Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 17: Xuất thân



Edited by Bà Còm in Wattpad

Cửa đột ngột bị kéo mạnh ra, chủy thủ sáng loáng trong tay Tạ Tòng Diễm đã đặt lên cổ đối phương.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Sở Dao kinh hô một tiếng, lảo đảo bật ngửa về phía sau.

Sát ý trên gương mặt thâm trầm của Tạ Tòng Diễm trong khoảnh khắc hóa thành lo sợ không yên, nhanh nhẹn thu hồi chủy thủ, đồng thời tay kia bắt lấy cổ tay của nàng, nhẹ nhàng dùng sức kéo nàng về trước ngực mình.

Sở Dao vẫn còn kinh hồn, ngực phập phồng kịch liệt.

“Dao Dao?” Tạ Tòng Diễm không dám buông tay, đáy mắt hiển lộ vài phần lo sợ.

Sở Dao mất một lúc lâu mới đứng vững, hai má đường như bị rút hết máu trở nên trắng bệch, cảm nhận được có một cỗ hơi thở ấm áp phà thẳng vào trán mình, nàng vội vàng lui về phía sau hai bước tránh thoát vòng tay của Tạ Tòng Diễm. Chợt nghe thấy thanh âm của phụ thân mang chút phẫn nộ: “Tiến vào!”

Sở Dao chỉ có thể căng da đầu đi vô phòng, trong lòng cảm thán tính cảnh giác của tiểu cữu cữu thật sự đáng sợ — nàng vừa mới nín thở rón ra rón rén lén đến trước cửa nghe được vài câu, ngay cả chưa kịp thở ra đã bị bắt được.

“Cha.” Rũ đầu, Sở Dao chờ bị mắng. Loại sự tình này lúc trước nàng cũng đã trải qua. Khi nàng thế thân cho Sở Tiêu thi khoa cử, nàng toát ra ý niệm muốn vào triều làm quan để phân ưu với phụ thân, đầy một bụng tâm tư muốn hiểu biết về quan trường, hiểu biết về triều chính, vì thế thường xuyên lén tới thư phòng lật xem công văn nên đôi khi cũng bị bắt quả tang.

“Con…” Nếu là bình thường thì Sở Tu Ninh thế nào cũng phải trách cứ nàng vài câu, lúc này lại có việc khác đáng lo hơn nên thấp giọng hỏi, “Con nghe được bao nhiêu rồi?”

“Nữ nhi…” Sở Dao đã nghe Tạ Tòng Diễm nói Khấu Lẫm phát hiện hắn có tâm tư gì đó, nổi lên lòng nghi ngờ đối với xuất thân của hắn nên đã phái người theo dõi. Tạ Tòng Diễm là do ngoại thất của ngoại tổ phụ sở sinh, chuyện này năm đó làm ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, trong kinh không ai là không biết, nàng không hiểu có vấn đề gì lại khiến Khấu Lẫm nghi ngờ. Còn có “tâm tư” nữa chứ, là tâm tư gì?

Thời khắc này nàng thấy cha khẩn trương hề hề, càng cảm thấy quái dị bèn lựa chọn trầm mặc không nói, cố ý xoắn ngón tay biểu hiện nội tâm hoảng loạn.

Sở Tu Ninh biết rõ nữ nhi này của mình rất khôn khéo, nhưng sự tình quan trọng nên ông không dám đánh cuộc. Lại cảm thấy may mắn người nghe lén chính là nữ nhi, nếu là nhi tử thì ông thật không biết phải làm thế nào cho phải. Chần chừ một lát, Sở Tu Ninh nhìn về phía Tạ Tòng Diễm vẫn đứng như bị đóng đinh ở cửa chưa từng tiến vào: “Đệ cứ ra ngoài trước đi.”

Tạ Tòng Diễm liếc mắt nhìn Sở Dao một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, im lặng rời phòng.

Chờ cửa phòng khép lại, Sở Tu Ninh nói: “A Dao, con có biết Trấn Quốc Công?”

Sở Dao sửng sốt: “Trấn Quốc Công… Phó Vân?”

Đại Lương từ khi lập quốc tới nay, tổng cộng chỉ sắc phong sáu vị Quốc Công, đều là công thần năm đó đi theo Thái Tổ đánh thiên hạ lập “công lao hãn mã”. Cho đến ngày nay, ngoại trừ phủ Định Quốc Công vẫn cầm quyền cao thì các nhà khác đều đã suy thoái, đặc biệt là phủ Trấn Quốc Công, hai mươi bốn năm trước bởi vì tham dự án mưu phản của Hoài Vương mà bị đoạt tước xét nhà, nam nhân trong tộc bị giết sạch, nữ nhân bị lưu đày.

