Sáng thứ hai khi Dana bước vào văn phòng, Olivia nói:
– Chào. Có một phụ nữ nào đó gọi điện cho cô ba lần nhưng không chịu xưng tên.
– Cô ta có để lại số điện không?
– Không. Cô ta nói sẽ gọi lại.
Ba mươi phút sau Olivia thông báo.
– Cô ta đang ở đầu dây đợi cô. Cô có muốn nói chuyện với cô ta không?
– Có! Dana nhấc điện thoại. Alô, tôi là Dana Evans. Ai…
– Tôi là Joan Sinisi.
Tim Dana đập nhanh.
– Vâng, cô Sinisi…
– Cô có muốn nói chuyện với tôi không? Giọng cô ta có vẻ hồi hộp.
– Muốn. Rất muốn.
– Vậy thì tốt.
– Tôi có thể đến chỗ cô…
– Không? Giọng cô ta đổi sang lo lắng. Chúng ta phải gặp nhau ở một chỗ nào khác. Tôi nghĩ là tôi đang… bị theo dõi.
– Thế nào cũng được. Ở đâu?
– Chỗ chuồng chim ở khu vườn thú trong công viên.
– Một giờ nữa cô đến đó được không?
– Được. Tôi sẽ đến.
***
Công viên vắng tanh. Cơn gió tháng mười hai lạnh buốt thổi qua thành phố đã xua đuổi mọi người ra khỏi khu vực này. Dana đứng trước chuồng chim đợi Joan Simsi, co ro vì lạnh. Nàng nhìn đồng hồ. Nàng đã ở đây hơn một tiếng rồi. Mình cho cô ta thêm mười lăm phút nữa.
Mười lăm phút sau nàng tự nhủ, thêm nửa tiếng nữa, và chỉ thế thôi. Ba mươi phút sau nàng nghĩ, mẹ kiếp! Cô ta đã đổi ý rồi.
Dana trở về văn phòng, tê cứng và ướt.
– Có điện thoại tìm tôi không? Nàng hỏi Olivia với vẻ hy vọng.
– Sáu cuộc. Chúng ở trên bàn của cô.
Dana nhìn bản danh sách. Không có tên Joan Sinisi. Dana gọi đến nhà cô ta. Nàng nghe chuông đổ đến mười hai lần rồi mới chịu dập máy. Có thể cô ta sẽ lại đổi ý. Dana thử gọi thêm hai lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời. Nàng định đi đến nhà cô ta nhưng rồi lại không đến nữa. Mình phải chờ cho đến khi tự cô ta tìm đến với mình, Dana quyết định.
Không có thêm một dấu hiệu nào từ Joan Sinisi.
***
Sáu giờ sáng hôm sau, Dana vừa mặc quần áo vừa xem bản tin “… và tình hình Chechnya đã trở nên tồi tệ hơn. Hàng chục xác thường dân Nga được tìm thấy, và bất chấp lời bảo đảm của chính phủ Nga rằng quân phiến loạn đã hoàn toàn bị tiêu diệt, những cuộc đọ súng vẫn tiếp tục nổ ra… Tin địa phương, một phụ nữ đã nhảy từ căn hộ của cô ta trên tầng mười ba xuống đất. Nạn nhân là Joan Sinisi, nguyên thư ký của ngài đại sứ Taylor Winthrop. Cảnh sát đang tiến hành điều tra vụ tai nạn.
Dana đờ người ra.
– Matt, có nhớ người phụ nữ mà tôi nói với ông là tôi đã đến gặp không? Joan Sinisi, thư ký cũ của Taylor Winthrop?
– Có. Cô ta làm sao?
– Bản tin sáng nay. Cô ta chết rồi.
– Cái gì?
– Sáng hôm qua cô ta gọi điện cho tôi yêu cầu gặp mặt gấp: Cô ta nói có chuyện rất quan trọng muốn cho tôi biết. Tôi đã đợi cô ta ở công viên hơn một tiếng đồng hồ. Cô ta không xuất hiện.
Matt nhìn nàng chằm chằm.
– Lúc điện thoại cho tôi, cô ta nói cô ta nghĩ rằng mình đang bị theo dõi.
Matt ngồi đó, xoa xoa cái cằm.
– Chúa ơi. Chúng ta có cái quái gì thế này?
– Tôi không biết. Tôi muốn nói chuyện với người giúp việc của Joan Sinisi.
– Dana…
– Vâng?
– Hãy cẩn thận. Hết sức cẩn thận.
Khi Dana bước vào phòng tiếp tân của toà cao ốc nơi Joan Sinisi ở, một nhân viên khác đang làm nhiệm vụ.
