Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 32



Hai người vừa bước xuống cầu thang, Thẩm Quyền lập tức buông tay ra và tự đi trước một mình.

Lương Chấp nhìn tấm lưng cao lớn khỏe đẹp của Thẩm Quyền, trái tim nhảy một nhịp, nhưng lần này là bị dọa sợ.

Lương Chấp hỏi hệ thống: “Hệ thống, Thẩm Quyền sẽ không giết tao vì tao biết quá khứ bi thảm của ảnh chứ?”

Vốn lúc đầu, Lương Chấp còn cảm thấy Thẩm Quyền là người lương thiện, nhưng sau khi xem xong một phần của cốt truyện, cậu đã không dám ôm kỳ vọng với nhân phẩm của nhân vật chính nữa.

Đặt mình vào hoàn cảnh người ta mà nghĩ, nếu cậu bị oan uổng như vậy, còn bị nhốt vào viện tâm thần bao nhiêu năm, không điên khùng thì cũng sẽ tìm cách ra ngoài trả thù thế giới.

Hệ thống nói: “Hắn sẽ không giết cậu.”

Lương Chấp sửng sốt một chút, hệ thống của quá khứ sẽ không trả lời cậu với giọng khẳng định như vậy.

Hệ thống lại dùng giọng sao-cậu-hồ-đồ-quá-vậy nói tiếp: “Hắn làm sao sẽ để cậu chết thoải mái như thế chứ?”

Lương Chấp: “……” Hệ thống vẫn là hệ thống độc ác kia, mà mình cũng không còn là mình ngây thơ của lúc trước.

Sau khi về phòng, Thẩm Quyền ngồi trên giường, nhìn Lương Chấp với ánh mắt lạnh lùng.

Hắn hỏi: “Thẩm Quang Minh nói cho cậu à?”

Thẩm Quyền bây giờ đã lười giả làm người tốt trước mặt Lương Chấp, hắn nhắc tới Thẩm Quang Minh với giọng như nói về người xa lạ.

Lương Chấp như nhóc học sinh tiểu học phạm lỗi, bị phạt đứng dựa tường, Thẩm Quyền bây giờ lộ ra bản chất hoàn toàn trước mặt cậu, này cũng không phải chuyện tốt.

Có câu nói vô cùng kinh điển trong trinh thám: cậu đã biết quá nhiều.

Lương Chấp cũng không muốn hại Thẩm Quang Minh, cậu nói: “Là em chủ động hỏi Quang Minh!”

Thẩm Quyền híp mắt, trầm giọng hỏi: “Tại sao?”

Lương Chấp vốn muốn nói bởi vì em thích anh, nhưng hệ thống từng bảo Thẩm Quyền có nữ chính, đối phương là trai thẳng lại nghe được có thằng đàn ông khác thích mình, sợ là sẽ không vui.

“Ài, yêu đơn phương khổ quá đi.” Lương Chấp mất mát nói với hệ thống.

Hệ thống: “……” Nó nhớ vị ký chủ hồi trước luôn miệng nói phải sửa chữa nội dung truyện quá.

Lương Chấp cúi đầu, nói: “Lúc trước thấy thái độ của bác Thẩm và Thẩm Quang Minh với anh có chút kỳ lạ, nên mới hỏi một chút.”

Lý do này của cậu là giả, nhưng Thẩm Quyền tin, bởi vì hắn cố ý diễn mình thích Lương Chấp trước mặt Thẩm Quang Minh, cho dù Lương Chấp không hỏi, Thẩm Quang Minh sớm hay muộn cũng sẽ nói.

Thẩm Quyền vốn tưởng Lương Chấp biết tất cả, sau đó sẽ xa lánh hắn, nhưng phản ứng của đối phương bây giờ vượt quá dự tính của hắn, làm trong lòng hắn lúc này chưa kịp nghĩ ra nên dùng thái độ gì để đối xử Lương Chấp, lạnh lùng trên mặt chỉ là đóng kịch để dọa đối phương.

“Tôi ngủ, đừng quấy rầy tôi.” Thẩm Quyền nằm xuống, kéo chăn ở bên cạnh qua, nằm nghiêng nhắm mắt.

Không qua một lúc, Thẩm Quyền cảm giác phía sau hõm xuống, hắn mở trừng mắt, quay đầu nhìn Lương Chấp đang nhấc chăn lên, chuẩn bị nằm xuống.

