Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 72: Rắp tâm trả thù



Cố Sơ đánh mắt về phía chiếc bánh bao chay: “Em không thích ăn đồ làm bằng bột mỳ.”

“Hai chọn một, hoặc là ăn hết thức ăn trong đĩa, hoặc là ăn bánh bao chay.”

“Nếu không chọn thì sao ạ?”

“Nhịn đói.”

Cố Sơ bặm môi, nửa ngày sau mới thốt ra một câu: “Nhịn đói thì nhịn đói.”

“Được!” Lục Bắc Thâm quả thực không chiều cô, dọn hết đĩa thức ăn cùng chiếc bánh bao chay đi.

Lăng Song ngồi bên sung sướng trên nỗi đau khổ của cô: “Đáng đời, ai bảo cứng miệng!”

Lúc trở về ký túc xá, các bạn đều mệt gần chết, ai cũng ngã vật ra giường, chỉ còn lại chút hơi tàn. Tiêu Tiếu Tiếu lại khóc lóc thảm thiết đòi đổi giường với Cố Sơ. Cô ấy được xếp nằm giường trên. Cố Sơ nhìn mãi chiếc giường trên không có ghế ngựa*, không bậc thềm, cũng cắn răng, đồng ý.

*Ghế ngựa để đầu giường để bước lên bước xuống.

Mười người ở một phòng, nghĩ cũng đủ biết sẽ sôi nổi cỡ nào.

Mọi người xôn xao bàn tán, chủ đề được nói nhiều nhất đương nhiên chính là Lục Bắc Thâm. Đám con gái như đám gà chọi, phấn khích bình luận từ ngoại hình cho tới ba vòng của anh. Lăng Song thì còn khoa trương hơn, đánh cược rằng Lục Bắc Thâm có cơ bụng tám múi, lại còn có bạn nói một cách kỳ lạ: “Này, mấy bà có phát hiện mũi của học trưởng Lục rất cao không?”

Có mấy cô bạn cười mờ ám.

Việc đầu tiên sau khi về phòng của Cố Sơ là rửa mặt, khi quay lại ký túc xá thấy mọi người đang nói về vấn đề mũi của Lục Bắc Thâm, cô cực kỳ tò mò bèn hỏi: “Sao mấy cậu cười kỳ lạ thế? Không phải là anh ta từng phẫu thuật thẫm mỹ cái mũi của mình chứ?” Vừa hỏi cô vừa cởi áo ra, chỉ để lại chiếc áo ba lỗ dính chặt cơ thể rồi vơ lấy cuốn vở trên bàn ra sức quạt.

Các cô bạn khác nghe thấy vậy lại càng cười to hơn, có cô bạn bạo dạn giải thích cho cô: “Nhân tướng học có nói, đàn ông mũi to thì cái đó cũng to á.”

“Cái nào?” Cố Sơ nhất thời chưa nghĩ ra.

Lăng Song cười nghiêng ngả.

Lúc ấy Cố Sơ mới tỉnh ra, đỏ mặt, đằng hắng: “Mấy cậu này sao mà háo sắc thế hả, cứ làm như nhìn thấy rồi ấy.”

“Nếu được nhìn dĩ nhiên là sướng rồi.” Lăng Song nói.

Cố Sơ làm bộ không còn gì để nói, quay đầu nhìn Tiêu Tiếu Tiếu: “Ở đây chỉ có mình cậu là còn bình thường, ít nhất không luôn miệng học trưởng Lục.”

“Thật ra tớ cũng muốn lắm.” Tiêu Tiếu Tiếu thành thật bày tỏ: “Nhưng với thân hình này của tớ cho dù có cởi sạch rồi chạy trước mặt học trưởng Lục, anh ấy cũng chưa chắc đã động lòng.”

Cố Sơ sững sờ, Tiêu Tiếu Tiếu mà cũng có thể nói ra mấy câu đó?

“Tớ nghe nói học trưởng Lục có bạn gái rồi đấy.”

Một câu nói làm dấy lên ngàn lớp sóng.

“Làm sao có thể?”

“Sao lại không, có người nhìn thấy học trưởng Lục qua lại rất thân thiết với một cô gái trường ngoài, nghe nói cô gái đó trước đây có quan hệ hữu nghị với trường chúng ta, hình như tên là Tiêu Tuyết, sau này thì suốt ngày chạy qua trường chúng ta, hình như có quan hệ rất tốt với học trưởng Lục.”

