Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com
Phủ Thượng thư chưa bao giờ bị Cẩm Y Vệ ghé qua, với thân phận là phụ tá đắc lực của Khấu Lẫm, Đoạn Tiểu Giang mang một đội Cẩm Y Vệ tới cửa thì hơn phân nửa là xét nhà và bắt người, cho nên trong phủ trên dưới lòng người hoảng sợ.
Sở Tu Ninh trấn định thản nhiên, đứng ở vị trí này của ông thì đâu thể dễ dàng bị Cẩm Y Vệ lay động? Đừng nói chỉ là một kẻ tay sai, cho dù Khấu Lẫm tự mình tới đây cũng không làm ông sợ hãi. Nhưng Cẩm Y Vệ có khả năng tới tuyên đọc Thánh chỉ, vì thế Sở Tu Ninh không dám chậm trễ, phân phó hai đứa nhỏ: “Các con cứ ăn trước.” Còn mình thì đứng dậy ra khỏi phòng ăn, đi về hướng chính sảnh. Hai huynh muội đâu thể nào nuốt trôi cơm, bèn theo ra ngoài tránh ở phía sau bình phong.
Đội Cẩm Y Vệ đi theo đều ở ngoài sân viện chờ lệnh, chỉ có Đoạn Tiểu Giang ngồi ngay ngắn trong phòng khách, trông hắn khác hẳn với hôm nhìn thấy ở bến tàu Thương Châu. Hôm nay hắn mặc Phi Ngư phục, bên hông đeo Tú Xuân đao, kết hợp với vóc dáng nhỏ gầy của hắn nhìn vô cùng buồn cười, giống như tiểu hài tử lén mặc y phục của đại nhân. Là một thất phẩm Tổng kỳ đối mặt với đương triều nhị phẩm Thượng thư, trên mặt Đoạn Tiểu Giang chất đầy nụ cười nịnh nọt: “Nghe nói bệnh của Sở công tử đã khỏi hẳn, hôm nay vừa trở lại kinh thành, thật phải chúc mừng Sở Thượng thư.”
Sở Tu Ninh lười khách sáo với hắn: “Bản quan đã bình lui tả hữu, Đoạn đại nhân có việc cứ nói thẳng.”
Đoạn Tiểu Giang vẫn cười tủm tỉm, chắp tay nói: “Hạ quan mạo muội tới thăm là vì hai vấn đề, một là việc công, một là việc tư. Không biết Sở Thượng thư muốn nghe vấn đề nào trước?” Không đợi Sở Tu Ninh lựa chọn, hắn cứ thế nói tiếp: “Vẫn là nói việc công trước thôi — Đại nhân nhà chúng ta phái hạ quan tới cửa là muốn mời lệnh công tử đến nha môn của Cẩm Y Vệ, ở trong chiếu ngục trụ một đoạn thời gian.”
Hai chữ “chiếu ngục” vừa nói ra, tuy đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn nhưng mặt của Sở Tu Ninh cũng bị biến sắc.
Cố ý ngừng lại một chút, Đoạn Tiểu Giang mới tiếp tục nói: “Thượng Thư đại nhân chớ nên hiểu lầm. Đại nhân nhà chúng ta hôm qua hồi kinh, sáng nay diện Thánh, được Thánh Thượng ân chuẩn đã thu hồi bức họa giả của Hàn Lâm viện đưa đến nha môn Cẩm Y Vệ. Mô phỏng bức họa là một việc làm với mục đích bịp bợm nên không thể công khai cho bàn dân thiên hạ, vì thế chỉ có thể ủy khuất lệnh công tử tới nha môn lãnh chức Bách hộ để che giấu tai mắt người đời.”
Sở Dao hít vào một hơi thật sâu, quả nhiên tình huống tệ nhất đã xuất hiện.
Sở Tu Ninh lạnh mặt nói: “Vậy cũng không cần phải vào chiếu ngục của Cẩm Y Vệ chứ?”
