Edited by Bà Còm in Wattpad
Tạ Tòng Diễm mang theo Ngu Thanh tiến cung, làm y theo quy củ — trước tiên để nhóm hoạn quan Nội Đình Tư thoát y kiểm tra Ngu Thanh, sau đó mới có thể đi gặp mặt Thánh Thượng.
Với thân phận của Ngu Thanh thì Tạ Tòng Diễm có thể thi hành bắt giữ nhưng lại không thể đích thân soát người — đối với võ tướng mà nói thì đây là một hành vi nhục nhã cực kỳ nghiêm trọng, cho dù cuối cùng Ngu Thanh bị hạch tội thì Ngu gia vẫn có thể lấy chuyện này kiện lên cấp trên, sẽ chọc phải phiền toái lớn. Nhưng nếu để thái giám thoát y kiểm tra thì tính chất không còn giống nhau nữa rồi.
Phó Tổng quản Vương công công của Nội Đình Tư được tin, tự mình tới đón Tạ Tòng Diễm: “Thánh Thượng mới vừa hạ triều, đang từ điện Thái Hòa đi về Sùng An điện. Khấu Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ cầu kiến, nghe nói có chuyện quan trọng bẩm báo Thánh Thượng.” Quả nhiên là đã phát sinh đại sự, Vương công công âm thầm phỏng đoán. Theo luật lệ, võ quan nếu không có chuyện gì quan trọng cần bẩm báo thì sẽ không phải thượng triều, chỉ tham dự triều hội hai lần mỗi tháng mà thôi.
Hôm nay Khấu Lẫm và Tạ Tòng Diễm – cả hai võ quan đều là sủng thần – trước sau tiến cung coi bộ là vì cùng một sự kiện. Vương công công suy nghĩ, nhìn về phía Ngu Thanh đi theo Tạ Tòng Diễm, ăn mặc giống như một tuỳ tùng nhưng gương mặt lại tỏa ra sự anh khí bức người, ngồi ở ghế dựa chăm chú bóc đậu phọng, nhàn tới nỗi dùng ngón tay bắn hạt đậu phọng lên không trung rồi lại ngửa đầu há miệng đớp lấy, trông thật giống cẩu.
Tạ Tòng Diễm giới thiệu: “Vị này chính là Nhị công tử của Ngu Tổng binh ở Phúc Kiến, không được truyền triệu tự mình hồi kinh, đặc biệt mang đến diện Thánh.”
“Vương công công.” Ngu Thanh ném vỏ đậu phộng, đứng dậy ôm quyền chào hỏi. Sau khi vào cung không còn sợ Ngu Thanh chạy trốn nên Tạ Tòng Diễm đã tháo xích tay.
Vương công công kinh ngạc: “Hóa ra là Ngu Thiếu soái.”
Tạ Tòng Diễm nói: “Làm phiền Vương công công sai người lục soát thân thể.”
“Được được.” Vương công công thấy Tạ Tòng Diễm có chút mất nhẫn nại nên không hề bắt chuyện, đưa tay ra ý mời Ngu Thanh, “Ngu thiếu soái, thỉnh vào bên trong, lão nô sẽ tự mình hầu hạ.”
Vương công công không dám chậm trễ chút nào, nếu bỏ qua uy danh của Ngu Tổng binh không nhắc tới thì riêng bản thân vị Ngu Thanh này thôi cũng đã rất nổi tiếng — tuổi còn trẻ mà lập được bao nhiêu chiến công hiển hách, ngay cả Thánh Thượng cũng còn công khai khen ngợi không chỉ một lần. Nếu thật sự tự mình hồi kinh là tử tội, vậy thì cũng phải xem coi đó là người nào.
Ngu Thanh không chút do dự theo Vương công công: “Làm phiền.”
Đối diện với hiểm cảnh sắp bị vạch trần, phần trấn định này của Ngu Thanh đều không phải là ngụy trang. Theo sự hiểu biết về Khấu Lẫm, một khi hắn đã quyết định nhúng tay thì căn bản sẽ không thể bị bại lộ.
