Edited by Bà Còm in Wattpad
Một lát sau khi Khấu Lẫm rời đi, có gã Cẩm Y Vệ vào ngục trao cho “Sở Tiêu” lọ kim sang dược, đi theo sau là Ngục thừa của Đại Lý Tự bưng tới một chậu nước cùng một khăn mặt sạch sẽ, xong xuôi mới khóa cửa lại một lần nữa.
Bên trong gian ngục càng thêm tối tăm, thế nhưng Sở Dao lại không còn cảm giác thê lương như lúc nãy. Nàng nhúng khăn vào nước thật cẩn thận lau sạch vết máu xung quanh miệng vết thương ở lòng bàn tay rồi rắc lên một ít kim sang dược.
Khi bột phấn màu nâu đỏ tiếp xúc với miệng vết thương khiến nàng đau đến mức giật nảy mình, hoài nghi không biết Khấu Lẫm có phải cố ý chỉnh “Sở Tiêu” nên trộn lẫn chút bột ớt vào hay không? Nhưng cơn đau xót qua đi thì xúc cảm lạnh căm căm thực thoải mái nói cho nàng biết nàng quả thật có tâm tiểu nhân.
“Không thu tiền sao?”
Sở Dao ngồi xếp bằng, lúc lắc bình sứ men xanh trong tay, khó có thể lý giải tâm tư vị Khấu đại nhân này. Nhưng thông qua phần tự thuật của hắn, Sở Dao thật ra lại nghĩ thông suốt một việc. Năm đó hắn cứu Tống Yên Hàn nên chọc phải thị phi suýt nữa tặng luôn cái mệnh, thế mà mấy năm về sau hắn vẫn bởi vì một tiếng kêu cứu của nàng mà dừng lại bước chân ra tay cứu giúp, nguyên nhân chính là vì nhớ tới tỷ tỷ thất lạc nhiều năm.
Sở Dao hồi tưởng lại trong số những chuyện xấu loang lổ của hắn, hình như không có vụ nào liên quan đến nữ nhân.
Sở Dao ngẫm nghĩ, dần dần trong đáy mắt bắt đầu nổi lên một tia cười dịu dàng.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Ngoài cửa Đại Lý Tự, nhuyễn kiệu của Bùi Tụng Chi vội vàng trờ tới thì vừa lúc gặp được Khấu Lẫm dẫn người rời đi.
Bùi Tụng Chi chưa kịp hạ kiệu liền chất vấn: “Khấu đại nhân, ban đêm ngươi xông vào Đại Lý Tự…”
Khấu Lẫm xoay người lên ngựa làm như không phát hiện ra Bùi Tụng Chi, kéo cương vung roi nghênh ngang bỏ đi.
Nhóm Cẩm Y Vệ cũng đồng loạt giục ngựa rời khỏi Đại Lý Tự, động tác rất đều nhịp, tuấn mã chạy như bay, gót sắt cuồn cuộn. Bùi Tụng Chi hít một mũi bụi đất, tức giận đến trắng mặt, chỉ vào đám thủ vệ nha dịch mắng: “Các ngươi đều là người chết hay sao? Không biết ngăn lại hắn?!”
Bọn nha dịch cúi đầu không nói, một đám khổ sở thầm nghĩ: Ai đi cản mới thật sự sẽ biến thành người chết đấy!
Sau khi Khấu Lẫm rời khỏi Đại Lý Tự thì đi đến Quốc Tử Giám, ở đó độ một canh giờ thì lại đi đến Hình Bộ rồi đến Thuận Thiên phủ. Khi hắn trở lại nha môn Cẩm Y Vệ thì đã qua nửa đêm.
Đoạn Tiểu Giang chào đón: “Đại nhân, phòng Sở tiểu thư đã tắt đèn, coi bộ đã ngủ rồi, thủ vệ trong viện không có bất luận dị thường gì.”
“Ừ.” Khấu Lẫm vốn cũng không cho rằng Sở Dao sẽ xảy ra chuyện gì bên trong phủ Thượng thư, hỏi qua vấn đề khác, “Lão Từ và đám Lục Thiên Cơ đã trở về từ trấn Thanh Sương chưa?”
