“Tinh tinh —” Tiếng chuông gió lay động.
“Chào mừng quý khách.” Lương Chấp vừa chào vừa ngẩng đầu, nhìn thấy người tới thì cậu ngẩn ngơ.
Tiếng nhân viên xung quanh chào hỏi Thẩm Quyền, cậu đều không nghe thấy, trong mắt chỉ có người đó đang bước từng bước về phía cậu.
Bước vào lòng cậu — lại còn đi ra đi vào ở trong đấy, muốn làm gì thì làm!
Lương Chấp mím chặt môi, quay đầu đi, làm bộ như đang bận việc trong tay, không quan tâm tới Thẩm Quyền.
Nhưng thực tế thì cậu đang gào thét với hệ thống: “Thẩm Quyền đang làm gì vậy? Ảnh đang đi tới chỗ tao phải không? Tao nên làm vẻ mặt gì đây a a a!”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Hắn đang cầm dao đi về phía cậu đó.”
A đù! Lương Chấp phản xạ ngẩng lên, sau đó cậu được Thẩm Quyền xoa đầu.
Cậu ngước nhìn, nhưng chỉ nghe thấy Thẩm Quyền thản nhiên nói: “Tôi đã về.”, còn chưa kịp thấy vẻ mặt của hắn thế nào, Thẩm Quyền đã nhanh chân bước lên lầu.
Cậu chỉ nhìn thấy mặt mình phản chiếu trên kính, cười toe toét trông thật ngu ngốc.
Hệ thống và nhân viên: Hừ, không thấy gì hết.
Thẩm Quyền đi chưa đến một tuần đã quay về, Lương Chấp bây giờ thật sự cho rằng mình hồi trước đã nghĩ nhiều, đối phương chỉ là đi công tác thôi.
Cậu vội vã chạy lên lầu, dừng lại trước cửa phòng ngủ, thò đầu vào nhìn, cậu thấy Thẩm Quyền mở tủ quần áo, lấy từng món trong túi ra, gấp gọn lại rồi bỏ vào trong tủ.
Đồ đạc bên trong túi rất lộn xộn, hằn cả nếp nhăn, Lương Chấp nghĩ thầm chuyến công tác này đi gấp quá, ngay cả Thẩm Quyền lúc nào cũng phải sửa soạn đàng hoàng còn lộn xộn như vậy.
Lương Chấp nghĩ một lúc vẫn không biết nên nói cái gì, cuối cùng, cậu nghẹn ra một câu: “Thẩm ca ăn gì không?”
Thẩm Quyền đang cất quần áo, ánh mắt chăm chú như đang nghiên cứu cái gì, thật ra thì hắn có chút không muốn đối diện với Lương Chấp.
Nếu đang làm Khăn Quàng Đỏ, hắn có thể giữ tâm bình tĩnh, nhưng làm một người gây tổn thương cho cậu, hắn thật sự không biết phải đối mặt thế nào.
Phải biết rằng, hắn khinh thường nhất chính là lời xin lỗi đầu môi chót lưỡi.
Hắn có thể làm gì để bồi thường?
Thẩm Quyền đang muốn trả lời là ăn rồi, nhưng đột nhiên, hắn như nghĩ đến cái gì, thế là vẫn đứng cứng ngắc, không quay đầu mà chỉ hỏi lại một câu: “Cậu vẫn chưa ăn cơm à?”
Lương Chấp cười gượng mấy tiếng: “Vâng.”
Thẩm Quyền cất gọn hết quần áo, hắn cuối cùng cũng quay lại đối mặt với Lương Chấp, hắn nhìn thấy đôi mắt của đối phương tràn đầy yêu thích và vui sướng.
Chói lóa đến độ làm hắn không nhịn được, muốn trốn tránh.
“Trong tủ lạnh còn gì để nấu không?” Thẩm Quyền hỏi.
Lương Chấp lắc đầu, cậu cũng không nấu cơm, trong tủ lạnh chỉ có đồ uống và mì ăn liền, nếu Thẩm Quyền đã về, chắc chắn cậu sẽ không muốn ăn món đơn giản như mì ăn liền, cậu mong chờ, hỏi: “Chúng ta đi siêu thị mua đồ đi?”
Đi siêu thị cùng nhau là việc bọn họ thường làm khi ở chung hồi trước, Thẩm Quyền tập mãi thành quen nên gật đầu: “Vậy đi luôn bây giờ đi.”
“Vâng ~” Lương Chấp cười ra tiếng, cậu rút điện thoại ra, hủy đơn đồ ăn đặt lúc nãy, rồi vui vẻ chạy theo Thẩm Quyền.
Hai người đi siêu thị gần nhà, ngay cả chọn lựa nguyên liệu nấu ăn vẫn giống y như hồi trước, toàn những món Lương Chấp thích.
