Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 14-1: Khiêu khích (1)



Edited by Bà Còm in Wattpad

Nghe nói Tạ Tòng Diễm tới, sắc mặt Bùi Tụng Chi biến đổi một chút, thầm nghĩ muốn mang Sở Tiêu đi sợ là càng không dễ dàng. Ai ngờ Khấu Lẫm lại xua tay: “Cứ để hắn chờ bên ngoài.”

Cẩm Y Vệ tiến đến bẩm báo nhận được lệnh, nhanh chóng ra khỏi nhà ăn, chốc lát sau lại gấp gáp chạy trở về, “Đại nhân, Tạ Tướng quân mang theo khẩu dụ của Thánh Thượng!”

“Vậy à?” Khấu Lẫm thoáng ngẩn ra, đáy mắt lướt qua một tia thú vị, “Tổng cộng cũng đâu có bao lâu thời gian, vậy mà động tác người sau còn mau hơn người trước…” Dừng một chút, “Cho mời.”

“Vâng!”

Sở Dao nhìn chăm chú vào Tạ Tòng Diễm lẻ loi một mình từ ngoài cửa đi vào, mặc bộ áo giáp xưa nay vẫn dùng để luyện binh, bộ dáng lạnh lùng lộ ra uy nghi lẫm liệt, mắt nhìn thẳng đi đến phía trước Bùi Tụng Chi mới dừng lại bước chân. Chưa thèm cùng đồng liêu lễ phép chào hỏi, Tạ Tòng Diễm trước tiên quay đầu quét ánh mắt về hướng đám quan sai của Đại Lý Tự liếc một cái.

Chúng quan sai Đại Lý Tự ở dưới mí mắt Cẩm Y Vệ đã sắp chống cự không nổi, hiện giờ lại tới một thêm một Tạ Diêm Vương, một đám chỉ lo cúi đầu nhìn chân làm như chính mình không tồn tại.

Bùi Tụng Chi hơi nâng cằm chờ Tạ Tòng Diễm mở miệng, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Tạ Tòng Diễm lại làm lơ hắn, nhìn về phía Khấu Lẫm, nặng nề nói: “Sao nào? Khấu Chỉ Huy Sứ tính ngồi tiếp chỉ?”

“Bản quan bệnh tới hung mãnh, sợ là không thể quỳ được.” Khấu Lẫm bọc lại áo choàng, bộ dáng yếu ớt như Tây Thi ho khan vài tiếng. Đoạn Tiểu Giang lề mề đi tới bên người hắn khoa trương đỡ đại nhân nhà mình đứng dậy. Khấu Lẫm nhẹ nhàng nhíu mày, thân thể yếu đuối mong manh tựa như một đóa tiểu bách hợp trong gió, cố gắng đứng lên ba lần nhưng đều run rẩy ngã ngồi trên ghế.

Tạ Tòng Diễm mặt vô biểu tình nhìn hắn diễn kịch, thấy hắn quyết tâm không chuẩn bị đứng dậy, cũng không hề lãng phí thời gian: “Khấu Chỉ Huy Sứ một khi đã suy yếu như vậy, thôi thì cứ ngồi! Thánh Thượng sẽ thông cảm.”

“Hừ, cả gan làm loạn.” Bùi Tụng Chi khịt mũi coi thường.

“Khấu Chỉ Huy Sứ mang bệnh trong người, còn Bùi đại nhân vẫn khỏe chứ nhỉ?” Tạ Tòng Diễm xoay người cùng hắn đối diện, trên mặt rõ ràng tràn ngập biểu tình không kiên nhẫn.

Bùi Tụng Chi vội vàng lui về phía sau một bước, quỳ xuống: “Thần cung kính nghe Thánh Thượng dạy bảo.”

Mọi người trong nhà ăn đồng loạt rời ghế quỳ xuống.

“Sở Tiêu” dĩ nhiên cũng ở trong số đó, cúi đầu nghe Tạ Tòng Diễm tuyên đọc khẩu dụ của Thánh Thượng, nhưng nội dung chỉ dụ lại khiến nàng mờ mịt khó hiểu. Ý của Thánh Thượng là mệnh Khấu Lẫm đem thích khách bắt được lúc trước giao cho Đại Lý Tự.

