Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 1



Lúc Lương Chấp chạy tới hiện trường, bốn phía đã giăng băng cảnh báo, một số cảnh sát đang đứng bên ngoài băng, dùng thân thể đứng nghiêm cùng ánh mắt sắc bén ngăn lại đám quần chúng vây xem đang giơ cao điện thoại di động, muốn tiến về phía trước.

Ngoài ra còn có mấy người phóng viên định kiếm chút thông tin từ miệng cảnh sát.

“Xin hỏi vụ án lần này có cùng hung thủ với án mạng lần trước không?” Một phóng viên nam gào lên khi thấy người đàn ông đứng bên trong giải phân cách, “Cảnh sát Thẩm!!!”

Người được gọi là cảnh sát Thẩm nghe tiếng bèn quay đầu lại, ngay lập tức liền bị ánh đèn flash từ mấy chục chiếc camera nháy cho đau mắt, anh đưa tay ngăn ánh sáng, quay người ngầm liếc mắt: “Không thể trả lời!”

Phóng viên chụp hình không vì thái độ lạnh lùng của anh mà nhụt chí, ngược lại còn lộ ra nụ cười thỏa mãn khi hoàn thành nhiệm vụ.

Lương Chấp lần đầu tiên thấy cảnh này, trong lòng thầm ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng biết được lý do.

Bởi vì Thẩm Quang Minh rất đẹp trai.

Tóc Thẩm Quang Minh rối bù, nhưng nhờ mặt mũi anh tuấn nên lại thêm mấy phần tiêu sái ngang ngạnh, anh mặc áo sơ-mi trắng bên trong, ngoài thêm áo len ngắn tay màu đen, bên dưới cũng là quần đen, một đôi chân dài ngút ngàn, cộng thêm hào quang chính nghĩa của nghề nghiệp, mỗi lần cần lên TV, đồn cảnh sát luôn để anh đại diện.

Lương Chấp chen vào giữa đám đông, gọi một tiếng: “Quang Minh!”

Tiếng gọi của cậu không lớn, nhưng Thẩm Quang Minh cứ thế dừng bước, quay lại nhìn, xác nhận đúng là Lương Chấp, anh nói vài tiếng với vị cảnh sát đứng bên cạnh, sau đó người cảnh sát đi ra, đưa Lương Chấp đi vào trong ánh mắt hâm mộ của đám phóng viên.

Lương Chấp đi tới, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Quang Minh nhìn lướt qua máy ảnh đeo trên cổ cậu, vỗ vai cậu một cái: “Sao ông lại tới, lên chính thức à?”

Lương Chấp gật đầu ừ một tiếng, sau khi tốt nghiệp, cậu liền chạy ngay đến tòa soạn Điện Hoa làm phóng viên, hết một năm thực tập thì lên làm phóng viên chính thức.

“Là chú Lục bảo tôi tới.” Lương Chấp vô giác mân mê máy ảnh, Lục Nhất Phong là tổng biên tập của tòa soạn, tuy bảo là đối phương yêu cầu, nhưng thực tế là do cậu ngày ngày phóng đủ các loại ám chỉ rằng mình cảm thấy hứng thú với đưa tin hình sự, cộng thêm Lục Nhất Phong là bạn tốt với bố mẹ cậu, dĩ nhiên là đối phương tương đối chiếu cố cậu.

Thẩm Quang Minh đánh giá vị bạn học chung đại học này, đừng nhìn người ta đã 27 tuổi, gương mặt non choẹt đó bảo 18 tuổi cũng có người tin, mà mình thì lúc nào cũng chạy ngược chạy xuôi vì vụ án, sinh hoạt lộn xộn, trẻ con vừa thấy gương mặt này sẽ gọi bằng chú, anh thở dài nói: “Chú Lục để ông tới chắc đã nói phép tắc cho ông rồi, phải không?”

Lương Chấp gật đầu: “Tôi biết.” Trước khi tới, Lục Nhất Phong đặc biệt dặn dò, chỉ chụp hình khi được cho phép, hơn nữa viết bài không được có sai sót hay phóng đại tin tức.

Thẩm Quang Minh nhướn mày, cười một tiếng sâu xa, nói với cảnh sát đứng bên cạnh: “Chuẩn bị một cái túi cho cậu ta.”

