Bầu Trời Sụp Đổ

Chương 25



Dana đã vẫy taxi từ nhà Abbe Lasmann, nhưng đường đến nhà Hudson dường như dài vô tận.

Giao thông trên những con đường trơn tuột quả thật khủng khiếp. Dana sợ rằng mình sẽ đến muộn.

– Nhanh lên. Nàng giục tài xế.

Anh ta nhìn nàng qua gương chiếu hậu.

– Thưa cô, đây không phải là máy bay.

Dana lo lắng ngồi nghĩ đến những gì phía trước. Matt sẽ nhận được tin nhắn của nàng và báo cảnh sát. Lúc mình đến nơi thì cảnh sát cũng đến nơi. Nếu họ chưa đến, mình có thể trì hoãn cho đến khi họ đến. Dana mở túi xách. Nàng vẫn còn một bình xịt hơi cay. Tốt. Nàng sẽ không tỏ ra dễ dãi với Roger và Pamela.

***

Khi chiếc taxi đến nhà Hudson, Dana nhìn qua cửa sổ xem động tĩnh của cảnh sát. Không có gì cả. Vào đến đường xe hơi dẫn đến trước cửa nhà cũng không có gì thay đổi. Dana thấy thắt cả người lại vì sợ.

Dana nhớ lại lần đầu tiên nàng đến đây. Roger và Pamela đã tỏ ra tuyệt vời làm sao. Và họ là những kẻ bán Chúa, những con quái vật sát nhân. Họ có Kemal.

Lòng Dana chợt trào dâng sự căm thù không gì kìm hãm nổi.

– Tôi đợi cô chứ? Người lái xe taxi hỏi nàng.

– Không cần. Dana trả tiền cho anh ta rồi bước lên bậc thềm trước cửa ra vào và bấm chuông, tim đập thình thịch.

Người mở cửa là Cesar. Khi thấy Dana, mặt ông ta sáng lên.

– Cô Evans.

Với một sự phấn khích bất ngờ, Dana bỗng nhận ra mình đang có một đồng minh. Nàng chìa tay ra.

– Cesar.

Ông ta nắm lấy tay nàng trong bàn tay khổng lồ của mình.

– Rất vui được gặp cô, cô Evans. Cesar nói.

– Tôi cũng rất vui được gặp ông. Câu nói này có hàm ý.

Nàng tin chắc là Cesar sẽ giúp mình. Điều duy nhất là nên nhờ ông ta vào lúc nào. Nàng nhìn quanh.

– Cesar…

– Ông Hudson đang đợi cô trong phòng làm việc, cô Evans.

– Được rồi.

Đây chưa phải là lúc.

Dana theo Cesar đi dọc hành lang dài, hồi tưởng lại những điều khác thường đã xảy ra khi nàng lần đầu đặt chân đến đây. Họ đi tới phòng làm việc. Roger đang ngồi ở bàn xếp dọn giấy tờ.

– Cô Evans. Cesar nói.

Roger ngước lên. Dana nhìn theo Cesar đi khỏi.

Nàng định liều lĩnh gọi ông ta quay lại.

– Tốt, Dana. Vào đây.

Dana đi vào trong phòng. Nàng giận dữ nhìn Roger.

– Kemal đâu?

Roger Hudson nói:

– À, cậu bé ngoan.

– Cảnh sát đang trên đường tới đây, Roger. Nếu ông làm gì bất kỳ ai trong chúng tôi…

– Ồ, tôi không nghĩ là chúng tôi phải lo lắng về vấn đề cảnh sát, Dana. – Lão đi về phía nàng và trước khi Dana biết lão định làm gì, lão đã giật lấy cái túi của nàng và bắt đầu lục soát:

– Pamela bảo tôi là cô có một cái bình xịt hơi cay. Cô đã dùng rồi phải không, Dana?

Lão lôi cái bình xịt ra, giơ lên và xịt thẳng vào mặt Dana. Nàng rú lên đau đớn.

