Edited by Bà Còm in Wattpad
Đại Lương, Vĩnh Bình năm hai mươi ba, tại kinh thành.
Đêm hôm Trung thu mưa rơi tầm tã kéo dài cho đến chạng vạng ngày hôm sau mới chịu giảm bớt, mấy ngày sau đó trời vẫn mưa lâm râm quét sạch thời tiết nóng bức còn sót lại của cuối hè, mang đến cái lạnh đầu thu.
Trong Hoàng cung, Lại Bộ Thượng Thư Sở Tu Ninh sau khi nghe xong Thánh huấn rời khỏi chính điện thì toàn thân đã bị phủ một tầng mồ hôi lạnh. Cơn gió rét từ cuối hành lang thổi đến, chui vào cổ áo của bộ quan phục khiến ông rùng mình.
“Thời tiết quỷ quái!” Sở Thượng thư thở hắt ra, bước chân không ngừng đi về hướng cửa xuất cung. Phải nói đã bao năm qua kinh thành chưa từng mưa nhiều như vậy vào thời gian này.
Quả nhiên là thời buổi rối loạn.
Một tháng trước, Đông Cung bảo khố được xưng là “ruồi bọ cũng không thể lọt vào” đột nhiên bị trộm ghé thăm, lấy đi một viên dạ minh châu Đông Hải. Thánh Thượng nổi cơn thịnh nộ, cắt chức Chỉ Huy Sứ của Cấm Vệ quân, ra lệnh cho Tam Pháp ty hợp tác với Cẩm Y Vệ điều tra và giải quyết vụ án này.
(Tam Pháp ty: Ba cơ quan giám sát thực thi pháp luật bao gồm Hình Bộ quản lý công việc thực thi hình pháp trong toàn quốc, Đô Sát Viện quản lý công tác giám sát xét hỏi, Đại Lý Tự quản lý điều tra các vụ án quan trọng hay án lớn và công tác phúc thẩm)
Đây không phải là lần đầu tiên trong cung bị mất trộm, triều thần sôi nổi phỏng đoán Thánh Thượng có phải “chuyện bé xé to” hay không? Chỉ có một số cận thần của Thiên tử như Sở Tu Ninh mới có thể biết được nội tình — dạ minh châu chỉ là thứ để ngụy trang, trân bảo chân chính bị trộm trong Đông Cung bảo khố chính là một bức danh họa được truyền lại cho hậu thế tên là Núi Sông Vạn Dặm.
Bức họa trân bảo kia trải qua biết bao nhiêu sự thay đổi của triều đại, đã có lịch sử mấy trăm năm. Chỉ tính riêng về triều đại này, bức họa quý giá trước đó đã được Hoàng thất Trung Nguyên lưu trữ như bảo tàng, sau lại bị thiết kỵ Mông Cổ cướp bóc đem đến Bắc Nguyên, vừa mới đó mà đã trải qua sáu bảy chục năm.
Hiện giờ lực lượng của Đại Lương quốc cường thế, Bắc Nguyên vì muốn biểu lộ thành ý giao hảo bèn trả lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm vô điều kiện, ám dụ non sông gấm vóc của Trung Nguyên vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của Đại Lương.
Thánh Thượng mặt rồng hớn hở, giao cho Thái Tử bảo quản bức họa này, muốn đợi đến đầu xuân năm sau khi các nước quân hầu tiến đến triều cống, trong buổi quốc yến sẽ đem bức họa quý giá ra để sứ thần chư quốc cùng nhau thưởng thức — — thật sự hơi có chút ý vị khoe khoang. Nhưng vừa mới chiêu cáo thiên hạ không lâu thì bức họa đã bị trộm. Nếu trước buổi quốc yến không tìm lại được thì mặt mũi Thánh Thượng sẽ bị… Ném Xa Vạn Dặm.
Hiện giờ đã qua hơn một tháng mà vụ án mất trộm ở Đông Cung không hề có tiến triển gì. Sáng nay, Sở Tu Ninh bị Thánh Thượng truyền vào cung, quân thần mật đàm một phen.
Ý của Thánh Thượng chính là, trước tiên chuẩn bị một bức họa giả giống như đúc, đến lúc đó mà bút tích thực không tìm lại được thì lấy đồ dỏm ra thay thế.