“Chưa đâu.” Đoạn Tiểu Giang ngáp một cái, “Vụ án của Sở Tiêu, đại nhân có manh mối gì không?”
Khấu Lẫm vừa đi về hướng tịnh phòng vừa lắc đầu: “Không có đầu mối, rốt cuộc đã qua bốn năm rồi.”
Đoạn Tiểu Giang lại ngáp một cái: “Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại án này do Viên Thủ Phụ đích thân đốc xúc, Thánh chỉ cũng ra lệnh cho đại nhân không được phân tâm phải chuyên chú điều tra vụ án của Đông Cung. Chúng ta đâu thể nhúng tay vào Tam ty hội thẩm?”
Nhưng án mất trộm ở Đông Cung cũng không có bất luận tiến triển gì, chỉ có thể tạm thời tin tưởng trong tay Thái Tử có nắm manh mối quan trọng, vậy thì chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Thái Tử, trước tiên giải oan cho Sở Tiêu.
“Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi một lát đã.” Khấu Lẫm vốn đang cố chống lại cơn buồn ngủ, bị mấy cái ngáp của hắn làm cho đầu óc choáng váng.
“Nên nghỉ ngơi chính là đại nhân, mấy ngày liền ngài đã không chợp mắt rồi.” Đoạn Tiểu Giang khuyên nhủ, “Đừng quên, ngài vẫn còn bệnh trong người đấy.”
“Ta biết đúng mực.”
Khấu Lẫm đuổi Đoạn Tiểu Giang đi ngủ, còn mình thì vào tịnh phòng.
Chờ tạp dịch chuẩn bị nước ấm xong, hắn cởi Phi Ngư phục tùy tay vắt qua bình phong. Ngâm mình trong làn nước ấm áp, hắn bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình cẩn thận chải vuốt lại một lần nữa các chứng cứ tiềm tàng có liên hệ đến vụ án.
Hơi nước mờ mịt tích tụ thành giọt trên vầng trán cao rộng của hắn rồi chảy xuống, bởi vì hắn đang cúi đầu nên hơn phân nửa những giọt nước hội tụ trên vòng cung hấp dẫn của chiếc cằm rồi nhỏ giọt xuống mặt nước. Trong tiếng “Tí tách” đều đặn rất thích hợp để suy nghĩ nhưng Khấu Lẫm lại phát ngốc nhìn chằm chằm tay áo của quan phục treo trên bình phong, trong đầu chỉ nghĩ toàn những chuyện hoàn toàn không liên quan đến vụ án.
Thí dụ như, vì sao hắn lại cảm thấy một đại nam nhân khóc lên nhìn giống hoa lê dưới mưa, làm hắn bỗng nhiên mềm lòng? Cặp mắt đong đầy lệ kia không hiểu sao lại thúc đẩy hắn không ngừng liên tưởng đến ánh mắt bất lực của Sở Dao, cho dù là huynh muội song sinh nhưng sao biểu tình lại giống nhau đến thế, cũng không tránh khỏi tạo ra cảm giác kỳ quái thật là đáng sợ.
Nhưng Khấu Lẫm cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, hắn thật sự là vừa mệt lại vừa buồn ngủ, thả lỏng một chút liền thiếp đi. Hắn chỉ ngủ được một khắc thì trong mơ màng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, lập tức tỉnh táo lại.
“Đại nhân?”
“Chuyện gì.”
“Từ đại nhân cùng mọi người đã trở lại, ở trong phòng nghị sự chờ ngài.”
Hai mắt nhập nhèm của Khấu Lẫm chợt tỏa sáng lấp lánh, lập tức từ trong nước nhảy ra, liếc một cái về phía bộ quan phục sạch sẽ được tạp dịch chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng lại giơ tay kéo xuống bộ treo trên bình phong mặc vào rồi bước nhanh ra phòng nghị sự.
Lúc này trong đại sảnh chỉ có Từ Công Danh và Lục Thiên Cơ, cùng với sáu cái rương thật lớn đặt dưới đất.