Nếu Khấu Lẫm một bên giữ lấy thích khách không buông, một bên không cho phép Đại Lý Tự mang ca ca đi, vậy án này đến cuối cùng chắc hẳn do Cẩm Y Vệ điều tra. Tuy nhiên Thánh dụ ban ra, tương đương với đem án này hoàn toàn chuyển giao cho Đại Lý Tự, về sau sẽ do Tam ty hội thẩm, không còn Cẩm Y Vệ xen vào thì Viên Thủ Phụ muốn can thiệp sẽ đơn giản hơn nhiều.

Trong lòng Sở Dao không nhịn được thầm nghĩ: Tiểu cữu cữu cố ý thỉnh một Thánh dụ bất lợi cho “Sở Tiêu” như vậy, nguyên nhân vì sao?

“Thần, lãnh chỉ.”

Khi Tạ Tòng Diễm tuyên đọc xong, mọi người đứng dậy. So sánh với bộ dạng nửa mừng nửa lo của Bùi Tụng Chi, Khấu Lẫm lại rất thong dong bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được kết quả này.

Tạ Tòng Diễm cất bước tiến lên, trên cao nhìn xuống Khấu Lẫm, dùng giọng nói gần như chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Thánh Thượng cũng là vì suy nghĩ cho Khấu Chỉ Huy Sứ, vốn cho rằng ngoại chất nhi của ta gặp phải án ám sát có lẽ liên quan đến án mất trộm của Đông Cung nên Thánh Thượng mới phê chuẩn cho Khấu Chỉ Huy Sứ châm chước hành sự. Hiện giờ nếu chứng thực chỉ là một bản án cũ bốn năm trước không chút nào liên quan đến Đông Cung, Thánh Thượng cho rằng Khấu Chỉ Huy Sứ chớ nên phân tâm, sớm ngày tìm về bức họa Núi Sông Vạn Dặm thì thỏa đáng hơn.”

Khấu Lẫm hơi ngửa đầu, hướng về phía hắn đạm nhiên mỉm cười nhưng đáy mắt không thấy nửa phần ý cười.

Tạ Tòng Diễm càng lãnh đạm hơn khoanh tay lui trở về, lần đầu tiên nhìn về phía Sở Dao: “A Tiêu, đi thôi, cữu cữu đưa ngươi đến Đại Lý Tự.”

Sở Dao không thể nào suy đoán được sự tình gì đang diễn tiến lúc này, nhưng từ đáy lòng hoàn toàn tín nhiệm Tạ Tòng Diễm, bèn hướng Khấu Lẫm hành lễ rồi không chút do dự đi đến bên người Tạ Tòng Diễm, theo tiểu cữu cữu ra khỏi nhà ăn của Cẩm Y Vệ.

Quan sai Đại Lý Tự rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, vậy mà trước khi đi trưởng quan nhà mình còn muốn tìm đường chết, chèn ép Khấu Lẫm vài câu: “Ngươi xem kìa, bản quan cứ tưởng nha môn Cẩm Y Vệ của ngươi là đầm rồng hang hổ, nhưng cố tình người khác không để trong lòng đâu nha.”

Bệnh “trầm kha” của Khấu Lẫm tới mau mà đi cũng mau, ngả người dựa vào lưng ghế nhướng mày nói: “Bùi đại nhân, về nhà nhớ rõ thay ta hỏi thăm tôn phu nhân nhé.”

Vẻ mặt đắc ý của Bùi Tụng Chi nháy mắt lại suy sụp, phẩy mạnh tay áo một cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Khi nhà ăn chỉ còn lại Cẩm Y Vệ, tươi cười trên mặt Khấu Lẫm dần dần biến mất, đáy mắt kích động nổi sóng, thần sắc căng chặt, không khí trong nhà ăn dường như bị ngưng kết.

Đoạn Tiểu Giang đưa mắt ra hiệu, chúng Cẩm Y Vệ như được đại xá, lặng yên không một tiếng động nối đuôi nhau mà ra.

Thật lâu sau.

Cảm xúc của Khấu Lẫm hòa hoãn lại, lên tiếng hỏi: “Điều tra Tạ Tòng Diễm có kết quả chưa?”