Lương Chấp ngây thơ đối diện với ánh mắt của Thẩm Quyền: “Thẩm ca? Có, có gì sao?”

Thẩm Quyền quét mắt qua người cậu, nghiến răng nói: “Cậu không tắm mà cứ thế lên giường?”

Lương Chấp vốn thấy đã trễ nên lười tắm, nhưng Thẩm Quyền đã sắp phóng ra sát khí, cậu đành xuống giường, đi xả nước vào bồn tắm lớn.

Tiếng nước vang lên ào ào, Thẩm Quyền lúc này mới chợt nhận ra giọng điệu lúc nãy của mình khá quái dị.

Giống như là… giống như là cái gì nhỉ?

Thẩm Quyền bực dọc ngồi dậy, hắn nhìn chằm chằm gáy Lương Chấp, nghĩ thầm nếu trong tay có con dao, sẽ đi chém một nhát ngay lập tức.

Lương Chấp không cảm nhận được ánh mắt như đao của Thẩm Quyền, nhưng hệ thống xấu xa lại nhắc cậu: “Cậu xoay người lại nhìn đi.”

Lương Chấp ngây thơ xoay người lại, vừa nhìn đã sợ tới mức tê hết cả da đầu, cậu cười gượng hai tiếng, hỏi: “Thẩm ca, anh có muốn t4m chung không?”

Thẩm Quyền im lặng, nhưng ánh mắt của hắn lại nói rõ hai chữ: câm miệng.

Lương Chấp lập tức nhảy vào bồn tắm, ẩn cả người vào trong nước, giả chết.

Lương Chấp tắm xong thì bên Thẩm Quyền không còn động tĩnh nữa, hắn quay lưng về phía cậu, nhìn qua như đã ngủ.

Cậu cẩn thận bò lên giường, nằm ngửa cách Thẩm Quyền một khoảng, cậu nhìn ánh đèn như lằn nước màu xanh di động trên trần nhà, tim đang đập ầm ầm dần dần bình tĩnh lại.

Lương Chấp nói với hệ thống: “Lục Nhất Phong vừa nãy bảo tao lên tầng thượng để nói mấy lời đó, chắc là hy vọng tao sẽ xa lánh Thẩm Quyền.”

Hệ thống xa xăm: “Cậu rốt cuộc cũng nhận ra……”

Lương Chấp có chút xấu hổ, cậu có đôi khi quả thật quá trì độn: “Thẩm Quyền đột nhiên xuất hiện làm tao bị đớ, làm sao kịp nghĩ nhiều chi tiết như vậy.”

Hệ thống nói: “Rồi giờ cậu nghĩ được bao nhiêu chi tiết rồi?”

Lương Chấp suy nghĩ, nói: “Giả thiết nếu là người khác, sau khi biết Thẩm Quyền có nhân cách chống xã hội, chắc sẽ lựa chọn xa lánh anh ấy.”

Hệ thống: “Ừ.”

Lương Chấp lại hỏi: “Vậy nếu Thẩm Quyền bị tao xa lánh, ảnh chắc phải khổ sở nhỉ? Tại sao không xuất hiện thông báo tao ngăn cản ác ý thành công?”

Hệ thống hỏi lại: “Cậu đoán xem?”

Lương Chấp: “……” A, cậu không xứng để Thẩm Quyền khổ sở.

Lương Chấp nhìn thoáng qua gáy Thẩm Quyền với đôi mắt ai oán, cậu mới đầu còn cảm thấy mất mát do bị Lục Nhất Phong phản bội, nhưng có lẽ do đã tìm được nhân vật chính, tâm cậu nhanh chóng bình ổn lại.

Lúc ấy, cậu đứng trên tầng thượng nhìn thấy Thẩm Quyền, ngoại trừ cảm giác kinh hãi, còn có cảm giác an toàn rất lớn.

Trong thế giới đâu đâu cũng có kẻ xấu hung tàn, chỉ có cậu và nhân vật chính là hai nhóc đáng thương sống nương tựa vào nhau, cậu nhất định phải bảo vệ thật tốt đối phương!

Lương Chấp lấy di động ra, bắt đầu gõ phím.

Năm giờ sáng, Thẩm Quyền tỉnh.

Ngủ đủ giấc một đêm nhưng sắc mặt hắn không có sức sống, ngược lại còn lộ ra một cỗ mệt mỏi.

