Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 44



Lương Chấp phiền muộn không được bao lâu, cậu nhìn Thẩm Quyền bưng đồ ăn lên, mọi thứ lại hóa thành hư không, trên mặt lại mang theo tươi cười.

Thẩm Quyền không ngồi xuống, mà cầm lấy di động của gã bắt cóc: “Tôi vào phòng ngủ, cậu ăn trước đi.”

“Vâng.” Lương Chấp biết Thẩm Quyền muốn đi bẻ khóa điện thoại, cậu cũng không có hứng thú với phương pháp bẻ khóa, với cả nhìn thái độ thì đối phương không muốn bị quấy rầy.

Lương Chấp cắn một miếng sườn, nói với hệ thống: “Lúc Thẩm Quyền năm tuổi thì vào ở bệnh viện, sau đó đi ra ngoài còn có thể xuất sắc như vậy, tao thấy không phải hoàn toàn do vầng sáng nhân vật chính hết phải không?”

Hệ thống: “Cậu đoán xem?”

Lương Chấp: “Nhìn thế này…… Có lẽ là khoảng thời gian đó, Hồ Bình Phàm đã dạy Thẩm Quyền rất nhiều kỹ năng, tao lo nhất chính là Thẩm Quyền xem Hồ Bình Phàm là người tốt.”

Hệ thống nói: “Cho nên việc cậu cần làm là mau chóng tìm được chứng cứ Hồ Bình Phàm là kẻ xấu.”

Lương Chấp đương nhiên biết, nhưng bộ mặt kia của Hồ Bình Phàm, nếu muốn đi tìm thì đúng là thật khó khăn, cũng chẳng thể bảo hệ thống cứ chiếu tấm hình kia trong đầu từng giờ từng phút được.

Với cả cái tên Hồ Bình Phàm này cảm giác cứ như tên giả, đi điều tra thì sẽ rất khó.

Lương Chấp lấy di động ra, tìm tên Hồ Bình Phàm trên Baidu, kết quả đầu tiên hiện ra chính là trên Baike.

[Hồ Bình Phàm, người huyện xx, là một tên buôn lậu có máu mặt, cầm đầu băng đảng m4 túy, đến nay vẫn chưa bắt được, tội phạm truy nã cấp A……]

“Vờ lờ……” Lương Chấp trợn mắt, tên nhân vật phản diện này bị truy nã còn dùng tên thật đi khắp nơi, trâu bò thế.

Cậu đọc xong danh sách tội danh mà Hồ Bình Phàm vi phạm, chủ yếu là buôn bán m4 túy cả trong và ngoài nước, lượng tiêu thụ để cho gã bị tử hình trăm lần cũng không đủ.

Vụ án Hồ Bình Phàm còn được rất nhiều người bình luận phân tích sâu, Lương Chấp mở một video có lượng xem nhiều nhất, rồi vừa xem vừa ăn.

Theo lời bình trong video, tên Hồ Bình Phàm này là kẻ có tài ăn nói, IQ và EQ cực cao, bắn súng và kỹ thuật hack giỏi, ngoại trừ mặt mũi bình thường, thì gã có tất cả tiêu chuẩn cơ bản của một nhân vật phản diện.

Lương Chấp biết rõ tác giả thường thường đều thích xây dựng nhân vật phản diện cực trâu bò, để kết cục bị nhân vật chính đánh bại thì đọc mới sướng, nhưng cậu không thể hiểu, sau khi băng đảng của Hồ Bình Phàm bị cảnh sát một lưới tóm gọn, sao gã không trốn ra nước ngoài, mà ngược lại, vì gài Thẩm Quyền vào bệnh viện tâm thần, gã còn tự đi vào theo luôn.

Lúc này, trong video truyền tới lời nói của người up: “Hồ Bình Phàm là một tên có tâm trả thù rất nặng……”

Lời đấy làm Lương Chấp giật mình, khi này, di động bị người lấy mất, cậu ngẩng đầu mới phát hiện Thẩm Quyền đã trở lại.

Thẩm Quyền tắt video đi, bộ dạng như không có gì xảy ra, nói: “Xem cái này làm gì?”

“Đang lướt video thì vừa lúc nhìn thấy.” Lương Chấp nói sang chuyện khác, “Mở khóa được di động rồi?”