Từ Công Danh vội vàng nói: “Hết thảy đều bình thường.”

Khấu Lẫm hỏi lại: “Người phái đi nhìn chằm chằm Sở tiểu thư thì sao?”

Từ Công Danh trả lời: “À, nửa canh giờ trước từng trở về bẩm báo, nói Sở tiểu thư hôm nay ngủ cả ngày, cơm trưa cơm chiều tất cả đều không ăn, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Bất quá, nhìn đám gia phó của phủ Thượng thư dường như đã quen với chuyện này, ngày thường Sở tiểu thư chắc hẳn rất thích ngủ.”

Khấu Lẫm gật đầu, rót một chén cho mình một chén trà.

Từ Công Danh đề nghị: “Đại nhân, có cần tăng số nhân thủ đi điều tra Tạ Tòng Diễm hay không?”

“Không cần, họ Tạ sợ là đã phát hiện ra, à không, nói đúng ra là đã bắt đầu ra tay trước để chiếm ưu thế. Nếu lại tra tiếp mà bị hắn tóm được người của chúng ta, còn không biết sẽ chạy đến trước mặt Thánh Thượng cáo trạng ta như thế nào.” Khấu Lẫm nhấp ngụm trà nhuận họng, “Đem người rút về đi, bao gồm bên phía Sở tiểu thư nữa.”

“Vâng.” Từ Công Danh “cầu còn không được” lĩnh mệnh. Hắn vẫn luôn bất mãn đối với vụ Khấu Lẫm không yên tâm cứ nhất định phải điều tra Sở Dao. Đại nhân đang vội đến sứt đầu mẻ trán còn có tâm tư nhàn tản lo chuyện bao đồng. Hơn nữa, Tạ Tòng Diễm nổi tiếng say mê hành quân bày trận không gần nữ sắc, được đồn là giống Liễu Hạ Huệ ngồi ôm nữ nhân trong lòng mà vẫn không loạn, nếu hoài nghi hắn có tâm gây rối ngoại chất nữ ruột thịt thì đúng là chỉ có đại nhân nhà bọn họ mới nghĩ ra được.

(Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu 770-476 trước Công nguyên, nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.)

Khấu Lẫm biết trong lòng Từ Công Danh suy nghĩ cái gì, nhếch lên khóe miệng thoáng giải thích: “Hiện tại ta không dám cho rằng Tạ Tòng Diễm có liên lụy gì đến án mất trộm của Đông Cung hay không, nhưng tất cả những chuyện xui xẻo Sở tiểu thư gặp phải từ nhỏ tới giờ, tám phần mười là có liên quan tới hắn. Ta chỉ có thể nói sơ qua như vậy.”

“Nhưng không có quan hệ với chúng ta mà đại nhân.” Đoạn Tiểu Giang nhịn không được xen mồm, “Ngoại trừ ngài thật sự nhìn trúng Sở tiểu thư, bằng không, Cẩm Y Vệ chúng ta thật không đáng đối địch với Tạ Tòng Diễm…”

“Được rồi, ta đều có chừng mực.” Khấu Lẫm không kiên nhẫn gạt đi, “Các ngươi tiếp tục tra vụ án mất trộm, phần Tạ Tòng Diễm để ta tự mình đối phó.”

Hai người cả kinh: “Đại nhân, ngài chuẩn bị làm gì thế?”

Khấu Lẫm xoay chuyển chén vàng trong tay, nhìn vệt trà bắn tung tóe trên tay áo bởi vì khí lực quá lớn, thâm trầm nhếch lên khóe môi: “Hắn sợ nhất cái gì thì ta sẽ làm cái đó. Hắn không muốn ta động hắn thì ta chờ hắn đụng đến ta.”

Từ Công Danh sởn tóc gáy nhìn về phía Đoạn Tiểu Giang, Đoạn Tiểu Giang rũ vai. Hai người đều biết không thể nào khuyên được, chỉ có thể yên lặng chúc mừng Tạ Tòng Diễm rốt cuộc đã thành công khiến đại nhân nhà bọn họ chú ý, cho dù không hề can hệ đến án mất trộm nhưng đại nhân nhà bọn họ cũng không chuẩn bị buông tha.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Đại Lý Tự.