Đoạn Tiểu Giang cười: “Đại nhân nhà chúng ta đã nói, đó là vì suy nghĩ cho sự an toàn của lệnh công tử. Chúng ta nếu đã phụng mệnh điều tra và giải quyết vụ án này, cũng không ngại vất vả thêm một chút thay ngài bảo vệ tốt lệnh công tử.”
Sở Tu Ninh đang muốn phản bác, Đoạn Tiểu Giang lại nói: “Đại nhân nhà chúng ta lại nói, không phải ai mỗi lần đều có vận khí tốt, ban đêm nơi vùng hoang vu mà gặp được hiệp sĩ cứu giúp.”
Vốn dĩ Sở Tu Ninh đang ngơ ngác không hiểu, nhìn thấy Đoạn Tiểu Giang hướng tới bình phong làm mặt quỷ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra mấy ngày trước đây người cứu nữ nhi lại là Khấu Lẫm?
Phía sau bình phong Sở Dao thoáng ngây người, cảm giác sâu sắc sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.
“Nói xong công sự, chúng ta hãy tán gẫu một chút việc tư.” Đoạn Tiểu Giang híp mắt: “Đại nhân nhà chúng ta nói, hôm trước buổi tối ở kinh giao đại nhân cứu được lệnh thiên kim, ngài nhất định cảm động đến rơi nước mắt chuẩn bị đưa hậu lễ. Tuy rằng đại ân thì không cần phải nhận lễ cảm tạ, nhưng đại nhân nhà chúng ta sợ ngài băn khoăn trong lòng khiến cho ngày ngày ưu tư rồi bệnh không dậy nổi, như vậy sẽ khó tránh khỏi chậm trễ chính sự gây bất lợi cho Thánh Thượng, cho xã tắc, cho vạn dân. Vì thế đại nhân nhà chúng ta quyết định cố gắng nhận cho một ít.”
Sở Tu Ninh trầm mặc không nói, lời này của Khấu Lẫm chính là moi tiền, nhưng chuyện cứu mệnh nữ nhi là sự thật, có phải trả thù lao thì cũng hợp tình hợp lý: “Không biết “một ít’ kia là bao nhiêu?”
Đoạn Tiểu Giang xòe tay ra bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Lệnh tiểu thư là thiên kim tiểu thư, đương nhiên giá trị “thiên kim”, nhưng chúng ta chỉ lấy ý mà thôi, “bách kim” là được rồi.”
Mí mắt Sở Tu Ninh giựt mạnh, “bách kim”, một năm bổng lộc của ông có bao nhiêu?
Không sao, bán tổ trạch ở quê quán hẳn là gom đủ.
“Ngoài ra, đại nhân nhà chúng ta ở trong rừng đại chiến với bọn cướp mấy trăm hiệp, thương tích đầy mình, hồi nha môn bị hộc máu không ngừng, phải dùng một cân nhân sâm ngàn năm để giữ mệnh, phí tổn thuốc thang đại khái ba trăm sáu mươi lượng…”
Khóe miệng Sở Tu Ninh run rẩy, một cân nhân sâm ngàn năm? Nếu không hộc máu thì ăn vào chừng đó nhân sâm cũng hộc máu còn gì?
“Còn có, chiến mã của đại nhân nhà chúng ta anh dũng hộ chủ mà hy sinh, ai da, đó là hãn huyết bảo mã từ thời Ðại Uyên chỉ còn ba con tồn lại cho hậu thế đó nha… Còn có, bội kiếm của đại nhân nhà chúng ta bị hư hao nghiêm trọng, ai da, đó chính là danh kiếm của Quảng An Vương truyền lại cho đời sau…”
Sở Thượng thư lắng nghe, khóe miệng nhếch lên một mạt cười lạnh, biết chính mình cẩn thận gần mười năm, rốt cuộc cũng bị hắn tống tiền.
Đoạn Tiểu Giang thao thao bất tuyệt, sau bình phong lại truyền ra một trận cười khụt khịt không thể cố nén. Mặt Sở Thượng thư đang từ dưa xanh biến thành dưa vàng, trong lòng thầm tính toán lát nữa sẽ lột da nhi tử như thế nào.
