Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 7: Thực nghiệm



Edited by Bà Còm in Wattpad

Hít vào thật sâu cả trăm lần, Sở Tiêu quay đầu nôn khan một trận, rốt cuộc buông tha vò máu, xoay người thất tha thất thểu lê tới mép giường. Sau đó, hắn vuốt mép giường rồi chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt cúi đầu, thân thể dần dần ngửa về phía sau, ngã người trên gối — — hình như đã ngất đi rồi.

Khấu Lẫm hơi nheo mắt lại suy nghĩ, mình vừa mới tống tiền Sở Thượng thư, vàng chưa tới tay thì tiểu tử này đã nóng vội chơi ám chiêu muốn đòi lại chứ gì?

Tưởng bở!

Khấu Lẫm quyết định không thèm để ý trở về phòng của mình, mặc kệ tiểu tử kia lên đài diễn kịch.

Dùng chiếc kẹp nhỏ gắp hai miếng cá khô đút cho Chiêu Tài xong, Khấu Lẫm cởi áo đi ngủ. Cũng chỉ lúc này hắn mới nhớ tới mình còn một phủ đệ cao cấp ở kinh thành, chỉ cách Duệ Vương phủ một con phố, rường cột chạm trổ, gia phó nô tỳ đầy đủ, chẳng qua quanh năm suốt tháng cũng không rảnh để trở về vài lần. Cơn buồn ngủ lại kéo đến, hắn vừa định nhắm mắt thì nghe cách vách truyền đến tiếng mở cửa “Kẽo kẹt”, bao nhiêu năm qua đã dưỡng cho hắn một tính cảnh giác cực mạnh, thúc đẩy hắn thanh tỉnh lần thứ hai.

Khấu Lẫm bắt đầu cảm thấy để Sở Tiêu ở cạnh phòng mình là một sai lầm hết sức. Đang lúc suy nghĩ ngày mai nhất định phải sửa lại sai lầm này, cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái: “Đại nhân.”

Khấu Lẫm đen mặt đứng dậy, để xem tiểu tử kia chuẩn bị chơi chút chiêu trò gì, mở ra cửa phòng, đón nhận một đôi mắt đen lánh có chút rụt rè của “Sở Tiêu”, gắt gỏng: “Ngươi có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải quấy nhiễu bản quan vào lúc nửa đêm?”

Một bàn tay của hắn vịn ở trên cửa, Sở Dao nhìn thấy nhẫn ban chỉ bằng vàng rất bắt mắt trên ngón tay của hắn, nghĩ câu gọi “Đại nhân” của mình vậy là kêu đúng người rồi. Nàng cùng Sở Tiêu tối nay thử nghiệm đã thành công, Sở Tiêu theo thường lệ để lại tờ giấy ở gối đầu, giản lược viết xuống hôm nay ca ca ở trong nha môn gặp qua người nào cùng trải qua sự tình gì. Trong lòng nàng vẫn còn canh cánh vụ bức họa, không muốn lãng phí thời gian bèn chuẩn bị đi bái kiến Khấu Lẫm, hỏi hắn nàng có thể bắt đầu mô phỏng Núi Sông Vạn Dặm được chưa? Vừa ra khỏi phòng lại phát hiện cách vách có ánh nến lọt ra, nhớ lại ghi chú của Sở Tiêu về vụ “Sống một mình”, suy đoán người trong phòng tám phần mười chính là Khấu Lẫm.

“Sở Tiêu” chắp tay đi thẳng vào vấn đề: “Thuộc hạ nhớ đến mật chỉ của Thánh Thượng, hy vọng có thể sớm chút bắt đầu mô phỏng bức họa kia.”

Khấu Lẫm cười lạnh: “Ngươi nghi ngờ năng lực của bản quan, cho rằng bản quan nhất định tìm không được bút tích thực đem về trước khi quốc yến?”

Sở Dao sửng sốt, vội vàng đính chính: “Đương nhiên không phải. Khấu đại nhân phụng chỉ điều tra và giải quyết vụ án mất trộm ở Đông Cung, thuộc hạ phụng chỉ vẽ lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm; thuộc hạ và đại nhân mỗi người có một nhiệm vụ riêng, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng là “trăm sông đổ về một biển” vì Thánh Thượng phân ưu?”