Sở Tiêu đứng ở công đường, tinh thần hốt hoảng. Sáng sớm hắn đang ở chiếu ngục Cẩm Y Vệ thấy vết máu liền bất tỉnh, bây giờ vừa khôi phục ý thức lại thấy mình đang đứng trong công đường của Đại Lý Tự.

Bùi Tụng Chi ngồi vị trí chủ thẩm đập xuống kinh đường mộc: “Sở Tiêu!”

(Kinh đường mộc: thanh gỗ dầy dùng trong công đường để các phán quan hay cầm đập xuống bàn làm người bị tra hỏi chấn kinh)

Sở Tiêu căng da đầu: “Đại nhân nói cái gì, ta vừa mới chia trí nên chưa từng nghe thấy.”

Khi chứng vựng huyết phát tán, Sở Tiêu sẽ bị ngất xỉu trong chốc lát cho tới khi Sở Dao mất ý thức mới có thể tiến vào trong thân thể hắn. Nhưng khi Sở Tiêu tỉnh lại thì thân thể không có một tia dị thường, người ngoài căn bản không biết trong nháy mắt trước mặt đã thay đổi một người khác.

Tình cảnh trong Đại Lý Tự tuy làm hắn có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy tiểu cữu cữu nhà mình giống như tượng điêu khắc ngồi ở một bên, trong lòng Sở Tiêu ổn định hơn nhiều. Cho dù tiểu cữu cữu không thân cận với hắn, đối xử với hắn lạnh lẽo, nhưng tóm lại vẫn là người trong nhà.

Bùi Tụng Chi đang muốn trách cứ Sở Tiêu vài câu, thanh âm trầm thấp của Tạ Tòng Diễm vang vọng trong công đường: “Bùi đại nhân, đây bất quá chỉ là tra hỏi theo thông lệ, không phải đang chân chính khai đường thẩm án. Lúc trước ta đã nói, nếu Vĩnh Bình Bá cung cấp chứng cứ không đủ đầy đủ, ta sẽ dẫn ngoại chất nhi này rời khỏi đây.”

Bùi Tụng Chi cười cười: “Đó là đương nhiên.” Sau đó nhìn về phía Sở Tiêu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, “Sở Tiêu, bốn năm trước vào ngày mười lăm tháng sáu, đêm mà Trác Trọng Khôn bị hại ở Bách Hoa Các, ngươi đang ở nơi nào?”

Sở Tiêu mơ hồ, một câu “Trác Trọng Khôn là kẻ nào” suýt nữa ra khỏi miệng. Cẩn thận ngẫm nghĩ, bốn năm trước, ở hoa lâu, họ Trác…

À, là Vĩnh Bình Bá thế tử!

Sở Tiêu bây giờ mới nhớ ra là ai, ngượng ngùng nói: “Hồi đại nhân, chuyện của bốn năm trước ta đâu thể nào còn nhớ rõ.”

Bùi Tụng Chi cầm lấy đơn kiện trên án đường nhìn nhìn: “Ngươi có từng ở trước mặt mọi người nói qua, Trác Trọng Khôn không xứng với muội muội ngươi?”

Sở Tiêu lại ngẫm nghĩ, gật đầu: “Đúng là có nói qua.”

“Căn cứ theo lời của Vĩnh Bình Bá, thế tử luôn giữ mình trong sạch, hiếm khi đến hoa lâu. Ngẫu nhiên đi một lần lại vừa lúc gặp được võ quan thủ thành say rượu, bị võ quan kia đánh chết. Sau khi tỉnh rượu, võ quan nhận tội, bị trảm lập quyết. Năm trước, Vĩnh Bình Bá ngoài ý muốn phát hiện gia quyến của võ quan dời về Lạc Dương, mua một lượng lớn bất động sản, nghiễm nhiên là đã phát tài bởi tiền bạc phi nghĩa.”

Sở Tiêu nghe như lọt vào trong sương mù.