Mười ngón tay đã đếm xong, tổng cộng yêu cầu bồi thường sáu trăm lượng vàng, trải qua một phen cò kè mặc cả, cố gắng giảm xuống phân nửa.
Sở Tu Ninh nhớ tới bài giáo huấn huyết lệ lúc trước của Viên Thủ Phụ, sợ Khấu Lẫm lại làm ra chuyện tráo trở bèn lập tức viết chứng từ, mười ngày sau sẽ thanh toán một lần. Đoạn Tiểu Giang cảm thấy mỹ mãn trở về phục mệnh. Còn đoàn Cẩm Y Vệ đi theo thì lưu lại phủ Thượng thư, chờ Sở Tiêu thu thập thỏa đáng thì hộ tống hắn đi đến nha môn Cẩm Y Vệ.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Một nhà ba người quay lại tiếp tục ăn cơm, trong phòng ăn càng thêm mây đen mù sương.
Tâm tư Sở Dao cực kỳ phức tạp, ba trăm lượng vàng, có đem tổ trạch bán đi cũng không đủ, hẳn là cha nàng sẽ phải vay trước của tiểu cữu cữu rồi từ từ trả sau. Nếu nói đúng ra thì của cải Sở gia cũng không phải ít, cha nàng cũng chưa đến nỗi hai bàn tay trắng, nhưng tiền trong nhà hơn phân nửa là đổ vào cái chân tật của nàng, từ lúc nằm liệt trên giường cho đến khi gần như bị què, mười hai năm không biết đã bỏ vào bao nhiêu. Còn phải nuôi dưỡng đông đảo gia phó, tài bồi thư sinh nhà bần hàn có tiền đồ, tiếp tế dòng bên của Sở thị, giao hảo trên dưới trong triều…
Nói tóm lại, cuộc sống của phủ Thượng thư cũng không phải giàu có như mọi người lầm tưởng. Tài hội họa của nàng đúng là luyện được nhờ mô phỏng những bức danh họa đem đi gửi bán để trợ cấp gia dụng. Nàng mượn thân thể ca ca đi thi khoa cử mục đích là để hiểu biết thế cục trong triều, hơn nữa còn muốn vào triều làm quan chia sẻ gánh nặng cho cha nàng.
Trong mắt mọi người Sở Thượng thư là mưu thần của Thái Tử, giỏi luồn cúi, ở trong triều kết bè kết cánh, không hẳn là nịnh thần nhưng cũng không phải là quan tốt. Nhưng ở trong mắt Sở Dao, Sở Tu Ninh tuy một lòng nhào vào quyền vị nên thời gian ở bên cạnh huynh muội bọn họ rất ít, nhưng ông là một phụ thân tốt đến nỗi đốt đèn lồng cũng khó tìm. Mẫu thân qua đời đã nhiều năm mà ông vẫn không tục huyền, sợ chính mình bị công vụ quấn thân không thể chú ý hậu trạch nên tân phu nhân sẽ khắt khe nàng. Rốt cuộc vụ này cũng đã từng có vết xe đổ rồi, lúc đó chỉ là một thiếp thất của ông, bị ông đánh một trận trước mặt hạ nhân rồi đuổi ra khỏi phủ.
Cho tới nay, Sở Dao luôn nỗ lực làm bản thân trở thành một người hữu dụng không để trong nhà thêm phiền toái nhưng luôn không được như mong muốn. Nghĩ đến đây vành mắt nàng chua xót, vội vàng cúi đầu giả như đang ăn canh để thu liễm cảm xúc.
Thật ra ở trong lòng nàng cũng muốn mắng vị Khấu đại nhân kia vài câu, nhưng Khấu Lẫm lại là ân nhân cứu mạng của nàng. Xét theo tình huống ngay lúc đó thì vị này cũng đâu biết nàng là Sở tiểu thư, cũng không phải vì muốn tống tiền phụ thân của nàng mới ra tay cứu giúp.