Bức họa Núi Sông Vạn Dặm là bảo tàng của cung đình, không có mấy người đã thấy qua bút tích thật, thậm chí đồ dỏm có thể lên được mặt bàn phải nói là đếm trên đầu ngón tay. Trong họa các của Hàn Lâm viện thật ra có một bức giả đủ để đánh tráo, nhưng ở một góc của bức họa dỏm có dấu vết bị đốt cháy nên không thể lôi ra triển lãm. Chỉ còn cách tìm một vị họa sư tài nghệ cao tuyệt vẽ lại một lần nữa rồi làm cho cũ đi. Đến khi triều hội thì để các sứ thần phiên bang đứng cách một khoảng xa ngắm sơ một cái rồi lập tức thu hồi. Bảo đảm bọn man di kia cũng nhìn không ra manh mối gì.
Thánh Thượng nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Sở Tu Ninh đứng nghe bị nghẹn họng nhìn trân trối.
Bảo họa dài chừng hai mươi mấy thước, nếu cố gắng đối chiếu với bức họa dỏm để mô phỏng thành một bức dỏm khác có thể lên được mặt bàn, chỉ trong thời hạn mấy tháng ngắn ngủn có thể hoàn thành được sao? Còn nữa, nếu án mất trộm ở Đông Cung có âm mưu gì khác, trong buổi quốc yến bị người có tâm đưa tới đại tác phẩm thật sự, vậy thì mất hết thể diện quốc gia chứ không phải đùa!
Sở Tu Ninh đã tận tình phân tích thiệt hơn khuyên bảo Thánh Thượng nhưng Thánh Thượng một mực không nghe, nhất định ban mật chiếu ra lệnh cho đại tài tử Sở Tiêu của kinh thành gánh trọng trách “Làm giả” này.
Sở Tiêu là ai?
Đúng là nhi tử chưa từng xuất sĩ của Sở Tu Ninh.
(Xuất sĩ: ra làm quan)
Giấu mật chiếu phỏng tay này trong người, Sở Tu Ninh buồn bực một đường cắm cúi tiến về phía trước. Bỗng nhiên nghe một tiếng “Sở Thượng thư xin dừng bước”, hình như là tiếng của Duệ Vương, coi bộ lại vì chuyện khảo hạch lên chức của huynh trưởng ái thiếp trong phủ, đã tới tìm ông vài lần rồi. Bởi vì khoảng cách khá xa, Sở Tu Ninh làm bộ như chưa từng nghe thấy, nện bước vững vàng đi ra cửa cung lên xe ngựa.
Trong tiếng lộc cộc của bánh xe nghiến trên mặt đường, Sở Tu Ninh càng lúc càng cách xa Hoàng cung nguy nga tráng lệ.
*Đăng tại Wattpad*
“Sở Thượng thư xin dừng bước! Sở Thượng thư!” Duệ Vương vừa mới thăm mẫu phi một đường đuổi theo ra tới cửa cung, biết Sở Tu Ninh đang giả làm kẻ điếc, trong mắt toát ra một tia căm phẫn.
Ai u, muốn trốn tránh sao? Tóm lại là “chạy trời cũng không khỏi nắng”. Duệ Vương cũng lên xe ngựa quát to: “Đi Lại Bộ!”
Xe ngựa mới vừa khởi động thì một thanh âm trầm thấp cung kính xuyên thấu qua mành truyền vào: “Vương gia, không biết có thể tiện đường cho hạ quan đi nhờ một đoạn hay không?”
Mí mắt Duệ Vương nhảy lên một cái, giọng nói nhàn nhạt từ cửa sổ bên cạnh vọng qua: “Hóa ra là Trung Quân Đô Đốc phủ Viên Công tử.”
Hai người khách sáo vài câu, Viên Thiếu Cẩn cao lớn ngang tàng khom người chui vào xe ngựa. Sau khi ngồi xuống băng ghế bên trái, điệu bộ cung kính lúc nãy của hắn liền thiếu đi vài phần: “Vì sao Vương gia phải đuổi theo Sở Thượng thư? Gia phụ nhờ Vương gia đến trước mặt Thánh Thượng tiến cử Sở Tiêu là để ngài có cơ hội phân ưu với Thánh Thượng chứ không phải để ngài tranh công với Sở Thượng thư. Đừng nói Sở Thượng thư không lãnh phần ân tình này, cho dù có lãnh thì ông ta vẫn là mưu thần của Thái Tử, sẽ không xuống tay lưu tình đối với ngài đâu.”