Thẩm Quyền ừ một tiếng, hắn ngồi xuống, đưa điện thoại cho Lương Chấp: “Gã bắt cóc quả thật có đồng lõa, cậu xem lịch sử chat.”

Lương Chấp xem xét, gã bắt cóc chat với một người có nick name là Lão Đại, nội dung kể lại quá trình gây án, chính là chi tiết phải đâm 40 nhát dao.

Lương Chấp chỉ nhìn mà đã cảm thấy đau, thật đúng là chú trọng chi tiết, nói 40 nhát là 40 nhát, không thừa cũng không thiếu.

Thẩm Quyền nói: “Lão Đại của tên bắt cóc còn bảo gã để lại một chiếc nhẫn khắc hoa bách hợp.”

Lại là vụ án hoa bách hợp! Hèn gì ba Thẩm đến rạp chiếu phim, đối phương chắc chắn nghe nói có nhẫn nên mới đến.

Sau khi Lục Nhất Phong bị bắt, Lương Chấp lựa chọn từ chức, dù sao ở lại thì cũng sẽ bị đồng nghiệp bàn tán ra vào liên tục, trở thành đề tài cho những câu chuyện lúc rỗi rãi.

Hơn nữa, chuyện Lục Nhất Phong ít nhiều đã tạo cho cậu một ảnh hưởng nhất định, cậu đã không thể làm tiếp nghề phóng viên được nữa.

Vụ án này, cảnh sát cũng không để lộ ra nó có liên hệ với vụ án giết người hàng loạt trước, có lẽ là sợ lại khiến cho dân chúng khủng hoảng, nhưng mà tên bắt cóc kia không chết, ba Thẩm chắc chắn sẽ dùng tất cả các biện pháp để cạy miệng đối phương.

Lương Chấp hỏi: “Có thể tìm được người này đang ở đâu không?”

Thẩm Quyền không động đũa, hắn nói: “Có thể, nhưng mục đích cậu làm vậy để làm gì?”

Lương Chấp cứng người: “Em nghĩ điều tra ai muốn hại em……”

“Nói dối.” Thẩm Quyền cắt lời Lương Chấp, ngữ điệu của hắn tự nhiên, nghe không ra cảm xúc thật, “Nộp di động cho cảnh sát, bọn họ sẽ phái người bảo vệ cậu, cậu lén điều tra, ngược lại còn lâm vào nguy hiểm.”

Giọng nói của Lương Chấp run run: “Thẩm ca, em chỉ là cảm thấy, nếu chúng ta giải được bí ẩn trước tiên, bác trai và Quang Minh sẽ có cái nhìn mới đối với anh…… Hai người sẽ không giữ thái độ nghi ngờ như vậy với anh nữa.”

Thẩm Quyền trầm mặc một lúc lâu, sau đó cười khẽ một tiếng.

Thẩm Quyền cảm thấy cực kỳ hài hước: “Ở trong mắt cậu, tôi là kẻ đáng thương cần cứu vớt sao? Cậu cũng vĩ đại thật đấy.”

Lương Chấp không có cách nào nói với Thẩm Quyền rằng cậu biết toàn bộ chân tướng, điều duy nhất cậu có thể nói là: “Thẩm ca, không phải như anh nghĩ, em cho tới bây giờ cũng không cho rằng anh có rối loạn nhân cách chống xã hội! Ở trong mắt em, anh và những người khác không có gì bất đồng!”

Thầm Quyền quay đầu đi, nói: “Cậu đi đi, tôi không muốn nghe những lời này.”

Lương Chấp: “Nhưng mà, em còn chưa ăn no……”

Thẩm Quyền: “……”

“Ăn xong thì cút.” Thẩm Quyền bỏ lại những lời này rồi trở về phòng ngủ.

Lương Chấp nhìn những món ăn mình thích trước mặt, chẳng còn lòng dạ ăn uống, cậu vì không muốn đi nên mới nói như vậy.

“Hệ thống, mày nói xem đang yên lành, sao thái độ của Thẩm Quyền lại đột nhiên thay đổi thế?”

Hệ thống nói: “Không biết.” Hệ thống bây giờ đã không nhìn thấu được Thẩm Quyền bị Lương Chấp ảnh hưởng.

Lương Chấp thở dài, vốn cậu còn muốn mặt dày ở lại qua đêm, hiện tại đành trở về vậy.