– Ôi, cô còn chưa biết thế nào là đau, nhưng tôi bảo đảm với cô là cô sẽ biết ngay thôi.

Nước mắt tuôn như mưa xuống má Dana. Nàng cố chùi hết chúng đi. Roger đợi cho đến lúc nàng chùi xong lại tiếp tục xịt vào mặt nàng.

Dana nức nở:

– Tôi muốn gặp Kemal.

– Dĩ nhiên là cô sẽ gặp. Và Kemal cũng muốn gặp cô. Thằng bé đang sợ hãi lắm, Dana. Tôi chưa từng thấy ai sợ hãi đến thế. Nó biết mình sắp chết, và tôi đã bảo nó cô cũng sắp chết. Cô nghĩ mình thông minh lắm, phải không Dana? Sự thật là cô còn quá khờ khạo. Chúng tôi đang lợi dụng cô. Chúng tôi biết có người trong chính phủ Nga nắm được hoạt động của chúng tôi và muốn lật tẩy chúng tôi. Nhưng chúng tôi không thể tìm ra kẻ đó. Cô đã tìm hộ chúng tôi rồi còn gì.

Hình ảnh cái xác đẫm máu của Sasa Shdanoff và bạn ông ta lướt qua trong đầu Dana.

– Sasa Shdanoff và em lão, Boris, thông minh lắm. Chúng tôi còn chưa moi được Boris, nhưng cũng không lâu nữa đâu.

– Roger, Kemal không liên quan gì đến vụ này. Hãy cho nó…

– Tôi nghĩ là không, Dana. Tôi bắt đầu lo lắng về cô khi cô gặp Joan Sinisi tội nghiệp. Cô ta đã nghe lén thấy Taylor Winthrop nói về kế hoạch nước Nga. Hắn không dám cho người giết cô ta vì cô ta đang làm việc cho hắn. Nên hắn đuổi việc cô ta. Khi cô ta đâm đơn kiện, hắn đã dàn xếp với điều kiện cô ta không bao giờ được tiết lộ chuyện đó. Roger Hudson thở dài. Nên tôi sợ cô thật sự cảm thấy có trách nhiệm trong vụ tai nạn của Joan Sinisi.

– Roger, Jack Stone biết…

Roger Hudson lắc đầu.

– Jack Stone và người của anh ta luôn theo dõi từng cử chỉ của cô. Chúng tôi có thể giết cô lúc nào cũng được, nhưng chúng tôi phải đợi cho đến khi cô lấy được thông tin mà chúng tôi cần. Bây giờ cô đã vô dụng rồi.

– Tôi muốn gặp Kemal.

– Quá muộn rồi. Tôi e là Kemal tội nghiệp đã gặp tai nạn.

Dana kinh hoàng nhìn lão.

– Các ông đã làm gì?

– Pamela và tôi đã quyết định, một đám cháy nhỏ sẽ là cách giải quyết tốt nhất cái mạng tí xíu của Kemal. Vậy nên chúng tôi đưa nó đến trường. Một đứa bé hư đã đột nhập vào trường hôm thứ bảy. Nó vừa đủ nhỏ để chui qua cửa sổ tầng hầm.

– Đồ quái vật máu lạnh. Mày sẽ không trốn thoát đâu.

– Cô làm tôi thất vọng quá, Dana. Điều mà cô không biết là chúng tôi đã trốn thoát rồi. Lão đi tới bàn làm việc và ấn chuông. Một lát sau Cesar xuất hiện.

– Vâng, ông Hudson.

– Tôi muốn anh trông chừng cô Evans. Và phải chắc chắn rằng cô ấy còn sống cho đến khi tai nạn xảy ra.

– Vâng, ông Hudson. Tôi sẽ lo liệu chu đáo!

Ông ta là người của bọn họ. Dana không thể tin nổi.

– Roger, hãy nghe tôi….

Cesar cầm tay Dana và lôi nàng ra khỏi phòng.