Tuy thế…
Sở Dao nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nói: “Cha, năm trước Khấu đại nhân bị bãi quan, ý chỉ của Thánh Thượng là muốn hắn hồi nguyên quán đóng cửa ăn năn phải không?”
Sở Tu Ninh “âm dương quái khí” nhấm nhẳng: “Hắn phạm vào những chuyện này, nếu đổi lại là quan viên khác khẳng định là phải xét nhà bắt người.”
Sở Dao nói: “Nguyên quán của Khấu đại nhân ở Dương Châu, đúng ra phải đi đường thủy hồi kinh. Khi chúng ta rời thuyền ở Thương Châu đã từng gặp được thuyền vàng của hắn, gặp qua Đoạn Tiểu Giang. Lúc ấy nữ nhi còn thực hoang mang, vì sao Khấu đại nhân lại vào kinh sau chúng ta? Hiện tại nghĩ đến mới nhận ra hắn căn bản không ở trên thuyền, thuyền vàng cố ý đi chậm là vì muốn chờ hắn hội hợp ở kinh thành.”
Sở Tu Ninh cười lạnh: “Cứ nghĩ đến những người muốn ám sát hắn nếu nối tay nhau cùng nhảy xuống sông, phỏng chừng có thể lấp đầy toàn bộ kênh đào từ nam ra bắc. Loại người như hắn có khả năng đánh hơi như chó săn, hắn muốn một mình lặng lẽ đi đường bộ cũng không có gì kỳ quái.”
Có đạo lý, Sở Dao lặng im chớp mắt một cái, nhưng lại lắc đầu: “Không phải, đêm đó nữ nhi đã từng phán đoán, bộ dáng phong trần của hắn nhất định là vừa từ đất Thục đi tới.”
Sở Tu Ninh nhíu mày, ông hiểu biết nữ nhi sẽ không “bắn tên không đích”: “Chỉ giáo cho.”
“Lúc ấy nữ nhi sợ bọn cướp quay lại nên thỉnh cầu Khấu đại nhân lưu lại bồi nữ nhi trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ. Nữ nhi quan sát bộ trường bào màu xanh của hắn, vạt áo và cổ tay áo có bao nhiêu chỗ dính bùn đất của xứ Thục, bao gồm cả thiên lý mã hắn cưỡi. Đất Thục có nhiều đường núi gập ghềnh, Thục Vương mấy năm trước đã trải một loại đất đá đặc biệt khiến đường dễ đi, được gọi là Thục đinh… Hơn nữa, đêm đó hắn trước sau ngậm miệng không nói, rõ ràng trong lòng có quỷ nên sợ bị người ta nhận ra…”
“A Dao,” Sở Tu Ninh nghiêm mặt cắt ngang lời nàng, “Chuyện không có bằng chứng thì chớ có nói bậy.”
Việc này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nếu Khấu Lẫm mấy ngày này không ở Dương Châu đóng cửa ăn năn đó là kháng chỉ không tuân, bí mật đi đến đất Thục thì càng bị hiềm nghi cùng phiên Vương lén lút gặp mặt — — chuyện Thánh Thượng kiêng kị Thục Vương cũng không phải một ngày hai ngày.
Sở Tu Ninh hạ giọng dặn dò: “Nên quên đi vụ này, về sau chớ nhắc tới với bất luận kẻ nào.” Lại nghiêm khắc chỉ vào Sở Tiêu đang ăn uống ngon lành, “Còn có ngươi nữa, coi như không nghe thấy gì hiểu chưa!”
Thình lình bị điểm danh làm Sở Tiêu giật nẩy mình, miếng thịt thỏ hắn đang gắp rớt trên mặt bàn, Sở Tiêu lại gắp lên bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Đâu ai rảnh rỗi đi chú ý đến mấy vấn đề chán chết của hai vị! Tuy nhiên, nếu Khấu Lẫm sợ bị nhận ra, vì sao hôm nay lại tự đến đây báo thân phận?”
Sở Dao ngẫm lại rồi nói: “Đại khái là sợ muội nhìn ra manh mối, muốn tìm cho mình lý do tốt để thoái thác nhưng thật sự luyến tiếc đầu dê béo là cha.”