Không hổ là lão Hồ li dưỡng ra tiểu hồ ly, Khấu Lẫm cho “Sở Tiêu” một cái trợn mắt xem thường: “Chờ bên ngoài.”

Cửa phòng khép lại, Sở Dao bình tĩnh chờ đợi. Chớ nói Khấu Lẫm chưa từng chung đụng với Sở Tiêu, cho dù lúc trước đang ở Quốc Tử Giám thì nàng cũng rất ít khi phải bắt chước một cách quá mức ngôn hành cử chỉ của Sở Tiêu trước mặt đồng học cùng trường, người khác cùng lắm cho rằng tính cách của Sở Tiêu thay đổi nhiều mặt mà thôi. Nàng vẫn luôn biết Viên Thiếu Cẩn nổi lên lòng nghi ngờ muốn tìm bằng chứng để vạch trần. Thật ra muốn làm hắn hết hy vọng thực dễ dàng, trong lúc vô tình cứ cho “Sở Tiêu” cởi trần để hắn xem là được. Nhưng Sở Tiêu không đồng ý, ca ca bảo thích nhìn bộ dáng Viên Thiếu Cẩn cả ngày nghi thần nghi quỷ nhưng lại không biết làm thế nào…

Trong lúc suy tư, Khấu Lẫm đã thay Phi Ngư phục: “Đi theo bản quan.”

Sở Dao có chút kinh ngạc vì sao hắn phải thay quan phục: “Không biết đại nhân muốn đi đâu?”

“Chiếu ngục.”

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Ở Đại Lương, hai chữ thối tha khiến người nghe thấy đều biến sắc mặt rõ ràng là từ “Chiếu ngục”, tọa lạc trong Bắc Trấn Phủ Tư của Cẩm Y Vệ. Tương truyền một khi có người bị bắt đi qua đại môn của chiếu ngục, mười người thì hết chín không còn mạng để trở ra.

“Sở Tiêu” đi theo phía sau Khấu Lẫm, trong lòng nghĩ hóa ra bức họa dỏm kia thật sự đặt trong chiếu ngục. Hôm qua Đoạn Tiểu Giang nói thỉnh ca ca đi chiếu ngục trụ một thời gian cũng không phải cố ý hù dọa bọn họ.

Lúc này trong chiếu ngục không chỉ nhốt một Khương Hành, thái giám cung nữ thị vệ của Đông Cung dường như đã bị tóm vào đây một nửa. Khấu Lẫm ra mệnh lệnh phải ngày đêm hỏi cung, cho nên chiếu ngục của Bắc Trấn Phủ Tư đèn đuốc sáng trưng, Sở Dao ở bên ngoài đã có thể nghe thấy nghe thanh âm chửi rủa của phạm nhân, nhiều nhất chính là “Cẩm Y Vệ các ngươi là đàn cẩu tặc”, “Khấu cẩu tặc ngươi nhất định không chết tử tế”…

Khi sắp sửa đi vào đại môn của chiếu ngục, một hàng Cẩm Y Vệ mặc Phi Ngư phục từ trong ngục chạy ra, đứng nghiêm hai bên làm thành dàn chào. Thủ lĩnh Bắc Trấn Phủ Tư Từ Công Danh ra đón: “Đại nhân!”

Chỉ là thỉnh an bình thường, không hề thắc mắc vì sao Khấu Lẫm nửa đêm lại tới. Sở Dao từ trên nét mặt cung kính nhưng không ngạc nhiên của mọi người có thể nhìn ra, Khấu Lẫm hẳn là thường xuyên tới chiếu ngục.

Khấu Lẫm vừa đi vừa hỏi: “Thẩm vấn Khương Hành ra sao?” Lại bổ sung một câu giải thích cho “Sở Tiêu” bám theo bên cạnh, “Khương Hành chính là kẻ đêm đó ở trong chùa bắt đi muội muội của ngươi.”

Đôi mày Sở Dao nhíu lại, hơi hé miệng muốn hỏi nhưng lại nuốt xuống.