– Roger…

– Tạm biệt Dana.

Cesar nắm chặt tay nàng, kéo nàng đi dọc hành lang, đi qua bếp ra cửa bên của căn nhà, nơi có chiếc limousine đang đỗ.

***

Chiếc trực thăng của WTN bay đến dinh thự nhà Hudson.

Jeff nói với Norman Bronson.

– Ông cứ đỗ xuống bãi cỏ và… Anh dừng lại khi nhìn xuống dưới và thấy Cesar đang ấn Dana vào chiếc limousine. Không! Đợi đã.

Chiếc limousine bắt đầu chuyển bánh và đi ra phố.

– Anh muốn tôi làm gì bây giờ? Bronson hỏi.

– Đi theo họ.

***

Trong chiếc limousine, Dana nói.

– Ông không muốn làm chuyện này mà, Cesar. Tôi…

– Im ngay, cô Evans.

– Cesar, hãy nghe tôi. Ông không biết những người đó đâu. Họ là quân giết người. Ông là người tốt. Đừng để ông Hudson ép buộc làm những chuyện…

– Ông Hudson không ép buộc tôi làm gì cả. Tôi làm chuyện này vì bà Hudson.

– Ông ta nhìn Dana qua gương chiếu hậu và cười. Bà Hudson luôn quan tâm đến tôi.

Dana sững sờ nhìn ông ta. Mình không thể để chuyện này xảy ra.

– Ông đưa tôi đi đâu thế này?

– Đến công viên Rock Creek. Ông ta không cần phải nói thêm. Nơi tôi sẽ giết cô.

***

Roger Hudson, Pamela Hudson, Jack Stone và mụ Daley ngồi trong xe khách đi về phía sân bay quốc tế Washington.

Jack Stone nói:

– Máy bay đã sẵn sàng. Phi công của ông đã lên lộ trình bay tới Moscow.

Pameal Hudson nói:

– Chúa ơi, tôi ghét trời lạnh lắm.

– Kemal thế nào? Roger Hudson hỏi.

– Hai mươi phút nữa ngọn lửa ở trường học sẽ tự động cháy. Thằng nhóc đó ở dưới tầng hầm. Nó đã được uống thuốc an thần rồi.

Dana càng lúc càng tuyệt vọng. Họ đang đến gần công viên Rock Creek và giao thông cứ thưa thớt dần đi.

Thằng bé đang sợ hãi lắm, Dana. Tôi chưa từng thấy ai sợ hãi đến thế. Nó biết mình sắp chết và tôi đã bảo nó là cô cũng sắp chết.

Trên trực thăng đuổi theo chiếc limousine, Norman Bronson nói:

– Nó đang rẽ, Jeff. Có lẽ nó đi về phía công viên Rock Creek.

– Đừng để mất dấu.

***

Tại FRA, tướng Booster chạy xộc vào văn phòng.

– Cái quái gì xảy ra ở đây vậy? ông ta hỏi một phụ tá.

– Thưa tướng quân, khi ông đi vắng, thiếu tá Stone đã lôi kéo vài cá nhân xuất sắc của chúng ta và họ có vụ làm ăn lớn với Roger Hudson. Họ đã theo dõi Dana Evans. Ông xem đây… Người phụ tá bật màn hình máy tính của anh ta lên và một lát sau hiện ra cảnh Dana trần truồng bước vào bồn tắm ở khách sạn Breidenbacher Hof.

Mặt tướng Booster cau lại.

– Lạy Chúa! Ông ta quay lại. Jack Stone đâu?

– Anh ta đi rồi. Anh ta cùng vợ chồng Hudson chuẩn bị rời khỏi đất nước.

Tướng Booster quát.

– Đưa tôi đến sân bay quốc tế.

***

Trên trực thăng, Norman Bronson nhìn xuống và nói:

– Họ đang đi về phía công viên, Jeff. Nếu họ đến đó, chúng ta sẽ không hạ cánh được vì có quá nhiều cây cối.

