắn… trao con tôi cho một tên lang băm.
Mắt ông ta đẫm lệ.
– Tên lang băm đã cắt tử cung của con bé. Đứa con gái mới mười sáu tuổi của tôi, thưa cô.
Giọng ông ta nghẹn lại:
– Taylor Winthrop không chỉ làm hại con gái tôi, hắn còn giết cháu tôi và cả con cái của nó, cháu chắt của nó. Hắn đã huỷ diệt tương lai của gia đình Macino. – Ông ta hít một hơi thở sâu để lấy lại bình tĩnh. – Bây giờ thì đến lượt gia đình hắn phải trả nợ cho tội lỗi ghê tởm ấy.
Dana ngồi yên, không thốt nên nổi một lời.
– Con gái tôi đang ở trong tu viện, thưa cô. Tôi sẽ không gặp nó nữa. Vâng, tôi đã có quan hệ với Taylor Winthrop.
Cặp mắt xám lạnh lẽo của ông ta chiếu thẳng vào mắt Dana. – Nhưng đó là mối quan hệ với quỷ dữ.
Vậy là cả hai người họ, Dana nghĩ. Và còn Marcel Falcon nữa.
***
Trên chuyến bay sang Bỉ của hãng hàng không KLM, Dana là đối tượng được quan tâm của người đàn ông ngồi ngay cạnh nàng. Nàng ngước mắt lên. Đó là một anh chàng hấp dẫn có vẻ mặt tươi cười và anh ta đã yêu cầu cô chiêu đãi viên đổi chỗ ngồi cho mình.
Anh ta nhìn Dana và mỉm cười.
– Chào cô, cho phép tôi được tự giới thiệu. Tên tôi là David Haynes. – Anh ta nói giọng đặc Anh.
– Dana Evans.
Anh ta không có vẻ gì là nhận ra nàng.
– Hôm nay là một ngày đẹp trời, phải không?
– Vâng. – Dana đồng ý.
Anh ta nhìn nàng đầy ngụ ý. – Cô sang Brussels làm việc à?
– Làm việc và giải trí.
– Cô có bạn ở đấy không?
– Vài người.
– Ở Brussels tôi quen biết nhiều lắm.
Đợi đến khi mình nói với Jeff về chuyện này, Dana nghĩ. Và nàng chợt nhận ra.
Anh ấy đang ở cùng Rachel.
Anh ta chăm chú ngắm khuôn mặt nàng.
– Trông cô quen quá.
Dana mỉm cười.
– Kiểu mặt tôi nó thế!
Khi máy bay hạ cánh và Dana đã xuống sân bay Brussels, một người đàn ông đứng trong phòng đón khách rút điện thoại di động ra và bấm số.
David Haynes hỏi.
– Cô có phương tiện đi lại không?
– Không, nhưng tôi có thể…
– Vậy cho phép tôi nhé.
Anh ta dẫn Dana ra chỗ chiếc limousine và tài xế đang chờ sẵn.
– Tôi sẽ đưa cô về đến khách sạn. – anh ta nói với Dana, rồi quay sang bảo với người lái xe và chiếc xe từ từ chuyển bánh, hoà vào dòng giao thông. – Đây là lần đầu cô sang Brussels à?
– Vâng!
Họ đang lướt qua một cửa hàng lớn với mái vòm và ánh sáng thiên nhiên.
Haynes nói:
– Nếu cô có ý định mua sắm, thì tôi xin gợi ý chỗ này – Galeries St. Hubert.
– Đẹp quá.
Haynes bảo người lái xe:
– Dừng lại, Charles. – Anh ta quay sang Dana. – Ở đây có vòi phun nước Manneken Pis nổi tiếng. – Đó là bức tượng chú bé đang đi tiểu bằng đồng đặt trong một hốc tường. – Một trong những bức tượng nổi tiếng nhất thế giới.
Khi tôi ngồi tù, vợ và các con tôi chết. Nếu tôi ở bên ngoài, tôi có thể đã cứu được họ.
David Haynes vẫn đang nói:
– Nếu chiều nay cô rảnh, tôi muốn…
– Xin lỗi, – Dana trả lời. – Tôi e là không.
***
Matt được triệu tập đến văn phòng của Elliot Cromwell.
– Chúng ta đang không có hai nhân vật chủ chốt, Matt. Khi nào Jeff về?
– Tôi không rõ lắm, Elliot. Ông biết đấy, cậu ấy có việc riêng với cô vợ trước, và tôi đã khuyên cậu ấy nghỉ phép.
– Tôi hiểu. Còn Dana, khi nào cô ấy mới từ Brussels về?
Matt nhìn Elliot và nghĩ. Mình chưa hề nói với ông ấy là Dana đi Brussels.