– Tôi có thể giúp gì cho cô?
– Tôi là Dana Evans. Tôi đến đây vì cái chết của cô Sinisi. Quả là một tấn bi kịch khủng khiếp.
Gương mặt anh ta trở nên buồn rầu.
– Vâng. Cô ấy là một phụ nữ cô đơn. Luôn trầm lặng và kín đáo.
– Cô ấy có nhiều khách khứa không? Dana hỏi.
– Không. Cô ấy sống rất khép kín.
– Hôm qua anh có làm việc không, lúc… lưỡi Dana nhịu lại … lúc tai nạn xảy ra?
– Không, thưa cô.
– Vậy anh không biết có ai ở cùng cô ấy à?
– Không, thưa cô.
– Nhưng phải có người nào đó ở đây chứ?
– Ồ, vâng. Đó là Dennis. Cảnh sát đã thẩm vấn anh ta. Anh ta ra ngoài làm vài việc vặt lúc cô Sinisi tội nghiệp ngã xuống.
– Tôi muốn nói chuyện với Greta, người giúp việc của cô Sinisi.
– Tôi e rằng không thể được.
– Không thể? Tại sao?
– Bà ta đi rồi.
– Đi đâu?
– Bà ta bảo về nhà. Bà ta bị sốc nặng.
– Nhà bà ta ở đâu?
Anh ta lắc đầu.
– Tôi không biết.
– Bây giờ trong căn hộ còn ai không?
– Không, thưa cô.
Dana suy nghĩ chớp nhoáng.
– Ông chủ tôi muốn tôi dựng một phóng sự về cái chết của cô Sinisi cho WTN. Không hiểu tôi có thể nhìn lại căn hộ một lần không? Vài ngày trước tôi đã đến đây.
Anh ta nghĩ một lát rồi nhún vai.
– Tôi thấy không có vấn đề gì. Tôi sẽ đi cùng cô.
– Thế thì tốt quá, Dana nói.
Họ lặng im đi lên tầng mười ba. Khi đến trước căn hộ A, anh ta rút ra chiếc chìa vạn năng và mở cửa.
Dana bước vào trong. Vẫn như hôm trước Dana đã từng thấy. Ngoại trừ Joan Sinisi đã mất.
– Cô muốn xem thứ gì đặc biệt không, cô Evans?
– Không, Dana nói dối. Tôi chỉ muốn khơi dậy trí nhớ của mình.
Nàng đi dọc theo hành lang tới phòng khách rồi đi về phía sân thượng.
– Đây là nơi mà cô ấy ngã xuống, anh ta nói.
Dana bước ra ngoài sân hiên rộng rãi và tiến dần tới mép. Một bức tường cao khoảng một mét hai chạy bao quanh sân hiên. Không ai có thể vô tình ngã xuống qua bức tường đó được.
Dana nhìn xuống đường phố bên dưới đang hối hả bận bịu với việc chuẩn bị cho Giáng sinh và nghĩ, kẻ nào mà nhẫn tâm làm cái việc như thế? Nàng rùng mình.
– Cô không sao chứ?
Dana hít một hơi thở sâu.
– Không, tôi không sao. Cảm ơn anh.
– Cô có muốn xem cái gì khác nữa không?
– Không, thế là đủ rồi.
***
Hành lang của phân khu cảnh sát thành phố đầy nhóc tội phạm, đĩ điếm, say rượu và những khách du lịch tuyệt vọng khi ví tiền của họ đã không cánh mà bay.
– Tôi muốn gặp thanh tra Marus Abrams, Dana nói với tay trung sĩ ngồi ở bàn giấy.
– Cửa thứ ba bên tay phải.
– Cảm ơn. Dana đi dọc theo hành lang.
Cửa phòng thanh tra để ngỏ.
– Thanh tra Abrams?
Ông ta đang đứng trước tủ hồ sơ, một người đàn ông to béo, bụng phệ và cặp mắt nâu ti hí. Ông ta nhìn Dana.
– Vâng? ông ta nhận ra nàng. Dana Evans. Tôi có thể giúp gì cho cô?
– Người ta cho tôi biết ông đang phụ trách vụ Joan Sinisi… vẫn là từ đó – tai nạn.
– Đúng vậy.
– Ông có thể cho tôi biết điều gì đó không?
Ông ta đi về bàn, cầm theo một xấp giấy dầy cộm và ngồi xuống.
– Không có gì nhiều để nói. Hoặc tai nạn hoặc tự tử. Mời cô ngồi.
Dana ngồi xuống ghế.
– Có ai ở bên cạnh cô ta lúc sự việc xảy ra không?
