Bảy Lần Canh Cửa

Chương 3: Những sự khác biệt ngoài rìa



Bob Andrew ngồi trong quầng sáng vàng vọt toả ra từ chiếc đèn bàn và nóng nảy nghịch nghịch cây bút bi trong tay. Cậu đang chờ. Chờ Peter. Và chờ một tín hiệu sống sót của Justus. Chờ một việc gì đó xảy ra. Klick-klack. Đầu bút bi nhô ra từ vỏ nhựa rồi lại thụt vào trong. Nhưng ánh mắt của Bob đang hướng vào một vật khác: trên mặt bàn làm việc là máy điện thoại cầm tay của Justus. Và nó chính là thứ khiến cậu đau đầu.

Một tiếng cọt kẹt nhỏ nhẹ xuyên qua khuôn cửa sổ mở rộng, vang vào tới phía trong Bộ Tham Mưu. Đại bản doanh thám tử của các cậu nằm gọn trong một toa xe cắm trại đã cũ. Toa xe này đứng trong bãi đồ cũ của cửa hàng T. Jonas, cơ sở của ông chú Titus của Justus. Bây giờ, vào buổi tối thứ sáu, cả bãi đồ dĩ nhiên không một bóng người và cánh cổng lớn phía trước đã được khóa kín. Thế nhưng tiếng động mà Bob vừa nghe lại rất quen thuộc: có ai đó đã gạt tấm gỗ của vòng hàng rào bao quanh khuôn viên sang một bên. Hầu như không một ai biết rằng trên dãy hàng rào gỗ dài ngút tầm mắt đó có một tấm ván đã bị lỏng ra, và che một lối vào ngầm. Nói cho chính xác ra chỉ có ba người biết điều đó: bản thân cậu, Justus và Peter.

Cánh cửa Bộ Tham Mưu mở ra và Peter Shaw bước vào. Cậu thiếu niên to lớn có mái tóc nâu đỏ bù xù này vốn là một tài năng thể thao nổi tiếng toàn vùng. Peter giơ hai tay lên trong một cử chỉ trịnh trọng:

– Xin lỗi, mình biết, mình đến quá muộn. Mình trượt sóng với Jeffrey. Ái chà, thú vị thế! Sóng ngày hôm nay thật tuyệt! Mình không thể nào dứt ra được. Cậu ấy gọi về chưa?

– Ai? Jeffrey?

– Không. Justus.

Bob buồn bã lắc đầu.

– Sao thế? Nhưng ta đã hẹn trước là muộn nhất tới 9 giờ cậu ấy sẽ gọi về. Bây giờ… sắp 10 giờ rồi!

Không nói một lời, Bob chỉ tay về chiếc điện thoại di động.

– Khoan đã. Tại sao nó lại nằm ở đây?

– Cái đó mình cũng đang rất muốn hiểu đây.

– Justus muốn mang nó đi cùng, để gọi cho bọn mình, một khi cậu ta đến chỗ của ông Cotter…

– Carter – Bob sửa lại.

– Khi đã đến chỗ cái ông Carter đó. Chẳng lẽ cậu ấy quên?

– Siêu não Justus Jonas mà lại quên ư? Rất khó tưởng tượng, đúng không nào? – Bob buồn bã nói.

– Chó chết – Peter phun ra rồi thả người xuống một trong những chiếc ghế bành mòn vẹt đã được Justus nhặt về từ bãi đồ cũ, với mong muốn làm Bộ Tham Mưu trở nên ấm cúng hơn – Cậu nghĩ sao, liệu có chuyện gì xảy ra không?

Bob nhún vai.

– Mình không biết, ý mình muốn nói… sao chuyện này có vẻ kỳ quặc. Có một người lạ hoắc lạ huơ gọi điện đến, người chỉ biết danh chúng ta qua mặt báo, và yêu cầu Justus ngay trong ngày hôm sau phải đến nhà ông ta, tại một nơi hoang vắng bị Chúa Trời ruồng bỏ, cách Rocky Beach tới 50 dặm về phía bắc. Ông ta không nói ông ta muốn gì và chủ đề câu chuyện là gì, mà chỉ nói là ông ta có một vụ án cho bọn mình.

