Bệnh Chiếm Hữu

Chương 76: Em Muốn Tôi Ôm Em Lên?



Editor: Sel

Thời Ôn đi đến một chỗ không có ai mới ấn nghe điện thoại.

“Có chuyện gì sao?”

Bên kia Y Thư trầm mặc một hồi: “Có thể tới quán cà phê nói chuyện một chút không?”

Ngữ khí Thời Ôn lạnh nhạt: “Tôi cảm thấy giữa hai chúng ta không có gì để nói cả.”

Y Thư: “Về chuyện của Trần thiếu.”

Đầu ngón tay Thời Ôn hơi run: “Tôi cùng anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa rồi!”

Y Thư giống như không để ý cô cự tuyệt, chỉ bình tĩnh nói: “4 giờ chiều mai, tôi ở phòng 307 đợi cô.”

Thời Ôn liễm mi tắt điện thoại.

Lúc trở về cô phát hiện Trần Trì đã rời đi, cô hơi sửng sốt một chút, nhìn đến chai nước khoáng liền cầm lên uống một ngụm.

Rolls-Royce vững vàng chạy, cảnh đêm của Nam Đều cũng dần hiện lên.

Trần Trì tựa lưng vào ghế, rũ mắt, nhìn không rõ biểu tình.

Tống Đằng quan sát anh từ kính chiếu hậu.

Bình thường Trì tổng phải phiền muộn lắm mới có dáng vẻ như này.

Nhưng Trì tổng chưa nói, cậu ta cũng không dám hỏi nhiều.

Im lặng một lúc lâu, người đàn ông ngồi phía sau mới chậm rãi mở miệng:

“Tống Đằng, cậu có cảm thấy tôi ưu tú không?”

Tống Đằng:…?

Đây lại là cái vấn đề kì quái gì nữa vậy?

Cố gắng chịu đựng cảm giác quái dị, cậu ta miễn cưỡng trả lời: “Trì tổng anh chính là người ưu tú nhất mà tôi biết, 20 tuổi đã phát triển công ty thành tập đoàn đa quốc gia!”

Trần Trì khẽ nâng cằm, cao ngạo hỏi tiếp: “Vậy cậu thấy hành động mở nắp chai nước vừa rồi của tôi thế nào?”

Tống Đằng ho khan một tiếng: “Rất thân sĩ, rất galant ạ!”

Trần Trì quay đầu nhìn ra cửa sổ, không có tiếp tục nói chuyện nữa.

Bảy năm.

Bảy năm trước cô vì người nhà mà dễ dàng vứt bỏ anh, còn dặn dò anh nhất định sống phải tốt.

Bảy năm sau, anh trở thành người đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, trong tay vừa có tiền vừa có quyền.

Cho nên anh quay trở lại.

Lúc này anh cũng đã đủ ưu tú, có thể bảo vệ cô, để cho cả hai không phải rơi vào tình cảnh bất lực như năm ấy.

Ngày trước cô luôn hy vọng anh có thể sống tốt, thân thiện với mọi người, với phụ nữ cũng không được quá hờ hững lạnh nhạt.

Hiện tại anh đều làm được.

Anh biến thành mẫu người cô thích, nhưng tại sao cô vẫn làm lơ anh như vậy?

Trần Trì bực bội nhíu mi, gọi một cuộc điện thoại.

“Buổi chiều ngày mai gặp!”

“Cậu đùa tôi đấy à? Bây giờ tôi vẫn còn ở nước ngoài đó!”

“Không tới thì cả đời này đừng nghĩ đến chuyện về nước nữa.”

“Tới thì tới, tôi mà sợ cậu thì tôi làm con của cậu! Hứ!”

“Cậu đang đùa tôi đúng không? Gọi tôi từ bên đó trở về chỉ vì một người phụ nữ? Cậu có biết đáng lẽ ra chiều nay thay vì phải đến gặp bản mặt thối nhà cậu, tôi còn phải đi kí hợp đồng hơn trăm triệu không hả?”

Phòng bao an tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng gào rống của một người đàn ông.

Trần Trì bưng ly cà phê, bỗng nhiên cảm thấy từ khi tên kia đến nó liền không ngon nữa.

Thiệu Hành tức đến đỏ mặt, mà người đàn ông trước mặt cũng chưa thèm liếc mắt đến hắn ta một cái mà chỉ chăm chú nhìn ly cà phê.