Duệ Vương làm như không nhận ra sự vô lễ của vị Nhị công tử nhà Viên Thủ Phụ này, trong tay mình không nắm thực quyền, phải trông cậy vào Viên Thủ Phụ mới có thể ăn vạ trong kinh không đi đất phong, dĩ nhiên sẽ không muốn đắc tội với người Viên gia. Hắn mỉm cười giải thích: “Bổn vương biết, bổn vương tìm Sở Thượng thư vì chút việc vặt trong phủ.”
Dù sao cũng là Vương gia, Viên Thiếu Cẩn cũng không dám đi quá giới hạn, hơi hơi chắp tay: “Vương gia hiểu rõ là tốt rồi. Bức họa Núi Sông Vạn Dặm bị mất ở Đông Cung, hiềm khích giữa Thánh Thượng và Thái Tử sẽ càng trầm trọng, đây đúng là thời cơ rất tốt để Vương gia biểu hiện.”
Duệ Vương gật đầu, vốn muốn hỏi vụ án mất trộm ở Đông Cung có can hệ gì với Viên Thủ Phụ hay không, thoáng nhìn qua vẻ mặt bất luận nhìn từ góc độ nào cũng giống người chết của Viên Thiếu Cẩn bèn nuốt câu hỏi vào lại trong bụng. Duệ Vương đành thay đổi đề tài: “Bổn vương vẫn không hiểu, phụ thân ngươi vì sao phải nhờ bổn vương tiến cử Sở Tiêu?”
Viên Thủ Phụ và Sở Thượng thư vẫn luôn đấu nhau như nước với lửa, hắn thật sự không nghĩ ra.
Viên Thiếu Cẩn cười lạnh: “Ngay cả Vương gia cũng cho rằng Sở Tiêu sẽ vẽ được?”
“Đương nhiên. Nếu không phụ vương cũng sẽ không dễ dàng tiếp thu kiến nghị của ta.” Duệ Vương vừa nói vừa xuyên qua cửa sổ liếc một cái về hướng Quốc Tử Giám, “Ngươi và hắn học cùng trường từ nhỏ, không thể rõ ràng hơn so với bổn vương hay sao? Sở Tiêu tiểu tử kia…”
… mỗi kỳ khảo hạch hàng năm của Quốc Tử Giám đều dẫn đầu, thi Hương lấy Giải Nguyên, thi Hội lấy Hội Nguyên. Công tử tuấn tú, tài hoa hơn người, thi họa song tuyệt, những năm ấy bất kỳ ai ở kinh thành mà không biết đến? Đám tiểu bối tuổi tác xấp xỉ với hắn trong kinh thành, đứa nào không phải sống dưới bóng ma tài hoa của hắn?
Vốn tưởng rằng Sở Tiêu sẽ trở thành người duy nhất ở triều đại trúng tam Nguyên, vậy mà ai có thể dự đoán được, thành tích thi Hội vừa ra chưa được mấy ngày, thế nhưng hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa nhiễm bệnh trầm trọng đành phải bỏ lỡ kỳ thi Đình, bị Sở Thượng thư đưa về quê quán Tế Ninh tĩnh dưỡng.
So sánh với mọi người bóp cổ tay thở dài cho số phận đen đủi của Sở Tiêu, Duệ Vương thật ra càng tiếc hận cho muội muội sinh đôi của Sở Tiêu tên Sở Dao. Duệ Vương chưa từng chính mắt gặp qua Sở tiểu thư nhưng thường xuyên nghe người ta lén lút thổi phồng sự mỹ mạo của nàng. Duệ Vương cho rằng những từ tán dương ba hoa chích choè đó quá mức khoa trương, bất quá dựa vào diện mạo của Sở Tiêu thì có thể đoán được Sở tiểu thư tất nhiên là một mỹ nhân, điểm này không hề nghi ngờ. Chỉ tiếc ông trời đố kỵ hồng nhan, khi còn nhỏ nàng đã trải qua một tai nạn ngoài ý muốn té gẫy chân, hiện giờ chân phải bị đi cà thọt. Thân có tàn tật, Sở Dao không thể gả vào danh môn vọng tộc làm chính thê, nhưng khổ nỗi với gia thế của Sở gia thì cũng không có khả năng gả thấp hoặc làm thiếp. Năm nay Sở Dao đã gần hai mươi, đến giờ vẫn chưa xuất giá, nghe nói nàng cùng đi với ca ca đến Tế Ninh tĩnh dưỡng.
Duệ Vương thu hồi tâm tư “thương hương tiếc ngọc”, lẩm bẩm tự nói: “Sở Tiêu tiểu tử kia đã rời kinh ba năm rồi thì phải?”