Hết thảy tựa như đều trở lại bình thường trong tiếng cười của Lương Chấp, cơn áp lực nặng nề trong lòng Thẩm Quyền lúc này cũng biến mất tăm.
Ở chỗ rẽ có đứa bé nghịch ngợm đẩy tới đẩy lui xe chở hàng, ngay lập tức đụng trúng Lương Chấp.
Lương Chấp còn chưa cảm thấy đau, Thẩm Quyền đã biến sắc, đè tay lên bụng cậu: “Bị đụng có nặng không? Nếu đau thì đi bệnh viện ngay!”
Giọng hắn vừa vội vừa sốt ruột, không chỉ có Lương Chấp ngẩn ra, ngay cả mẹ đứa bé đang định mắng nó cũng ngạc nhiên theo.
Mẹ đứa trẻ nghi hoặc nhìn xuống bụng Lương Chấp, chị tự hỏi một lát, mới chần chừ nói: “Thật xin lỗi, do chị không trông con cẩn thận, bụng em không sao chứ?”
Đứa bé bị mẹ trừng, cũng sợ hãi xin lỗi: “Em xin lỗi anh……”
Mẹ đứa bé vỗ đầu nó: “Anh cái gì mà anh, gọi là chị!”
Lương Chấp: “……” Hình như vừa có gì đó bị hiểu lầm.
“Rốt cuộc có đau hay không?” Thẩm Quyền vẫn còn đang cố hỏi.
Lương Chấp đành phải nói chuyện với hắn trước: “Không đau, em thật sự không đau.”
Thẩm Quyền nhìn chằm chằm Lương Chấp, chắc chắn rằng cậu không có việc gì, hắn mới lạnh lùng nhìn mẹ đứa bé, nói: “Trách nhiệm của chị là coi chừng kỹ nó.”
“Thật xin lỗi!” Mẹ đứa trẻ sợ hãi, vội vã kéo đứa bé cũng đang bị dọa rời khỏi đấy.
Lương Chấp há hốc miệng, nhìn bóng đôi mẹ con kia nhanh chóng biến mất, hiểu lầm kỳ quái vừa rồi cũng không được giải thích.
Nhưng mà thái độ này của Thẩm Quyền, giống như rất quan tâm chuyện cậu bị thương.
Lương Chấp nói: “Thẩm ca, vết thương của em đã khỏi từ lâu rồi.”
Thẩm Quyền nghe thế, hắn đột nhiên rất khinh bỉ bản thân, lời này của Lương Chấp thật giống như đang an ủi hắn.
Người bị tổn thương thế mà phải đi an ủi kẻ tổn thương mình.
“Thật xin lỗi.”
Lương Chấp sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Thẩm Quyền xoay người, đứng đối diện với Lương Chấp, mặt nghiêm túc, nói: “Tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã thương tổn cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cậu.”
Đời này của Thẩm Quyền chưa bao giờ nhún nhường trước người khác, hắn không biết nói như vậy rốt cuộc có đúng hay không.
Trong lúc hắn còn đang suy tư nên nói cái gì, lại chợt nghe tiếng Lương Chấp cười cười, cậu vỗ vai hắn: “Thẩm ca, anh còn áy náy sao? Vậy anh nghe rõ đây, em tha thứ cho anh.”
Cậu cố ý nói chậm lại câu cuối cùng, để biểu đạt rõ ý của mình.
Nếu đổi lại là người khác, chắc sẽ rất khó bỏ qua, nhưng dù sao thì Lương Chấp cũng có thêm một thân phận là độc giả, cậu có thể đặt mình vào góc nhìn của nhân vật và tự hỏi theo lối suy nghĩ của họ, cho nên cậu hiểu được Thẩm Quyền vào thời điểm đó đã nhượng bộ ở mức lớn nhất.
Nói như vậy thì có chút buồn cười, nhưng Lương Chấp biết, nếu trong nội tâm Thẩm Quyền không có Lương Chấp, e là lúc này, cậu chỉ còn là một cái xác.
Đây đại khái là rèn luyện hằng ngày của độc giả chân ái, vô luận nhân vật chính có khốn nạn thế nào, làm bao nhiêu chuyện quá đáng ra sao, cậu vẫn theo bản năng tìm lí do để tha thứ.
Ai bảo em thích anh chứ — chỉ bằng lí do này, đã đủ để cho Lương Chấp bỏ qua tất cả.
Thái độ của Lương Chấp quả thật đã khuấy đảo sóng to gió lớn trong lòng Thẩm Quyền.
Hắn thật sự muốn hỏi Lương Chấp có bị ngu không, thế mà lại đi khinh địch, tha thứ cho hắn.