Hắn ta tức đến nỗi bật cười, ngồi xuống sô pha, ra vẻ không sao cả: “Được rồi, dù sao hợp đồng này cũng là của công ty, mà cậu lại là tổng giám đốc, ăn thiệt vẫn là cậu thôi!”

Cuối cùng Trần Trì mới ghét bỏ đẩy ly cà phê ra.

Tống Đằng hiểu ý liền phân phó người phục vụ đổi một ly khác.

“Tôi đã thoả thuận xong hợp đồng đấy rồi!”

Trần Trì ung dung cầm lấy khăn ướt, thong thả lau từng ngón tay, ngữ khí vô cùng bình đạm.

Thiệu Hành choáng váng: “Cái gì?”

Trần Trì ngước mắt liếc hắn ta một cái: “Tối hôm qua gọi video nói chuyện phiếm một chút là thoả thuận xong rồi.”

Thiệu Hành:…

Hắn cảm thấy mình chẳng khác gì một thằng ngốc cả.

Tống Đằng đứng bên cạnh cố nghẹn cười.

Thiệu Hành mị mắt, ánh mắt hình viên đạn bắn về phía cậu ta:

“Cười cái gì cái đồ gay chết tiệt kia?”

Tống Đằng trừng lớn mắt: “Anh nói cái gì vậy hả?”

Thiệu Hành cũng không thèm để ý cậu ta, vẻ mặt mách lẻo nói với Trần Trì: “Ê A Trì, cậu ta bị gay đấy, cậu cẩn thận một chút!”

Trần Trì không có cảm xúc.

Gay.

Là cái quái gì?

Tống Đằng tức giận muốn đánh người, tên chết tiệt kia đúng là nói năng không biết suy nghĩ.

Cậu ta tức giận giơ tay lên:

“Nhìn cho kĩ đi, đây chính là nhẫn đính hôn của tôi đấy!”

Trần Trì khựng lại, nheo mắt: “Cậu muốn kết hôn?”

Sắc mặt Tống Đằng có chút mất tự nhiên, đứng thẳng người: “Đúng vậy Trì tổng, 2 tháng nữa tôi sẽ kết hôn. Mấy ngày hôm nay tôi luôn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói với ngài.”

Trần Trì nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ở ngón giữa của cậu ta, nhăn mày: “Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đòi kết hôn?”

Tống Đằng: “…Năm nay tôi 27 rồi, ngài yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ!”

Trần Trì mím môi, một lúc sau lại dùng ngữ điệu nghi ngờ hỏi lại: “Cậu? Kết hôn?”

Tống Đằng:…

Sao cứ có cảm giác Trì tổng không tin mình có người thích vậy nhỉ?

Thiệu Hành cười: “Không phải cậu ta nghi ngờ việc cậu sẽ kết hôn, mà chỉ cảm thấy bản thân mình sao lại kết hôn muộn hơn cậu thôi. Hahaha. Tôi tới rồi, A Trì mau nói đi.”

Trần Trì:”…”

Thiệu Hành nhướng mày: “Không phải cậu bảo cô gái kia lúc trước vứt bỏ cậu hay sao? Bây giờ cậu vừa có tiền vừa có quyền, thế nào? Cô ta đã hối hận chưa?”

Ánh mắt Trần Trì lạnh băng: “Cô ấy sẽ không cảm thấy hối hận vì thấy tôi có tiền có quyền, cô ấy không phải người nông cạn như vậy!”

Thiệu Hành nghẹn họng: “Úi chà vẫn còn bênh à?…Haizzz tôi biết rồi!” Hắn ta phụt cười: “Ý cậu là cô ta không thèm để ý đến cậu đúng không?”

Sắc mặt Trần Trì đen lại: “Lúc trước cậu nói tôi không cần phải làm gì cả, chỉ cần cô ấy nhìn thấy tôi thì nhất định sẽ đi đến xin số điện thoại?”

Thiệu Hành gãi đầu: “Tôi cũng không nghĩ tới em dâu lại đặc biệt như vậy. Bảo cậu nói chuyện với phụ nữ nhiều hơn một chút thì không chịu, lý luận làm sao bằng thực tiễn được chứ?”

Trần Trì: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa!”