Viên Thiếu Cẩn: “Ba năm bốn tháng.”
Duệ Vương hơi giật mình: “Sao ngươi lại nhớ rõ ràng đến thế?”
Viên Thiếu Cẩn: “Hạ quan chăm chăm đếm từng ngày chờ hắn hồi kinh.”
Duệ Vương thắc mắc: “Ngươi chờ hắn làm gì?”
Viên Thiếu Cẩn thầm nghĩ trong lòng: Đương nhiên là chờ để tiêu hủy hắn, bằng không chẳng lẽ chờ để ôm hôn âu yếm hắn hay sao?
Viên gia và Sở gia tranh chấp về quyền thế bao nhiêu năm qua, bản thân hắn lại càng căm thù Sở Tiêu đến tận xương tuỷ. Nếu nói đối với nhóm đệ tử thế gia thì tên Sở Tiêu luôn đứng đầu bảng kia như một ngọn núi lớn không thể san bằng, vậy thì người bị chèn ép thảm nhất không ai khác hơn là kẻ bị làm “lão nhị” vạn năm không ngoi lên được.
Nếu Sở Tiêu thật có bản lĩnh thì Viên Thiếu Cẩn hắn đây tình nguyện “tâm phục khẩu phục”. Nhưng hai người cùng trường nhiều năm, Viên Thiếu Cẩn cảm thấy trên người Sở Tiêu có bí mật, tỷ như ngẫu nhiên toát ra điệu bộ của tiểu nữ nhi.
Viên Thiếu Cẩn từng có hai loại phỏng đoán: Một là Sở Dao giả trang huynh trưởng tới Quốc Tử Giám học tập — — đây không có khả năng, Sở tiểu thư là một người thọt hành động không tiện mọi người đều biết; như vậy chỉ có thể là phỏng đoán thứ hai — — Sở Tiêu là nữ nhân, song sinh của Sở gia không phải là huynh muội mà là tỷ muội. Lấy thân phận nữ tử lẫn vào Quốc Tử Giám tham gia khoa cử chính là nghiêm trọng xúc phạm luật lệ, tội khi quân tru di tam tộc!
Nhưng Viên Thiếu Cẩn điều tra không ra bất luận chứng cứ gì, mạo muội kiện lên cấp trên không chừng sẽ bị Sở gia cắn ngược lại một cái. Ba năm trước đây, hắn cùng phụ thân thiết kế một cái bẫy hoàn hảo trong cuộc thi Đình, chỉ còn chờ Sở Tiêu ở trước mặt Thánh Thượng tự bại lộ thân phận, thế mà không ngờ lại để lộ tiếng gió khiến Sở Tiêu giả bệnh tránh thoát một kiếp.
Hôm nay mượn cơ hội nhờ Duệ Vương tiến cử, buộc Sở Tiêu không thể không quay về kinh thành đặt dưới tầm mắt của Thánh Thượng, sau đó sẽ tìm một thời cơ thỏa đáng vạch trần hắn đưa hắn vào chỗ chết, Sở đảng cũng sẽ bởi vậy mà bị rơi đài.
Chỉ nghĩ đến đây thôi là Viên Thiếu Cẩn liền có một loại cảm giác vui sướng khi đại thù được báo. Tuy nhiên, nếu chứng thực Sở Tiêu thật là nữ giả nam trang, vậy chính mình chẳng phải là… từ nhỏ đến lớn không thể đấu lại một tiểu cô nương?
*Đăng tại Wattpad*
Sở Tu Ninh một đường trở lại Lại Bộ, trong lòng đã có người để ghi nợ — kẻ đưa ra chủ ý thối tha này cho Thánh Thượng tám phần là Viên Thủ Phụ. Bức họa Núi Sông Vạn Dặm bị mất ở Đông Cung, kẻ vui vẻ nhất không ai khác hơn là Viên Thủ Phụ luôn một lòng muốn phế Thái Tử, lão ta chỉ ước gì Thánh Thượng bởi vì xấu mặt mà “giận chó đánh mèo” với Thái Tử.
Nguyên nhân vì sao lão ta tiến cử Sở Tiêu cho Thánh Thượng thì Sở Tu Ninh dĩ nhiên biết được. Vị Viên Nhị công tử kia luôn nhận định Sở Tiêu là nữ giả nam, đã bao nhiêu năm vẫn luôn bám riết không tha để tìm chứng cứ, mưu toan tố cáo Sở gia bọn họ cái tội khi quân. Đối với vấn đề này Sở Tu Ninh không để bụng, nhi tử nhà mình cam đoan không giả nam nhi, “Nữ giả nam” chỉ là lời nói vô căn cứ. Nhưng Sở Tu Ninh cũng thật sự chột dạ, bởi vì “Tội khi quân” này Sở gia không thể chạy thoát được.
