Bệnh Chiếm Hữu

Chương 37: Tôi sẽ không để cho ai khi dễ cậu ấy



Editor + beta: sellsell2610

Lời của editor: Chương này dài kinh khủng luôn ấy ạ, nên mình chia nhỏ ra làm mấy phần nha, mình sẽ up dần ạ❤️

Thời Ôn mất ngủ.

Không phải  do cô không ngủ được, mà là nửa đêm gặp ác mộng nên tỉnh dậy, rồi cứ như vậy thức tới sáng.

Cơm sáng cô cũng không muốn ăn.

Trong đầu cô chỉ có duy nhất bộ dáng suy sụp ngày hôm qua của Trần Trì.

Còn có những câu hỏi kì lạ đó.

Rốt cuộc những người ở tiệm lẩu đó là ai? Nhìn qua thì không phải học sinh của Nhị Trung, tại sao Trần Trì lại chọc phải bọn họ?

Lúc đi ngang tiệm bánh bao, cô dừng lại, theo thói quen mua bữa sáng cho Trần Trì.

Trần Trì tới muộn hơn cô một chút, trừ bỏ tóc có chút rối loạn, sắc mặt vẫn bình thường.

Như thường ngày, cậu đưa cho Thời Ôn một hộp sữa đậu nành, rồi sờ trong ngăn bàn, lấy ra bánh bao mà cô mua, bắt đầu ăn.

Thời Ôn uống một chút sữa.

Cậu chắc hẳn không nhớ những gì mình nói hôm qua.

Nhưng mà…

“Trần Trì.” cô nhẹ giọng gọi.

Trần Trì nghiêng mặt nhìn, lười nhác “ừm” một tiếng.

“Hôm qua cậu uống say.” Mặt mày Thời Ôn hiện lên lo lắng: “Sau đó cậu còn đánh một nam sinh. Tôi thấy bọn họ là người không dễ chọc. Bọn họ sẽ không trả thù cậu chứ?”

Trần Trì giật giật lông mày.

Vậy sao?

Cậu nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng của cô, cắn một miếng bánh bao: “Không biết nữa.”

Mày Thời Ôn lại nhăn chặt vài phần.

Trần Trì ăn xong, dạ dày thoải mái không ít, mới bắt đầu nói: “Nói không chừng…tan học sẽ bị chặn đường…”

Thời Ôn “a” một tiếng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trần Trì ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, vứt túi vào thùng rác: “Cậu đưa tôi về nhà.”

Vương Đình ngồi trên thật sự không nghe nổi nữa.

“Để Tiểu Ôn đưa cậu về nhà làm gì? Cậu ấy là nữ sinh đấy.” Vương Đình thấy ánh mắt cậu lạnh vài phần, khí thế liền yếu đi: “Cậu ấy đưa cậu về cũng không làm được gì, có khi còn bị khi dễ.”

Vương Đình cảm thấy vẫn là mình nói có lý, giọng nói lại cao thêm vài phần: “Làm gì có ai để bạn nữ đưa về nhà, không phải do cậu tự gây sự sao…”

Thời Ôn kéo kéo tay áo của Vương Đình, ra hiệu cô đừng nói nữa.

Đỗ Khải Trình nhìn qua có vẻ đang chăm chú làm toán, nhưng thật ra lỗ tai đã dựng lên từ bao giờ.

Nghe xong chỉ có cảm nhận duy nhất.

Lão đại cũng thật biết nguỵ trang.

Ngày hôm qua, cậu ta nghe được rõ ràng đám người kia đều gọi cậu là “Sinh ca”, gọi đến thuận miệng không chịu được. Đám người kia thường ngày kiêu ngạo. đã bao giờ chịu cho ai mặt mũi chứ?

Trần Trì bị khi dễ.

Làm gì có chuyện đấy.

