Con đường cái chạy bao quanh ngôi làng tĩnh mịch từ lâu đã không còn dấu chân người và xe qua lại, đâu đây mùi tử khí ngùn ngụt toả ra.
Không ai còn nhớ rõ, từ lúc nào, chiếc xe hơi cuối cùng đi qua trên con đường đã khô nẻ đó nữa. Đấy là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng mà ngay cả Chúa cũng đã xoá tên, nó già nua, tiều tuỵ và cũng đã kiệt cùng hy vọng như một thây khô, già yếu thoi thóp hơi tàn.
Bầu trời đỏ thẫm một màu máu chụp xuống ngôi làng, cái màu đỏ rợn người đó như muốn nuốt lấy ngôi làng đang lê lết sự sống trên bãi đời hoang vắng. Trên vệt đất bằng, khô cháy thấp thoáng bóng người lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh tà dương, nó vật vờ như u hồn người chết thảm. Nó lao đi như điên dại với chiếc bút vẽ và giấy trắng trong tay, tiếng thở nặng nề hổn hển cứ vang vang dưới cánh đồng khô nứt.
Nó muốn truy tìm một người, một người mà nó đã mất công truy tìm từ rất lâu rồi! Trong lúc lao chạy, hắn cảm thấy từng cơn đau dưới hai bàn chân trần, bỗng một gót chân hắn bị rách toạc ra và hắn ngã quỵ xuống đất. Quay đầu nhìn lại gót chân, hắn chỉ thấy một vật hình dạng giống như nắm đấm bàn tay đang gò lấy gót chân mình.
“Anh! Là anh à?”, hắn vội la lên.
Vết thương hình nắm đấm vẫn im thin thít chẳng chút phản ứng gì, vẫn cứ nắm chặt gót chân hắn, yết hầu hắn như có vật gì đang chạy tứ tung trong đó, hai cánh tay bỗng nhiên nắm chặt lại. Hắn vội vã lao tới đám cỏ rậm phía trước mặt, ra sức lần mò tìm kiếm chủ nhân của bàn chân khô không khốc đó. Dù đó là một thây người, thì hắn vẫn cứ muốn tìm cho bằng được chủ nhân của cánh tay kia.
Trong thoáng chốc, nỗi thất vọng đã bao phủ tâm hồn hắn, hắn gục quỵ xuống đất rồi cười gằn trong nỗi sợ thất thanh. Hoá ra, chẳng phải là bàn tay ai buộc chân hắn cả, đó chỉ là một sợi dây cát đằng đã khô mà thôi.
Trên đầu hắn, vụt qua mấy con quạ đen, “quác” một tiếng ai oán ghê người, tiếng kêu như xé toang bầu trời đỏ ối. Sau trận cười gằn thảm thương đó hắn ậm ự mấy tiếng rồi vội vàng nhặt lấy chiếc bút vẽ và mảnh giấy trắng đang nằm bên mình lên, vội vàng vẽ cảnh đám cỏ hoang rậm rạp trước mặt.
Mấy sợi gân xanh trên trán hắn lại nổi lên, từ đôi mắt đỏ ngầu những đường mạch máu giờ đã lộ ra vẻ chú tâm cao độ, bàn tay phải như được điều khiển bởi bàn tay quỷ thần nằm ngoài tầm kiểm soát của ý chí, thế là hắn cứ cặm cụi vẽ một cách máy móc cảnh vật trước mắt.
Sau khi vẽ xong, hắn bỗng thấy tim đập liên hồi, hắn há mồm thở dốc giống như vận động viên chạy đua vòng cuối. Sau một hồi, hơi thở đã trở lại bình thường, hắn nhìn lại bản vẽ vừa phác thảo trong tay… Không có! Không có…
Cả bức vẽ, ngoài những đám cỏ rậm mọc bừa phứa ra, thì chẳng có gì cả!
“Tại sao?”. – Hắn nghiến chặt răng, cúi đầu nôn ra mấy tiếng: “Mẹ kiếp, rốt cục mày ở đâu?”.
Lần đầu tiên phát hiện nét bút của mình có thể vẽ được cả linh hồn của ma quỷ, hắn vô cùng kinh ngạc. Đó là khi hắn vẽ cảnh thực bên chiếc cầu đá, khi vẽ xong hắn vô tình phát hiện nằm ngay dưới gầm cầu là một người con gái đã khô.