Đúng vào lúc này, một hàng mười mấy thái giám cung nữ bỗng nhiên xông vào Nội Đình Tư, hoảng loạn như đang tìm đồ gì. Nhóm hoạn quan Nội Đình Tư không rõ nguyên do, đang chuẩn bị ra quát lớn bọn họ, lại thấy một thiếu nữ áo váy hồng nhạt vượt qua ngạch cửa tiến vào trong viện. Thiếu nữ búi tóc song hoàn kế, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt trái xoan mắt to, ánh mắt vừa nghịch ngợm vừa dễ thương vô cùng. Nhóm hoạn quan biến sắc, cuống quít thỉnh an: “Tam Công chúa điện hạ vạn phúc kim an.”
“Ở nơi đó!” Công chúa Dung An đứng ở trong viện, chỉ lên xà nhà trong chính sảnh của Nội Đình Tư, “Mau bắt lấy nó!”
Mọi người theo tay nàng nhìn lên, thấy một con mèo tam thể bèn không khỏi hít vào một hơi, biết đây là con mèo yêu của Công chúa, không hiểu sao lại chạy đến Nội Đình Tư?
Con mèo tam thể bị kinh hách, “Meo” một tiếng từ xà nhà nhảy xuống, chui vào trong sảnh.
Công chúa Dung An nôn nóng thúc giục: “Còn thất thần làm chi, đi vào bắt ra!”
“Vâng! Công chúa!” Nha hoàn thái giám lũ lượt kéo vào, đuổi theo con mèo tam thể đang chạy nhảy lung tung khắp mọi nơi, chỉ chốc lát sau liền khiến trong phòng rối loạn.
“Ai nha, Công chúa điện hạ,” Vương công công cũng chẳng còn để ý tới Ngu Thanh, vẹt đám đông muốn đi ra thỉnh an Công chúa, “Điện hạ, Tạ Tướng quân ở..”
Ngu Thanh đứng sang bên cạnh, vui tươi hớn hở nhìn Tạ Tòng Diễm sắc mặt đen xì bị các nha hoàn và thái giám dồn vào một góc. Hắn biết Công chúa Dung An là Khấu Lẫm cố ý mời đến quấy rối. Năm đó Khấu Lẫm vượt ngục khỏi nhà giam Đại Lý Tự, muốn tiến cung diện Thánh giải oan nên bắt cóc tiểu Dung An, nhờ tiểu Dung An dẫn đường nên cuối cùng Khấu Lẫm mới có thể gặp mặt Thánh Thượng.
Tạ Tòng Diễm hiển nhiên cực kỳ phản cảm đối với hoàn cảnh lộn xộn này, bàn con bị đụng ngã, trái cây rơi đầy đất. Tạ Tòng Diễm không thể nhịn được nữa, nhặt lên một hạt đậu phọng, kẹp giữa hai ngón tay, khống chế lực đạo búng về phía con mèo tam thể đang nhảy lên trên tấm biển chính triều. Chân sau bên phải của con mèo bị đánh trúng, kêu thảm từ giữa không trung rơi xuống đất.
Cung nữ thái giám hét lên thất thanh, ngơ ngẩn nhìn về phía hai người lạ trong phòng, lúc này mới chú ý hai người này đều không phải là hoạn quan Nội Đình Tư. Ngu Thanh xua xua tay chỉ về phía Tạ Tòng Diễm bĩu môi làm sáng tỏ: “Không dám tranh công, là do Tạ Tướng quân có lòng tốt.”
Tất cả ánh mắt lại dời về phía Tạ Tòng Diễm, có một số cung nữ thái giám nhanh trí, kết hợp được ba chữ “Tạ Tướng quân” cùng khôi giáp của Thần Cơ Doanh liền đoán ra là ai, kinh hãi trắng mặt.
Công chúa Dung An đi vào trong sảnh, nhìn con mèo tam thể được tỳ nữ bế tới, một chân rũ xuống như đã bị đánh gãy, khó có thể tin chỉ vào Tạ Tòng Diễm: “Ngươi… Ngươi…”
Tạ Tòng Diễm khom người ôm quyền: “Vi thần bái kiến Tam Công chúa, Công chúa vạn phúc kim an.”