Thẩm Quyền nghe tiếng đóng cửa ở ngoài phòng, hắn mở cửa đi ra phòng khách, lúc nhìn thấy đồ ăn có vẻ không được đụng đến, trên mặt hắn lộ ra biểu cảm mờ mịt.

Tức giận lúc nãy chẳng qua là ngụy trang, Thẩm Quyền thu được tin tức từ di động của gã bắt cóc còn nhiều hơn cả những gì Lương Chấp biết.

Thành viên nhóm Hoa Bách Hợp vẫn luôn có địch ý với admin website giết người, bọn họ biết rõ Lương Chấp là mục tiêu giết mãi vẫn chưa chết của thành viên website giết người, nên muốn dùng hành động này để châm chọc sự vô dụng của bọn họ.

Tuy lần hành động này thất bại, nhưng từ đoạn chat, Thẩm Quyền biết được có thể còn lần hành động tiếp theo, đoạn chat kia đã bị hắn xóa, hắn không muốn Lương Chấp nhìn thấy.

Thành viên Hoa Bách Hợp vẫn luôn giám thị hành tung của Lương Chấp, một khi bọn chúng phát hiện Lương Chấp chạy tới đại bản doanh của chúng, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Hắn sẽ đi một mình, chỉ cần thu thập được chứng cứ là có thể phá hủy tổ chức đó, Lương Chấp đi theo hắn chỉ liên lụy.

Đợi hắn xử lý xong xuôi tất cả, cái chết của Lương Chấp chỉ còn là vấn đề thời gian.

Thẩm Quyền gạt hết thức ăn trên bàn vào thùng rác, dọn dẹp xong tất cả, hắn tắt đèn phòng khách.

Như ánh dương ấm áp bị dập tắt, cả căn phòng nháy mắt chìm vào tối tăm.

Forum website giết người —

“Nghe nói hoa bách hợp lại có động tĩnh.”

“Chậc chậc, trời nóng thế này còn gây án.”

“Người ta giết người trong nhà chứ bộ, nghe nói Thẩm Hổ đến hiện trường đầu tiên.”

“Úi giời, máy thu hoạch tội phạm, hơi bị ghê đấy.”

Đám thành viên bình luận ào ào, lúc này, có một thành viên nói: “Không có Mộc Phong, ngay cả tình báo mới nhất cũng không có.”

Thân phận thật của từng thành viên đều được giữ bí mật tuyệt đối, nhưng sau khi Lục Nhất Phong bị bắt, thân phận của ông tự nhiên liền bại lộ.

“Là thằng đấy ngu, chọn ai không chọn, lại chọn mục tiêu thứ nhất, thằng đó nên chọn mục tiêu thứ hai mới đúng.”

Lời này vừa ra, các thành viên khác đều cười hùa theo.

Mục tiêu thứ hai của website có hơn 300 thành viên chọn làm người thi hành, nhưng khủng b0 chính là đến nay không ai tìm được mục tiêu thứ hai, số lần thất bại vẫn là 0.

Thời gian qua lâu, các thành viên coi mục tiêu thứ hai thành trò đùa giỡn của admin, có lẽ mục tiêu đã chết, nếu không thì sao tìm mãi mà vẫn không thấy

Mục tiêu thứ hai: Hồ Bình Phàm

Người thi hành: 356 người

Số lần thất bại: 0

Hai bàn tay của Đoan Nhan Chính lướt nhanh trên bàn phím, ở trước mặt y lúc này đúng là thông tin hậu trường của website giết người.

Lần trước nhìn thấy Thẩm Quyền đã cho y ấn tượng sâu sắc, y biết Lục Nhất Phong do bị bức bách mới ra tay giết người, đối phương chỉ biết xuống tay với Lương Chấp, tuyệt đối không thể làm Thẩm Quyền bị thương.

Cho nên khi y nghe nói Thẩm Quyền bị Lục Nhất Phong cắt cổ thì nở nụ cười, y nổi hứng thú với người này.

Y hack sâu vào trong hệ thống của cảnh sát, biết được khẩu cung của Lục Nhất Phong nói rằng Thẩm Quyền và ông là cùng một loại người, Đoạn Nhan Chính biết đây là đối phương đang truyền tin cho website giết người.

Thẩm Quyền là thành viên của website giết người.

Từng thành viên đều do Đoạn Nhan Chính tự mình chọn lựa, cho nên y nhớ rất rõ y chưa bao giờ gặp qua Thẩm Quyền, vậy chuyện Lục Nhất Phong nói quả thật cũng rất nghiêm trọng.