Đấy là một pha vô cùng quan trọng, sự xuất hiện quái dị của người con gái dưới gầm cầu kia sẽ phá vỡ cung cách của toàn bức họa hắn không thể không chú ý đến trong khi vẽ. Điều đáng sợ là, hắn hoàn toàn vô thức khi vẽ hình người con gái lên bức họa của mình, ký ức về thời gian khi vẽ dường như trống rỗng, đó chỉ là hoạt động của bàn tay ngoài sự kiểm soát của lý trí, đó là thời gian hắn bị sự quái dị thôi miên và rút lấy hình ảnh người con gái trong đầu hắn rồi tô lên bức họa mà thôi.
Nửa tháng sau, phía cảnh sát có cuộc thăm dò đến ngôi làng này, họ đã vô tình phát hiện và đào lên xác chết của một cô gái dưới chân cầu đá kia!
Hắn tin chắc chắn rằng, thây người chết chôn dưới trụ cầu kia chính là người con gái trong bức họa của mình. Hồn oan muốn mượn bàn tay của hắn để mách nơi thi hài bị giấu. Bỗng hắn cảm thấy vô cùng phấn chấn, hắn có thể vẽ được nơi ở của các linh hồn, như vậy, phải chăng hắn có thể tìm được anh trai mình?
Hắn lại nắm chặt lấy cây bút trong tay, đứng phắt dậy, móc lấy mẩu giấy đã nhầu trong túi quần ra, giấy đỏ chữ đen, trên dòng tiêu đề ghi giấy thông báo thi đỗ của khoa tin học! Hắn lại tiếp tục tiến về phía trước, dừng chân dưới gốc cây hoè. Đây là một cây hoè chết khô vì nhiều vết dao chặt phá, toàn thân cây khô cứng, trụi trơ không một chiếc lá hay vật gì khác, nó queo quắt và cằn cỗi như vùng đất mà hắn đã lớn lên.
Trên thân cây khô này, trước đây có một cậu con trai đã treo cổ tự vẫn. Hắn lặng lẽ cầm bút lên, lại một lần tốc họa nữa! Quả nhiên trong tranh vẽ, trên chiếc cây khô bỗng xuất hiện xác chết của một người con trai treo cổ tự vẫn, đong đưa theo gió.
Thây người đó là cậu con trai đã treo cổ vì thi đỗ trường học mà mình mơ ước nhưng nhà quá nghèo nên không có đủ tiền cho cậu ta ăn học. Cậu ta đau hận ngôi làng kia, và đã tự kết thúc nỗi ràng buộc của sự nghèo hèn bằng một biện pháp hết sức cực đoan.
Vẽ xong, hắn than một tiếng rồi đi về phía con suối phía trước cách đó khá xa. Đấy là con suối mang lại nguồn nước duy nhất cho ngôi làng kia, nhìn từ xa, dưới ánh tà huy đỏ ối, dòng suối tựa như một mạch máu bị cắt nhưng chưa đứt hẳn, hắn vừa đi vừa nói: “Anh, anh có biết không, em đã thi đỗ trường đại học nổi tiếng nhất Trung Quốc, chỉ cần anh đến để học chuyên ngành của mình nữa thôi”.
Trên mặt con suối kia, nhìn kỹ lại thấy một khuôn mặt của một người còn rất trẻ, hắn nhớ lại, anh hắn đã từng cõng hắn trên lưng vượt qua con suối này đi suốt mấy hôm liền đến bệnh viện vì hắn lên cơn sốt nặng. Hình ảnh cha mẹ trong ký ức của hắn là một khoảng trống, anh Cả như bố, chính anh hắn đã nuôi hắn trưởng thành.
Nhưng anh Cả giờ đây đã mất tích, trước đây anh hắn còn hứa là sẽ mang hắn ra khỏi ngôi làng này, nhưng giờ đây người mang hắn ra khỏi làng không phải là anh trai nữa mà là mấy viên cảnh sát hình sự dẫn hắn đến thành phố mà anh trai hắn đã sống để phối hợp điều tra.
Suốt một tuần ròng rã dường như hắn chẳng chợp mắt được giây phút nào. Người sống còn khó tìm huống hồ là người chết! Anh trai hắn cứ thế mà vĩnh biệt trần gian lặng lẽ như cốc rượu bốc hơi rồi hoàn toàn mất dấu. Ba tháng sau, vụ án đó cũng đã trở thành một vụ án mất tích thông thường, trở thành nghi án không lời giải đáp còn hắn cũng phải trở lại ngôi làng kia.