“Nhớ năm đó, Tiên đế trầm mê luyện đan, cho rằng bản thân có thể trường sinh bất lão nên không cần lập Trữ quân, phong cho ba Hoàng tử dưới gối là Triệu Vương, Thục Vương và Hoài Vương.”

Đoạn lịch sử này Sở Dao biết thập phần rõ ràng, Triệu Vương hiện giờ chính là Thánh Thượng.

“Thục Vương thì không cần nhắc đến, là do cung nữ sở sinh nên không có mẫu gia hiển hách để dựa vào. Thân mẫu của Tam Hoàng tử Hoài Vương xuất thân từ phủ Trấn Quốc Công, là thân muội muội của Trấn Quốc Công Phó Vân. Còn thân mẫu của Hoàng trưởng tử Triệu Vương, cũng chính là đương kim Thái Hậu, thì xuất thân từ phủ Định Quốc Công.”

Sở Dao gật đầu, cho nên phủ Định Quốc Công không cần tham gia vào việc phân chia phe đảng trong triều — Thái Tử Minh Hành cũng được, Duệ Vương Minh Dịch cũng thế, vô luận là cuối cùng người nào xưng Đế thì đối với phủ Định Quốc Công mà nói đều giống nhau.

Sở Tu Ninh tiếp tục: “Mãi đến khi Tiên Đế băng hà vẫn chưa lập hạ Thái Tử, người bồi cạnh bên khi Tiên Đế hấp hối chỉ có Tư Lễ Giám thái giám thiếp thân Lê Sùng Nho. Ba vị Vương gia đều không phải do Hoàng Hậu sở sinh, dựa theo quy củ “Không đích lập trưởng” thì dĩ nhiên là Triệu Vương kế vị. Nhưng thiến tặc Lê Sùng Nho kia suốt đêm tìm tới Định Quốc Công Tống Tích, nói Tiên Đế có lưu lại di chiếu, chỉ định Hoài Vương kế vị. Khi đó, Lê thiến tặc và đương nhiệm Chưởng ấn Đại thái giám đã ám đấu nhiều năm, mà Chưởng ấn Đại thái giám kia lại đi theo Hoài Vương, vì thế Lê thiến tặc cũng không muốn Hoài Vương bước lên đế vị… Không biết Lê thiến tặc và Định Quốc Công đạt thành hiệp nghị gì, Lê thiến tặc giả truyền Thánh chỉ nói Triệu Vương muốn làm phản, mệnh Hoài Vương tức tốc mang binh vào cung cứu giá. Kết quả có thể đoán được, Hoài Vương rơi vào tội danh giết cha mưu phản…”

Sở Dao thầm giật mình. Sự kiện này không hề giống những gì nàng biết đến trong sách sử, nói là Hoài vương tự biết không chiếm được ngôi vị Hoàng đế, nên mới hợp mưu với Trấn Quốc Công Phó Vân và Tư Lễ Giám Chưởng ấn Đại thái giám tạo phản.

“Tiên Đế có lưu lại di chiếu hay không đến nay vẫn còn là ẩn số. Ta ngả theo khuynh hướng căn bản là chẳng có di chiếu gì, vốn dĩ nên là Hoàng trưởng tử Triệu Vương kế vị, nhưng nếu cứ theo như vậy thì Lê thiến tặc không chiếm được bất luận chỗ tốt gì. Cho nên hắn giả bộ truyền lại di chiếu của Tiên Hoàng, buộc Định Quốc Công lên thuyền tặc của hắn, lợi dụng chuyện này để tru sát Hoài Vương bài trừ kẻ đối đầu, lại dùng việc giả di chiếu để áp chế Tân Hoàng, đổi lấy ích lợi.” Sở Tu Ninh hừ lạnh một tiếng, “Sau khi Thánh Thượng đăng cơ, Lê thiến tặc thành Đại Đô đốc Đông Xưởng, ở trong triều hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm. Đặc biệt gây ra trận chiến mười tám năm trước với Bắc Nguyên ở Tháp Nhi Cốc, làm Đại Lương tổn thương nguyên khí nặng nề. May mắn nhất chính là Lê thiến tặc ở trong chiến loạn mất tích nơi nào không rõ, hẳn là đã chết. Thánh Thượng được ngoại tổ con lấy mệnh tương hộ về được tới kinh thành, huỷ bỏ Đông Xưởng, trọng dụng Cẩm Y Vệ, quét sạch thế lực của thiến đảng trong triều. Đặc biệt là sau khi Khấu Lẫm khống chế Cẩm Y Vệ trong tay, động một chút là tịch thu tài sản và giết cả nhà, trong triều mỗi người đều cảm thấy bất an “thần hồn nát thần tính”, mãi đến mấy năm nay mới coi như đã “sóng êm biển lặng” hơn một ít.”