Từ Công Danh ngượng ngùng trả lời: “Mấy kẻ giang hồ xương cốt cứng thật sự, thể trạng cũng rất khó tìm được người có thể so, roi đánh xuống cứ như gãi ngứa. Đánh càng tàn nhẫn thì hắn càng chửi ầm lên, cực kỳ khó nghe…”

Khấu Lẫm bỗng nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn chằm chằm Từ Công Danh mỉm cười âm trầm: “Bản quan rời đi không đến một năm, cũng không biết Cẩm Y Vệ còn sợ bị phạm nhân nhục mạ? Không phải mỗi người sớm nên đem tổ tông tám đời đều vứt ra sau đầu, chỉ coi như mình được “cẩu nương” nuôi lớn?”

Từ Công Danh quẫn bách chắp tay: “Đại nhân nói rất đúng, thật ra không phải hắn chửi mắng chúng ta, mà là Tiểu Giang.”

Khấu Lẫm nhàn nhạt nói: “Chửi thế nào?”

Từ Công Danh nói: “Chửi mắng Tiểu Giang khi sư diệt tổ, đắm mình trụy lạc, cam lòng đi theo chó săn của triều đình…”

“Đây là lời nói thật.” Khấu Lẫm cắt ngang, vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng đeo ở ngón cái, “Phái người đi kêu Tiểu Giang lại đây.”

“Vâng.”

Khấu Lẫm không nói gì nữa, đi dọc theo một hành lang chật hẹp. Đoạn đường này cực dài, “Sở Tiêu” đi theo một hồi lâu, những tiếng mắng chửi bên tai càng lúc càng xa, cuối cùng theo Khấu Lẫm đi vào một gian ngục xung quanh bằng đá, xem quy mô của gian ngục này hẳn là nơi giam giữ Hoàng thân Quốc thích hoặc Hầu tước trọng thần. Nhưng hiện giờ gian ngục đá này đã được thu xếp thành họa các, tất cả mực màu bút giấy cần dùng để vẽ tranh đều có đủ.

Khấu Lẫm chỉ chỉ vào chiếc bàn dài đặc biệt: “Trên bàn chính là bức họa.”

Sở Dao ức chế không được sự hưng phấn nhanh chóng bước đến gần. Cho dù chỉ là một bức họa dỏm nhưng nàng cũng coi nó như trân bảo, chậm rãi trải ra bức họa cuộn tròn dọc theo mặt bàn. Khi phong cảnh trong cuộn họa hoàn toàn được triển lộ, nàng nhịn không được phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc: “Quả nhiên là giang sơn gấm vóc…”

Khấu Lẫm đối với hội họa không hề có hứng thú, dặn dò: “Ngươi có bất luận yêu cầu gì thì đi nói với vị Từ đại nhân mới vừa rồi, sau này hắn là thượng cấp trực tiếp của ngươi. Ngày thường, ngươi có thể tới đây vẽ bất cứ lúc nào, nhưng buổi sáng khi thao luyện ngươi cần phải có mặt ở võ trường, cần nghỉ ngơi thì về phòng ở lúc nãy. Tóm lại đến làm trong nha môn thì phải để người khác thường xuyên nhìn thấy ngươi, bằng không sẽ có người nảy sinh hiềm nghi.”

“Sở Tiêu” vội nói: “Thuộc hạ minh bạch.”

Khấu Lẫm lười cùng “Sở Tiêu” tán chuyện, để nàng lại một mình trong ngục đá còn hắn thì đi đến phòng thẩm vấn.

Đoạn Tiểu Giang cước trình cực nhanh đã ngồi ở đại sảnh chờ lệnh. Khấu Lẫm ngồi xuống ghế chủ vị: “Ngươi có biện pháp làm Khương Hành khai ra người thuê hắn là ai hay không?”

Đoạn Tiểu Giang xuôi tay: “Làm nghề của chúng ta, thủ tín chính là quy tắc quan trọng nhất. Muốn cho hắn nói ra cố chủ là ai rất khó.”

Khấu Lẫm tà tà liếc mắt một cái: “Là “rất khó” chứ đâu phải tuyệt đối “không thể” được, chỉ xem chúng ta đưa ra thứ có thể làm hắn động tâm hay không.”

“Nếu thế,” Đoạn Tiểu Giang cúi đầu trầm ngâm, hồi lâu bất đắc dĩ thở dài, “Biện pháp thì có, chỉ là…”

Hắn ngẩng đầu chớp mắt một cái, nhìn thấy khuỷu tay Khấu Lẫm đặt trên tay vịn của ghế thái sư, bàn tay chống cằm còn mắt đã nhắm lại.