Lương Chấp nhận túi với vẻ mặt không hiểu, nhưng nhanh chóng, cậu đã biết công dụng của túi.

“Ọe—-”

Lương Chấp một tay chống cây, ói toàn bộ bữa sáng, ói xong, trong đầu lại nhớ tới cảnh máu tanh vừa thấy, lại huệ thêm mấy cái.

Cậu điên cuồng hò hét trong đầu: “Hệ thống hệ thống hệ thống!”

Rất nhanh, trong đầu Lương Chấp vang lên một giọng máy móc cứng nhắc: “Hử?”

Lương Chấp hỏi: “Có thể che thi thể kia được không, hình ảnh quá sức chịu đựng.”

Hệ thống nói: “Không nhìn thấy gì thì cậu làm sao nhớ được cốt truyện?”

Lương Chấp: “…”

Hệ thống nói ra câu kinh điển: “Ói đi ói đi, ói nữa sẽ quen.”

Lương Chấp không phải người của thế giới này, ở thế giới gốc, cậu vốn là một xã súc (*) bị ông chủ vô lương tâm bóc lột quanh năm, sau khi tan việc cậu liền chọn đọc tiểu thuyết, đây là cách duy nhất để trốn tránh thực tế đau khổ của cậu.

*Xã súc – Shachiku – 社畜 (しゃちく): từ ngoại lai của Nhật Bản, ghép từ kai-SHA (会社 – công ty) và ka-CHIKU (家畜 – gia súc), hay là gia súc của công ty. Dùng để chỉ những nhân viên dù phải tăng ca với tiền lương ít ỏi, bị công ty bóc lột nhưng vẫn mù quáng trung thành với công ty.

Ngày hôm ấy ở kiếp trước, cậu vừa đọc xong một quyển truyện trinh thám 600.000 chữ.

Vội vã lướt qua phần cảm tưởng sau khi kết truyện của tác giả, cậu xuống khu bình luận, đánh một hàng chữ: Đọc được! Mong chờ tác giả viết truyện mới!

Cậu hoàn toàn bỏ qua cầu xin được đánh giá năm sao của tác giả, tiện tay bấm bốn sao.

Lương Chấp là một vị độc giả ủng hộ tiểu thuyết chân chính, đồng thời cũng là một vị độc giả nghiêm khắc.

Năm sao trong tiêu chuẩn của cậu phải là đọc lại hai lần, ba lần, N lần.

Thậm chí tỉnh mộng lúc nửa đêm, dư vị của câu chuyện vẫn làm người sảng khoái, hơn nữa còn phải đưa được độc giả tham dự vào trong chuyện.

Không đạt tiêu chuẩn, thật xin lỗi, tui không thể vì thím mà quay đầu.

Lương Chấp đọc truyện trên Tấn Giang mười năm, gom góp sách đặt mua đã hơn 1000 cuốn!

Tỷ lệ đặt sách cao đến 97%!

3% dư lại là tác giả vẫn đang update, được cậu bỏ vào danh sách “Tui và tác giả so mệnh ai dài hơn”.

Cậu chuyển cuốn truyện này vào danh sách “Không bao giờ đọc lại” xong, mở ra danh sách truyện update, bắt đầu đọc 80 truyện được update mới ngày hôm đấy.

Vừa nghe thì thấy rất kinh khủng, nhưng thực ra không phải vậy, phần lớn tác giả nữ trên Tấn Giang đều chăm chỉ để không bị nguyền rủa, mỗi ngày update tầm 3000-6000 chữ, thỉnh thoảng gặp tác giả chăm chỉ sẽ được 9000 chữ.

Nhưng đối với Lương Chấp đọc nhanh như gió mà nói, cậu sẽ vào khu bình luận: Tác giả viết ngắn, cầu viết thêm!

Dùng ba tiếng đồng hồ đọc xong hết các truyện update hôm đó xong, Lương Chấp chuyển mình một chút, đổi tư thế từ dựa đầu giường thành nằm thẳng, điện thoại di động đặt bên cạnh gối, mặt lộ ra vẻ bình thản, chìm vào giấc ngủ.