– Cho bọn mình đã là tốt – Peter chen vào – Cho Justus thôi! Ông ta đâu muốn hai đứa bọn mình ló mặt đến! Lẽ ra bọn mình không nên để Justus đi một mình.

– Nhưng cũng có cản được cậu ấy đâu – Bob nhắc nhở. Mình nói mỏi cả mồm. Nhưng Thám Tử Trưởng của chúng ta cứ khăng khăng giữ ý định. Cậu ấy nói thế nào nhỉ?

– Nói cái gì đó với những sự khác biệt ngoài rìa. Mình nhớ láng máng thế. Mặc dù mình chẳng hiểu gì hết.

– Chính xác – Bob cười tủm tỉm và bắt chước cái giọng có một không hai của Justus, cái giọng không lẫn vào đâu được, cái giọng mà Thám Tử Trưởng thường dùng để đưa ra những câu văn phức tạp với nét mặt bình thản như thể đang nói chuyện thời tiết: – Mình không sẵn lòng để vuột mất một vụ án tiềm năng chỉ vì những sự khác biệt mang tính ngoài rìa của thân chủ.

– Ừ đúng. Làm sao mà mình quên được. Nhưng dù những sự khác biệt đó có mang tính ngoài rìa đến mức nào chăng nữa, thì cậu ấy cũng không nên đi một mình. Giờ thì cả bọn phải chịu trận. Justus không lên tiếng và bọn mình thậm chí không biết cậu ấy đang ở đâu.

– Có chứ – Bob gõ ngón tay vào một mảnh giấy nằm trên mặt bàn. Cậu ấy để địa chỉ của Carter lại đây. Nhưng bọn mình còn phải chờ, chưa làm gì được. Đúng không?

Peter không có cơ hội trả lời. Vì đúng lúc đó có người gõ vào cánh cửa của Bộ Tham Mưu. Bất giác cả hai cùng giật mình. Họ nhìn nhau. Justus chăng? Không, cậu ấy sẽ không bao giờ gõ cửa. Nhưng mà là ai? Bãi đồ cũ bây giờ đâu còn khách nữa.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

– Này các cháu! Các cháu có ở trong ấy không?

Peter đảo mắt lên trời.

– Ối chà! Là cô Mathilda?

– Vâng, thưa cô Jonas? – Bob kêu lên.

Cửa mở ra và người bước vào trong là bà cô của Justus, một phụ nữ tròn trịa có sức lực mạnh mẽ và tính tình cương quyết. Gương mặt cô tràn đầy những nếp nhăn. Vậy mà đồng thời dáng điệu cô vẫn ẩn chứa một vẻ nghiêm khắc đặc biệt. Ngày hôm nay, rõ ràng là vẻ nghiêm khắc đang chiếm thế mạnh.

– Các cậu làm cái gì ở đây?

Peter tìm câu trả lời.

– Bọn cháu, e hèm…

– Tôi đã đi tuần một vòng quanh bãi, tôi nhớ là mình có đóng cổng trước rồi, vậy mà tôi nhìn thấy cái gì ở đây hả? Nhìn thấy đèn điện trong toa xe cắm trại của các cậu! Ái chà, tôi nghĩ. Justus nói hôm nay nó ngủ ở chỗ Bob – ít nhất thì nó đã xin phép tôi như thế. Vậy mà bây giờ cả hai cậu lại ngồi ở đây. Thế là có nghĩa gì, Justus đâu?

– Cậu ấy đang trên đường về nhà – Bob nói nhanh, trước khi Peter kịp đưa ra một lời né tránh hoàn toàn ngu ngốc.

– Vậy là đêm nay nó không ngủ ở chỗ cậu?

