Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 23: Dây Đàn Hoa Lệ



Tiêu Tuyết vừa xinh đẹp lại trẻ trung, cộng thêm việc có được một khả năng chơi vĩ cầm tuyệt vời, thế nên từ ngày ra mắt đến nay đã thu về không ít fan hâm mộ…

Mười hai tiếng đồng hồ sau, Cố Tư được thả ra. Việc con bé không hợp tác tuy rằng khiến phía cảnh sát hết cách nhưng cũng chưa loại bỏ được sự nghi ngờ của họ. Khi con bé về tới nhà, trái tim sắp nát vụn của Cố Sơ cuối cùng mới được đặt xuống. Cô hỏi chi tiết, ai ngờ Cố Tư bực bội rồi hằn học buông một câu: Tiêu Tuyết đó đúng là đồ ăn hại, chết rồi thì thôi còn làm liên lụy tới người khác. Cố Sơ nhận ra tâm trạng của Cố Tư tồi tệ hết mức nên cũng không hỏi nhiều nữa. Dẫu sao Cố Tư vẫn còn là trẻ con, phẫn nộ qua đi là bắt đầu khóc, vì ấm ức và vì những hoảng sợ dồn góp lại. Cố Sơ không nói gì cả, chỉ yên lặng ôm lấy con bé, để nó được khóc thoải mái.

Trên đời này không có bức tường nào không lùa gió. Cho dù công tác bảo mật của cảnh sát có kín kẽ cỡ nào vẫn sẽ tan rã trong một xã hội thông tin như ngày nay. Chuyện Tiêu Tuyết bị sát hại được báo chí tung ra. Ngay sau đó đám phóng viên cũng chợt hiểu ra mục đích thật sự khi vị nam thần trong giới pháp y đó “nhảy dù” tới Quỳnh Châu, những chuyên gia được mời từ ngoài về đều là những người có tiếng tăm ở nước ngoài, có thể thấy vụ án của Tiêu Tuyết không hề tầm thường. Nhà báo biết được chuyện Tiêu Tuyết bị dây đàn buộc quanh cổ, từ đó mà vụ án mất tích ly kỳ im ắng bấy lâu đã được định nghĩa lại, tiêu đề được thống nhất giật tít: Dây đàn hoa lệ vạch trần vụ án Tiêu Tuyết bị sát hại.

Tiêu Tuyết vừa xinh đẹp lại trẻ trung, cộng thêm việc có được một khả năng chơi vĩ cầm tuyệt vời, thế nên từ ngày ra mắt đến nay đã thu về không ít fan hâm mộ. Sau khi báo chí tung tin Tiêu Tuyết bị sát hại, những người sụp đổ đầu tiên chính là những người hâm mộ luôn ủng hộ cô ấy. Các diễn đàn thảo luận lớn, hàng loạt bài viết đều bàn tán về chuyện này, lên tiếng phê phán hung thủ, nhất thời khiến cho lượng tìm kiếm trên baidu vọt lên vị trí hàng đầu, liên tiếp gây áp lực cho các lực lượng phá án.

“Cá nhân tôi cho rằng không cần phải giấu giếm mọi người về vụ án của Tiêu Tuyết. Phía cảnh sát cần phải có một số lời thanh minh khách quan với bên ngoài.” Trong buổi họp, La Trì đưa ra ý kiến của mình: “Cô ấy là ngôi sao. Cái nghề nghiệp “bắt lửa một tý là cháy” này một khi xảy ra chuyện, anh càng che giấu sẽ càng tồi tệ. Dù sao giờ cũng đã bị đám nhà báo tung tin rồi, tôi cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì xấu, còn có thể thu thập manh mối từ mọi người, giúp cho cảnh sát chúng ta nhanh chóng phá án.”

Các nhân viên có mặt trong buổi báo cáo ai cũng mặc cảnh phục đứng đắn, chỉ có hai người rõ ràng chẳng ăn nhập gì với bầu không khí xung quanh. Một người chính là La Trì đang phát biểu. Liên tục mấy ngày không nghỉ không ngủ đã khiến hình tượng của anh ấy trông có vẻ khôi hài, râu ria xồm xoàm, đầu tóc như tổ chim, chiếc áo phông màu xám trắng kết hợp với chiếc quần bò đậm màu, gấu quần còn dính mấy cọng cỏ, có thể nhận ra đó là kết quả khi có sự tiếp xúc thân mật với thiên nhiên.

Người còn lại hoàn toàn trái ngược với La Trì. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, chiếc quần Âu đen được cắt may phù hợp, cúc áo sơ mi không được cài cẩn thận mà được mở bung ba cúc, cổ tay áo được xắn lên để lộ ra cánh tay nhỏ rắn rỏi, trông rất thoải mái, nhàn nhã. Đó chính là Lục Bắc Thần. Trong quá trình La Trì báo cáo công việc, anh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trông trưởng phòng có vẻ tiến thoái lưỡng nan, đã sắp tới lúc về hưu còn gặp phải một vụ án như thế này quả thực khiến người ta đau đầu. Nói tới ông ấy, năm xưa cũng là một người phá án tài ba, đã dẫn dắt đội ngũ của mình xông pha biết bao mưa gió mới tới được vị trí trưởng phòng. Thời kỳ trước đây của ông ấy nguồn thông tin không phát triển như bây giờ. Phá án là phá án, lòng không nghĩ ngợi gì khác. Xã hội hiện nay thay đổi quá nhanh, khiến một người đã lạc hậu như ông ấy luôn cảm thấy khó xử. Những người trẻ khi phá án có nguyên tắc của họ, ông ấy có thể hiểu được. Thế nên sau khi nghe được những lời của La Trì, ông ấy chỉ còn cách tán đồng. Việc đã đến nước này cũng đành phải đương đầu với khó khăn.

Tới lúc lắng nghe báo cáo pháp y, cuối cùng Lục Bắc Thần cũng mở mắt. Sau khi nộp tài liệu lên trên, anh nói với ngữ khí lãnh đạm: “Bây giờ, chiếc đầu còn mất tích đã không còn quá nhiều ích lợi đối với kết luận của tôi nữa. Đương nhiên, tìm được đầu là chuyện ắt phải làm, dẫu sao thì cũng chẳng có người thân nào lại mong con gái của mình chết không toàn thây. Sau khi khám nghiệm mẩu da và mô cơ trên sợi dây đàn vĩ cầm vòng quanh cổ tử thi thì chỉ có ADN thuộc về nạn nhân, không phát hiện được dấu vân tay của người khác. Nếu dựa theo kết luận vết hoen tử thi lúc trước tôi đưa ra, vậy thì hiện tượng này đã hoàn toàn chứng minh được đối phương có ý đồ, có âm mưu khi ra tay sát hại. Vì vậy, theo tôi suy đoán, dù có tìm được xương đầu thì những chứng cứ thể hiện ra ngoài chắc chắn cũng sẽ là tự sát. Còn cần mọi người tìm ra phần xương đầu đó để chứng minh thêm cho quan điểm cá nhân của tôi.”

Trong lúc anh phát biểu ý kiến, nhân viên chuyên án đang chăm chỉ ghi chép vì mỗi câu nói của Lục Bắc Thần đều có thể là một manh mối cực kỳ quan trọng đối với việc phá án…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.