Trần Trì chống cằm, nhàn nhạt liếc Vương Đình: “Cậu ấy đi cùng tôi, tôi sẽ không để cho ai khi dễ cậu ấy.”

Vương Đình”…”

Vương Đình thổn thức, nhìn Thời Ôn, lại phát hiện cô đỏ mặt.

Không thể cứu vãn.

Đồng chí Tiểu Ôn cũng ngây thơ quá rồi.

Thời Ôn phát hiện gần đây bản thân rất dễ đỏ mặt, cô dùng mu bàn tay áp vào má, nói: “Không được, tôi phải về nhà cùng với Thời Noãn. Hay cậu tìm giáo viên đi.”

Gần đây Thời Noãn giám sát cô càng lúc càng chặt.

Trần Trì rũ mắt “ừ” một tiếng, rồi lại nằm bò ra bàn.

Thời Ôn lại nghĩ đến bộ dáng đáng thương của cậu ngày hôm qua.

Nhưng Thời Noãn đang nghi ngờ bọn họ, nếu hôm nay cô đưa cậu về bị Thời Noãn phát hiện. Vậy không phải sẽ uổng phí bao nhiêu công sức trước đây của cô sao?

Ăn cơm trưa xòn, Đỗ Khải Trìng ra hiệu bảo Trần Trì ra ngoài, rồi sau đó đưa cho cậu mấy tờ giấy A4.

“Đây là thông tin về Quan Ngọc.”

Trần Trì dựa vào lan can ngoài ban công, nhanh chóng lật xem.

Thanh mai trúc mã?

Quen biết 7 năm?

Trần Trì thu mắt.

Lúc cậu gặp cô lần đầu tiên, cô mới chỉ 7 tuổi.

Nhưng cô lại không nhớ.

Hàng xóm?

Trần Trì không tự chủ được sức lực, tờ giấy trong phút chốc đã bị vò nát.

Cuối tuần, Thời Ôn lấy cớ đến thư viện để tới tiệm lẩu.

Cô ở ngoài tiệm đi một vòng, cũng không gặp lại mấy nam sinh kia.

Cô bước vào trong tiệm, lập tức có phục vụ đi tới.

“Ngại quá” Thời Ôn mở miệng trước: “Em không có tới ăn, em muốn hỏi chút việc.”

Người phục vụ cũng không tỏ ra thiếu kiên nhẫn cùng ghét bỏ, lễ phép nói: “Quý khách muốn hỏi chuyện gì ạ?”

Thời Ôn: “Tuần trước, mấy nam sinh ngồi bàn ở trong góc kia, uống rượu đánh người, chị còn nhớ không ạ?”

“A, nhớ rồi. Ngày hôm đấy tôi cũng ở đây, thật sự bị doạ chết!” Người phục vụ ôm ngực, hơi rùng mình.

Thời Ôn không nghĩ có thể hỏi được ngay: “Vậy chị biết bọn họ là ai không ạ?”

Phục vụ: “Bọn họ sao? Đều là học sinh cá biệt, có điều thường xuyên chiếu cố quán của chúng tôi. Ngày thường bọn họ cũng tương đối tốt, chỉ là hơi phiền một chút. Nhưng lần trước quả thật rất đáng sợ.”

Thời Ôn gật gật đầu, lần trước đúng là doạ người. Lúc Trần Trì đánh một người trong đó, cô chỉ nghĩ đám nam sinh đó sẽ đứng lên vây Trần Trì lại mà đánh hội đồng.

“Vậy chị có biết khi nào bọn họ đến đây không? Có thời gian chính xác không ạ?”

Người phục vụ lắc đầu: “Cái này tôi không biết. Nhưng họ thường xuyên tới một quán bar gia đình.”

Rồi chỉ chỉ phía đường đối diện: “Chính là quán bar đó.”

Thời Ôn cảm ơn người phục vụ xong. Cô cũng không vội vã qua đường, mà đứng ở bên này chăm chú nhìn quán bar gia đình đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.