Thiệu Hành nhướng mày, hai tay giao nhau đặy trên mặt bàn: “Lúc đó là cô ta vứt bỏ cậu? Cho nên cậu càng không thể mặt nóng dán mông lạnh được*. Cậu cứ việc phát ra mị lực nam tính, sau đó mạnh mẽ mà trêu đùa cô ta, nhưng không được biểu hiện ra quá nhiều hứng thú. Chờ cô ta bị rung động thì cậu mới bày tỏ tâm ý. Không thì cô ta sẽ cảm thấy cậu 7 năm còn chưa quên nổi, có khả năng sẽ lại vứt bỏ cậu thêm một lần nữa!”

(*mặt nóng dán mông lạnh: ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững)

Trần Trì từ trong kẽ răng rít ra mấy câu: “Trước khi tôi về nước cậu cũng nói mấy câu này!”

Thiệu Hành kinh ngạc: “Không có tác dụng? Đùa à người anh em? Với nhan sắc như này cậu ra ngoài đường vơ bừa cũng được một đám.”

Cậu ta lại trầm ngâm một lát: “Chắc chắn là cậu trêu đùa cô ta chưa đủ tàn nhẫn. Nhưng mà phải nhớ kĩ, không được để lộ quá nhiều tình yêu. Phải khiến cô ta gần cậu thì trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, rốt cuộc không thể rời cậu nửa bước!”

Trần Trì nghe được mấy chữ “không thể rời cậu nửa bước”, ánh mắt hơi thâm.

Phòng bao cuối hành lang, Thời Ôn đã tới rất nhiều lần. Lần đầu tiên chính là 3 năm trước, cô tới gặp Y Thư để dò hỏi tình huống của Trần Trì.

Ba năm không có tin túc của người kia, vì vậy cô cũng không đến nữa.

Thời Ôn đẩy cửa đi vào.

“Muốn uống cái gì?” Y Thư nhìn thấy cô đến thì đứng lên.

Thời Ôn lắc đầu, ngữ khí xa cách: “Lát nữa tôi còn có việc, anh muốn nói gì thì nói luôn đi.”

Y Thư mím môi, qua một lúc mới nói tiếp: “Nếu cô vội như vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Thời tiểu thư, hôm nay Thẩm tổng để tôi đến là muốn nhờ cô thay bà ấy giải thích cho Trần thiếu vài câu.”

Thời Ôn ngây ngốc, có chút không hiểu được.

Y Thư: “Trần thiếu vẫn còn ghi hận bà ấy vì chia rẽ hai người nên đã bắt đầu chèn ép Thẩm thị. Nhưng đây không phải những gì Thẩm tổng mong muốn, việc C&S được thành lập cũng nằm ngoài dự kiến. Nay Thẩm tổng muốn giải quyết hiềm khích với Trần thiếu, mong cậu ấy sẽ về tiếp quản Thẩm thị.”

Thời Ôn có chút muốn cười lạnh: “Vì sao? Không phải năm đó bà ta đã chia rẽ chúng tôi à? Hơn nữa hiện tại tôi cũng không có tư cách gì để khuyên anh ấy cả. Trần Trì đã sớm không còn yêu tôi. Còn việc anh ấy vẫn còn hận Thẩm Mạch thì anh nói với bà ta, hỏi bà ta có còn nhớ bản thân mình đã làm gì khi Trần Trì còn nhỏ không?”

Cô đứng lên, nhàn nhạt liếc y thư một cái: “Tôi hy vọng về sau không có chuyện gì thì đừng tới tìm tôi.”

Tiếng đóng cửa vang lên.

Y Thư xoa xoa thái dương, lấy ra điện thoại trong túi: “Thẩm tổng, ngài nghe rõ chứ ạ?”

Thẩm Mạch cười nhạt: “Nghe. Nhưng tôi không tin Trần Trì đã không còn tơ tưởng gì tới con bé đó nữa.”

Y Thư liễm mi: “Vậy ngài muốn?”

Thẩm Mạch lạnh giọng nói: “Bắt đầu chèn ép Thời Ôn. Nếu Trần Trì không ra tay thì nó sẽ trở thành người thừa kế xứng đáng nhất. Nếu nó ra tay liền bắt đầu chèn ép, trong lúc nó không rảnh bận tâm công ty thì tiến hàng đánh trả.”

Y Thư: “….Vâng…”

Anh ta há miệng thở dốc, muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng lại nghẹn trở về.