“À, nhớ ra rồi. Trước đây tớ cũng từng nghe có người kể. Đúng, tên là Tiêu Tuyết, kéo đàn vĩ cầm tuyệt hay, gia cảnh cũng khá giả lắm.”

“Chắc gì là quan hệ yêu đương nam nữ? Lẽ nào cứ cô gái nào xuất hiện bên cạnh học trưởng Lục thì cũng là bạn gái à?”

Mọi người bàn tán rôm rả, tranh luận không nhượng bộ.

Còn lại Cố Sơ nhàn nhã. Đợi cho những tiếng nói ấy dần dần yên ắng trở lại, cô mới uể oải bồi thêm một nhát dao: “Học trưởng Lục ấy à… không có bạn gái đâu.”

Câu nói của cô khiến đám bạn mắt mũi sáng rực lên, lần lượt xúm xít lại.

“Các cậu không biết à, học trưởng Lục làm gì có bạn gái, anh ta có bạn trai.”

“Hả?”

Cố Sơ tỏ ra bí hiểm: “Tớ nghe rất nhiều đàn anh kể lại, con người học trưởng Lục khuynh hướng giới tính có vấn đề. Anh ta là người đồng tính, không thích người khác giới đâu. Hình như hồi anh ta còn học năm nhất đã có quan hệ thân thiết với một đàn anh năm hai. Tới khi học trưởng Lục học năm thứ năm thì bạn trai của anh ta ra nước ngoài và đã đá đít anh ta.”

“Cố Sơ, cậu bốc phét mà cũng không suy nghĩ à?” Lăng Song bực tức.

“Tôi thề những gì tôi nói là sự thật.” Cố Sơ lười biếng kéo hành lý ra, lấy mấy chiếc hộp từ trong ra, nói tiếp: “Haiz, các cậu cứ nhận xét công bằng đi, học trưởng Lục có đẹp trai không? Đẹp trai lắm đúng không? Theo lý mà nói ấy, kiểu người như thế đáng nhẽ hai ba ngày phải thay một cô bạn gái mới phải. Nhưng anh ta học đại học A bao năm nay rồi, ai có thể túm được một cô bạn gái chính thức của anh ta nào? Không có chứ gì. Đẹp trai cỡ đó mà lại chẳng ầm ĩ với sinh viên nữ nào, ngoại trừ việc bị đồng tính ra thì còn có lý do gì nữa? Nói cho mấy cậu biết, thời buổi này đàn ông càng đẹp trai thì lại càng có khả năng là người đồng tính.”

Mấy cô bạn ngơ ngác nhìn nhau.

Cố Sơ mở hộp ra, bên trong toàn là những món điểm tâm bắt mắt. Tiêu Tiếu Tiếu ngồi bên tỉnh ngộ: “Chẳng trách cậu lại nổi giận với học trưởng Lục, té ra đã có chi viện dự bị à?”

“Dĩ nhiên, khi nào tớ ăn hết chỗ thức ăn dự trữ này rồi nộp vũ khí đầu hàng cũng chưa muộn.” Cố Sơ đẩy chiếc hộp cho mọi người: “Nào nào nào, mọi người nếm thử đi, chính tay tớ làm đấy.”

Các cô gái bu vào như ong mật.

“Thế mới nói, chỉ đẹp trai không thì có ích gì? Chẳng qua là tên tốt mã giẻ cùi thôi, lúc trước chẳng phải đã bị tớ đánh thắng bóng, bắt xin lỗi trước mọi người sao?” Cố Sơ lần lượt phát điểm tâm: “Nói thêm cho các cậu một tin động trời nữa, tớ nghe nói học trưởng Lục sắm vai nữ trong cặp đôi đồng tính, từ chuyên ngành của họ gọi là gì ấy nhở? Là ‘thụ’ phải không?”

Có người đá Cố Sơ hai cái.

Cố Sơ ngước mắt lên nhìn, là Lăng Song, đang định quyết đấu với cậu ta phen nữa thì thấy Lăng Song hết nháy mắt lại trợn trừng, nét mặt quái dị vô cùng. Cô theo nhắc nhở của Lăng Song, nhìn ra ngoài cửa, một giây sau đầu tóc đã dựng đứng cả lên.