Trên đời sao lại có người ngu như vậy?
Chỉ bởi vì thích mà có thể tha thứ, vậy nếu thằng nhóc này thích một tên bắt cóc, tên đó bán nó đi, e là thằng nhóc này còn có thể vui cười hớn hở kiếm tiền cho tên bắt cóc đó.
Nghĩ đến hình ảnh đấy, lòng Thẩm Quyền trầm xuống, hắn xoay người bỏ đi trước.
Lương Chấp nhìn thấy biểu cảm mất hứng rõ mồn một trên mặt Thẩm Quyền, cậu khó hiểu hỏi hệ thống: “Có chuyện gì vậy? Tao đã nói tha thứ cho ảnh, thế nào ảnh còn ngược lại, trông càng tức giận hơn? Này hệ thống, mày có thể phân tích cho tao biết Thẩm Quyền đang nghĩ gì trong lòng không?”
Hệ thống xa xôi mở miệng: “Chắc là trong lòng hắn đang nghĩ cậu thật sự là đồ ngu, dễ bị lừa.”
Lương Chấp: “…… Tàn nhẫn quá.”
Lương Chấp chạy theo, Thẩm Quyền đã thanh toán xong, đang xách túi đứng chờ ở đó.
Tuy đối phương không nhìn sang đây, nhưng Lương Chấp biết Thẩm Quyền đang đợi cậu.
Cậu chạy qua, thấy vẻ mặt Thẩm Quyền lại bình thường nên thắc mắc lúc nãy cậu đành để trong lòng.
Hai người ra khỏi siêu thị, Thẩm Quyền có sức quan sát sắc bén đã chú ý tới hai người đàn ông mặc thường phục đứng cách đó không xa, hai người này nhìn như hòa hợp với đám đông xung quanh, nhưng dù sao được sinh ra ở thế gia làm cảnh sát, Thẩm Quyền vẫn dễ dàng nhận ra hai người đó là cảnh sát cải trang.
Đây là cảnh sát được phái tới để bảo vệ Lương Chấp, Thẩm Quyền cũng không định chỉ ra, nhưng lúc này, hai người đàn ông đã chủ động đi tới phía họ.
Ánh mắt của hai người đều nhìn vào Thẩm Quyền, hành động của họ nhìn qua khá tùy ý, nhưng thật ra bọn họ đang tập trung chú ý vào Thẩm Quyền.
Lương Chấp muốn tiến lên chất vấn, lại bị Thẩm Quyền giơ tay ngăn lại.
Thẩm Quyền hơi nhếch môi: “Hai vị có việc gì không?”
Hai người cảnh sát liếc nhau, một người trong đó lấy phù hiệu cảnh sát ra, nói: “Cậu Lương, chúng tôi điều tra thấy cậu hiện tại đang nằm trong diện gặp nguy hiểm, cho nên sẽ bảo vệ cậu 24 giờ liên tục.”
“Hả? Hai anh là cảnh sát? Còn muốn bảo vệ tôi?” Lương Chấp mờ mịt, chẳng lẽ trong lúc cậu rúc ở nhà, nhân vật chính đã thúc đẩy tình tiết gì mới?
Người cảnh sát còn lại nhìn Thẩm Quyền với ánh mắt sắc bén, anh ta trầm giọng, hỏi: “Xin hỏi cậu có quan hệ gì với cậu Lương?”
Bọn họ sở dĩ lại đây hỏi, là vì cảm giác được Thẩm Quyền có khí chất khác hẳn người thường, đến gần quan sát mới thấy khí chất của hắn khá giống với những phần tử tội phạm mà hai người thường xuyên tiếp xúc.
Thẩm Quyền nhìn ra địch ý và phòng bị trong mắt bọn họ, hắn từng nhận ánh mắt như vậy từ Thẩm Hổ không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhất thời, tàn ác lan ra đầy trong lòng, hắn nở một nụ cười cực kỳ quái dị, giống như cười vì tức giận.
Hai người cảnh sát cảm giác được sự nguy hiểm, tay bất giác đặt lên chỗ để súng.
Nhưng ai mà ngờ giây tiếp theo, Thẩm Quyền khoác tay lên vai Lương Chấp, đầu còn nghoẹo qua, dựa vào người cậu.
Tư thế thân mật làm cả hai vị cảnh sát sửng sốt.
Lương Chấp đồng dạng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại càng không dám hỏi, cậu đành phải đứng cứng người, không dám nhúc nhích.
Thẩm Quyền nhướn mày, nói: “Thế nào, hai vị cảnh sát không điều tra trước quan hệ xung quanh của đối tượng cần bảo vệ sao?”
“Người yêu ra ngoài mua đồ ăn lúc nào cũng phải báo cáo với hai vị à?”