Điều khiến ai cũng phải kinh ngạc là, sau khi trở về, hắn lao đầu vào học một cách điên cuồng. Hắn hiểu rõ rằng, muốn tìm được anh trai trước hết phải rời khỏi ngôi làng kia, mà phương pháp nhanh nhất để rời khỏi ngôi làng là thi đại học! Cây bút bất ngờ rơi lăn xuống suối làm xao động mặt suối phẳng lặng.
Bất chợt đôi con ngươi hắn như tụ vào một điểm – trên mặt sóng xao động của con suối, hắn nhìn thấy một cánh tay trắng bệch đang khoác lên vai hắn! Dù đôi cánh tay kia thô tháp, cứng rắn vẫn giống như đôi tay của người cha hiền.
“Anh?”. – Hắn đột ngột quay đầu lại. Song sau lưng hắn, ngoài một cánh đồng hoang với đầy cỏ dại ra không còn vật gì khác nữa.
Đêm đã về khuya, vạn vật đang chìm trong cơn mộng mị và hoàn toàn tĩnh mịch. Ngoài khung cửa sổ là một khoảng trống mênh mông đen ngòm, nó giống như một chiếc rèm đen cực lớn, trùm kín lên những tội ác không bao giờ được thấy mặt trời của thế gian.
Lúc đó, Trịnh Dung Tân – vị lập trình viên trưởng của công ty phần mềm máy tính của tập đoàn họ Trần vẫn còn đang bận rộn trước chiếc máy tính. Hôm nay là ngày công bố phiên bản mới của trò game đời thứ sáu trong loạt game “Ngôi làng ma”. Suốt cả một ngày trời, Trịnh Dung Tân phải kiêm luôn việc trả lời các cuộc phỏng vấn của các phóng viên mấy tờ báo nổi tiếng và các nhà đặt hàng kinh doanh game vì hôm nay ông tổng giám đốc Trần Hoa không dự họp.
Công ty lập trình phần mềm trò chơi của tập đoàn họ Trần với seri game “Những ngôi làng ma” đã chiếm hơn hai mươi phần trăm tổng số các phần mềm trò chơi trên toàn quốc, sở dĩ công ty này ăn nên làm ra như vậy là vì sau lưng nó có đội ngũ lập trình viên cao cấp và đặc biệt là lập trình viên Trần Dung.
Đội ngũ lập trình viên hùng hậu là nơi hội tụ anh tài, bất luận về phương diện hình ảnh, âm thanh hay tình tiết cụ thể trong các trò chơi đều vượt trội hơn so với các công ty khác.
Bàn tay lướt nhẹ trên phím máy rồi kích bừa mấy cái, bất chợt một tấm danh thiếp rơi xuống. Anh ta nhặt lên xem, nhớ lại thì đó là danh thiếp của vị nữ phóng viên tình cờ gặp hồi chiều. “Phóng viên cơ động của báo, Thính báo, Đào Tử”, Trịnh Dung Tân nhẩm tên tuổi trên tấm danh thiếp kia rồi thuận tay nâng cốc cà phê cạnh mình lên nhấm một ngụm.
Điều không thể phủ nhận là trong cuộc trả lời phỏng vấn của mấy ký giả hôm nay, thì câu hỏi của vị nữ phóng viên này đã làm cho ông Tân run sợ đến tận bây giờ.
Cô ta mặc bộ đồng phục màu đen của toà báo nọ, dáng vẻ nghiêm túc, giống như một vị nữ tu bất khả xâm phạm. “Thưa ông Trịnh, xin hỏi ông nghĩ thế nào về vụ mất tích của ông Tần cách đây mười năm – người từng là cộng sự lập trình của ông lúc đó?”.
Anh Tần?
Hai chữ Hán thật to trong thoáng chốc đã đi vào đầu óc ông Trịnh, khiến ông phải hồi tưởng lại điều mà ông đã lãng quên bấy lâu. Trịnh Dung Tân bất chợt thấy lạnh cả xương sống, lúc đó ông từ chối trả lời câu hỏi này của vị nữ phóng viên. Tại sao sự việc đã bị lãng quên bấy lâu lại có người muốn truy hỏi lại, nhắc đến sự tồn tại của anh Tần?
Trong thoáng đau buồn, bất chợt ông thấy ngón trỏ đang đặt trên con chuột bỗng nhiên tê dại, rồi kích vào thư mục chưa được đặt tên trong máy lên. “Sơn thôn thất lý?”. như bị thôi miên, ông Trịnh đọc tên thư mục một cách máy móc. Đây là thư mục cất giữ tài liệu mà ông Tần viết lúc còn sống. Không biết ai đã gửi tệp tin này vào danh mục công tác trong máy ông.