Nguyên nhân chính là người nào đó nằm đè lên hắn, làm hắn liên tục mơ thấy những giấc mơ khó chịu.

Càng làm người ta hận chính là, người nào đó còn y như con bạch tuộc, ngủ ngon giấc cả đêm.

Thẩm Quyền bóp gáy Lương Chấp, tự hỏi nên trực tiếp b0p ch3t luôn hay đánh thức dậy rồi hẵng b0p ch3t?

Lý trí trở về làm cơn cáu gắt rời giường nhanh chóng tan thành mây khói, hắn gỡ tay Lương Chấp đặt trên người mình ra, đứng dậy đi rửa mặt.

Lúc Lương Chấp thức dậy, Thẩm Quyền đang ăn sáng, đối phương ngồi trên sô-pha, một tay cầm bánh sandwich ăn còn một nửa, trên bàn có ly sữa nóng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm, giống như một bức tượng đẹp đẽ.

Lương Chấp nói với hệ thống: “Không hổ là nhân vật chính, ngẩn người mà còn đẹp hơn người bình thường.”

Hệ thống: “……” Lại bắt đầu hả?

Lương Chấp nở nụ cười sáng lạn, chào hỏi: “Chào buổi sáng, Thẩm ca!”

Thẩm Quyền làm như không nghe thấy Lương Chấp nói chuyện, cũng không thèm liếc cậu lấy một cái.

Lương Chấp bị bơ, cậu sờ mũi, đột nhiên hoài niệm Thẩm Quyền lúc trước còn đóng kịch với mình.

Nhưng tâm lý của Lương Chấp khá mạnh mẽ, bị bơ cũng không làm cậu buồn quá ba giây, cậu nhanh chóng rửa mặt, chạy đến trước mặt Thẩm Quyền, với tay lấy bánh sandwich trong đĩa.

“Từ từ.” Thẩm Quyền lên tiếng chặn lại tay của Lương Chấp, hắn liếc mắt bảo: “Kia mới là phần của cậu.”

Lương Chấp nhìn qua, cái đám xanh xanh kia là cái gì???

Thẩm Quyền như đọc hiểu suy nghĩ của cậu, hắn nói: “Đây là cháo rau, cậu không phải bị táo bón à, ăn đi, trợ tiêu hóa đấy.”

Lương Chấp: “……” Không cho qua cửa ải táo bón này phỏng?

Lương Chấp nhăn mặt ăn cháo, tâm trạng nặng nề của Thẩm Quyền giảm bớt không ít.

Quả nhiên nhìn tên nhõi ấy không vui, là mình lại vui vẻ.

Thời gian hẹn quay phim lúc 8 giờ, Lục Nhất Phong tối hôm qua quy định 7 giờ rưỡi tập trung ở cửa khách sạn.

Lương Chấp và Thẩm Quyền đi cùng nhau ra cửa khách sạn, những đồng nghiệp khác và Lục Nhất Phong đã đứng đó.

“Chú Lục.” Lương Chấp đến trước mặt Lục Nhất Phong chào hỏi, trải qua một đêm điều tiết, cậu đã có thể đứng cùng chỗ với Lục Nhất Phong mà không đổi sắc mặt.

Lục Nhất Phong vẫn cười cười như thường lệ, đứng ở đằng sau nói vối mọi người: “Xuất phát thôi.”

Đoàn người đến câu lạc bộ trượt ván, tầng thượng có đường trượt hình chữ U, thành viên nam nữ của câu lạc bộ đều ở trên đấy nhàn hạ khởi động cho nóng người.

Những người khác bắt đầu chuẩn bị công việc quay video, Lương Chấp đang cúi đầu điều chỉnh thử máy ảnh.

“Lương Chấp!”

Nghe tiếng hét to, Lương Chấp phản xạ ngẩng đầu lên, cậu thấy ngay Đoạn Nhan Chính trượt ván lao tới chỗ cậu.

“Ngồi xuống!” Đoan Nhan Chính hét.

Lương Chấp nghe thế, cậu nhanh chóng ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, ngay lúc hai người sẽ tông vào nhau, Đoạn Nhan Chính đạp chân phải xuống ván một chút, thân thể và ván trượt cùng bay qua đỉnh đầu Lương Chấp một cách khéo léo.