Sở Dao nghe có chút dại ra.

“Thiến đảng thật ra sớm đã không gây được sóng gió gì rồi, thế nhưng Thánh Thượng vẫn mệnh Khấu Lẫm đuổi bắt thiến đảng không bỏ, hẳn là còn đang tìm phần di chiếu không biết thật giả của Tiên Đế.”

Sở Dao lấy lại tinh thần hỏi: “Đây hẳn là một việc cực kỳ cơ mật, làm sao cha có thể biết được?”

Hỏi xong lại cảm thấy chính mình quá ngốc, phụ thân của nàng đã chìm nổi mấy chục năm trong quan trường, trở thành đại quan đứng đầu Lục Bộ, chống chọi với Thủ Phụ đương triều, sao lại không có mạng lưới tình báo riêng của mình.

Quả nhiên Sở Tu Ninh cũng không trả lời.

Sở Dao tiêu hóa vụ cơ mật này, đột nhiên cảm thấy hình như đã lạc đề, vội vàng hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì đến xuất thân của tiểu cữu cữu?”

Sở Tu Ninh liếc mắt nhìn về phía cửa sau một cái, hạ giọng nói: “Tiểu cữu cữu của con thật sự do ngoại thất sở sinh, nhưng lại không liên quan gì đến ngoại tổ con. Tên của hắn không phải là Tạ Tòng Diễm mà là Phó Từ Diễm, là do ngoại thất của Thế tử Trấn Quốc Công sở sinh, phủ Trấn Quốc Công bị tru di cửu tộc chỉ dư lại một giọt máu duy nhất…”

Sở Dao chậm rãi mở to hai mắt, thanh âm cũng hơi run rẩy: “Vậy ngoại tổ…”

Sở Tu Ninh nhéo nhéo giữa mày: “Ngoại tổ con chịu ân huệ của Trấn Quốc Công Phó Vân, tộc chính của Tạ thị xem như thế lực ngầm Phó gia giấu ở trong triều. Ngoại tổ con và thế lực khác còn sót lại của Phó gia cùng nhau bí mật bảo vệ A Diễm. Ta vẫn luôn hoài nghi, ngoại tổ con mang theo thủ hạ tinh nhuệ cứu giá rồi chết thảm ở Tháp Nhi Cốc là có dự mưu, muốn lấy phương thức thảm thiết như thế để lưu lại cho Thánh Thượng một ấn tượng không thể xóa nhòa, lót đường cho tương lai của A Diễm…”

Sở Dao nghe được khiếp vía hãi hùng: “Cha, việc này cha đã sớm biết?”

“Ta không biết.” Sở Tu Ninh thở dài, “Ngoại tổ mẫu con không cho phép A Diễm vào cửa, làm ầm ĩ đến nỗi dư luận xôn xao, một là vì khiến cho mọi người đều tin A Diễm là do ngoại thất của ngoại tổ con sở sinh, hai là muốn để A Diễm ở lại trong phủ Thượng thư, nhấc lên quan hệ với Sơn Đông Sở thị của ta.”

Sở Tu Ninh nhắm mắt, đến nay nhớ tới bị lừa một cú như vậy vẫn cảm thấy rất buồn bực bất bình.

Ông cưới mẫu thân Tạ Tĩnh Xu của Sở Dao hoàn toàn là bị Tạ Trình thiết kế, dùng đúng là thủ đoạn cực cũ kỹ — — Tạ Tĩnh Xu ở trước mặt ông rơi xuống nước, ông không thể không cứu, không thể không cưới. Khi đó Sở Tu Ninh còn chưa có lòng dạ thâm sâu như bây giờ, thật cho rằng đó là ngoài ý muốn, hơn nữa Tạ Tĩnh Xu mỹ mạo hơn người, ông đích xác cũng động tâm.

Sau khi Tạ Tòng Diễm tiến vào phủ trụ lại, ông cũng dốc lòng dạy dỗ cậu thê đệ này, nghĩ rằng tương lai sẽ là một trợ lực lớn cho mình ở trong triều. Mãi đến khi hai huynh muội Sở Dao từ lầu hai rơi xuống, Sở Tu Ninh hoài nghi tới ma ma chiếu cố Tạ Tòng Diễm, thế là phát hiện bà lão kia hóa ra là một cao thủ võ công lợi hại. Sau khi ám tra, rốt cuộc ông đã biết được chân tướng.