Ngoài cửa là một thầy giáo.

Ngoài thầy giáo ra, còn có Lục Bắc Thâm trong trang phục chỉnh tề.

Tất cả mọi người đều đờ đẫn, chỉ có Tiêu Tiếu Tiếu miệng đầy điểm tâm đang nấc cục.

Thầy đi vào trong, nghiêm mặt liếc một vòng, nhíu mày rồi quay đầu nói với Lục Bắc Thâm: “Đây chính là cách dọn dẹp phòng ốc của lớp em?”

Gương mặt Lục Bắc Thâm cứng đờ.

Cố Sơ vẫn còn nắm một ít điểm tâm trong tay, nghĩ bụng thế giới này đúng là chuyện lạ gì cũng có. Ở đâu lại có chuyện thầy sỹ quan xông thẳng vào ký túc xá nữ? Nếu là bình thường, cô nhất định phải tố cáo.

“Nhanh chóng dọn dẹp!” Thầy giáo ra uy.

“Dạ.”

Tiễn thầy đi rồi, sắc mặt Lục Bắc Thâm càng lạnh hơn. Nhìn những chiếc giường hỗn loạn và đống đồ ăn vặt bày khắp mặt đất, ánh mắt anh cực kỳ không vui, anh giơ tay lên: “Tôi cho các em một phút để dọn dẹp sạch sẽ, những ai chưa ăn mặc tử tế thì lập tức mặc quần áo vào cho tôi, bắt đầu.”

Một tiếng khẩu lệnh khiến đám nữ sinh cuống quýt tranh thủ thời gian dọn dẹp.

Cố Sơ thì càng mất mặt hơn, câu ‘chưa ăn mặc tử tế’ đó hoàn toàn là nhằm vào cô. Cô vớ lấy chiếc áo khoác trên giường, quýnh quáng cài cúc vào sau đó nhanh nhẹn xếp gọn bàn ghế, cùng mọi người quét nhà. Lúc Lục Bắc Thâm hét còn giây cuối cùng để tập hợp, dưới đất vẫn còn vali hành lý chưa thu dọn xong và rất nhiều quần áo xếp đống trên giường.

“Tôi nhấn mạnh một câu, mỗi ngày sau khi tập luyện trở về đều sẽ phải họp lớp bàn công việc, khi còn chưa họp lớp xong thì chưa tới giờ các em nghỉ ngơi.” Lục Bắc Thâm cất giọng lạnh lùng: “Chưa tới giờ nghỉ thì không được phép ngồi lên giường, muốn nghỉ chỉ được ngồi lên ghế gấp. Họp lớp mà không đủ tiêu chuẩn thì các em cũng đừng hòng được thoải mái.”

“Báo cáo!” Cố Sơ hét to.

Lục Bắc Thâm nhìn về phía cô.

“Bọn em là nữ sinh, vì sao chưa có sự đồng ý đã xông vào phòng của bọn em?”

Câu chất vấn của Cố Sơ khiến ánh mắt Lục Bắc Thâm càng sâu thêm, anh hơi nheo mắt lại: “Tới khu huấn luyện thì không phân biệt nam nữ. Tôi nói rồi, khi còn chưa họp lớp thì chưa tới giờ nghỉ. Em muốn phân biệt nam nữ? Được thôi, bây giờ viết đơn, quay về trường.”

Cố Sơ tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Lục Bắc Thâm đi tới trước cửa, xách một cái chậu lớn, ném ‘loảng xoảng’ tới trước mặt họ: “Cho hết di động, laptop, máy nghe nhạc, váy vóc… vào hết cái chậu này.” Cuối cùng anh nhìn chiếc bánh được Cố Sơ nắm chặt trong tay, bổ sung thêm: “Còn cả những đồ ăn vặt, điểm tâm mang từ trường tới nữa.”

Gì cơ?

Cố Sơ suýt nữa thì ngất xỉu.

Mọi người tuy rằng buồn bã nhưng cũng không dám trái lệnh, lần lượt giao nộp theo yêu cầu của Lục Bắc Thâm. Cố Sơ cũng không cam tâm tình nguyện vứt mấy hộp điểm tâm vào, vừa định quay người thì nghe thấy Lục Bắc Thâm hỏi: “Còn nữa không?”

“Báo cáo, hết rồi ạ.”