– Có chứ ạ, bọn cháu hẹn gặp nhau ở đây, rồi sau đó mới đến nhà cháu. Một chút nữa thôi là cậu ấy về tới.

Cô Mathilda nhăn tít vầng trán và bước một bước lại gần hơn.

– Lại là chuyện liên quan đến cái trò thám tử thám tiếc nhà các cậu phải không? – cô hỏi, vẻ rình mò.

– Thám tử thám tiếc? – Peter nhắc lại, và tự thấy mình như thằng ngốc số một của toàn vùng. Không, tại sao?

Cô Mathilda Jonas sắc mắt nhìn cậu.

– Các cậu định qua mặt tôi hả? Tôi ngửi thấy rõ ràng là ở đây có chuyện không ổn! Mặc dù Justus đã thề non hẹn biển với tôi là sẽ cố gắng tỏ ra bình tĩnh hơn, thận trọng hơn! Nói ra đi, nó ở đâu?

– Cậu ấy… cậu ấy…

Điện thoại kêu.

– Chắc là cậu ấy đấy! – Bob kêu lên và giật ống nghe ra khỏi máy.

– Bob Andrew đây!

– Chào Bob, mình đây, Justus. Nghe này, mình…

– Justus! Ái chà, hay quá đi! Bà cô cậu đang đứng ngay sát bên mình và hỏi cậu chui nhủi chỗ nào. Khoan, tốt nhất là mình để cậu nói chuyện với cô ấy.

Bob đưa ông nghe về phía cô Jonas.

– Hallo? Justus hả? Cháu ở đâu thế? Cô tưởng là đêm nay cháu ngủ ở nhà Bob chứ. Chẳng lẽ các cậu lại định… à ra thế… đúng, cô hiểu rồi… thế thì tốt. Thế thì cô yên tâm – Nét mặt cô Mathilda dịu hẳn xuống. Trưa ngày mai là cháu lại ở nhà rồi?… Ra thế… Đúng, tốt. Thôi được, hẹn đến ngày mai, chào cháu.

Cô Mathilda đưa trả ống nghe cho Bob và nghiêm nghị nhìn hai cậu thám tử vẻ trách móc.

– Lẽ ra các cậu nên nói cho tôi nghe ngay mới phải.

Vừa lắc đầu cô vừa rời Bộ Tham Mưu.

Bob sững sờ nhìn theo cô Mathilda đi xuyên qua bãi đồ cũ nằm yên lặng trong đêm để quay trở về tòa nhà chính của gia đình Jonas. Rồi cậu đưa ống nghe lên sát tai.

– Justus? Cậu còn ở đấy không?

– Còn – Giọng của Thám Tử Trưởng vang lên khẽ khe, như cậu sự bị người khác nghe trộm.

– Ban nãy cậu vừa nói gì thế?

– Trò trẻ con thôi mà. Nghe này, Bob, mình đang vội. Ngu ngốc làm sao mà mình lại để quên điện thoại cầm tay trong Bộ Tham Mưu…

– Bọn mình nhận ra việc đó rồi.

– Và ông Carter không biết là mình đang gọi điện.

– Ông ta không biết sao? Tại sao? Ông ta cấm cậu sao?

– Không, không hẳn là như vậy. Nhưng ông ấy là một người kỳ quặc. Mình nghĩ tốt hơn cả là chưa nên cho ông ấy biết tất cả mọi chuyện. Mà ông ấy cũng không làm như thế với mình.

– Ý cậu muốn nói điều gì…

– Mình sẽ kể cho cậu nghe sau. Tốt nhất là nói cho mình nghe thật nhanh, liệu trong thời gian qua cậu đã tìm ra được thông tin nào về ông ta chưa?