Lương Chấp nghe thấy tiếng reo hò, mở mắt ra nhìn đã thấy Đoạn Nhan Chính trượt đến đầu bên kia rồi, đối phương mặc áo ba lỗ có in hoa văn ngầu, nụ cười trên mặt y càng sáng lạn hơn.

Lương Chấp nhận ra Đoạn Nhan Chính là cố tình, trong lòng cậu có chút khó chịu, nhưng cũng không ai chú ý đến sự khó chịu của cậu.

Đoạn Nhan Chính trượt ván đến, dừng lại trước mặt Lương Chấp, vừa cười vừa đưa tay ra: “Vui không?”

Lúc này, cánh tay Lương Chấp được một bàn tay nắm lấy, Thẩm Quyền kéo Lương Chấp đứng dậy, trong con ngươi của hắn phản chiếu ảnh ngược của khuôn mặt Đoạn Nhan Chính, giọng nói lạnh lùng: “Vui.”

Đương sự Lương Chấp: “……” Hai người cứ tự nói rồi hông ai hỏi ý kiến tui hả?

Đoạn Nhan Chính nhướng mày, y nhớ rõ Thẩm Quyền chính là người đàn ông vứt túi đồ ăn có độc, y còn đang đoán quan hệ giữa đối phương và Lương Chấp.

Thẩm Quyền cũng không muốn nói gì với Đoạn Nhan Chính, hắn xác nhận Lương Chấp không sao mới khó chịu rút lui, hắn chỉ không muốn Lương Chấp vì vậy mà bị thương phải nằm viện, như thế, dù là Lục Nhất Phong hay hắn đều không thể ra tay.

Thẩm Quyền đi rồi, Lương Chấp mới nói với Đoạn Nhan Chính: “Cậu vừa rồi làm vậy rất nguy hiểm!”

Đoạn Nhan Chính chống hông, tự tin nói: “Động tác vượt chướng ngại tôi đã luyện không biết bao nhiêu lần rồi, cho dù có nhắm mắt, tôi cũng có thể tránh được chướng ngại vật.”

Khóe môi Lương Chấp giật giật: “Nhưng tôi không phải chướng ngại vật.”

Đoạn Nhan Chính xáp lại, hai người cách nhau rất gần, y khẽ cười, nói: “Chính bởi vì cậu là người sống – nên mới k1ch thích chứ.”

Mẹ nó, lại một tên bi3n thái, Lương Chấp vội vàng lui về sau vài bước, giãn ra một khoảng với Đoạn Nhan Chính.

Đoạn Nhan Chính như bị bộ dạng này của Lương Chấp chọc cười, y khóat tay, đi qua đường trượt hình chữ U, bắt đầu màn biểu diễn của y.

Lương Chấp tuy mâu thuẫn với Đoạn Nhan Chính, nhưng cậu vẫn nâng máy ảnh, chụp những độc tác cực hoàn mỹ của Đoạn Nhan Chính.

Lương Chấp nói với hệ thống: “Nếu không gặp được Thẩm Quyền, tao có khi sẽ nghĩ Đoạn Nhan Chính là nhân vật chính.”

Vừa đẹp trai vừa hơi đểu đểu là thiết lập tiêu chuẩn của rất nhiều nam chính.

Hệ thống lúc này không nói chuyện với giọng vô tình cùng Lương Chấp, nó bảo: “Không thấy Thẩm Quyền.”

Lương Chấp nghe vậy, quay đầu nhìn xung quanh, không chỉ Thẩm Quyền, cả Lục Nhất Phong cũng không thấy bóng.

Cậu hốt hoảng trong lòng, như nghĩ đến tình huống xấu, cậu túm một người đồng nghiệp, hỏi: “Tổng biên tập đâu rồi?”

Đồng nghiệp: “A? Vừa rồi còn ở đây mà.”

Lương Chấp đưa máy ảnh cho đồng nghiệp, nói: “Giúp tôi chụp ảnh tiếp, tôi sẽ về nhanh!”

Cậu định đi thang máy xuống hỏi tiếp tân, cậu nhấn nút thang máy, thang bắt đầu chậm rãi chạy lên.

Đinh – cửa thang máy mở ra, Lương Chấp vừa nhấc chân thì nhìn thấy người đứng trong thang máy, cậu cứng đờ.

Lục Nhất Phong đứng bên trong, mỉm cười nhìn cậu.

“Đây là muốn đi đâu thế.”

================

Đường trượt chữ U


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.