Editor: Sel
Thời Ôn ở trong nhà Trần Trì ngủ một giấc, cả một đêm qua cô đã không ngủ, khi tỉnh dậy mặt trời cũng đã lặn được hơn nửa.
Cô vội vàng tìm điện thoại.
Quả nhiên điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của mẹ Thời và Thời Noãn.
Cô nhanh chóng xuống giường, động tác hơi lớn nên đánh thức Trần Trì cũng đang ngủ ở bên cạnh. Cậu duỗi tay sờ sờ, không chạm được vào cô liền mở mắt ra:
“Em phải về rồi à?”
Thời Ôn nghe thấy giọng nói của cậu liền sợ thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Sao anh lại ngủ trên giường với em?”
Lại nhìn thấy cậu nằm ở ngoài mà không chui vào trong chăn, mới nhẹ nhàng thở ra.
Trần Trì lăn đến bên kia giường, ôm lấy eo cô:
“Em không cho phép, anh sẽ không làm!”
Trong lòng Thời Ôn ấm áp, chọc chọc cánh tay của cậu:
“Vậy anh ôm em làm gì?”
Cậu đứng lên, đem mặt cọ ở cổ của cô:
“Anh còn phải cọ em!”
“Việc này là việc nhất thiết phải làm mỗi ngày, nếu không anh sẽ chết!”
Thời Ôn nhíu mày: “Lại nữa, em bảo anh không được nói từ đó rồi cơ mà!”
Trần Trì ôm chặt cô, môi dán sát vào vành tai Thời Ôn, hơi thở ấm áp phả qua: “Nhất định sẽ chết mất, vì vậy đừng rời khỏi anh.”
Lỗ tai Thời Ôn ngứa ngay, cô cười cười né tránh:
“Em biết rồi, anh đừng thở vào lỗ tai em nữa, ngứa quá.”
Trần Trì đem cô ôm lại vào lòng, nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của cô:
“Tai Ôn Ôn thật dễ hồng, anh rất muốn cắn thử, xem nó có hương vị gì.”
Thời Ôn giật mình: “Không được.”
Trần Trì rũ mắt: “Anh biết rồi!”
Một ngày nào đó nhất định cậu sẽ thử.
Trần Trì ôm Thời Ôn nhõng nhẽo một hồi lâu mới bằng lòng để cô về.
Hai người tay trong tay ra khỏi chung cư, ra tới đường lớn Thời Ôn liền buông tay cậu ra. Trần Trì đen mặt, biết cô lo lắng điều gì nên cũng không dám ép buộc, đành tự mình giận dỗi.
Xe bus vừa tới, trước khi lên xe Thời Ôn còn nhẹ nhàng nhéo ngón út của cậu.
Cô ngồi vào chỗ gần cửa sổ, nhìn cậu vẫy tay.
Xe vừa khởi động, Thời Ôn quay lại liền nhìn thấy một chiếc moto chạy ngang qua.
Người trên xe có chút quen mắt.
Đúng rồi, là người lần trước ở bệnh viện nhận sai người, luôn miệng gọi Trần Trì là “Sinh ca”.
Về đến nhà tất nhiên không tránh được bị ba Thời cùng mẹ Thời giáo huấn một trận, cô cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu nghe mắng.
Ăn cơm xong, Thời Noãn chạy đến phòng Thời Ôn, hừ lạnh:
“Diễn cũng giỏi thật đấy, mày đúng là thích diễn vai con gái ngoan ngoãn mà.”
Thời Ôn đang làm bài tập hè, nghe cô nói vậy liền mỉm cười.
Thời Noãn vẫn dè bỉu cô: “Mày nên đổi tên đi, gọi là Thời Giả Giả.”
Thời Ôn chớp chớp mắt: “Ừm…tên này cũng dễ nghe đấy chứ!”
Thời Noãn cứng miệng: “Sao da mặt của mày dạo này dày thế?”
Nói xong, giống như chịu không nổi đả kích mà bỏ đi.
Da mặt dày?
Thời Ôn xoa xoa mặt, chắc là bị lây từ Trần Trì đi.
Thời Giả Giả?
Giả?