Bùi Tụng Chi tiếp tục nói: “Trong lòng Vĩnh Bình Bá nổi lên nghi ngờ, bắt đầu lần theo dấu vết từ võ quan kia để điều tra nguyên nhân chân chính khiến thế tử bị chết. Biết được võ quan kia ở trước một đoạn thời gian khi hung án phát sinh đã từng thường xuyên xuất hiện sau ngõ nhỏ của phủ Lại Bộ Thượng Thư.”

“Lý do này cũng không tránh khỏi quá gượng ép, ngõ nhỏ kia lại không phải chỉ có mỗi một nhà của ta, hơn nữa người qua đường lui tới nhiều không kể xiết.” Sở Tiêu đã minh bạch, rốt cuộc biết mình vì sao đang ở Đại Lý Tự, sợ hãi tiêu tán, ngược lại cảm thấy có vài phần buồn cười, “Hơn nữa, ta là một huynh trưởng, ở trong mắt ta không có nam tử nào trên thế gian có thể xứng đôi với muội muội của ta. Nói Trác Trọng Khôn không đủ tư cách cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, huống chi việc hôn nhân lại chưa chính thức định ra, có đáng để ta phải đi giết người hay không?”

Bùi Tụng Chi lạnh lùng nói: “Nhưng võ quan kia và Sở Đại công tử có điểm giống nhau, cũng có một muội muội bộ dạng như hoa như ngọc, mấy năm trước từng bị mấy tên vô lại bên đường đùa giỡn, đúng lúc được Sở Đại tài tử và Ngu Thanh Ngu Thiếu soái giải vây.”

Có chuyện như vậy sao?

Sở Tiêu không có bất luận ấn tượng gì, hoặc là quên mất, hoặc là do muội muội làm. Hóa ra có chút quan hệ với hung thủ, khó trách sẽ chọc người hoài nghi.

Bùi Tụng Chi từ trên án đường tìm ra một phần lời chứng: “Còn có cái này, cùng ngày Trác Trọng Khôn ngộ hại đã từng gặp mặt một vị bằng hữu thân thiết cùng trường, trong câu chuyện hắn có đề cập sẽ đi đến Bách Hoa Các dự tiệc. Nếu dùng hai chữ “dự tiệc” thì nhất định phải có người mời, nhưng Hình Bộ lại chưa chú ý đến điểm này, hoặc có thể nói, là bị một cỗ quyền thế can thiệp nên cố tình xem nhẹ.”

Trong lòng Sở Tiêu rốt cuộc đã sinh ra mấy phần hàn ý: “Vậy có quan hệ gì đến ta?”

Cuối cùng Bùi Tụng Chi lấy ra đòn sát thủ, cầm một phong thơ giơ lên để đưa cho Sở Tiêu: “Sau khi thế tử chết đi, Vĩnh Bình Bá thương tâm không thôi, phong ấn toàn bộ phòng ngủ và thư phòng của thế tử. Hiện giờ nổi lên lòng nghi ngờ liền đào ba thước đất, rốt cuộc từ trong bộ sưu tập thi sách cuồn cuộn của thế tử tìm thấy một quyển sách, trong đó có kẹp phong thư hẹn hắn đi đến Bách Hoa Các. Trong thư dù chưa ký tên… nhưng Sở Đại tài tử được xưng là “thi họa song tuyệt”, muốn tìm chữ mẫu của ngươi để so sánh một chút chắc cũng không khó khăn…”

Sở Tiêu nhìn chằm chằm từng chữ trong lá thư kia, quả thật là bút tích của muội muội!

Trong lòng hắn rung động, chẳng lẽ muội muội không muốn gả vào phủ Vĩnh Bình Bá nên mướn hung thủ giết người?

Không có khả năng!

Chính là có người muốn hãm hại muội muội, à không, là hãm hại hắn!

Đáng giận!

Trong lòng mấy phần hàn ý liền bị sự tức giận xua tan. Sở Tiêu nghiến răng, đến tột cùng là ai âm độc như thế, chẳng những thiết kế giết chết vị hôn phu của muội muội, còn muốn giá họa cho hắn!

Nếu không vì cá tính của Vĩnh Bình Bá thế tử thích sưu tập, thư tín mà cũng coi như bản chữ đẹp để giấu kín mít, sớm tại bốn năm trước đã liên lụy tới hắn rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.