Chỉ như vậy mà khi cậu từ trong mộng tỉnh lại, liền phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh đã thay đổi, có một hệ thống trong đầu nói cho cậu biết, cậu vì áp lực trường kỳ, thức đêm mệt mỏi nên đột tử, không trở về được nữa, nhưng có thể ở lại thế giới này, tiếp tục sống.

Lương Chấp ứa nước mắt kích động ngay tại chỗ, trời cao rốt cuộc cũng chiếu cố đứa xã súc như cậu, chuyện tốt thế này cậu cũng có thể gặp.

Nhưng rất nhanh, Lương Chấp phát hiện thế giới này không đơn giản như vậy.

Đó là lúc cậu đang trên đường đi học, xe đưa đón đi được nửa đường thì chết máy, cậu đành phải đi bộ.

“Trông cậu như vừa gặp chuyện.”

Nghe được âm thanh, Lương Chấp quay lại, người nói là một thanh niên đeo kính có vẻ ngoài khá tuấn tú, cười lên trông rất sáng lạn, hắn ló đầu từ trong xe ra: “Cần tôi chở cậu đi một đoạn không? Thời gian này cũng khó bắt xe lắm.”

Lương Chấp khéo léo từ chối ý tốt của người xa lạ: “Không cần đâu, cám ơn.”

Thanh niên đeo kính mỉm cười: “Thật là đáng tiếc.”

Dù giọng nói của thanh niên đeo kính có chút gay, nhưng vẫn là người tốt, Lương Chấp lịch sự mỉm cười trước vẻ lúng túng của hắn rồi rời đi.

Lương Chấp vì rút ngắn đoạn đường nên chạy vào một hẻm nhỏ để đến trường nhanh hơn.

Gió lạnh như gió máy điều hòa giữa hè thổi qua con ngõ nhỏ quanh năm không thấy ánh mặt trời, bốn phía không người, Lương Chấp đang chạy thì nghe được tiếng bước chân dồn dập.

Còn chưa kịp quay đầu tò mò xem là ai, bả vai truyền đến một cơn đau.

Cậu té ngay xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên, đánh cậu chính là tên thanh niên đeo kính kia.

Nụ cười của đối phương lạnh lẽo như ngõ nhỏ không ánh mặt trời, trong tay hắn là một cây côn gỗ lớn.

Hắn nhìn vào mắt Lương Chấp, lộ ra vẻ mặt gian ác điên cuồng: “Quá đáng tiếc, tao vốn muốn giết mày trong xe.”

“Tất cả đều tại mày, nếu không, mày đã có thể chết đẹp mắt một chút.” Nói xong, thanh niên đeo kính giơ côn gỗ lên.

Lương Chấp lúc này bị dọa đến hồn bay lạc phách, sau đó, sau đó cậu chết.

Sau khi chết, Lương Chấp được hệ thống giúp đỡ trở lại thời điểm xe bị hỏng một lần nữa, còn đi trước một bước báo cảnh sát, cậu đưa mắt nhìn thanh niên đeo kính bị áp giải vào xe cảnh sát, hắn còn cười một nụ cười kinh khủng hướng về phía cậu, Lương Chấp bình phục tim mình, hỏi hệ thống: “Tại sao hắn muốn giết tao?”

Hệ thống nói: “Cậu có biết, có một loại sát nhân đi giết người không cần lý do không?”

“Đồ sát nhân bi3n thái.” Lương Chấp thốt lên.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị loại người như vậy để mắt tới, nhưng mà may là tên đó bị bắt đi rồi.

Hế thống nói một câu đánh vỡ lạc quan của Lương Chấp: “Hắn sẽ nhanh chóng thoát ra tìm cậu, tiếp tục công việc giết người của hắn.”

Lương Chấp nói: “Nếu hắn lại tới, tao chỉ cần chết thêm một lần là được.”

Hệ thống nói: “Cậu đã dùng hết cơ hội sống lại duy nhất.” Ý nói rằng chết thêm lần nữa là chết thật đấy.

Lương Chấp không thể tin được: “Chuyện quan trọng như vậy sao mày không nói! Vậy tao làm sao đối phó hắn, tao là phế vật môn đánh nhau đó!”

Hệ thống nói: “Sửa chữa tình tiết truyện là có thể giải trừ nguy cơ.”

Lương Chấp: “Tình tiết truyện là cái gì?”