Đúng là nghe cũng rất được, nhưng bây giờ làm thủ tục đổi tên vô cùng phức tạp.
Đổi tên?
Ý cười của Thời Ôn thu lại, dần dần nhạt đi.
Trong đầu cô đột nhiên bình tĩnh lại, hai ngón tay nhịp nhàng gõ trên bàn, sau đó đứng dậy đi đến phòng Thời Noãn.
Thời Noãn cũng đang làm bài tập, thấy cô đến, mày liền giương lên:
“Cung phản xạ của mày dài thế à?”
Thời Ôn lắc đầu, liếm môi có chút khô khốc:
“Chị…lớp chị chắc có group chat đúng không? Chị có wechat của Tô Nhiễm chứ?”
Thời Noãn nhíu mày: “Tô Nhiễm? Mày muốn wechat của cậu ta làm gì? Cậu ta cũng chẳng phải người tốt lành gì.”
Thời Ôn: “Em muốn hỏi chút việc.”
“Chuyện gì?”
“Lúc Trần Trì chuyển đến đây không phải làm Tô Nhiễm khóc nên anh ấy mới bị những nam sinh khác khi dễ sao? Em muốn hỏi một chút về chuyện này.”
“Vậy à?” Thời Noãn không tình nguyện đưa wechat của Tô Nhiễm cho Thời Ôn: “Tao khuyên mày đừng có dính dáng đến cậu ta làm gì.”
Thời Ôn: “Vâng!”
Rất nhanh Thời Ôn liền trở thành bạn tốt trên wechat với Tô Nhiễm.
Thời Ôn: [Cậu lúc trước từng nói nếu muốn biết chuyện gì của Trần Trì có thể tìm cậu, đúng không? Hiện tại cậu rảnh không?]
Tô Nhiễm: [Có chuyện gì sao?]
Thời Ôn: [Tôi có chút tò mò, không biết Trần Trì có từng đổi tên hay không? Lúc trước tôi mở sách giáo khoa của anh ấy ra, thấy một cái tên khác, chẳng lẽ là của em trai anh ấy?]
Tô Nhiễm: [Trần Trì làm gì có em trai chứ? Cậu ấy đổi tên, Trần Trì, Trần Trì Sinh, chỉ ít đi một chữ “Sinh” thôi.]
Thời Ôn: [Được rồi, cảm ơn cậu!]
Thời Ôn ném điện thoại lên trên bàn, nắm chặt tay cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh.
Nhưng tràn ngập trong đầu cô là những người kia gọi cậu là “Sinh ca”.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thời Ôn đi tới quán bar K.
Có những chuyện cần thiết phải hỏi rõ ràng, nếu không sẽ trở thành hiểu lầm.
Thời Ôn ở trong lòng tự cổ vũ mình một chút mới đi vào bên trong quán bar.
Quán bar ban ngày người không nhiều cũng không ít, nhưng vẫn cản trở tầm mắt của Thời Ôn, cô đi tới quầy bar, hi vọng có thể gặp được những người kia.
Vòng qua một đám người, rốt cuộc cô cũng đi tới được quầy bar.
Lại bị một màn trước mắt khiến cho ngây ngẩn.
Thiếu niên ngồi ở trên quầy bar, xung quanh là một đám người có chút quen mắt, không phải bầu không khí giương cung bạt kiếm, mà là vô cùng vui vẻ náo nhiệt.
Có người ngồi bên cạnh, có người đứng phía sau cậu, cúi đầu nói với cậu cái gì đó. Thiếu niên rũ mắt, câu được câu không, thi thoảng mới đáp lại.
Khuỷu tay cậu chống quầy bar, ly rượu trong tay lắc nhẹ, trong quán bar tối tăm, trên người cậu vẫn là áo phông trắng quần đen, ánh sáng sắc lạnh càng làm da cậu trở lên trắng hơn, tóc đen mềm mại, đường cong thân thể tuyệt mĩ như được phác hoạ.
Nam sinh ngồi bên cạnh rút ra một điếu thuốc đưa tới trước mặt cậu.
Trần Trì nhàn nhạt liếc một cái, nói hai chữ.
Thời Ôn dựa vào khẩu hình mà đoán được:
“Bỏ ra.”