Khấu Lẫm không nói lời nào, trước tiên đi đến mở từng cái rương. Quả nhiên giống như hắn suy đoán, Ngu Thanh vào kinh là để tặng lễ cho Viên Thủ Phụ, sáu cái rương chất đầy vàng bạc châu báu khiến hắn nhìn thấy mà trong lòng nở hoa, căn bản không thể nào dời mắt được: “Đã bắt được Ngu Thanh về rồi?”
Từ Công Danh xấu hổ ôm quyền: “Đại nhân, lúc chúng ta đến đó Ngu Thanh không có mặt.”
Khấu Lẫm đã phát tài lớn, cười không khép miệng nên cũng không thèm để ý: “Vậy đã bắt được bao nhiêu tên Ngu gia quân?”
Chuyện quan địa phương tặng lễ cho trọng thần ở kinh đô và các vùng lân cận là một hiện tượng vô cùng phổ biến, không chỉ ở Đại Lương mà bất kỳ triều đại nào cũng vậy, Khấu Lẫm muốn bắt bọn họ cũng không phải vì vấn tội, nếu vấn tội thì một đống tiền dơ này phải nộp lên chứ đâu thể tới tay hắn! Khấu Lẫm bắt người mục đích là muốn tìm Ngu Tổng binh tống tiền — năm mươi lượng vàng sẽ thả một người, kiếm thêm một mớ đầy bồn cũng không thành vấn đề.
“Vụ này…” Từ Công Danh ngượng ngùng báo, “Một người cũng không bắt được.”
Khấu Lẫm ngốc lăng, hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không: “Bọn họ có tới ba mươi mấy tên, các ngươi ngay cả một đứa cũng không bắt được?”
Xuất sư bất lợi, mặt mũi Từ Công Danh hoàn toàn mất hết nói không nên lời.
Lục Thiên Cơ đang ngồi uống trà giải thích: “Đại nhân, khi chúng ta chạy đến thì chỉ có năm người canh giữ mấy cái rương này, hơn nữa bọn họ sớm chuẩn bị sẵn sàng đường lui, tùy tiện đánh một chút rồi bỏ chạy.”
Tầm mắt Khấu Lẫm rốt cuộc rời khỏi đống tài bảo, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Tùy tiện đánh một chút?”
Từ Công Danh trình lên phong thư: “Lục soát được cái này trong phòng của Ngu Thanh.”
Khấu Lẫm mở ra đọc, chỉ có vài chữ rồng bay phượng múa “Vui lòng nhận cho”.
Từ Công Danh nghĩ trăm lần cũng không ra: “Đại nhân, rốt cuộc Ngu gia quân đang làm cái quái quỷ gì thế?”
“À, thật là thú vị!” Khấu Lẫm thoáng suy nghĩ rồi xé tờ giấy kia, mỉm cười nói, “Người Ngu gia cũng thật thú vị.”
“Ngài nói xem có phải Ngu Thanh đã sớm phát hiện thuộc hạ theo dõi hắn?” Lục Thiên Cơ bĩu môi, trong ánh mắt ẩn giấu chút cảm giác thất bại, “Một khi đã như vậy, vì sao phải lưu lại tài bảo chuẩn bị đưa cho Viên Thủ Phụ mà không dời đi?”
Ngón tay Khấu Lẫm lướt qua những khối vàng ròng: “Không biết đây là ý tứ của Ngu Tổng binh hay vẫn do Ngu Thanh tự chủ trương — không muốn tặng lễ cho Viên Thủ Phụ bèn cố ý để cho ngươi phát hiện rồi dụ bản quan tới đoạt. Làm vậy sẽ không đắc tội với Viên Thủ Phụ mà còn nhân thể hiếu kính bản quan, một công đôi việc.”
“Nếu không nghĩ đưa, vậy thì đâu cần mất công hộ tống tới đây?” Từ Công Danh đã sớm không nghĩ ra, “Hơn nữa, Ngu gia quân ở Phúc Kiến đánh giặc Oa, thanh danh hiển hách được bá tánh ủng hộ, mọi người đều xưng Ngu Tổng binh là Ngu soái còn Ngu Thanh là Thiếu soái. Ngu gia cũng coi như bao nhiêu thế hệ trung lương, tội gì một hai phải len vào phe đảng trong triều đi nịnh bợ Viên Thủ Phụ?”