Thời Ôn bị cuộc hẹn này làm cho tâm tình không vui. Vừa ra đến cửa quán cà phê, bên ngoài đã mưa to.

Thời Ôn:…

Tiểu Cẩm ra nước ngoài lưu diễn, Thơ Thơ cùng Đồng Đồng hôm nay phải bồi dưỡng học sinh đi dự thi.

Cô ngẩn người nhìn bầu trời, cảm thấy dự báo thời tiết đúng là vớ vẩn.

Thời Ôn vươn tay muốn hứng nước mưa, trong đầu lại nghĩ tới Trần Trì.

Đang nghĩ ngợi, xung quanh vang lên thanh âm của anh, hỗn vào trong nhiều tiếng động, cô cũng không biết là thật hay giả, mờ mịt quay đầu.

Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, đang nói chuyện với người khác. Hôm nay anh không mặc tây trang, thân hình thon dài, tóc mái bị gió thổi toán loạn, lộ ra gương mặt thanh tuyển, đường cong lưu sướng.

Thời Ôn nhìn đến hai người bên cạnh, một người là trợ lí của anh, còn có một người đàn ông lạ mặt khác.

Trần Trì lúc này cũng nhìn thấy cô. Người mình ngày đêm nhớ mong bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, không phải anh cố tình tiếp cận mà là chân thật ngẫu nhiên gặp được.

Duyên phận. Cơ hội.

Khoé miệng Trần Trì khẽ nhếch.

Anh nhìn Thiệu Hành đứng bên cạnh, trong đầu vang lên câu nói kia: “Hung hăng trêu đùa cô ấy!”

Trần Trì bước về phía Thời Ôn.

Thời Ôn nhìn anh từng bước từng bước đi về phía mình, ma xui quỷ khiến lại nói một câu: “Tôi không cần khăn tay.”

Bước chân Trần Trì khựng lại, nhìn trong tay cô trống không, nhíu mày: “Không mang dù?”

Thời Ôn gật gật đầu.

Không phải anh lại đưa dù cho cô đấy chứ? Chiếc dù lần trước cô còn chưa đưa trả anh.

“Tôi đưa em về nhà.”

Biểu tình của người đàn ông nhàn nhạt, giống như chuyện này không có vấn đề gì cả.

Biểu cảm trên mặt Thời Ôn vô cùng vi diệu.

Đây cũng là cử chỉ galant mà anh học được? Buổi tối tuỳ tiện đưa phụ nữ về?

Trần Trì quay đầu lại nhìn Thiệu Hành cùng Tống Đằng, xác nhận hai người kia cũng không mang dù, nói: “Hôm nay tôi cũng không mang dù. Trời đang chuyển lạnh, em lại mặc ít như vậy…”

Anh nói đến đây thì khựng lại.

Hôm nay cô mặc váy ngắn màu trắng gạo, làn váy dài đến đầu gối, lộ ra cẳng chân thon dài trắng nõn.

Trần Trì che khuất phiền muộn trong mắt, nói: “Lên xe đi. Mưa có lẽ sẽ to hơn đấy!”

Thời Ôn cắn môi dưới.

Mưa đúng là càng ngày càng lớn, xe cô gọi bây giờ cũng chưa tới…

Thời Ôn rối rắm một hồi, thấy bạn anh vẫn đang chờ liền cảm thấy ngại ngùng.

“Cảm ơn. Mà đúng rồi. Các anh đi hướng nào? Có tiện đường không?”

Trong lòng Trần Trì hơi thả lỏng: “Em đi hướng nào?”

Thời Ôn chỉ về phía nam.

Trần Trì cười nhẹ: “Tiện đường.”

Thời Ôn chớp chớp mắt, tay đột nhiên chuyển hướng, chỉ về phía bắc.

Trần Trì:”…”

Thời Ôn thấy anh đơ ra, vui vẻ cong mắt cười.

Trong lòng Trần Trì vừa động.

Thời Ôn cười xong, cảm thấy mình có chú vô duyên, vội vàng nói: “Ngại quá, là hướng nam..”

Trong chớp mắt, cô nhìn thấy trong mắt của người đàn ông tràn đầy cưng chiều, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Thời Ôn nghĩ, bản thân mình đúng là mơ mộng quá rồi.

Sáng nay thời tiết khô nóng, Thời Ôn không chỉ mặc váy ngắn mà còn đi sandal. Bởi vì có chút bất an cho nên cô không chú ý, chẳng may dẫm vào vũng nước.