Đoạn Tiểu Giang tức khắc im lặng, đưa mắt cho Từ Công Danh ở phía sau ra hiệu cho Từ Công Danh ra ngoài canh chừng, đừng để cho thuộc hạ tới tới lui lui thỉnh an vấn an mà đánh thức đại nhân nhà bọn họ. Từ Công Danh sớm đã quen với tình hình như vậy, nhưng hắn vẫn không thể hiểu được, chiếu ngục tràn ngập thanh âm mắng chửi đại nhân như vậy, thực sự nghe vào có khả năng ru ngủ đến thế sao? Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Từ Công Danh, Đoạn Tiểu Giang nhún vai, đi về hướng nhà giam của Khương Hành.

Khi Đoạn Tiểu Giang trở lại thì thời gian thật trùng khớp, Khấu Lẫm vừa lúc tỉnh lại, tròng mắt phủ kín tơ máu, ánh mắt có chút mê ly: “Như thế nào?”

Đoạn Tiểu Giang bẩm báo: “Sư huynh đích xác không biết người ra tiền muốn bắt đi Sở tiểu thư là ai, đối phương có tính cảnh giác rất mạnh, mỗi khi hẹn gặp mặt luôn khoác một áo choàng đen phủ kín người, trên mặt đeo mặt nạ. Một lần trao ra ba ngàn lượng ngân phiếu, thuê sư huynh từ Tế Ninh một đường đi theo Sở tiểu thư, dặn rằng chớ có mù quáng ra tay, thế nào ở trên đường cũng có mấy địa phương gặp người thiết hạ mai phục, chờ hai bên động thủ thì mới cho sư huynh thừa lúc hỗn loạn bắt Sở tiểu thư đưa đến một khu hầm mỏ trong thành Khai Phong. Sau khi thành công sẽ đưa thêm ba ngàn lượng.”

“Hao phí nhiều tâm huyết như vậy, kế hoạch tính toán rất chặt chẽ, chỉ vì muốn bắt đi một Sở tiểu thư?” Nghe ra không giống như suy đoán lúc trước của Khấu Lẫm, thấy coi bộ không có liên hệ đến vụ án mất trộm của Đông Cung, mà có vẻ như “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của” thì đúng hơn.

“Không sai, hơn nữa cố chủ ra lệnh…” Đoạn Tiểu Giang lắc đầu, “Không, nói đúng hơn là thực lãnh khốc uy hiếp sư huynh nhất định phải bảo đảm an toàn cho Sở tiểu thư, không được thương tổn đến một cọng tóc của nàng.”

Khấu Lẫm tựa lưng vào ghế, ngắm nghía móng tay tu bổ chỉnh tề của mình, nghiền ngẫm nói: “Có ý tứ, xem ra là có kẻ muốn mượn án mất trộm của Đông Cung để chơi màn kim ốc tàng kiều.”

(Kim ốc tàng kiều: xây phòng bằng vàng để giấu người đẹp)

Đoạn Tiểu Giang nghe không minh bạch: “Đối với kẻ hình như cũng có quyền thế như vậy, muốn giấu riêng Sở tiểu thư thì khi nào động thủ chả được, vì sao một hai phải tránh sau án mất trộm?”

Khấu Lẫm từ từ giải thích: “Nếu là bình thường động thủ, án điều tra chính là “Tiểu thư phủ Thượng thư bị mất tích”, một khi dốc toàn lực tra xét thì không khó tìm ra kẻ đứng sau màn. Dựa theo tình huống lúc trước, nếu không phải ta vừa lúc đi ngang qua cứu Sở tiểu thư, ngươi nói Sở Thượng thư làm thế nào mà tra xét được án này?”

Đoạn Tiểu Giang đã hiểu: “Có quan hệ đến vụ án mất trộm thì có quan hệ đến vụ phế Thái Tử nên không thể tùy tiện điều tra.”