Jeff nói:

– Chúng ta phải ngăn họ lại. Ông có hạ cánh được trên đường trước mặt họ không?

– Được.

– Vậy làm đi.

Bronson đẩy cần lái về phía trước và máy bay bắt đầu hạ độ cao. Ông ta vượt qua chiếc limousine và từ từ cho máy bay xuống thấp dần. Nó đáp xuống trên mặt đường, cách chiếc xe khoảng hai mươi mét. Họ nhìn chiếc xe rít lên rồi dừng lại.

– Tắt máy đi. Jeff nói.

– Chúng ta không thể làm như thế. Nếu hắn buộc chúng ta…

– Tắt máy đi.

Bronson nhìn Jeff.

– Anh có chắc là anh biết mình đang làm gì không?

– Không.

Bronson thở dài và tắt máy. Cánh quạt khổng lồ của chiếc trực thăng quay chậm lại đến khi dừng hẳn. Jeff nhìn ra cửa sổ.

Cesar đã mở cửa sau của chiếc limousine. Ông ta nói với Dana.

– Bạn trai cô đang gây khó dễ cho chúng ta kìa. Rồi ông ta đấm mạnh vào hàm Dana. Nàng ngã gục trên ghế, bất tỉnh. Cesar đứng thẳng dậy và đi về phía chiếc trực thăng.

– Hắn đến kìa. Bronson hồi hộp nói. Lạy Chúa, quả là một người khổng lồ.

Cesar vẫn tiếp tục tiến tới.

– Jeff, hắn có súng. Hắn sẽ giết chúng ta mất.

Jeff quát to ra ngoài cửa sổ.

– Mày và chủ mày sắp vào tù rồi, đồ khốn kiếp!

Cesar bắt đầu đi nhanh hơn.

– Mọi chuyện kết thúc rồi. Mày nên đầu hàng đi.

Cesar còn cách chiếc trực thăng mười lăm mét.

– Cả lũ chúng mày sẽ phải vào trại giam.

Mười mét.

– Mày thích thế, phải không, Cesar?

Bây giờ thì Cesar chạy. Năm mét.

Jeff ấn mạnh vào nút khởi động và cánh quạt bắt đầu chầm chậm quay. Cesar không hề chú ý, mắt nhìn thẳng vào Jeff, mặt đầy vẻ căm thù. Cánh quạt bắt đầu quay nhanh hơn. Khi Cesar đến cửa máy bay, ông ta bỗng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng đã quá muộn. Một tiếng “bụp” vang lên, Jeff nhắm mắt lại.

Trong và ngoài máy bay đầy máu.

Norman Bronson nói:

– Tôi buồn nôn quá. Ông ta tắt máy đi.

Jeff nhìn cái xác cụt đầu trên mặt đất, nhảy ra khỏi máy bay và chạy về phía chiếc limousine. Anh mở cửa xe. Dana đang nằm bất tỉnh.

– Dana… em yêu…! Dana từ từ mở mắt ra. Nàng nhìn Jeff và lẩm bẩm. Kemal…

***

Chiếc limousine còn cách trường trung học Lincoln gần một dặm thì Jeff nói to:

– Nhìn kìa. Xa xa phía trước họ, một cột khói bốc lên kín trời.

– Chúng đốt trường rồi, Dana kêu lên. Kemal ở trong đấy. Nó ở dưới tầng hầm.

– Ôi lạy Chúa.

Một phút sau, chiếc limousine đến nơi. Một màn khói cuồn cuộn kéo lên từ toà nhà. Mười hai lính cứu hoả vẫn đang làm việc cật lực để dập tắt đám cháy.

Jeff nhảy ra khỏi xe và đi về phía ngôi trường. Một người lính ngăn anh lại.

– Ông không thể đi vào nữa, thưa ông.

– Ở bên trong còn ai không? Jeff hỏi.

– Không. Chúng tôi chỉ vừa mới phá cổng trước.

– Có một cậu bé ở dưới tầng hầm.