Thời Ôn hô nhỏ một tiếng, nhìn chân dính nước bẩn của mình rồi lại nhìn chiếc xe sạch bong kia.

“Khoan đã, tôi…”

Cô còn chưa nó xong, trên vai bỗng hơi nặng, cô bị Trần Trì ôm chặt trong ngực, thanh âm sốt ruột: “Chân bị thương? Có thể đứng được không?”

Tiếp xúc gần gũi như vậy khiến kí ức ngủ say bị đánh thức, lỗ tai Thời Ôn nóng như lửa đốt, lắc đầu né tránh: “Không có, dẫm phải vũng nước thôi…Chỉ là chân tôi bẩn, có lẽ không nên…”

Trần Trì liễm mi: “Không sao.”

Tống Đằng mở cửa sau.

Thời Ôn nhìn bên trong xe không có một hạt bụi liền đứng yên không chịu nhúc nhích.

“Em muốn tôi ôm em lên?”

Âm cuối hơi cao, nghe ra ngữ điệu bỡn cợt lại nghiền ngẫm.

Mặt Thời Ôn nóng lên, vội vàng lên xe.

Bên trong xe tối tăm, không ai nói chuyện.

Tống Đằng không biết nói cái gì, mà ngày thường Thiệu Hàng nói nhiều như vậy, hôm nay cũng chỉ ngồi im, một bộ xem diễn.

Cuối cùng Tống Đằng chịu không nổi bầu không khí áp lực này mà mở đèn xe lên.

Bên trong xe nháy mắt sáng ngời, tầm mắt của Trần Trì cũng rõ ràng.

Từ lúc lên xe anh đều chú ý tới chân của Thời Ôn, anh mơ hồ cảm thấy trên chân cô nhất định có vết thương, nhưng trong xe quá tối khiến anh nhìn không rõ.

Mãi cho đến khi đèn sáng lên, anh mới thấy rõ ràng vết thương trên chân cô.

Ngón chân trắng nõn, ở ngón chân út bên trái, xuất hiện một vết thương khiến Trần Trì chướng mắt không chịu nổi.

Sắc mặt Trần Trì trầm xuống: “Sao bị thương mà không nói?”

Thời Ôn đang đắm chìm ở thế giới riêng của mình, nỗ lực bỏ qua bầu không khí quỷ dị trong xe.

Trần Trì đột ngột nói khiến cô giật mình “a” một tiếng.

Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị một cơn sóng đánh úp tới lần nữa.

Trần Trì lấy áo khoác dự phòng ra che lại góc váy của Thời Ôn, sau đó cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô đặt lên đùi mình, cũng không thèm quan tâm trên chân cô vẫn còn dính nước bẩn.

Thời Ôn vừa hoàn hồn lại, dép sandal đã bị anh cởi ra.

Trần Trì cẩn thận đỡ lấy chân của cô, trầm giọng nói: “Nước, khăn lông, hộp y tế.”

Phía trước Tống Đằng cùng Thiệu Hàng sớm đã trợn tròn mắt.

Cmn ai mà không biết Trần Trì có thói ở sạch đến biến thái chứ?

Thời Ôn cắn chặt môi, tay anh vừa chạm vào chân cô liền khiến cả người cô run lên.

Thời Ôn nỗ lực rút chân về: “Trần Trì…”

Trần Trì nghe cô gọi tên mình, ánh mắt liền tối sầm lại, cố định giữ lấy chân cô, ánh mắt nghiêm khắc: “Vi khuẩn 20 phút lại bắt đầu sinh nở. Vết thương phải rửa sạch.”

Suy nghĩ của Thời Ôn lại lần nữa chạy lên trời.

Hoá ra anh cũng biết chuyện này, nghĩa là ở nước ngoài anh đã không còn đánh nhau nữa, rốt cuộc biết bị thương rất nguy hiểm.

Tống Đằng đỗ xe ở ven đường, bắt đầu lấy ra nước cùng thuốc tiêu độc.

Thiệu Hành lúc này mớ phản ứng lại, tuy nhìn Tống Đằng, nhưng lời nói lại là với Trần Trì:

“Khụ…biểu hiện nhiều quá rồi…”

Mắt Trần Trì lạnh xuống: “Yên lặng đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.