Nếu lôi việc này ra tra xét, chính bản thân Sở Tu Ninh cũng không thể giải thích nổi.
Một đôi nhi nữ của ông, từ khi còn là bào thai đã không phải “đèn cạn dầu”. Đầu tiên là ôm nhau không chịu tách rời khiến phu nhân của ông khó sinh. Sinh ra rồi mà cứ mỗi lần thoáng xa nhau một chút là sẽ khóc nháo không ngừng, ai cũng không dỗ nổi. Lớn hơn một chút, nếu một đứa không cẩn thận bị thương nhẹ thì đứa kia cũng sẽ kêu đau. Một đứa đổ bệnh thì đứa kia cũng sẽ biểu hiện ra bệnh trạng tương tự. Một đứa gặp phải chuyện phiền lòng thì cảm xúc của đứa kia cũng sẽ hạ xuống.
Sở Tu Ninh cảm thấy quá kỳ quái nên cố ý điều tra, mới biết được đa số các cặp song sinh xác thật có một loại cảm ứng đặc thù khó có thể giải thích được. Cảm ứng giữa Sở Tiêu và Sở Dao chỉ là mãnh liệt hơn các cặp song sinh khác một chút mà thôi. Cuối cùng Sở Tu Ninh cũng an tâm.
Cuộc sống êm ấm trôi qua cho đến khi hai đứa nhỏ tám tuổi, năm ấy đã phát sinh một tai nạn ngoài ý muốn, cả Sở Tiêu và Sở Dao từ trên cao ngã xuống suýt nữa bỏ mạng. Mà Sở Tiêu chứng kiến muội muội cả người đầy máu liền hôn mê bất tỉnh rồi sốt cao mấy ngày. Sau khi hết sốt thì cứ mỗi lần Sở Tiêu thấy máu là ngất xỉu, không đụng vào được đao thương kiếm kích. Mới đầu, Sở Tu Ninh cho rằng đây là một chuyện tốt, ông không chấp nhận có một nhi tử khi trưởng thành không học vấn không nghề nghiệp mà cả ngày ồn ào muốn đi tòng quân đánh giặc. Rốt cuộc Sở Tiêu đã có thể chặt đứt ý niệm tập võ, đem tâm tư tập trung vào việc học hành.
Mấy năm qua đi, mãi cho đến khi danh hiệu “Thi họa song tuyệt” của nhi tử càng ngày càng vang dội khắp kinh thành là lúc Sở Tu Ninh rốt cuộc phát giác một bí mật — — “Tài tử” chân chính lại là nữ nhi của mình!
Hóa ra từ sau tai nạn ngoài ý muốn kia, trên người hai huynh muội bọn họ đã phát sinh một việc vô cùng quái đản.
Sở Tiêu một khi thấy máu ngất xỉu thì Sở Dao cũng sẽ cùng nhau lâm vào hôn mê. Cái vụ cảm ứng giữa song sinh như vậy cũng không tính là chuyện gì trọng đại, trước đó cũng từng phát sinh qua, tuy nhiên kỳ quái là ở chỗ, sau khi Sở Dao ngất xỉu thì sẽ tỉnh lại trong thân thể ca ca! Có khi chỉ cần nghỉ ngơi một khắc nhưng có khi liên tục mấy canh giờ phải chờ Sở Tiêu tự mình khôi phục ý thức thì Sở Dao mới có thể trở lại thân thể của mình. Hai huynh muội tự biết việc này khó lòng giải thích, sợ bị coi như quái vật nên đơn giản giấu giếm tất cả mọi người.
(Một khắc = mười lăm phút. Một canh giờ = hai tiếng đồng hồ)
Hoảng loạn một khoảng thời gian cho đến một hôm học viện có khảo hạch cuối năm, sáng sớm hôm ấy Sở Tiêu và bạn học cùng trường nổi lên tranh chấp vung tay đánh nhau đổ máu mũi, Sở Tiêu bị chứng vựng huyết phát ra mất đi ý thức. Sở Dao mượn thân thể hắn vào trường khảo hạch, tài năng tỏa sáng nhẹ nhàng đoạt vị trí đầu. Đến khi Sở Tiêu tỉnh lại, vô số lời khen ngợi tới tấp đổ ập xuống đầu hắn khiến hắn ngây ngốc.