Y cần xác nhận Thẩm Quyền rốt cuộc có phải người của website hay không, nếu không phải thành viên mà biết chuyện website, y phải công bố tin này ra ngoài, nhanh chóng tiêu diệt người đó.

Nhưng có thể chọn cách thân thiện hơn, là để Thẩm Quyền gia nhập website, Đoạn Nhan Chính suy nghĩ.

Sau đó để đối phương đi giết Lương Chấp, nhất định rất thú vị.

Đoạn Nhan Chính nhanh chóng đọc từng thông tin của mỗi thành viên, cuối cùng, y dừng lại ở một thành viên có ID tên Tôi là cảnh sát, thông tin của người này viết tên thật là Trần Phong, y cũng không có ấn tượng.

Gương mặt trên thông tin cũng đồng dạng không cho y ấn tượng.

“Cốc cốc —-” Tiếng gõ cửa vang lên, người bạn tốt ở chung với Đoạn Nhan Chính đứng trước cửa: “Đoạn ca, mở cửa với.”

Đoạn Nhan Chính tắt trang web, đi ra mở cửa, người bạn tốt đưa gói hàng chuyển phát nhanh cho y, nói: “Chuyển phát nhanh của anh này.”

Y nhìn địa chỉ cùng thông tin ghi trên kiện hàng, xác nhận đúng là một ít linh kiện ván trượt đã đặt hàng tới rồi, y cười cười, nói: “Cám ơn.”

“Khách sáo gì.”

Sau khi đóng cửa lại, Đoạn Nhan Chính mở kiện hàng, nhưng lúc nhìn thấy thứ bên trong, mắt y trừng to, định vứt ra xa.

“Bùm—–”

Người bạn ở bên ngoài nghe thấy tiếng nổ, lập tức đập cửa, sốt ruột gọi: “Đoạn ca! Có chuyện gì vậy!”

Không nghe thấy trả lời, người bạn liền đá văng cửa, một luồng khói mù đập vào mặt, cậu che miệng, bước nhanh vào.

Đoạn Nhan Chính đứng giữa phòng, trên mặt đất rơi vãi mảnh vụn của vụ nổ, hai tay y đầm đìa máu tươi, nhìn qua rất nghiêm trọng.

“Đoạn ca! Xảy, xảy ra chuyện gì?”

Trên mặt Đoạn Nhan Chính có vài vết xước, máu chảy ra từ vết rách, nhưng mặt y không có chút biểu cảm đau đớn, y quay đầu trấn an người bạn: “Cậu còn nhớ mặt mũi của người giao hàng không?”

Người bạn lúc này cảm thấy Đoạn Nhan Chính có gì đó không đúng, nhưng đầu đang hỗn loạn nên cậu trả lời theo phản xạ: “Bộ dáng rất bình thường……”

Đoạn Nhan Chính nghe vậy thì cười khẽ, lẩm bẩm: “Vậy là đúng rồi.”

Người bạn nói: “Đoạn ca, để em lái xe đưa anh đi bệnh viện, còn phải báo cảnh sát nữa.”

“Không cần báo cảnh sát, chút thương tích này mua ít thuốc với băng vải, băng lại là được.” Vết thương trên tay Đoạn Nhan Chính nhìn qua khá dọa người, nhưng thật ra đều là vết thương ngoài da, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể dùng máy tính được.

Kẻ đưa thứ đồ chơi này tới là Hồ Bình Phàm, đối phương còn bỏ lại một câu.

[Trần Phong là tôi, không cần điều tra]

Đồ lừa đảo, sao anh lại dùng cái ID Tôi là cảnh sát nghe mắc ói như vậy chứ?

Đoạn Nhan Chính hiểu rất rõ Hồ Bình Phàm, đối phương chắc không ngờ y sẽ tra được ID của thành viên.

Anh không cho em tìm, em cứ tìm đấy thì sao? Đoạn Nhan Chính vẫn còn nhớ rõ, trong số người muốn gi3t ch3t Lương Chấp, có khả năng đã có Tôi là cảnh sát.

Chỉ cần y bắt được người kia, Hồ Bình Phàm nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó, y sẽ có thể biết Hồ Bình Phàm biến mất mấy năm nay rốt cuộc là để làm gì.

Rốt cuộc tại sao — lại bỏ rơi y.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.