– Chỉ có người giúp việc. Lúc đó bà ta đang ở trong bếp. Bà ta nói ngoài ra không còn ai khác.
– Ông có biết tôi có thể tìm người giúp việc đó ở đâu không? Dana hỏi.
Ông ta suy nghĩ.
– Bà ta sẽ lên bản tin tối nay à?
Dana mỉm cười với ông ta.
– Đúng vậy.
Thanh tra Abrams đi về phía tủ hồ sơ và bắt đầu lục lọi ông ta lôi ra một tấm card.
– Đây rồi. Greta Miller số 1180 đại lộ Connecticut.
Hai mươi phút sau Dana đã lái xe dọc theo đại lộ Connecticut, tìm số nhà 1170… 1172… 1174… 1176… 1178… Số 1180 là bãi đỗ xe.
***
– Em thật sự tin là cô Sinisi đó bị ném xuống đất à? Jeff hỏi.
– Jeff, anh không bao giờ hẹn gặp ai gấp rồi lại đi tự tử, phải không? Có ai đó không muốn cô ta nói ra điều gì. Như chuyện con chó săn của dòng họ Baskervilees ấy. Không ai nghe thấy tiếng chó sủa. Không ai biết gì cả.
Jeff nói:
– Càng ngày càng rùng rợn rồi đấy. Anh không nghĩ là em nên tiếp tục vụ này.
– Em không thể dừng vào lúc này được. Em phải tìm cho ra.
– Nếu em nói đúng, Dana, thì có sáu người bị giết rồi.
– Em biết. Dana nuốt khan.
***
– Và người giúp việc cho cảnh sát một địa chỉ giả rồi biến mất, Dana nói với Matt Baker. Khi tôi nói chuyện với Joan Sinisi, cô ta có vẻ rất hồi hộp, nhưng hoàn toàn không có ý định tự tử. Ai đó đã đẩy cô ta qua lan can.
– Nhưng chúng ta không có bằng chứng!
– Không có. Nhưng tôi biết là tôi đúng. Lần đầu tiên gặp Joan Sinisi tỏ ra hoàn toàn bình thường cho đến khi tôi đề cập đến Taylor Winthrop. Đó là lúc cô ta bắt đầu lo sợ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một vết rạn trên cái huyền thoại tuyệt vời mà Taylor Winthrop đã xây dựng nên. Một người như Winthrop không bao giờ phải hối lộ cho thư ký, trừ khi cô ta nắm được điều gì đó rất quan trọng của ông ta. Đó nhất định là sự tống tiền. Cái gì đó kỳ lạ vẫn đang tiếp tục diễn ra. Matt, ông có biết ai đã từng làm việc với Taylor Winthrop, người mà có thể gặp rắc rối với Taylor và không ngại nói lên sự
Matt Baker nghĩ một lát.
– Cô có thể đến gặp Roger Hudson. Trước khi về hưu ông ta là nhân vật chủ chốt của nghị viện và ông ta có cộng tác với Taylor Winthrop, một hay hai lần: ông ta có thể biết điều gì đó ông ta là người chẳng ngán ai cả.
– Ông có thể thu xếp cuộc gặp cho tôi không?
– Để tôi xem đã.
Một giờ sau, Matt Baker goi điện.
– Trưa ngày thứ năm cô sẽ gặp Roger Hudson tại nhà ông ta ở Georgetown.
– Cảm ơn Matt. Tôi rất biết ơn ông.
– Tôi phải cảnh cáo cô, Dana…
– Vâng?
– Hudson rất dễ cáu bẳn đấy.
– Tôi sẽ cố để thật đáng yêu.
***
Matt Baker định rời khỏi văn phòng thì Elliot Cromwell bước vào.
– Tôi muốn nói chuyện với anh về Dana.
– Có vấn đề gì vậy?
– Không, và tôi không muốn có vấn đề gì cả. Về việc cô ta điều tra vụ Taylor Winthrop…
– Vâng.
– Cô ấy đang xáo tung mọi thứ lên, và tôi nghĩ cô ấy sẽ phí công vô ích thôi. Tôi biết rõ Taylor Winthrop và gia đình ông ta. Họ đều là những con người tuyệt vời.
Matt Baker nói:
– Vậy thì tốt. Cứ để cô ta tiếp tục cũng không hại gì.
Elliot Cromwell nhìn Matt một lát rồi nhún vai.
– Nhớ thông tin cho tôi.
***
– Đường dây an toàn.
– Vâng, thưa ngài.
– Tốt. Chúng ta đang theo dõi thông tin đến từ WTN.
– Anh có chắc rằng nó chính xác?
– Hoàn toàn chính xác. Nó xuất phát từ toà nhà của ban quản trị.