Công chúa Dung An đau lòng tiếp nhận con mèo đang kêu thảm thiết từ trong tay tỳ nữ: “Chỉ là một con mèo con tội nghiệp, Tạ Tướng quân vì sao phải ra tay nặng như vậy?”
Tạ Tòng Diễm không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Vi thần là vì hỗ trợ cho Công chúa điện hạ mà thôi.”
“Bản công chúa nói bắt lấy nó, không phải đánh què nó.”
“Đó là vi thần hiểu sai ý.”
“Ngươi biết sai thì tốt.” Công chúa Dung An tức giận, “Nói đi, làm thế nào bồi thường?”
“Bồi thường?” Tạ Tòng Diễm điềm tĩnh chớp mắt một cái, hơi ngước mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Công chúa Dung An, “Điện hạ xin đưa con mèo này cho vi thần.”
Công chúa Dung An bỗng nhiên cảm thấy kinh hãi trong lòng, hơi lui về phía sau một chút: “Tạ Tướng quân muốn làm gì?”
Tạ Tòng Diễm gằn giọng: “Vi thần xưa nay chỉ biết bồi chết không bồi thương, hãy để vi thần bẻ gẫy xương cổ nó trước, sau đó sẽ cùng Công chúa thảo luận bồi thường như thế nào.”
Công chúa Dung An trừng lớn đôi mắt, nhất thời không phát ra được câu nào.
Một nội thị run giọng quát lớn: “Lớn mật! Sao có thể vô lễ với Công chúa điện hạ như thế!”
Tạ Tòng Diễm chậm chạp rũ mắt: “Vi thần nói lỡ.”
Đúng ngay lúc màn kịch của Công chúa Dung An sắp không thể diễn nỗi, Khấu Lẫm cầm Tú Xuân đao bước vào Nội Đình Tư, vừa đi vừa cười: “Thật náo nhiệt nha.”
Công chúa Dung An thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ, ngươi tới phân xử…”
“Công chúa điện hạ vạn phúc kim an.” Khấu Lẫm vấn an, chặn đứng lời nói của nàng, “Không thể ngờ được ngẫu nhiên gặp mặt Công chúa điện hạ tại đây, Thái Tử điện hạ đang tìm ngài khắp nơi.”
“Thái Tử ca ca tìm ta?” Công chúa Dung An ngơ ngác, lúc gần đi chỉ vào Tạ Tòng Diễm nghiến răng, “Tạ Tướng quân, bản công chúa nhớ kỹ ngươi!”
Chờ nàng mang theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn rời đi, Nội Đình Tư rốt cuộc thanh tĩnh lại.
Khấu Lẫm tươi cười đầy mặt, chắp tay chào hỏi: “Tạ Tướng quân, Ngu Thiếu soái.”
Trên mặt Ngu Thanh cũng nở nụ cười tươi: “Khấu Chỉ Huy Sứ.”
Tạ Tòng Diễm nhìn hai người bọn họ làm bộ làm tịch, cười lạnh hỏi: “Khấu Chỉ Huy Sứ mang theo Thánh chỉ tới đây?”
“Nào có Thánh chỉ gì, chỉ là bẩm báo chút sự tình mà thôi. Thánh Thượng đặc chuẩn bản quan châm chước hành sự.” Bốn chữ sau Khấu Lẫm cao giọng nhấn mạnh, “Tạ Tướng quân có cần bản quan trình bày rõ hơn hay không?”
“Không cần.” Tạ Tòng Diễm vốn dĩ đã biết khẳng định phải giao Ngu Thanh cho Khấu Lẫm, nhưng hắn cố tình bằng giá nào cũng phải giãy giụa tới một bước này, chỉ vì hắn muốn biết đến tột cùng Khấu Lẫm muốn giở trò gì.
Ánh mắt Tạ Tòng Diễm quét về phía Ngu Thanh, hiện tại vì nghi hoặc nên xem kỹ hơn, chợt thu liễm không để lại dấu vết: “Vậy được, Thần Cơ Doanh của ta sẽ chuyển giao Ngu Thiếu soái cho Khấu Chỉ Huy Sứ.”
