Bệnh Chiếm Hữu

Chương 11: "Chu công nói, tuổi này của tôi phải nuôi chiều cao." ?



Edit + beta: sellsell2610

“Chu Công nói, tuổi này của tôi phải nuôi chiều cao.” Trần Trì nói xong, lại lười biếng bò ra bàn, lộ ra nửa bên mặt nhìn cô.

Thời Ôn tỏ ra đã hiểu, hơi mỉm cười: “Vậy cậu cũng phải ăn đủ bữa đấy. Dinh dưỡng phải đuổi kịp với giấc ngủ thì mới có tác dụng.”

Trần Trì:…

***

Thời gian ăn cơm trưa, Trần Trì bước vào nhà ăn.

Lúc đi qua bàn của Thời Ôn cậu hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, ngồi vào một góc không có ánh sáng chiếu tới.

Trong vài giây ngắn ngủi cậu hơi dừng lại kia, Thời Ôn thấy rõ trong đĩa cơm

của cậu không chỉ có cà chua xào trứng mà còn có thêm rau cần.

Khoé miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên, thấy Thời Noãn nhìn, cô mới cúi đầu, nghiêm

túc ăn cơm.

Không bao lâu sau, trong góc truyền tới âm thanh xô đẩy.

Các nam sinh diễu võ dương oai, trên mặt là biểu tình ác ý cùng dữ tợn, cả linh hồn đến dung mạo đều vô cùng xấu xí. Bọn họ tự cho mình là thượng đẳng mà xô đẩy Trần Trì, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ.

Mà thiếu niên kia chỉ cúi đầu, tóc đen che hết mặt mày, khoé môi không thèm động đậy, vô cùng thờ ơ.

Thời Ôn nghĩ tới những gì sáng nay Thời Noãn nói, mới cố chịu đựng không có đứng lên ngăn cản.

Thời Ôn đúng là đã vô tình cướp đi nhiều thứ của Thời Noãn, đến bây giờ cô mới hiểu rõ tâm tư của Thời Noãn.

Cho nên, nếu để cô ấy biết mình để ý Trần Trì, nhất định Thời Noãn sẽ tìm cách tiếp cận Trần Trì.

Đây chính là cái chết tuần hoàn.

Sẽ giống như đời trước, Trần Trì sẽ thích Thời Noãn, mà Thời Noãn cả hai đời sẽ đều bỏ rơi cậu. Sau đó sẽ liên luỵ tới rất nhiều người.

Đầu Thời Ôn đau đến run rẩy, đột nhiên ăn không ngon.

Từ sau khi cô chuyển trường tới đây, có rất nhiều chuyện xảy ra, cô cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

“Sao không nhanh ăn đi.” Thời Noãn nhíu mày: “Lần nào cũng phải đợi mày, làm cái gì cũng chậm chạp”

Thời Ôn cầm đũa, không có tâm trí ăn uống.

Thời Noãn nheo nheo mắt: “Tao phát hiện dạo này mày rất kỳ lạ. Có chuyện gì giấu diếm tao đúng không?”

“Không có gì hết.”

Buông đũa xuống, Thời Noãn nhếch mép: “Thời Ôn, rốt cuộc mày chuyển tới trường này vì lí do gì?”

Thời Ôn chậm rãi nhai nuốt cẩn thận, chậm rì rì trả lời: “Em đã nói rồi, là vì muốn học cùng với chị.”

Thời Ôn kéo khoé miệng, lười cùng cô nói chuyện.

Ăn cơm xong, Thời Noãn cầm hộp y tế đi tới tầng thượng của khu thực hành số 3.

Thời Ôn như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau, trong miệng không ngừng lải nhải: “Cùng em ra cửa hàng tiện lợi đi mà. Em còn chưa ăn no.”

Thời Noãn: “Mày là heo sao?”

“Vậy chị chính là chị gái của heo.”

“Ai là chị mày? Cách tao xa một chút.”

Thời Ôn không nghe, vẫn tiếp tục dây dưa, mãi cho đến khi lên tới sân thượng.

Hai người tìm một vòng, cũng không thấy Trần Trì.

Thời Noãn cau mày: “Không biết lại chạy tới góc nào rồi.”

Thời Ôn âm thầm thở ra một hơi, thật tốt, may là không tìm thấy.

“Này, nghĩ cái gì thế? Có đi hay không?” Giọng nói của Thời Noãn không mấy kiên nhẫn.

Thời Ôn: “Hả? À có, chúng ta trở về thôi.”

Thời Ôn trở vê lớp học, hồi lâu, Trần Trì cũng chưa quay lại.

Trường học nội quy nghiêm ngặt, trong giờ học học sinh không được phép ra ngoài, vậy cậu đã đi đâu?

…Ở rừng cây nhỏ sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.