Sở Tu Ninh nhìn một bàn đồ ăn, không còn thấy ngon miệng chút nào: “Căn bản hắn đâu cần tìm lý do thoái thác, nói không chừng là được Thánh Thượng mật chỉ mới đi. Nói hắn cấu kết với Thục Vương, ngay cả ta cũng không tin được chứ đừng nói đến Thánh Thượng.”
Sở Tu Ninh thời khắc này tuy hận không thể lôi Khấu Lẫm ra chặt thành tám khúc, nhưng không thể không thừa nhận hắn là một trong số cực ít người có đầu óc thông minh vô cùng: “Khấu Lẫm trên triều không bị bất kỳ thế lực nào ảnh hưởng, cho dù là ta hay Viên Thủ Phụ, thế lực của bất cứ ai đều không thể lọt vào Cẩm Y Vệ, trên dưới bị hắn sửa trị bền chắc như thép. Hắn làm người càn rỡ, việc xấu loang lổ, nhưng tất cả đều bày ra trên mặt bàn. Muốn tìm một việc gì đó hắn làm trong lén lút để áp chế hắn, ta và Viên Thủ Phụ có cào rách ruột cũng không kiếm được gì. Đủ loại quan viên buộc tội thì đâu thành vấn đề, quan viên buộc tội hắn càng nhiều thì Thánh Thượng càng cảm thấy có thể ỷ lại vào hắn, càng coi hắn như tâm phúc.”
Nhớ tới bị tống tiền ba trăm lượng vàng, Sở Tu Ninh đau tim giận dữ mắng: “Hắn tự định vị trí cho bản thân, đúng là cái thứ thích làm cây gậy thọc cứt!”
“Phốc…” Sở Tiêu nhịn không được phì cười.
“Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi cười cái gì!” Sở Tu Ninh đập bàn.
Sở Tiêu vốn định nhịn xuống, véo đùi một hồi cũng không thể nhịn được, cười ha ha: “Nhi tử chỉ cầm lòng không được mà suy nghĩ, nếu hắn là cây gậy thọc cứt, vậy cha và Viên Thủ Phụ là cái gì?”
Sở Tu Ninh sửng sốt, hỏa khí bốc lên suýt nữa lật bàn.
Sở Dao nghe Sở Tiêu nói thoáng nghĩ lại, quả thực dở khóc dở cười, càng thêm không còn khẩu vị để ăn uống, thật sự sợ phụ thân bị tức chết bèn buông đũa đứng dậy: “Đi thôi ca, muội giúp ca thu thập hành lý, chờ công văn ban xuống thì ca chính thức trở thành Bách hộ của Cẩm Y Vệ.”
“Ta thật không muốn đi tới đấy.” Sở Tiêu không sợ tiến cung, nhưng đi đến nha môn của Cẩm Y Vệ thì thực sự có chút hoảng hốt, bèn hướng phụ thân cầu cứu, “Nếu không cha đi nói với Thánh thượng thử coi?”
“Sợ là không có tác dụng.” Sở Dao nói, “Muội kêu phòng bếp giết thêm mấy con gà, chuẩn bị cho ca một vại máu gà mang theo. Tối nay giờ Tý chúng ta thử cảm ứng một lần, nếu cảm ứng thật sự trở lại thì không còn kiêng kỵ gì nữa”
Sở Tiêu thấp thỏm: “Nếu không được thì sao?”
Sở Dao không nói lời nào, bởi vì nàng cũng không biết, chỉ hy vọng tốt nhất là thành công. Nàng chờ mong nhìn được bức họa Núi Sông Vạn Dặm, càng chờ mong được so chiêu với vị Khấu đại nhân kia. Ân cứu mạng nàng không dám quên, nhưng lừa bịp tống tiền Sở gia bọn họ thì tốt xấu gì cũng bắt hắn phải nhổ ra một ít.
Tương lai còn dài.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Mặt trời lặn mặt trăng mọc lên, khắp nơi rực rỡ ánh đèn.