Nói xong không đợi Khấu Lẫm lên tiếng bèn phất tay áo rời đi.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Bởi vì thời gian cấp bách, Khấu Lẫm cưỡi ngựa tới Hoàng cung. Khi từ cửa cung đi ra đã có Cẩm Y Vệ đánh xe ngựa đến chờ bên ngoài. Khấu Lẫm và Ngu Thanh lên xe ngựa, Đoạn Tiểu Giang đánh xe. Ngựa của hai người sẽ do Cẩm Y Vệ dắt về nha môn.
Ngu Thanh ở trong xe vỗ ngực: “Bà mụ nó, thật là làm ta sợ muốn chết, đa tạ liệt tổ liệt tông Ngu gia phù hộ.”
“Ngươi nên đa tạ bản quan phù hộ.” Khấu Lẫm khịt mũi coi thường. Nhìn gần đánh giá, Khấu Lẫm phát hiện gương mặt Ngu Thanh tương đối tinh xảo, tướng mạo cũng không thô lỗ, sở dĩ hoàn toàn nhìn không ra là nữ nhân bởi vì toàn thân tản ra một cỗ anh khí ngay cả đa số nam tử cũng ít có.
Ngu Thanh ngượng ngùng cười, hiếm khi đứng đắn ôm quyền: “Lần này đa tạ Khấu Chỉ Huy Sứ ra tay cứu giúp, Ngu Thanh khắc trong tâm khảm.”
“Bản quan chỉ có thể cứu được ngươi nhất thời.” Khấu Lẫm thu hồi tầm nhìn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhàn nhạt nói, “Bản quan tiếp xúc với Tạ Tòng Diễm không nhiều lắm, hiểu biết về nhau rất ít, không biết hắn nghĩ như thế nào. Nếu vị trí hoán đổi, chỉ cần hôm nay náo loạn đến như vậy thì bản quan nhất định có thể đoán ra ngươi là nữ giả nam. Còn có vụ án đêm qua ở Hồng Tụ Chiêu, thế nào Lục An Hầu phủ cũng kiện lên thượng cấp, sợ là lại có một màn Tam ty hội thẩm, bản quan tuyệt đối sẽ không nhúng tay.”
“Ta xin thỉnh giáo hai vấn đề.”
“Ngươi hỏi đi.”
“Khấu Chỉ Huy Sứ cho rằng, kẻ ra tay phía sau màn này có quan hệ đến Tạ Tòng Diễm hay không?”
“Xét theo vụ án của thế tử Vĩnh Bình Bá thì không có quan hệ.”
“Hôm nay Tạ Tòng Diễm áp giải ta vào thành, cách cửa thành Tây một khoảng thì có người lấy ám khí mật báo, nói ngài đã bố trí mai phục.”
Khấu Lẫm nhắm mắt nói: “Đám người kia có tai mắt trải rộng khắp kinh thành, không có gì lạ.”
Ngu Thanh lắc đầu: “Người mật báo hẳn là nội gian ở Cẩm Y Vệ.”
Khấu Lẫm nhíu mày, mở to mắt nhìn về phía Ngu Thanh.
Ngu Thanh vung tay nhỏ giọng thuật lại: “Tờ giấy dùng để gửi mật báo, tuy chỉ là một mảnh nhỏ nhưng xét theo hoa văn, ta xác định là giấy quan.”
Ngu Thanh chỉ cần nhắc như vậy là Khấu Lẫm đã hiểu rõ thâm ý trong đó. Nếu có người bên ngoài âm thầm nhìn chằm chằm hướng đi của Cẩm Y Vệ, mang theo giấy quan trong người để viết mật báo là khả năng rất nhỏ. Chỉ có thể là người bên trong nha môn Cẩm Y Vệ, nhận được mệnh lệnh của Khấu Lẫm liền thuận tay viết tờ giấy truyền ra.
“Còn kẻ phía sau màn muốn mưu hại Sở Đại, trong lòng ta có một tia manh mối.” Ngu Thanh thấy Khấu Lẫm không có ý ngăn nàng mới tiếp tục nói, “Khi còn nhỏ ta có hai vị bằng hữu thân thiết, một là Sở Đại, một là Tống Thế Phi thứ tử của phủ Định Quốc Công. Khi còn chưa đến mười tuổi, ba chúng ta từng lén tiến vào một ngôi viện hoang bên trong phủ Định Quốc Công, nhìn thấy Tống Yên Hàn còn chưa lập gia đình mà đã có thai…”
Đồng tử Khấu Lẫm co rụt lại, khi Ngu Thanh chưa đến mười tuổi thì mình chưa vào kinh.