Trịnh Dung Tân không dám khẳng định.
Seri game “Sơn thôn” đến giờ cũng chỉ mới cho ra đời trò chơi thế hệ sáu, tên gọi là “Sáu ngôi làng ma”. Kế hoạch của công ty là chỉ cho ra đời trò chơi thế hệ sáu xong sẽ cho ra đời seri khác. “Bảy ngôi làng ma” về căn bản không thể đuổi kịp hệ thống XP được, chẳng lẽ có người ngầm lập trình lại?”.
Sự hiếu kỳ đã thôi thúc ông Trịnh, ông nóng lòng muốn biết vị thiên tài đã viết phần mềm cho game đời thứ bảy của “Bảy ngôi làng ma” rốt cục có sức cuốn hút như thế nào. Bất chợt ông cảm thấy hưng phấn song cảm giác đó hoàn toàn không phải là vui mừng mà nó mang nỗi lo sợ nữa.
Lúc đó, con chuột trong tay ông ta đã không còn được di chuyển nữa, nó cứ như ma làm lăn đến giao diện của “Bảy ngôi làng ma” rồi kích đúp mở nội dung ra!
Lập tức màn hình hiện ra một con đường vào Sơn thôn với hình ảnh ba chiều. Bùng! Một tiếng làm lạnh gáy ông Trịnh, mình ông ướt đẫm mồ hôi và bắt đầu run rẩy. Máy trả lời: Xin chuyển vào tệp tin của bạn. Bây giờ cả người ông như bị những sợi dây vô hình dẫn dắt, ông Trịnh trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào hai tay đang hoạt động một cách vô thức của mình, hai tay ông thành thạo đánh:
Người mạo hiểm: Trịnh Dung Tân
Giới tính: Nam
Sau một tiếng vang lớn báo hiệu một hệ thống mới vừa được truy cập, ông Trịnh phát hiện, giấu vân tay của một bàn tay đã xuất hiện trong game với màu đỏ hồng, đang ấn dưới tệp tin của người chơi game.
Một cảm giác bất thường, bất an và đầy nguy hiểm vây lấy tâm hồn ông Trịnh. Trong giấy phép chấp nhận có giấu vân tay màu đỏ máu kia nhìn thế nào nó cũng giống như một tờ giấy cam đoan sống chết của người tham gia trò chơi.
Không cho phép được một khắc do dự, giây sau, hệ thống liền hiển thị và yêu cầu người tham gia trò chơi chọn bối cảnh xuất thân. Sau đó, trên màn hình xuất hiện bảy đáp án cho người tham gia trò chơi lựa chọn: 1. kẻ đào phạm, 2. khách lậu, 3. phóng viên, 4. học sinh, 5. kẻ buôn bán đồ cổ, 6. tìm người thân, 7. thám hiểm.
Đương nhiên, trong bảy phương án lựa chọn đó, ông Trịnh chọn kẻ đào phạm. Ông là một lập trình viên trò chơi tầm cỡ, trong mắt người khác, đào phạm là một việc mà ông không thể làm. Cũng chính vì nghĩ rằng ông không thể làm nên tâm lý hiếu kỳ càng mạnh trở thành nỗi khát vọng muốn thử xem sao. Thế là ông Trịnh đã chọn “đào phạm” để nhấn chuột vào và không chút do dự.
Tiếp theo sau là mở cửa một tấm cửa gỗ, một Sơn thôn tồn tại trong không gian kỳ bí đã hé mở cánh cửa chào đón ông Trịnh.
“Ta đang ở đâu?”. Trịnh Dung Tân tự hỏi. Hai chân bất giác cảm thấy đau mỏi, ông ý thức rằng mình đã ở trong không gian hư ảo đó đồng thời cũng đã dạo bước từ lâu trong không gian này. Trước mắt ông, dần dần hiện ra một dốc núi mờ ảo âm u.
Chạy qua một dốc sườn núi, trước mắt bỗng xuất hiện một ngôi làng ven núi. Trong ngôi làng này có vẻ hoang vắng lạnh lẽo, và có vẻ nghèo nàn rách nát, song tất cả những điều đó lại là điều mà ông Trịnh thích thú.
Bởi vì ở đây dễ đóng, cảnh sát không thể đến được, cũng không phải đến để làm gì, gần ba tháng đào vong, cuối cùng, ông Trịnh cũng đã đến nơi đây, nơi mà có thể yên thân tạm thời cho ông giờ này.