Trong góc Tây Nam của kinh thành tọa lạc một tửu lầu ba tầng tên là Gấm lâu. Vị trí hẻo lánh không nói, nhìn bề ngoài cũng không hề đặc sắc, nhưng bên trong Gấm lâu được trang trí rất hoa mỹ, khách lui tới không phú thì quý, là nơi những người nổi danh trong kinh thành tới tiêu tiền.
Hôm nay Gấm lâu không tiếp khách lạ, được Đại công tử Viên gia, Binh Bộ Thị Lang Viên Thiếu Nhung bao hết, dùng để chiêu đãi Khấu Chỉ Huy Sứ mới vừa hồi kinh phục chức.
Khách nhân khoan thai tới muộn, Viên Thiếu Nhung an tĩnh uống trà, Viên Thiếu Cẩn lại có chút thiếu kiên nhẫn: “Thật làm giá quá mức, căn bản không để Viên gia chúng ta vào mắt.”
“Hắn chịu đáp ứng dự tiệc đã là thực nể tình rồi.” Viên Thiếu Nhung không vội không tức, từ từ nói, “Hơn nữa chúng ta có việc cầu người, hãy ngoan ngoãn chờ đi.”
Nước trà nguội lạnh ba lần rốt cuộc mới nghe được có người tới báo: “Khấu đại nhân đến rồi!”
Viên Thiếu Nhung sửa sang y phục, đứng dậy đích thân đi tiếp. Viên Thiếu Cẩn theo sau ca ca, lúc trước còn một cỗ oán khí, nhưng khi người đã đến cửa trong lòng hắn lại có chút rụt rè.
Hai huynh đệ ra trước cửa Gấm lâu, một cỗ kiệu có mái mạ vàng nạm ngọc được bốn người nâng vững vàng đứng ở cạnh cửa, chậm chạp không hạ kiệu.
Viên Thiếu Nhung và Khấu Lẫm tuổi tác xấp xỉ, lại đều là quan tam phẩm, vì thế chỉ chắp tay chào: “Khấu huynh.” Viên Thiếu Cẩn thì cúi người làm lễ bái kiến.
Đối phương vẫn không có ý muốn hạ kiệu, hai hộ vệ mặc thường phục đi theo nghiêng người kéo màn kiệu ra. Khấu Lẫm vẫn ngồi trong kiệu nói chuyện với bọn họ: “Viên huynh khách khí, có việc ở chỗ này nói là được. Ta sẽ không vào Gấm lâu.”
Viên Thiếu Nhung vẫn nho nhã lễ độ: “Khấu huynh ghét bỏ nơi này không đủ tư cách? Không bằng đổi một chỗ khác?”
Khấu Lẫm vẫn giữ ý cười trên môi, giọng điệu châm chọc: “Ta chỉ sợ lại bị buộc tội! Ta mơ hồ nhớ kỹ trong số hơn một ngàn tội danh ta phạm phải, liền có một tội ‘Thường xuyên xuất nhập Gấm lâu, xa xỉ cực độ!’, hình như là sổ con của Ngự Sử Lưu đại nhân? Là môn sinh của Viên Thủ Phụ phải không?”
Viên Thiếu Nhung hơi bẽ mặt: “Hiểu lầm mà thôi.”
Trong khi hai người khách sáo qua lại thì Viên Thiếu Cẩn nín thở tập trung, lặng lẽ nhìn vào trong kiệu — — ánh sáng quá mức mờ ảo, chỉ nhìn thấy Khấu Lẫm khoác một áo choàng lông cáo trắng lớn đến mức khoa trương, trong lòng ôm một con mèo cuộn tròn, được bàn tay đeo nhẫn ban chỉ bằng vàng đang nhẹ nhàng xoa đầu.
(Nhẫn ban chỉ: nhẫn to bản được đàn ông đeo trên ngón cái tượng trưng cho quyền lực và phú quý)
Quả nhiên giống như trong lời đồn, vị này thích nhất những thứ có ánh vàng rực rỡ và lông xù xù.