“Ta nhìn thấy có một lão già diện mạo hung ác cầm gậy ra sức đánh vào bụng Tống Yên Hàn, trong miệng hùng hổ chửi mắng. Cụ thể là chửi những gì thì ta sớm đã không nhớ rõ, nhưng nghe tiếng kêu khóc của Tống Yên Hàn năm đó thì ta vẫn còn có ấn tượng rõ ràng, nàng ta thất thân chắc hẳn là bị cưỡng bách.” Ngu Thanh nhíu mày thật chặt, “Càng kỳ quái hơn chính là, lão già động thủ đánh nàng ta không phải là Định Quốc Công Tống Tích, vậy mà Tống Yên Hàn cực kỳ sợ người này. Tống Thế Phi cũng nói hắn chưa bao giờ gặp qua người này ở trong phủ…”
“Ngươi hoài nghi kẻ phía sau màn có quan hệ với phủ Định Quốc Công?”
“Ta không rõ ràng lắm. Lúc ấy tuổi ta còn nhỏ nên cũng không cảm thấy quái dị, sợ gây nhục thanh danh của Tống Yên Hàn, ta buộc Sở Đại và Tống Thế Phi phải thề độc không cho nói ra ngoài. Không đầy hai năm, Tống Thế Phi ngoài ý muốn té hồ chết đuối, ta vẫn không nghĩ tới liên quan đến chuyện này, mãi tới bây giờ Sở Đại và ta liên tiếp bị tính kế…”
Nghiêm túc nghe Ngu Thanh thuật lại, Khấu Lẫm thong thả chuyển động nhẫn ban chỉ vàng trên ngón tay, màu mắt sâu thẳm: “Nếu các ngươi thật sự thấy được một ít bí mật không nên nhìn đến, vì sao mười năm sau bọn họ mới muốn diệt khẩu?”
Ngu Thanh đâu biết được: “Ta cũng chỉ suy đoán vậy thôi, bởi vì ngoại trừ chuyện này thì ta thật sự nghĩ không ra ta và Sở Đại cùng nhau đắc tội với ai.”
An tĩnh ngồi nửa khắc, Khấu Lẫm cong đốt ngón tay gõ gõ vào vách xe ngựa: “Tiểu Giang, ngươi mang Ngu Thanh hồi nha môn trước, bản quan đi Binh Bộ một chuyến.”
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Từ khi Khấu Lẫm giục ngựa rời đi, “Sở Tiêu” vẫn luôn đứng trong nha môn Cẩm Y Vệ nôn nóng chờ tin tức.
Nhìn thấy Ngu Thanh bình an không việc gì từ xe ngựa nhảy xuống, búng chóp mũi nàng một cái cợt nhả kêu một tiếng quả tim nhỏ, Sở Dao mới hoàn toàn an tâm.
“Sở Tiêu” đi theo Đoạn Tiểu Giang đưa Ngu Thanh nhốt vào chiếu ngục, chốn Tu La địa ngục mà người người nhắc tới là biến sắc, hiện giờ ở trong mắt Sở Dao thành một chỗ ẩn thân kiên cố nhất.
“Sở Tiêu” lấy kim sang dược giúp Ngu Thanh xử lý miệng vết thương ở lòng bàn tay. Ngu Thanh bởi vì vài ngày chưa từng chợp mắt, đang nói chuyện liền ngủ thiếp đi thật say.
Sở Dao nhàn tản không có việc gì làm bèn tiếp tục vẽ Núi Sông Vạn Dặm. Chờ đến buổi trưa thì Sở Tiêu khôi phục ý thức, Sở Dao trở lại thân thể của mình vẫn còn đang trong lều của Tạ Tòng Diễm ở Thần Cơ Doanh. Thừa dịp Tạ Tòng Diễm không ở trong doanh trại, nàng nhờ vị phó tướng phái người đưa nàng về phủ Thượng thư.