Lúc ấy ở trước mặt Sở Tu Ninh có hai con đường — giấu giếm hoặc là mật báo.

Nếu giấu giếm thì coi như ông đã ngồi chung thuyền tặc, một khi bị vỡ lỡ thì đó là trọng tội liên luỵ cửu tộc. So sánh với vấn đề này thì vụ Sở Dao thế thân huynh trưởng đi thi khoa cử bất quá chỉ là chuyện nhỏ xíu như hạt mè hạt đậu.

Nhưng nếu mật báo thì cả gia tộc của nhạc phụ Tạ Trình coi như xong đời, bao gồm thê tử kết tóc của ông. Để chứng minh lòng trung thành và lập trường của gia tộc Sở thị đối với Thánh Thượng, sợ là ngay cả hai huynh muội Sở Dao cũng không giữ được. Mà con đường làm quan của ông cũng sẽ chấm dứt, điều duy nhất có thể giữ được là danh vọng mấy trăm năm của gia tộc Sơn Đông Sở thị.

Sở Tu Ninh trải qua một phen lựa chọn, đau khổ hạ quyết tâm, sổ con cũng đã viết xong, chuẩn bị suốt đêm tiến cung diện Thánh để tố giác. Trước khi ra cửa ông nhịn không được quay trở lại nhìn thoáng qua đôi nhi nữ của mình. Sau khi liếc mắt một cái thì ông lại không rời đi được…

Sở Tu Ninh chỉ có thể tự an ủi chính mình, đây là một hồi nguy cơ nhưng cũng là một kỳ ngộ lớn lao, liên thủ với thế lực sau lưng Tạ Tòng Diễm thì trong tương lai con đường làm quan của ông sẽ được thông thuận vô cùng.

Còn vụ Tạ Tòng Diễm nảy sinh tình ý với nữ nhi, theo sự quan sát của mình thì Sở Tu Ninh cho rằng Tạ Tòng Diễm là người bình tĩnh biết tự gìn giữ bản thân, vì thế ông cũng chỉ nhắc nhở thêm vài câu. Ông chưa bao giờ hoài nghi Tạ Tòng Diễm sẽ muốn bắt nữ nhi để tư tàng. Trong phủ Thượng thư này, Tạ Tòng Diễm nếu thật muốn làm gì nữ nhi của ông mà chẳng được? Bao năm qua ông đã leo lên thuyền tặc cùng ngồi, tánh mạng của cả gia tộc Sở thị đều cột chung với tánh mạng của Tạ Tòng Diễm, ông còn có thể làm gì Tạ Tòng Diễm được đây?

“Cha?” Sở Dao thấy phụ thân thất thần thật lâu không nói, nhẹ nhàng hô một tiếng.

“À, không có gì.” Sở Tu Ninh cũng không dự định nói cho Sở Dao những chuyện này, “Tóm lại, sau này con chỉ cần nhớ kỹ, A Diễm là thân cữu cữu của con, còn những chuyện khác không cần để ý tới.”

“Làm thế nào không để ý tới được, tiểu cữu cữu về kinh là vì tìm đến phủ Định Quốc Công báo thù hay sao?” Sở Dao trong lúc nhất thời đã chịu đả kích quá lớn, đầu óc vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc bàng hoàng. Thật buồn cười nàng còn một lòng suy nghĩ vào triều phân ưu với phụ thân, hiện tại mới biết được bản thân ngây thơ biết bao nhiêu — triều đình là chốn tranh đấu máu chảy đầm đìa, chớ nói tự mình bị lôi cuốn vào triều đấu, chỉ cần nghĩ đến một chút thôi là nàng đã cảm thấy cả người như lọt vào hầm băng.

Sở Tu Ninh chỉ chỉ nàng, nghiêm nghị nói: “Đây không phải sự tình con nên hỏi đến, ta còn chưa giáo huấn con nữa đấy. Ta cũng biết con là một người tâm huyết dâng trào, nhưng mỗi khi làm việc gì con có từng nghĩ đến hậu quả là mình sẽ gián tiếp hại chết bao nhiêu người hay chưa?”

“Nữ nhi…”

“Con ở trong nhà đã quen tùy ý, cho rằng con đến nghe lén thì nhiều lắm chỉ bị ta mắng cho một trận, nhưng con có từng nghĩ cho những hộ vệ đã thả con vô đây, bọn họ lọt vào trong tay A Diễm thì sẽ lãnh kết cục như thế nào?”

Sở Dao kinh hoảng, hô hấp cứng lại, bất chấp đang cùng phụ thân nói chuyện, đỡ chân vội vàng chạy ra bên ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.