Sau đấy hệ thống nói cho cậu biết, hóa ra thế giới này chính là một trong vô số các cuốn tiểu thuyết cậu đọc qua, bởi vì có dung hợp thêm hung thủ của những tiểu thuyết khác, đưa đến cốt truyện cùng kết thúc thay đổi, nhân vật chính chính nghĩa đang bị ác niệm của những kẻ giết người đồng hóa, nếu tiếp tục như vậy, một khi nhân vật chính trở thành nhân vật phản diện gian ác, thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn mất trật tự.

Mà kẻ xui xẻo bị giết đầu tiên là cậu, lại có thể chất đặc biệt hấp dẫn sát nhân.

Lương Chấp kinh ngạc, cậu đọc rất nhiều truyện, và chính bởi vì đọc quá nhiều nên quên cũng nhanh, thậm chí có lúc còn đọc lướt như gió, đọc nhảy cóc, chỉ đọc những đoạn cao trào nhân vật chính phá án ngầu lòi.

Còn tên hung thủ, đặc thù, thủ pháp giết người, xin lỗi, mấy thứ đấy quan trọng sao?

Lương-đệ-nhất-tra-độc-giả-trong-lịch-sử-đọc-xong-là-quên-tàn-nhẫn-bỏ-truyện-Chấp. giờ khắc này thật sự cảm thấy không xong.

Sau này, tên thanh niên đeo kính được thả ra, y còn mấy lần tập kích giết người, Lương Chấp lần nào cũng chật vật chạy trốn, sau đó, cũng may mà cảnh sát đưa tên kia đi giám định tâm thần, xác định đối phương có bệnh tâm thần bèn cưỡng chế đưa vào bệnh viện điều trị.

Nhưng suốt cả quá trình, Lương Chấp không nhớ ra nổi tên thanh niên đeo kính rốt cuộc là sát nhân trong cuốn truyện nào, chứ đừng nói nhân vật chính đang chờ cậu đi cứu.

Cứ nơm nớp lo sợ, chịu đựng như vậy đến lúc tốt nghiệp, Lương Chấp quyết định đi làm phóng viên, là loại phóng viên có thể tiếp xúc những vụ án hình sự, như vậy mới tiện cho cậu nhớ lại cốt truyện.

Mọi việc đến giờ vẫn rất trôi chảy, nhưng đến lúc Lương Chấp nhìn thấy cỗ thi thể bị chém nát bét, cậu mới ý thức được dù đây chỉ là tình tiết trong truyện, nhưng với cậu, đây là thế giới chân thật.

Sảy chân một chút, cậu sẽ có kết quả y như cái xác kia.

Dạ dày sôi trào của Lương Chấp hơi âm ỉ đau, lúc này một chai nước suối xuất hiện trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu nhìn lên, là người cảnh sát đưa cậu vào lúc trước.

Cậu ném túi nôn vào thùng rác, cầm chai nước suối, nói tiếng cám ơn rồi uống mấy ngụm cho dạ dày dễ chịu, cậu thở dài một cái, nhìn Thẩm Quang Minh đang đứng nói chuyện với pháp y đằng trước cỗ thi thể cách đấy không xa, nói: “Các anh thật là giỏi.”

Vị cảnh sát cười hiểu, nói: “Lúc đầu ai cũng giống như cậu, nhìn lâu rồi thành quen.”

Lương Chấp cười khổ, quen kiểu này đúng là chịu không nổi.

Vị cảnh sát cũng không nói chuyện nhiều với Lương Chấp, một chốc đã đi mất, Lương Chấp đứng tại chỗ, trong đầu dùng dằng với hệ thống đang sốt ruột.

Hệ thống: “Qua đi!”

Lương Chấp: “Không đi!”

Hệ thống: “Cậu không qua nhìn kỹ thì làm sao nhớ được cốt truyện?”

Lương Chấp bất mãn nói: “Mày là hệ thống sao lại không rõ cốt truyện? Còn nhân vật chính của cuốn sách này rốt cuộc là ai?”

Hệ thống nói: “A, thanh niên trẻ tuổi đừng có hở tí là dựa vào hệ thống, tôi cũng không phải ngón tay vàng của cậu.”

“…” Lương Chấp tức đến ong ong đầu.

===========


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.