“Động cơ một khi nghĩ sai rồi thì muốn bắt được kẻ chủ mưu khó như lên trời. Ta thậm chí nghĩ lại, có lẽ động cơ của vụ án mất trộm ở Đông Cung từ lúc bắt đầu chúng ta đã đoán sai rồi — mục đích của kẻ trộm cũng không phải ở chỗ khơi mào đảng phái đấu tranh để phế Thái Tử…”

Đoạn Tiểu Giang thấy ngón tay Khấu Lẫm gõ nhịp trên tay dựa của ghế ngồi, mi mắt hơi rũ xuống, biết đại nhân đang đặt mình vào vị trí của nghi phạm để suy đoán hướng đi, bèn im tiếng an tĩnh chờ đợi. Khả năng phá án của Đại nhân nhà bọn họ cực có thiên phú, Đại Lý Tự và Kinh Triệu Doãn ngày thường có chút án kiện gì mà không rõ nghi nan luôn đem hồ sơ tới thỉnh Đại nhân chỉ điểm — — đương nhiên là yêu cầu nộp vàng.

Nhưng hôm nay Khấu Lẫm hiển nhiên không ở trong trạng thái tốt nhất để tư duy, xua xua tay nói: “Tóm lại, mỗi một manh mối đều không thể buông tha. Lập một hồ sơ về Sở Dao, bắt đầu điều tra những nam nhân có quá nhiều tiếp xúc với nàng, đặc biệt là nam nhân đã từng cùng nàng có khúc mắc cảm tình.”

Đoạn Tiểu Giang ôm quyền: “Tuân mệnh!”

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Khấu Lẫm nếu tới chiếu ngục thì thuận tay xử lý cho xong công vụ, mãi đến sáng khi chuẩn bị rời chiếu ngục thì mới ghé qua căn ngục đá một chuyến. “Sở Tiêu” đang chăm chú nghiền nát màu bột, nhìn bộ dáng coi bộ đã vẽ cả đêm.

Khấu Lẫm có chút đầu nặng chân lâng lâng trở lại chỗ ở, ngủ thẳng một giấc cho đến sau giờ ngọ. Sau khi rời giường đi ra sảnh ngoài của nha môn, ở trên đường thế nhưng nhìn thấy Sở Tiêu đang cùng mấy Cẩm Y Vệ tỷ thí tiễn pháp. Chờ buổi tối về lại chỗ ở, hắn thấy Sở Tiêu chỉ ngủ cùng lắm là một canh giờ, sau giờ Tý lại đến chiếu ngục tiếp tục vẽ.

Trong lòng Khấu Lẫm có chút nhận thức mới về tiểu hồ ly này, cứ nhìn bộ dáng văn nhược như vậy nhưng thật ra nghị lực và thể lực đều không tệ.

Nhưng sau mười ngày ở chung, Khấu Lẫm đã ý thức được chỗ khác thường.

Tiểu hồ ly này mỗi ngày chỉ ngủ một canh giờ, nhìn sắc mặt cực kém, đáy mắt một mảng đen sì, thế nhưng trước sau vẫn có thể duy trì tinh thần phấn chấn, ban ngày tung tăng nhảy nhót, buổi tối chuyên tâm vẽ tranh, bằng cách nào hắn có thể làm được như vậy?

Khấu Lẫm nhớ lại cảnh tượng quái dị đêm đó hắn nhìn thấy, trong lòng cực kỳ nghi hoặc. Thế là ban đêm tới gần giờ Tý, hắn bay lên nóc nhà bắt đầu giám thị Sở Tiêu thông qua lỗ hổng được kiến tạo khi xây phòng, quả nhiên thấy Sở Tiêu sau khi tỉnh ngủ liền bò dậy khom lưng lấy ra một bình rượu từ dưới gầm giường. Bình rượu này hình dạng có khác một chút với chiếc bình kỳ trước, chắc là mấy ngày trước đây gia phó của phủ Thượng thư mới đưa tới. Sở Tiêu hít mạnh mùi máu xong liền trở về giường nằm xuống, chỉ sau chốc lát liền bật dậy, cả người phấn chấn nét mặt toả sáng đi đến chiếu ngục.

Khấu Lẫm ngồi xổm trên nóc nhà mấy ngày, thấy Sở Tiêu liên tiếp mấy ngày đều ngửi mùi máu để nâng cao tinh thần. Rốt cuộc Khấu Lẫm nhịn không nổi tò mò, sau khi Sở Tiêu rời đi bèn tiến vào phòng của hắn, lôi ra bình rượu Sở Tiêu giấu dưới gầm giường.

Hắn cũng muốn thử một chút!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.