(Vựng huyết: thấy máu là ngất xỉu)
Gia tộc Sở thị ở Sơn Đông, tựa như bức họa Núi Sông Vạn Dặm bị mất trộm kia, là một thế gia đại tộc kinh tài tuyệt diễm đã trải qua mấy trăm năm triều đại. Trong tộc cho ra hai vị Thừa tướng ba vị Thượng thư, Trạng Nguyên Thám Hoa gì đó thì nhiều không kể xiết. Cố tình đến đời này thì đích trưởng tôn Sở Tiêu lại là hạt giống lép, từ nhỏ không hề có hứng thú với văn chương, lại còn bất chấp tất cả không thèm cầu tiến, ăn mắng bị phạt là chuyện xảy ra thường ngày như ăn cơm uống nước.
Hiện giờ thật tốt quá rồi, Sở Tiêu đã có muội muội tương trợ nên trước mặt phu tử hay phụ thân đều nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác hẳn với lúc trước như trời với đất, quả thực cuộc sống đẹp hơn thiên đình. Mà những tên hậu nhân thế gia cùng hắn có hiềm khích, đặc biệt là Viên Thiếu Cẩn, luôn dùng ánh mắt ghen ghét phẫn hận nhìn hắn nhưng lại không có cách gì vượt qua tài học của hắn, càng khiến cho hắn sảng khoái không kiềm chế được.
Sau khi nếm được vị ngon ngọt, Sở Tiêu giống như mũi tên đã bắn ra không thể vãn hồi, trong người luôn giấu một thanh chủy thủ nhỏ, từ học viện một đường lên đến Quốc Tử Giám. Sở Tiêu không cần học hành chi cho tốn sức, mỗi khi vào lớp thì chỉ cần nhẹ nhàng rạch vào tay một đường, nếu vẫn chưa vựng huyết thì lại bồi thêm một nhát cho đến khi ngất xỉu mới thôi, đem thân thể giao cho muội muội thay hắn đi niệm thư khảo thí, đi tranh danh hiệu đệ nhất tài tử của kinh thành.
Khi Sở Tu Ninh mới nghe được chân tướng vừa giận dữ vừa kinh ngạc lại vừa hãi hùng. Nhưng mà việc đã đi đến nước này, có trách cứ cũng là dư thừa, chỉ có thể dựa vào lý do tìm danh y trị liệu chân tật cho Sở Dao, mời vô số danh y nổi tiếng nhất chẩn trị thân thể cho bọn họ. Đáng tiếc chính là, chẩn trị không ra nguyên cớ gì. Người không tin quỷ thần như Sở Tu Ninh mà rốt cuộc còn âm thầm tìm thuật sĩ giang hồ về nhà trừ tà, cuối cùng vẫn không có công hiệu gì.
Cũng may là khi hai huynh muội càng lớn thì cảm ứng giữa hai người dần dần yếu đi, số lần Sở Tiêu vựng huyết càng ngày càng giảm, đôi khi cho dù có bị ngất đi thì Sở Dao cũng chưa chắc cảm giác được. Cho nên ba năm trước đây, Sở Tiêu giả bệnh bỏ qua thi Đình, thật ra không phải vì biết trước mưu kế của Viên Thủ Phụ mà vì cảm ứng đặc thù giữa hắn và Sở Dao gần như hoàn toàn bị đánh mất không bao lâu sau ngày yết bảng của kỳ thi Hội…
Về vấn đề này, Sở Tu Ninh không khỏi biết bao nhiêu lần bóp trán thở dài. Ngay cả chính ông cũng không thể đi đến kết luận, nhi nữ rốt cuộc chậm rãi trở về bình thường đến tột cùng là may mắn hay bất hạnh.
Sở Tu Ninh chỉ có thể xác định lúc này kinh thành cực kỳ nguy hiểm, kêu hai huynh muội trở về không thể nghi ngờ chính là đẩy bọn họ vào hố lửa. Nhưng mật chỉ của Thánh Thượng vẫn còn trong người, không cho phép nghĩ nhiều.
Đôi mắt Sở Tu Ninh bắn ra những tia âm trầm, viết một phong thư gửi đến Tế Ninh, kêu hai huynh muội tức khắc hồi kinh.
Hơn nữa, đã ba năm qua ông chưa từng gặp lại đôi nhi nữ cả gan làm loạn của mình, buồn bực thì có buồn bực nhưng thật sự cũng rất nhớ tụi nó.