“Ngươi biết cái gì! Đại Lương không thiếu tướng tài, có thiếu là thiếu loại người giống Ngu Tổng binh vừa biết cách làm quan vừa là một vị tướng tài ” Khấu Lẫm cười lạnh, “Cứ cho rằng ngươi dụng binh như thần, nhưng nếu phía trên cố tình làm khó dễ cắt xén ém nhẹm quân tư lương bổng, binh lính dưới quyền ngươi ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì ai còn tận tâm giúp ngươi đánh giặc?”
Lục Thiên Cơ nhắc nhở: “Chỉ là đại nhân à, sau vụ này thì Viên Thủ Phụ sẽ hận chúng ta tới chết.”
“Mặc kệ lão, Viên Thủ Phụ hận bản quan cũng không phải một ngày hai ngày, hiếm khi được Ngu gia hiếu kính bản quan như vậy, gánh dùm cho bọn họ cái tiếng xấu này thì đã sao.” Khấu Lẫm chỉ vào một cái rương lớn phân phó Từ Công Danh, “Sau vụ đêm qua mọi người đều vất vả, lấy xuống phân chia theo quy củ.”
“Vâng!”
*Edited by Bà Còm in Wattpad*
Lúc này trên đỉnh núi vùng phụ cận của trấn Thanh Sương.
“Thiếu soái, mấy cái rương đã bị Cẩm Y Vệ mang đi, người của chúng ta cũng đều an toàn rút lui.”
“Chưa từng gây thương tổn gì cho bá tánh trong trấn chứ?”
“Chưa từng, phía bên Cẩm Y Vệ dường như cũng rất cẩn thận chú ý.”
“Vậy là tốt rồi.”
Binh sĩ Ngu gia nhìn người thanh niên mặc tử y bào đang nhìn về phía kinh thành xa xa: “Thiếu soái, ngài vi phạm mệnh lệnh của Tổng binh đại nhân, không muốn đem số tiền này cho Viên Thủ Phụ thì thuộc hạ cũng có thể lý giải, nhưng ngài đem cho Khấu Chỉ Huy Sứ tên cẩu tặc gian tham kia, chẳng phải lại càng…”
Ngu Thanh không quay đầu lại: “Ba năm trước đây trong nạn lũ lụt của Hoàng Hà, hai mươi vạn lượng bạc dùng cho cứu tế ở trên đường không cánh mà bay. Thánh Thượng phái Khấu Lẫm đi tra, chuyến cứu trợ khác còn chưa tới thì hai mươi vạn lượng bạc đã đến đúng chỗ, giải nạn cho dân chúng đang gấp đến nỗi lửa sém lông mày.”
Binh sĩ sửng sốt: “Khấu Chỉ Huy Sứ tự mình ra tiền?”
“Nói tóm lại hắn cũng không hề tổn hại gì, cuối cùng quan bạc tìm được hoàn toàn rơi vào trong túi của hắn, còn kiếm lời càng nhiều hơn từ trong tay quan lại địa phương…” Ngu Thanh cười cười, “Vị Khấu đại nhân này là một kẻ tiểu nhân đê tiện tàn nhẫn độc ác không sai, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ làm ra chút sự tình khiến người lau mắt mà nhìn. Chỉ bằng điểm này, ta tình nguyện giao tiền cho hắn còn tốt hơn nhiều so với đưa cho Viên Thủ Phụ.”
Binh sĩ bình ổn tâm tình hơn nhiều: “Tin tức đã truyền cho Viên Thủ Phụ, có phải chúng ta lập tức hồi Phúc Kiến hay không?”
“Không, trên lưng Sở Đại còn đang gánh kiện tụng liên quan đến mạng người, qua mấy ngày nữa là bị Tam ty hội thẩm, chúng ta cứ từ từ hãy đi, nhìn xem có thể giúp đỡ gì hay không.”