Lục Bắc Thâm không nói gì, đi thẳng tới chiếc giường dưới đối diện, lật tung chăn ra.

Tiêu Tiếu Tiếu líu ríu: “Học trưởng, đó là giường của em…”

Cố Sơ suýt nữa thì rồ lên muốn bóp chết Tiêu Tiếu Tiếu.

Nói có sai đâu, Lục Bắc Thâm nào phải tên ngốc. Sau khi nghe xong, anh lướt nhìn qua giường trên. Cố Sơ thấy thế hai chân mềm nhũn, gào khóc trong lòng: Toi rồi.

Cả một đống điểm tâm bị lật ra, gói nào cũng được bọc rất đẹp, toàn bộ đều bị Lục Bắc Thâm vứt hết vào trong chậu, tịch thu. Trái tim Cố Sơ như rỉ máu, không nhịn được lại báo cáo tiếng nữa.

“Nói.”

“Lãng phí đồ ăn là chuyện đáng xấu hổ!” Cô chỉ hận không thể gào lên.

“Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ nhưng em làm mất bao nhiêu thời gian của mọi người thì còn đáng xấu hổ hơn!” Lục Bắc Thâm ra giọng giáo điều: “Còn nữa, ai cho phép hai em đổi giường?”

Tiêu Tiếu Tiếu lập tức đứng ra thừa nhận: “Thưa học trưởng, là em chủ động xin Cố Sơ đổi giường, em mập, lên không nổi.”

“Báo cáo, chuyện này không liên quan tới Tiêu Tiếu Tiếu, ở trường em ngủ giường trên quen rồi, sạch sẽ.” Cố Sơ gánh tội thay.

Cuối cùng Lục Bắc Thâm cũng cười nhưng nụ cười chẳng ấm áp tý nào: “Đoàn kết bác ái phải không? Chưa có sự đồng ý của các thầy sỹ quan hoặc trợ giáo mà tự tiện đổi giường là trái quy định, mà trái quy định là phải chịu phạt.”

Ánh mắt Tiêu Tiếu Tiếu ngập tràn sợ hãi.

“Đã làm sai là làm sai, không nhiều lý do.” Lục Bắc Thâm nói: “Tiêu Tiếu Tiếu, ra sân tập chạy 8000m, không chạy xong thì không được về ngủ.”

“8…8000 ạ…”

Cố Sơ nghe xong sốt sắng: “Em đã nói chuyện này Tiêu Tiếu Tiếu vô can, là em chủ động yêu cầu đổi giường, muốn phạt thì phạt em.”

“Được, thế thì em cùng chạy với Tiêu Tiếu Tiếu trên sân tập, tôi sẽ đích thân giám sát hai em.”

Hai mắt Cố Sơ như phun lửa.

“Những người khác nghe đây, sáng sớm mai sẽ luyện tập 3km, khi có còi tập hợp ai xuống muộn người đó sẽ bị phạt.”

Cả đám nữ sinh đều gào khóc.

Lục Bắc Thâm quay người đi ra khỏi ký túc xá, Tiêu Tiếu Tiếu kéo áo Cố Sơ, sắp khóc tới nơi: “Làm sao đây, 8000m á, cả tối tớ chạy không hết mất.”

“Nhất định là thấy tớ vạch đúng khuyết điểm của hắn, rắp tâm trả thù đây mà. Chúng ta không thể yếu đuối được, chịu thua một gã đồng tính luyến ái á? Nực cười!” Nói rồi Cố Sơ quyết kéo Tiêu Tiếu Tiếu đi ra khỏi ký túc xá.

Ký túc xá cuối cùng cũng bình yên trở lại, lúc ấy đám nữ sinh mới dè dặt trở lại giường mình nhưng thấy Lăng Song cứ đứng mãi bên cạnh giường không nhúc nhích, bèn tò mò vì sao cậu ta không đi nghỉ. Lăng Song bỗng gào khóc thảm thiết, nhìn chiếc chăn quân đội gấp như miếng đậu phụ trên giường, nói: “Sáng sớm mai còn phải kiểm tra nội vụ, bình thường tớ còn chẳng biết gấp chăn, bây giờ bắt tớ gấp vuông vức như miếng đậu thế này, làm sao tớ làm được? Tối nay tớ không ngủ nữa đâu…”

Các cô bạn khác câm nín toàn tập…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.