– Thôi được – Bob hắng giọng và rút giấy tờ của cậu ra. Casper Carter. Chẳng có gì nhiều. Đó là con trai của một gia đình giàu có. Cha ông ta nắm trong tay một hãng dệt lớn có tên là Carter Corporation. Ông ấy đã chết cách đây một năm vì bệnh tim. Sau khi người bố qua đời, Casper thừa kế tất cả nhưng ngay lập tức trao quyền điều hành cho những người khác, vì bản thân ông ta không có tài về kinh tế. Cơ sở đó mỗi năm làm lợi tới vài triệu dollar. Một phần lớn trong số đó chảy vào túi Carter, mặc dù ông ta chẳng cần phải làm điều gì cả. Chắc là từ số tiền này, cách đây một vài năm ông ta đã mua một cung điện bên bờ biển, đó là ngôi nhà của kiến trúc sư Engstrom. Thế đấy. Đó là tất cả những gì mình biết được. Vài bài báo ngắn trong các tờ báo kinh tế có đề cập đến hãng của ông ta. Không một ai biết điều gì về cuộc sống riêng tư của ông ta.

– Quả là cũng không nhiều – Justus lẩm bẩm. Nhưng mà nghe này, mình cần cậu giúp lần nữa: cậu phải tìm cho ra thông tin về bảy cánh cửa?

– Bảy cánh cửa? – Bob nhắc lại và lẹ tay ghi vào tờ kê giấy trên mặt bàn. Đó là cái gì thế?

– Mình cũng đang muốn biết đây. Carter nói rằng bảy cánh cửa đó ở trong nhà này. Mình phải tìm chúng. Nhưng mình vẫn chưa hiểu rõ là mình cần tìm cái gì. Có lẽ khi tìm thông tin, cậu sẽ phát hiện ra điều gì thú vị chăng, Bob.

– Bảy cánh cửa, thôi được. Mình sẽ gắng hết sức. Ngoài ra mọi việc ổn chứ, Justus?

– Mình chưa kết luận được. Mọi thứ ở đây khá kỳ dị. Hy vọng tới sáng mai mình sẽ biết nhiều hơn. Như đã hẹn, các cậu đến đón mình vào lúc 10 giờ sáng. Và tốt nhất là với một vài kết quả, vì chuyện này có thể quyết định liệu ông Carter có cho phép bọn mình tiếp tục xử lý vụ này hay là không. Thế nhé, hẹn gặp sau!

Justus nhẹ tay đặt ống nghe xuống. Sau khi ông quản gia Albert chỉ cho cậu phòng khách và cáu kỉnh chia tay, Justus đã lén lẻn ra khỏi phòng, đi tìm điện thoại. Thám Tử Trưởng không muốn ai biết rằng mình gọi điện. Nếu Carter đã không muốn cho cậu nghe về bí mật của ông ta, thì ngược lại cậu cũng không cần phải khai báo mọi hành động của mình.

Nhờ vào một tình cờ may mắn, Justus đã đến đích ngay sau cánh cửa thứ hai. Căn phòng có vẻ như một dạng phòng làm việc, nhưng chắc chắn không phải phòng làm việc của ông Carter, nó quá nhỏ bé so với vị trí chủ nhân ông. Có lẽ người sử dụng nó là ông quản gia Albert. Nhưng Justus chả thèm để ý nhiều đến chuyện này. Miễn là cậu có thể nói cho Bob và Peter biết được mọi chuyện đều ổn. Justus không bật đèn, gọi điện thầm trong bóng tối, để không lọt một ánh sáng nào qua kẽ cửa ra ngoài khoảng hành lang tối đen và để lộ cậu. Bây giờ, khi đã nói chuyện xong, cậu cũng muốn rút lui nhẹ nhàng y hệt như khi đến.

Khoảng hành lang hầu như tối hoàn toàn, đến cả bóng đèn trần vàng vọt cũng đã bị tắt đi. Nguồn sáng duy nhất hắt từ phía ngoài vào qua một khuôn cửa sổ nhỏ xíu, nhưng dù sao cũng đủ cho cậu định hướng. Justus rón rén đi ra, khe khẽ đóng cửa, xoay người về – và va phải một thân người mặc đồ đen!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.