Trước khi mọi người kịp ngăn cản, Jeff chạy xộc vào trong. Anh gọi to tên Kemal nhưng chỉ bật được ra tiếng ho vì bên trong quá nhiều khói. Anh lấy khăn tay ra buộc lên mặt và chạy vào hành lang dẫn xuống dưới hầm. Màn khói dày đặc làm mắt anh cay xè. Jeff dò dẫm tìm đường, tay bám theo thành cầu thang.

– Kemal. Jeff gọi. Không có tiếng trả lời. Kemal.

Vẫn im lặng. Jeff nhận ra một cái bóng lờ mờ ở cuối tầng hầm. Anh đi về phía đó, cố gắng nín thở, phổi bỏng rát. Anh đã vấp phải Kemal. Anh lay nó.

– Kemal?

Thằng bé vẫn bất tỉnh. Với một nỗ lực phi thường, Jeff bế nó lên và đi về phía cầu thang. Anh đã nghẹt thở và không còn nhìn thấy gì vì khói. Anh đi lảo đảo như người say qua đám mây đen ngòm với Kemal trên tay. Khi đến cầu thang, Jeff nửa bế nửa lôi thằng bé lên. Anh nghe thấy những âm thanh văng vẳng và ngất đi luôn.

***

Tướng Booster gọi điện cho Nathal Norero, người quản lý sân bay quốc tế Washington.

– Roger Hudson vẫn để máy bay của ông ta ở đấy chứ?

– Vâng, tướng quân. Và nói thật là, ông ấy đang có mặt ở đây. Tôi nghĩ là họ đã sẵn sàng cất cánh.

– Huỷ bỏ ngay.

– Cái gì?

– Gọi cho tháp điều khiển và huỷ bỏ ngay.

– Vâng, thưa ngài. Nathal Norero gọi điện:

– Tháp điều khiển, yêu cầu huỷ bỏ ngay chuyến bay của chiếc Gulfstream R3487.

Nhân viên điều khiển trả lời:

– Họ đã chạy trên đường băng rồi.

– Phong toả đường băng lại.

– Vâng, thưa ngài. Anh ta đeo chiếc microphone vào.

– Tháp điều khiển gọi Gulfstream R3487. Các anh không được phép cất cánh. Trở về ngay. Huỷ bỏ việc cất cánh. Tôi nhắc lại, huỷ bỏ việc cất cánh.

Roger Hudson bước vào buồng lái.

– Chuyện quái quỷ gì thế?

– Có sự trì hoãn nào đấy? viên phi công nói. Chúng ta phải quay về và…

– Không! Pamela Huason nói: Chạy tiếp đi.

– Xin bà hết sức thông cảm, bà Hudson. Tôi sẽ mất bằng lái máy bay nếu…

Jack Stone lại gần người phi công và lấy súng chĩa vào đầu anh ta. – Cất cánh, chúng ta đi sang Nga.

Người phi công hít một hơi dài.

– Vâng, thưa ngài.

Chiếc máy bay tăng tốc độ và chỉ hai mươi giây sau, nó nhấc bổng lên không. Viên quản lý sân bay bất lực nhìn chiếc Gulfstream bay mỗi lúc một cao.

– Lạy Chúa! Ông ta chống lại cả…

Tướng Booster quát lên trong điện thoại:

– Chuyện gì xảy ra vậy? Ông đã ngăn cản họ chưa?

– Chưa thưa ngài. Họ… họ vừa cất cánh. Không có cách nào…

Cùng lúc đó, cả bầu trời như bùng nổ. Tất cả những người dưới đất kinh hoàng nhìn lên, từng phần của chiếc Gulfstream bắt đầu rơi xuống qua đám mây như những cục lửa bay. Cảnh tượng này kéo dài mãi tưởng như không bao giờ hết.

Đứng ở rìa sân bay, Boris Shdanoff quan sát rất lâu.

Cuối cùng ông quay lại và bỏ đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.